Gậy Ông Lại Đập Lưng Ông

Chương 15:




15
Lần kế tiếp nhìn thấy Lục Thanh Uyển chính là hơn một tháng sau đó.
Ngay cả việc lại mặt Bùi Trạm cũng không cho nàng ta về, không hề nể mặt nàng ta một chút nào.
Vẫn là vì phụ thân đã cho người tìm khắp kinh thành cũng không tìm được Lý Doanh Doanh, chỉ có thể tuyên bố với bên ngoài rằng bà ta đột nhiên phát bệnh rồi qua đời, thế nên ta mới có cơ hội tới Bùi phủ.
Nghe nói vì Bùi Trạm quá lạm dụng rượu nên chân của hắn ta càng lúc càng tệ, bước đi đều bị khập khiễng, thế nên hắn ta mới không muốn bước ra khỏi cửa Bùi phủ, sợ người khác nhìn thấy sẽ chế nhạo hắn.
Mà tính tình của hắn cũng càng lúc càng cực đoan, thủ đoạn dày vò Lục Thanh Uyển có nhiều vô số kể.
Có khi ngay cả ta nghe xong đều cảm thấy hơi khiếp sợ.
Quả nhiên, lúc nhìn thấy Lục Thanh Uyển thì cả người của nàng ta đã gầy đến mức trơ xương, cặp mắt không có thần ảm đạm chẳng có chút ánh sáng của sự sống.
Mãi cho tới lúc nhìn thấy ta thì đôi mắt mới tràn ngập thù hận.
"Ngươi còn dám tới gặp ta?"
Ta bình thản đứng yên tại đó, có hơi thất vọng hỏi nàng ta: "Tỷ tỷ có ý gì vậy? Ta có lòng tốt tới thăm tỷ, vậy mà lại là sai à?"
Nàng ta bỗng tức điên bò dậy từ phía giường, lúc này ta mới nhìn thấy rõ từng vết thương lồ lộ trên người của nàng ta.
"Ngươi gạt ta, ngươi gạt ta thê thảm tới như này rồi! Rõ ràng ngươi nói dỗ dành hắn là được rồi, cái gì ta cũng đều làm theo lời ngươi, nhưng thứ ta nhận lại là gì chứ?"
"Hả?"
Lục Thanh Uyển gào lên bổ nhào về phía ta, nhưng do không đủ sức lực nên giữa chừng thì ngã sõng soài trên đất.
Nàng ta che mặt khóc nức nở: "Rõ ràng ta đều làm theo lời ngươi nói, tại sao? Tại sao mọi chuyện lại không giống như thế?"
Ta ngồi xổm xuống, xót xa sờ đầu nàng ta: "Tỷ tỷ, có đôi lúc với những chuyện đã xảy ra rồi thì phải nên ngẫm lại xem mình đã làm sai cái gì, đừng cứ mãi đổ hết trách nhiệm lên đầu người khác.
Nếu như trước đó không phải là ngươi dây dưa với kẻ như Bùi Trạm, nếu như ngươi không lên kế hoạch để lấy ta ra làm bia đỡ đạn cho ngươi, nếu như ngươi không có những quỷ kế âm mưu đáng ghét đó, thì mọi chuyện sẽ đến mức này hay sao?"
Lục Thanh Uyển khiếp sợ ngẩng đầu lên: "Quả nhiên là ngươi!"
Ta cười nhẹ một cái: "Ta chỉ là tự vệ mà thôi. Hơn nữa, ta đã làm gì đâu chứ? Tất cả đều là tự ngươi lựa chọn cơ mà!"
Nói xong, ta lại dùng khăn tay cẩn thận lau tay của mình như thể vừa sờ qua thứ gì đó bẩn thỉu, sau đó ném cái khăn tới trước mặt Lục Thanh Uyển.
"Tất cả, chẳng qua đều là ngươi tự làm tự chịu mà thôi.
À, đúng rồi, chắc ngươi vẫn chưa biết tại sao hôm nay ta lại tới đây nhỉ. Mẫu thân c.h.ế.t rồi đó, không còn ai có thể làm chủ cho ngươi nữa rồi, ngươi cứ ở lại Bùi phủ với Bùi Trạm cho đến ngày bị dày vò tới c.h.ế.t đi!"
Ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác.
Giữ vững sơ tâm ban đầu, mới có thể chờ tới ngày trời quang trăng sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.