Gia Cát Linh Ẩn

Chương 162: Thừa tướng gia muốn hưu thê




Gia Cát Linh Ẩn và Sở Lăng Thiên mới đến Trục Nguyệt Hiên, chợt nghe tiếng kêu thảm thiết của Đại phu nhân, tiếng sau cao hơn tiếng trước, nhất định Gia Cát Chiêm lại đang đánh bà. Tiếng kêu thống thiết văng vẳng suốt một canh giờ liền mới ngừng, không biết trên người Đại phu nhân, còn có tấc da thịt nào lành lặn không.
Mấy nha hoàn hầu hạ hai người rửa mặt chải đầu xong mới lên gường nghỉ ngơi.
“Thất gia, người có trách ta không?” Gia Cát Linh Ẩn giữ lại mạng của Đại phu nhân, nàng lo lắng trong lòng Sở Lăng Thiên không vui.
“Trách nàng chuyện gì?” Sở Lăng Thiên hôn lên tóc nàng, “Nàng làm gì ta cũng ủng hộ! Muốn làm gì thì làm, tất cả đã có ta đây.” Y siết chặt vòng ôm, để nàng dán sát vào ngực mình, “Hôm nay làm ta sợ muốn chết, nếu nàng xảy ra chuyện thật, cuộc đời này của ta phải sống tiếp thế nào đây.”
“Thất gia, xin lỗi đã làm người lo lắng. Nếu ta chết thật, chắc chắn còn có thể sống lại. Thất gia, người tin chuyện người chết có thể sống lại không?”
“Đừng nói bậy! Người chết sao có thể sống lại được.”
“Vậy người có tin, có người từ một thời đại khác, xuyên đến thời đại của người không?”
“Ta tin.”
“Thật không?”
“Ừ, những gì Linh nhi nói, ta đều tin hết. Người chết có thể sống lại, cũng có thể từ nơi này xuyên đến nơi khác.”
Gia Cát Linh Ẩn ấm lòng mỉm cười, nam nhân này, khiến nàng cảm thấy ấm áp và an lòng trong thế giới lạ lẫm thế này. Lòng nàng vẫn lờ mờ lo lắng, nếu có một ngày, bỗng nhiên nàng lại xuyên trở về thì phải làm sao?
Đại phu nhân hôn mê trên giường suốt hai ngày mới tỉnh lại, bà tin tưởng, Gia Cát Chiêm thực sự có lòng đánh chết bà, nếu không phải có Như Phong can ngăn, bản thân bà thực sự đã mất mạng. Bà mới vừa tỉnh lại, Lưu quản gia lại mang đến một tin tức khiến bà suýt ngất đi: “Thừa tướng gia định hưu thê!” Bà đảo mắt, nghẹn ngào thật lâu mới nói: “Nhanh đi mời mẹ và đại ca của ta đến!”
Nhận được tin của Đại phu nhân sai người mang đến, Tiêu lão thái quân, Tiêu Lương lập tức đến phủ, bộ dạng Tiêu lão thái quân nổi giận đùng đùng, đến vấn tội Gia Cát Chiêm.
“Thừa tướng gia, Mẫn nhi ở trong phủ nhiều năm, vất vả lo liệu, chăm sóc con cái. Là chủ mẫu phủ Thừa tướng, lại là Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân do Hoàng thượng đích thân phong tặng, ngươi muốn bỏ người của Tiêu gia, cũng phải đưa ra một lý do!” Tiêu lão thái quân không chút khách sáo nói.
Gia Cát Chiêm bình tĩnh: “Hai lần hại Lục di nương sẩy thai, phóng hòa đốt phòng của Lục di nương và Linh nhi, Linh nhi nhặt lại được cái mạng, nhưng Lục di nương lại vùi thây nơi biển lửa. Không biết cách dạy con, Hồng Nhan chưa chồng đã có chửa, mấy chuyện này có tính là lý do không? Mỗi một chuyện đều đủ để bản tướng hưu bà ấy!”
“Thừa tướng gia, Mẫn nhi quả thực làm sai không ít chuyện, ta sẽ bảo nó bồi tội với Tam tiểu thư. Tình cảm phu thê hai người nhiều năm như vậy, ngươi nhất định là tức giận mới nói vậy, ta sẽ nói nó, bảo nó sửa chữa lại tính tình.” So với vẻ trịch thượng của Tiêu lão thái quân, Tiêu Lương tâm bình khí hòa hơn nhiều.
“Bản tướng đã cho bà ấy cơ hội hết lần này đến lần khác, không ngờ lần nào cũng làm nghiêm trọng hơn, càng lúc càng làm càn. Để bà ta lại, nếu ngày nào đó chọc giận Thất điện hạ, mũ ô sa trên đầu bản tướng cũng khó giữ!”
“Thừa tướng gia, ta mang Mẫn nhi về Tiêu phủ, để cảnh tỉnh nó, bảo nó sửa sai, lại dẫn nó trở về, như thế được không?” Bị trượng phu trả về nhà mẹ đẻ, chuyện này đối với nữ tử xuất giá mà nói cũng gần như là bị hưu, là hình phạt nặng nhất rồi, lúc này Tiêu Lương cũng chỉ có thể ra hạ sách này.
Thấy Gia Cát Chiêm im lặng không nói, Tiêu Lương tùy lúc dời đề tài: “Thừa tướng gia, hiện giờ thế cục trong cung nhìn như vững vàng, thực ra lại hết sức căng thẳng. Ta thấy, đại hôn của Thái tử nhất định là một bước ngoặt, Thái tử, Lục vương, Thất vương ở thế chia ba, không biết trong lòng thừa tướng đã hướng về bên nào? Tiêu phủ nhất định sẽ đi theo phủ Thừa tướng.”
Gia Cát Chiêm chau mày: “Gần hai năm nay, Hoàng thượng đều không nhắc đến chuyện đổi thái tử nữa, nhưng sự yêu thương đối với Thất vương, ai cũng thấy rõ, Lục vương phủ nhìn như bình thường, thực ra đang nghỉ ngơi dưỡng sức, phong vân biến hóa, quả thực không dám đoán trước.”
“Theo ta thấy, Thừa tướng gia vẫn sớm quyết định đi, biến cố chỉ là chuyện sớm muộn, lỡ như lúc đó cả ba đều vứt bỏ chúng ta, sẽ không kịp nữa.”
Gia Cát Chiêm cười lạnh: “Lão đệ nói cũng có lý, nhưng bản tướng cho rằng, Nhị đệ, Như Phong, Như Ý còn có mấy cháu ngoại trai nữa, trong tay đều nắm binh quyền, chúng ta nhất định là thế lực mà ba bên đều muốn tranh đoạt, treo giá, mới là đảm bảo tốt nhất!”
“Ý của Thừa tướng gia là, để cho đối phương tìm tới cửa, rồi mới định đoạt?”
“Đúng vậy! Nếu tỏ thái độ trước, không những nhất thời trở thành đối tượng để hai thế lực còn lại công kích, mà còn trong quá trình hợp tác, có thể rơi vào thế bị động. Trái lại, sẽ không giống vậy.”
“Hay! Hay!” Tiêu Lương không ngừng tán thưởng, “Biện pháp của Thừa tướng gia thật là tuyệt diệu! Ta sẽ nghe theo Thừa tướng gia, nhà Gia Cát và Tiêu gia vinh quang cùng hưởng, có nạn cùng chia, sớm hợp thành một thể, nếu Thừa tướng có chuyện cần dùng Tiêu phủ, cứ việc lên tiếng.”
“Đó là đương nhiên.”
“Vậy chúng ta mang Mẫn nhi về nhà trước, qua mấy ngày nữa lại đưa về.”
“Ừ.”
Tiêu Lương hóa giải nguy cơ Đại phu nhân bị hưu, trong lòng ông rất rõ, không phải Gia Cát Chiêm có ý định hưu thê, mà chính là mượn cơ hội này xem thái độ của Tiêu phủ.
Hôm nay, Kinh Phong mang về tin tức, phát hiện một gia đình bên cạnh có cây bạch quả. Gia Cát Linh Ẩn không để ý tuyết rợp trời, lập tức bảo Kinh Phong dẫn nàng đi.
Dựa theo trí nhớ, Kinh Phong nhanh chóng dẫn Gia Cát Linh Ẩn tìm được ngôi nhà kia. Kêu cửa, ra mở cửa là một đôi vợ chồng già, tóc hai người đã bạc, lưng cũng còng, y phục trên người đầy miếng vá, gió lạnh thổi vù vù vào nhà.
“Công tử, cô nương, hai người tìm ai? Khụ, khụ!” Lão bà bà hỏi, khi nói chuyện, bà ho không ngừng.
“Lão bà bà, chúng ta chỉ là đi ngang qua.” Gia Cát Linh Ẩn chỉ vào Kinh Phong, “Đây là đệ đệ của ta, chúng ta muốn ngồi nghỉ chân một lát, tuyết lớn ngừng rơi lại đi, không biết có tiện không?”
“Tiện mà, tiện mà, khụ khụ.” Lão bà bà để họ vào nhà, thấy mặt Gia Cát Linh Ẩn bị lạnh đến đỏ bừng, có chút đau lòng, “Cô nương à, đến cạnh bếp lò sưởi ấm đi.”
“Đa tạ lão bà bà.” Gia Cát Linh Ẩn chà xát hai tay, “Lão bà bà, con cái của bà không có nhà ư?”
Lão bà bà lắc đầu: “Khụ khụ, chúng ta chỉ có một đứa con gái, mấy năm trước đã xuất giá, bây giờ chỉ còn lại hai thân già này, khụ khụ.”
“À, con gái của bà có về thăm bà không?”
Có lẽ là nhắc đến con gái, vẻ mặt của lão bà bà có chút bi thương: “Nó à, ốc còn không mang nổi mình ốc, gả cho tên trượng phu khốn kiếp, mê uống rượu, còn đánh bạc, lâu lâu còn đánh nó nữa. Vì để cờ bạc, tên súc sinh kia suýt nữa đã bán nó vào thanh lâu, khụ khụ…” Nhớ đến cảnh ngộ của con gái, lão bà bà không khỏi trào nước mắt.
Gia Cát Linh Ẩn đang chuẩn bị hỏi chuyện, bên ngoài truyền đến tiến đập cửa, lão gia gia vừa nói chắc lại nhà người đến xin nghỉ chân, vừa đứng dậy mở cửa, nhìn thấy người bên ngoài, ông vừa mừng vừa lo: “Tiểu Diệp, sao con lại về nhà? Bình Nhi cũng về cùng à? Trời đổ tuyết lớn, nếu ngã thì làm sao? Mau vào mau vào đi.”
Nữ tử từ ngoài cửa bước vào khoảng hai mươi tuổi, dắt tay một tiểu cô nương khoảng bốn năm tuổi: “Cha, mẹ, con thấy trời tuyết càng lúc càng lớn, lo lắng sức khỏe của cha mẹ, nên trở về thăm, họ là?” Tiểu Diệp hoài nghi nhìn Gia Cát Linh Ẩn và Kinh Phong.
“Là hai chị em đi ngang qua, khụ khụ.” Lão bà bà vừa nói vừa ôm tiểu cô nương vào lòng, hôn không ngừng.
Gia Cát Linh Ẩn và Kinh Phong liếc nhìn nhau, Tiểu Diệp vừa mới bước vào, hai người họ đã kinh ngạc không thôi, thực sự rất giống Đại phu nhân. Chẳng lẽ nàng chính là đứa con mà Đại phu nhân vứt bỏ? Đứa bé Tam di nương sinh hạ ba ngày sau qua đời, thực sự chính là Như Phong. Đứa bé đó hoàn toàn không chết, mà là bị Đại phu nhân tráo đổi. Nhất định là Đại phu nhân liên kết với hạ nhân trong phủ, gạt Tam di nương rằng đứa bé đã chết, thực ra là đưa cho Đại phu nhân, để người ngoài nghĩ bà cũng sinh con trai, vì giấu mọi người, bà lại có thể nhẫn tâm hạ lệnh dìm chết đứa con của chính mình, tâm địa quá ngoan độc. Gia Cát Linh Ẩn trong lòng quay cuồng, ngoài mặt vẫn bình thường như cũ.
“Bà bà, hôm qua phụ thân lại đánh mẹ.” Bình Nhi dựa vào lòng lão bà bà, nói.
“Tiểu Diệp, mau đưa mẹ xem! Khụ khụ.” Lão bà bà lập tức đứng dậy đi đến chỗ Tiểu Diệp.
“Mẹ, không có.” Tiểu Diệp trừng mắt với Bình Nhi, “Con nít nói bừa đó mà.”
“Cho mẹ xem! Khụ khụ.” Lão bà bà làm sao yên tâm, bà vén ống tay áo nàng lên, những vết sẹo có cũ có mới, vằn vện trên cánh tay của Tiểu Diệp, bà nhất thời đau lòng ôm lấy Tiểu Diệp: “Nữ nhi đáng thương của ta! Đúng là tên súc sinh!”
“Ôi, là nghiệp chướng!” Lão gia gia thở dài.
“Cha, mẹ, con không sao.” Tiểu Diệp lau nước mắt cho lão bà bà, “Con gửi Bình Nhi ở đây, mẹ chăm sóc nó giúp con, vài ngày nữa con lại quay về thăm cha mẹ.”
Gia Cát Linh Ẩn phát hiện thấy thần sắc Tiểu Diệp có phần kích động, Tiểu Diệp đang chuẩn bị ra cửa, lại thấy một đội quan binh hùng hổ tiến vào sân, trong tay họ cầm giáo mác, mặt mũi hung tợn, người cầm đầu quát lớn: “Niếp Tiểu Diệp, mau ra đây! Cùng bản quan về nha môn tiếp nhận thẩm tra!”
“Tiểu Diệp, chuyện gì vậy con? Khụ khụ khụ khụ!” Nhìn thấy quan phủ đến, cơ thể lão bà bà không ngừng run rẩy, bà cầm chặt lấy tay của Tiểu Diệp.
“Bà bà, mẹ giết phụ thân rồi.” Bình Nhi nhỏ giọng nói.
“Hả!” Lão bà bà và lão gia gia vừa nghe, suýt nữa ngất xỉu, “Những người này là đến bắt con sao?”
“Mẹ…” Đối mặt với nhiều quan binh như vậy, Tiểu Diệp biết bản thân chạy không thoát, nàng ngược lại rất trấn tĩnh, “Ngày tháng như vậy thực sự sống không bằng chết! Chỉ là con gái không thể báo đáp được công ơn dưỡng dục của cha mẹ, Bình Nhi còn phải phiền cha mẹ chăm sóc, nếu cha mẹ không chăm sóc được nó, thì hãy đem nó cho nhà khác nhé.” Nói xong, nàng quỳ xuống, dập đầu với ông bà lão, “Tuy rằng con được nhặt về, nhưng cha mẹ đối đãi như con ruột, con cảm kích vô cùng. Con bất hiếu, không thể phụng dưỡng cha mẹ, kiếp sau con nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp ân tình của cha mẹ.”
Nói xong, nàng đứng lên đi ra bên ngoài.
“Bắt lấy ả, đại nhân đã định tử tội cho ả rồi!”
Mấy bộ khoái xông đến, bắt lấy Tiểu Diệp, kéo nàng ra ngoài. Lão bà bà và Bình Nhi ở đằng sau vừa khóc vừa đuổi theo, tiếng khóc Bình Nhi xé gan xé phổi, khiến nước mắt Tiểu Diệp rơi như mưa: “Bình Nhi, nghe lời ông bà nha con…”
“Đợi đã!” Gia Cát Linh Ẩn bỗng nhiên đứng lên, lớn tiếng nói.
Hết chương 162

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.