Gia Cát Linh Ẩn

Chương 242: Gia Cát Linh Ẩn, ngươi thua




“Còn tin gì khác không?”
“Sau khi Sở Lăng Hiên rời phủ, Thần phi liền đến Lục vương phủ, chắc là đến gặp Trắc phi.”
“Quả nhiên.” Không nằm ngoài dự đoán của nàng, Gia Cát Hồng Nhan nhất định sẽ có hành động, sáng sớm nay nàng đã sai Kinh Phong âm thần quan sát động tĩnh ở Lục vương phủ, lúc này có thể nghĩ đến chuyện cầu xin sự giúp đỡ của Chu Tuyết Tranh, nàng ta vẫn không ngốc lắm.
“Tiểu thư, Trắc phi có khi nào sẽ gây bất lợi với tiểu thư không? Gia căn dặn, hôm nay tiểu thư cứ ở yên trong phủ, thế nào cũng đừng ra ngoài.”
“Ta biết rồi, để ta xem, đây là lần nổi điên cuối cùng của ả, ta sẽ chơi với ả!”
“Tiểu thư… có quá nguy hiểm không?”
Đoán được Gia Cát Hồng Nhan đã đến đường cùng, lần này nhất định sẽ hạ độc thủ với nàng, đây là ngày nàng vẫn luôn chờ đợi.
Mặc cho ngươi gào thét giận dữ hay nổi điên, ta sẽ tặng ngươi một phát trí mạng.
Nếm được thủ đoạn hung tàn của Sở Lăng Hiên, Gia Cát Hồng Nhan nhất định sẽ không tiếp tục trì hoãn, nhân lúc còn chút hơi tàn, sẽ mau chóng hành động. Có lẽ là hôm nay, chậm nhất là ngày mai.
Gia Cát Linh Ẩn ngồi trong thư phòng, trầm ngâm. Gia Cát Hồng Nhan, kiếp này, định dùng biên pháp gì đối phó với nàng đây? Bẻ gãy chân? Lăng nhục? Rắn độc?
Kinh Phong canh giữ ở bên ngoài, một khắc cũng không dám rời, vương phủ canh phòng nghiêm ngặt, người ngoài muốn vào là vô cùng khó khăn.
“Vương phi nương nương, quận chúa Cẩm Phàm có chuyện muốn nói với người.” Ưng tổng quản dẫn theo một nha đầu đi vào thư phòng.
Gia Cát Linh Ẩn liếc mắt đã nhận ra là nô tỳ của Trần Cẩm Phàm, “Cẩm Phàm tỷ tỷ có chuyện gì?”
“Vương phi nương nương, không phải tiểu thư, là… là tướng quân Như Phong gặp nguy hiểm…” Nô tỳ nọ khóc nức nở, “Quận chúa đã nghĩ biện pháp để cứu viện, bảo ta đến thông báo với Vương phi nương nương.”
“Đại ca!” Trong lòng Gia Cát Linh Ẩn cả kinh, “Đại ca ở đâu?”
“Quận chúa nhận được thư, tướng quân còn đang ở Vinh Thành. Hiện tại không biết tình hình cụ thể.”
“Kinh Phong, đi! Cùng ta đến Vinh Thành!” Nghe Như Phong gặp nguy hiểm, Gia Cát Linh Ẩn bất chấp tất cả.
“Tiểu thư, người ở lại vương phủ, thuộc hạ đi là được rồi!”
“Kinh Phong, đó là đại ca của ta.”
“Tiểu thư, người không có võ công, đi cũng vô ích.”
“Được!” Gia Cát Linh Ẩn có chút bối rối, “Kinh Phong, nhờ vào ngươi!”
“Tiểu thư yên tâm!”
Sau khi Kinh Phong đi rồi, Gia Cát Linh Ẩn làm thế nào cũng không bình tâm được, nàng không ngừng đi đi lại lại trong thư phòng, đại ca, huynh tuyệt đối đừng có chuyện gì. Không được, nàng quyết định đi tìm Sở Lăng Thiên.
“Vương phi nương nương!” Ưng tổng quản thấy nàng hấp tấp ra ngoài, lập tức gọi nàng lại, “Vương gia có căn dặn, người không thể ra ngoài.”
“Ưng tổng quản, ta có chuyện rất quan trọng, mau chuẩn bị xe! Ta muốn đi tìm Thất điện hạ.” Gia Cát Linh Ẩn một khắc cũng không thể chờ đợi được nữa. Trễ một khắc, Như Phong liền nhiều nguy hiểm hơn.
“Các ngươi đi theo nương nương đi.” Ưng tổng quản phân phó thủ vệ của vương phủ, “Bảo đảm sự an toàn của vương phi.”
Gia Cát Linh Ẩn lên xe ngựa, lập tức chạy về hướng quân doanh của Sở Lăng Thiên. Mấy bóng đen theo sau, cảnh giác nhìn động tĩnh xung quanh chiếc xe ngựa.
Vì sao Như Phong không đến tìm mình trước mà lại đi tìm Trần Cẩm Phàm? Huynh ấy hẳn là không muốn để quận chúa lo lắng mới đúng. Trong lòng Gia Cát Linh Ẩn thấp thỏm, hay là điệu hổ ly sơn?
Nàng vén mành xe ngựa lên, nói với người đánh xe: “Hồi phủ! Ngay bây giờ!”
Người đánh xe túm lấy dây cương, nhanh chóng quay lại. Bỗng nhiên trong tửu lâu bên cạnh có mấy chục tên bịt mặt bay ra, tấn công xe ngựa. Thủ vệ của vương phủ vẫn theo đằng sau nháy mắt chạy đến tiếp chiêu, nhưng người của đối phương quá nhiều, thủ vệ của vương phủ liều mạng chống cự, vẫn dần dần rơi vào thế hạ phong.
“Bảo vệ vương phi!” Thủ vệ rút về vây quanh xe ngựa, bọn họ đều là thủ vệ được huấn luyện kỹ càng của Thất vương phủ, cho dù đối mặt với đối thủ mạnh hơn mình, cũng sẽ không tan tác trong chớp mắt.
“Không cần lo cho ta, các ngươi đi trước đi.” Gia Cát Linh Ẩn biết đám thủ vệ này nhất định thề sống chết bảo vệ nàng, Gia Cát Hồng Nhan có chuẩn bị mà đến, không đáng liều tính mạng của họ.
“Không được! Vương phi nương nương, thuộc hạ dù có liều mạng cũng phải bảo vệ nương nương!”
“Lui đi!” Gia Cát Linh Ẩn quát, “Nếu các ngươi còn xem ta là chủ tử, liền thối lui ngay.” Nàng nhảy xuống xe ngựa, “Mục tiêu của các người là ta, ta đi cùng các người, đừng làm họ bị thương.”
“Vương phi!”
“Đừng nói nữa!” Gia Cát Linh Ẩn đi đến trước mặt đối phương, “Ta đi cùng các ngươi!”
Gia Cát Hồng Nhan cũng biết nhược điểm của nàng, Như Phong gặp nguy hiểm, nàng nhất định sẽ xông pha ngay, nàng quá mức lưu tâm, thế nhưng lại không cẩn thận cân nhắc sơ hở bên trong.
Sở Lăng Hiên hạ triều, đi ngang qua viện của Gia Cát Hồng Nhan liền nhớ tới chuyện kia, hắn thong thả bước qua đó, muốn ép hỏi một phen, hắn không tin là không thể hỏi được nam nhân kia là ai.
Chính là, không ngờ Gia Cát Hồng Nhan không có trong phòng, mấy nha hoàn kinh hồn bạt vía nhìn Sở Lăng Hiên, không dám ngẩng đầu.
“Trắc phi đâu?” Sở Lăng Hiên lạnh lùng hỏi.
“Hồi bẩm điện hạ, Trắc phi nương nương vừa mới vội vàng ra ngoài.”
“Đi đâu?”
“Nô tỳ không biết.”
Sở Lăng Hiên nheo mắt, ả có thể đi đâu? Lúc này, ả đi đâu được chứ? Đi tìm nam nhân kia ư? Hắn nhếch môi cười lạnh một tiếng, xem ra, thủ đoạn của hắn còn chưa đủ.
“Tham kiến Thần phi nương nương.”
Tiếng hô của nô tỳ cắt ngang dòng suy nghĩ của Sở Lăng Hiên, Chu Tuyết Tranh đi vào, trên mặt hiện lên vẻ bối rối, “Lục điện hạ, Trắc phi nương nương có khỏe không?” Nàng che giấu cảm xúc, không thể giữ chân được Sở Lăng Thiên, nàng đoán chuyện không hay rồi nên lập tức đến thông báo cho Gia Cát Hồng Nhan, không ngờ nàng ta đã gấp gáp động thủ.
“Thần phi nương nương tìm nàng có chuyện gì?” Nàng cùng Gia Cát Hồng Nhan thường ngày không lui tới, Sở Lăng Hiên nhất thời sinh nghi.
“Lục điện hạ, có thể nàng ấy sẽ gây bất lợi cho Thất vương phi!” Chu Tuyết Tranh dứt khoát nói với Sở Lăng Hiên, nàng và Sở Lăng Hiên là quan hệ liên minh, nhất định không thể để hắn nhìn ra nàng cũng có tham gia vào chuyện này, dù sao lúc này hẳn là Gia Cát Hồng Nhan đã ra tay rồi.
“Cái gì? Nàng ở đâu? Sao Thần phi lại biết chuyện này?”
“Nàng ấy đến tìm ta, nhờ ta giúp nàng ấy! Nhưng ta biết lòng dạ của người đối với Thất vương phi nên không đồng ý, nàng ấy nhất định tự tiện hành động. Ta đến là muốn khuyên nàng ấy hãy từ bỏ ý định này đi…”
Sở Lăng Hiên không đợi nàng nói xong đã lập tức lao ra ngoài, triệu ám vệ, phân phó đi tìm các nàng. Hắn thật không ngờ, ả lại có thể đi tìm nàng.
Trong một ngôi miếu đổ nát ở ngoại thành Ngân Đô, tay chân Gia Cát Linh Ẩn đều bị trói chặt, miệng bị nhét vải, khóe miệng bị rách da rướm máu.
Gia Cát Hồng Nhan rút miếng vải nhét trong miệng nàng ra, đôi mắt đỏ ngầu, hiện rõ vẻ điên cuồng, “Gia Cát Linh Ẩn, ngươi thua.” Ngữ điệu thản nhiên, khiến Gia Cát Linh Ẩn có chút bất ngờ.
“Tin tức đại ca gặp nguy hiểm, là ngươi tung ra?”
“Không phải ta tung ra, là ta bảo người ta đi truyền tin, bằng không, làm sao dụ được ngươi ra khỏi Thất vương phủ?”
“Lần này trái lại có chút thông minh.”
“Gia Cát Linh Ẩn, ngươi thắng nhiều lần như vậy thì sao, ta chỉ cần thắng một lần là đủ. Ngươi biết không, ta rất hận ngươi! Từ khi ngươi trở về phủ, mỗi thời mỗi khắc, ngay cả nằm mơ ta cũng muốn giết ngươi.”
“Hại ngươi ban đêm không ngủ được, đúng là ngại quá. Ngươi đáng lẽ nên cảm kích ta, nếu không phải ta trở về, thì ngươi sẽ bị đưa đến Thiên Thai Tự.”
“Ai bảo Thái hậu khi chết không đúng lúc! Gia Cát Linh Ẩn, ngươi nơi nơi đoạt lấy nổi bật của ta cũng liền thôi, vì sao còn muốn tranh đoạt Lục điện hạ với ta?”
“Ngươi hiểu sai rồi, trước giờ ta chưa từng tranh đoạt hắn với ngươi! Là bản thân ngươi không có bản lĩnh khiến hắn coi trọng mà thôi!”
“Chết đến nơi mà còn cứng miệng! Ta thành ra hôm nay, tất cả đều do ngươi ban tặng! Ta biết, mỗi một chuyện ta trải qua đều có liên quan đến ngươi! Không có chuyện nào là không có ngươi trợ giúp!”
“Đúng vậy, ngươi nói đúng đó! Từ lúc ta mới vừa hồi phủ, ngươi đã muốn giết ta, vận rủi của ngươi cũng bắt đầu từ đó! Nhìn thấy ngươi xúi quẩy, ta thật sự rất vui!”
“Gia Cát Linh Ẩn, con nữ nhân rắn rết này, ngươi dựa vào đâu mà được tình yêu của Lục điện hạ? Ngươi hại ta mất con, mất luôn cơ hội để làm mẫu thân, còn có niềm tin của Lục điện hạ! Hết thảy ngươi phải hoàn trả lại gấp bội cho ta!”
“Còn không phải do ngươi ngu? Con của ngươi rõ ràng do chính ngươi hại chết! Mỗi chuyện ngươi trải qua đều là gieo gió gặt bão! Chính là không ngờ, không phải ngươi yêu Sở Lăng Hiên à, sao ở sau lưng hắn tìm nam nhân khác chứ, còn có con nữa?”
“Ta không có!” Phản bội mới là nguyên nhân chân chính Sở Lăng Hiên muốn nàng chết, Gia Cát Hồng Nhan lên cơn điên, toàn thân rồ dại, “Ta không hề phản bội hắn! Vì sao? Vì sao hắn không tin ta?”
“Bởi vì hắn không biết, có người thể chất đặc biệt, dù mang thai vẫn có nguyệt tín.” Gia Cát Linh Ẩn liếm khóe môi, có mùi của máu.
“Ngươi biết, ngươi biết hết đúng không?” Tiến lên túm tóc của Gia Cát Linh Ẩn, Gia Cát Hồng Nhan kêu to, “Ngươi đi nói với hắn đi, ta không phản bội hắn! Nói với hắn, con là của hắn!”
“Dựa vào cái gì?”
“Chát!” Gia Cát Hồng Nhan tát nàng một cái, “Tiện nhân, có đi không? Không đi à? Ta có biện pháp đối phó ngươi!” Nàng bực bội đi qua đi lại, “Trước tiên ta sẽ đánh gãy hai chân ngươi, sẽ ném ngươi đến trước mặt bọn hành khất, để từng người một chà đạp ngươi. Chém rớt hai tay ngươi, ngâm ngươi mấy ngày trong rượu, cuối cùng, ta còn chuẩn bị rắn độc cắn ngươi, cho ngươi nếm thử một chút mùi vị sống không bằng chết!”
Trong mắt Gia Cát Linh Ẩn phát ra sát ý, lời nói của Gia Cát Hồng Nhan giống hệt như kiếp trước. Cơ thể nàng vì phẫn nộ mà run rẩy, Gia Cát Hồng Nhan, kiếp này, ta tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ! Ngươi nói, ta sẽ cho ngươi nếm đủ từng thứ từng thứ một! Thù oán kiếp trước, cũng nên có kết thúc.
“Thật đúng là không có ý tưởng mới, ngươi chỉ biết xài mấy chiêu này thôi à?”
“Câm mồm!” Hai mắt Gia Cát Hồng Nhan đỏ au, như sư tử cái tức giận, “Có tin hiện giờ ta cắt lưỡi ngươi không? Không được, cắt lưỡi ngươi thì ta không nghe được tiếng kêu thảm thiết của ngươi rồi, ta còn muốn nghe ngươi cầu xin ta nữa. Ha ha, Gia Cát Linh Ẩn, hiện giờ ngươi xin ta, ta sẽ để ngươi chết dễ chịu hơn một chút.”
Gia Cát Linh Ẩn cười lạnh, “Ta xin ngươi… đừng có khờ như vậy!”
“Vô sỉ!”
“Chát!” Lại một cái tát giáng xuống, “Gia Cát Linh Ẩn, để ta xem ngươi còn cười được bao lâu. Gọi bọn chúng vào!”
Một hắc y nhân mở cửa ngôi miếu ra, một đám hành khất quần áo rách bươm tanh tưởi vọt vào, nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn, trong mắt bọn chúng lóe ra ánh sáng tà dâm, ước sao có thể ăn tươi nuốt sống nàng.
“Thấy được chưa?” Gia Cát Hồng Nhan rút thanh dao găm bên hông ra, rê lên mặt Gia Cát Linh Ẩn, “Không phải ngươi thích quyến rũ nam nhân lắm sao? Họ chính là tỷ tỷ chuẩn bị cho ngươi đó, lát nữa ngươi phải từ từ hưởng thụ nhé. Ai da, gương mặt trắng trẻo thế này, nếu ta rạch một đường sẽ thế nào nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.