Gia Cát Linh Ẩn

Chương 314: Lần theo manh mối




“Hoàng hậu nương nương chớ vội, đợi thần nữ từ từ vạch rõ tất cả mọi chuyện đã.” Gia Cát Linh Ẩn đã có dự tính trước, cười cười, “Mọi người bên trong cùng ra thôi.”
Những người khác cùng nhau theo nàng đến phòng của Tiểu hoàng tử, xem thử rốt cuộc nàng đùa giỡn cái gì. Gia Cát Linh Ẩn dẫn mọi người tới trước giường Tiểu hoàng tử.
“Mới vừa rồi ta vẫn nghi hoặc, thời tiết đã vào đầu đông rồi, vì sao giường lại không dùng nệm, lại dùng một tấm chăn mỏng như vậy. Bây giờ ta đã nghĩ ra, bởi vì có người đóng châm ở phía dưới giường, nếu như nệm quá dày thì mũi châm không thể đâm vào người Tiểu hoàng tử, còn mượn cớ là Tiểu hoàng tử ra mồ hôi trộm.”
Hoàng hậu và Ninh Hạ liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy một tia kinh ngạc, làm sao có thể?
Ánh mắt Gia Cát Linh Ẩn rơi trên người Ninh Hạ, “Hồi nãy, ta nghe nói là Ninh Hạ cô cô đổi nệm giường, cô cô, ngươi có dám nói với Hoàng Thượng nguyên nhân thực sự ngươi đổi nệm giường không?”
Vẻ mặt Ninh Hạ trấn định, “Vương phi nương nương, thân thể Tiểu hoàng tử ra nhiều mồ hôi, đây là do thái y nói, không phải là nô tỳ nói. Nếu nương nương không tin có thể hỏi thái y.”
Gia Cát Linh Ẩn không để ý chút nào cười cười, “Chuyện này sau hẵng nói. Ta vẫn có nghi vấn, Tiểu hoàng tử làm cách nào bị thương. Nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ có lúc nó nằm trên giường mới có cơ hội ra tay. Cho nên, nếu như ta đoán không sai thì phía dưới tấm vạn gỗ kia nhất định có lỗ kim!”
Nói xong, nàng xốc nệm trên giường lên.
“Đây… Đây là có chuyện gì?” Sắc mặt của Hoàng hậu hơi đổi.
Ở chỗ vừa rồi Tiểu hoàng tử nằm quả nhiên có rất nhiều lỗ kim, phía hai bên còn có vài giọt máu đã khô.
Sắc mặt Sở Kim Triêu âm trầm, nhìn xung quanh những người ở chỗ này một chút, dụng tâm quá mức hiểm ác đáng sợ, “Tam nha đầu! Hôm nay trẫm nhất định phải bắt được hung thủ!”
Hoàng hậu nhìn Ninh Hạ một chút, thu hồi ánh mắt, “Hoàng Thượng, xem ra Hoàng nhi thật đúng là bị châm đâm ở chỗ này. Dịch Khôn cung chỉ có mấy người chúng ta, không bằng lục soát một chút xem trên người có châm hay không.”
“Ừ, lục soát!” Sở Kim Triêu gật đầu, ra lệnh một tiếng.
Lúc đó cung nữ cũng đứng lên hỡ trợ lục soát, Ninh Hạ đi về phía Gia Cát Linh Ẩn, “Vương phi nương nương, không ngại nô tỳ lục soát người chứ?”
“Xin cứ tự nhiên!” Gia Cát Linh Ẩn không cự tuyệt. Trước đó Ninh Hạ có đụng phải nàng một cái, lúc đó nhất định có điều cổ quái, cứ để bà ta lục soát.
Ninh Hạ sờ soạng vài cái trên người nàng, bỗng nhiên ngừng lại, từ hông nàng lấy ra vật gì dó, “Vương phi nương nương…”
“Cái gì vậy? Đưa bản cung xem!”
“Vâng, nương nương!”
Ninh Hạ từ nơi nào đó trên người Gia Cát Linh Ẩn lấy ra một cái kim may trình lên cho Hoàng Thượng và Hoàng hậu, phía đầu mũi kim còn mang theo vết máu.
“Hừ!” Hoàng hậu tức giận cầm cây kim ném xuống đất, “Thất vương phi, nhân chứng vật chứng đều ở đây, ngươi cong có gì để nói nữa?”
“Tam nha đầu, ngươi khiến trẫm quá thất vọng rồi!” Vừa rồi ông đã tin tưởng nàng, nhưng khi nhìn thấy cây kim được lấy ra từ trên người nàng, ông lại dao động. “Trẫm có chút không nhận ra ngươi!”
“Phụ hoàng, trên thực tế nhi thần căn bản không biết cây kim này từ đâu mà có!”
“Thất vương phi, cây kim này lục soát từ trên người ngươi mà ra, còn chối cãi?” Ở góc độ Sở Kim Triêu không nhìn thấy được, Hoàng hậu lộ ra vẻ mặt tươi cười. Đấu cùng với Bản cung, ngươi còn quá non! Trước đây không trừng trị ngươi là vì Bản cung còn có những chuyện khác phải làm!
“Vừa rồi Ninh Hạ cô cô đụng phải thân nữ một cái, bà ấy nhân cơ hội ấy đặt nó trên người của thân nữ, cũng không phải là không thể được.”
“Vương phi nương nương, không nên đổ oan cho nô tỳ.”
“Tam nha đầu, vậy con nói xem kim châm này từ đâu mà ra?”
“Muốn tìm ra nguồn gốc của kim châm này cũng không lôi thôi lắm. Chỉ cần thu toàn bộ kim châm trong cung lại, bất kì ai cũng không được dùng kim, nếu trong một năm không ai thừa nhận thì một năm đó không được dùng kim châm!”
“Đây là vì sao?” Hoàng hậu không nhịn được cười khẽ, “Chuyện này cùng với chuyện có cần kim may hay không thì có quan hệ gì chứ? Thất vương phi không còn lời nào để nói nên nói xằng nới bậy sao?”
Gia Cát Linh Ẩn quay lại mỉm cười một cái, “Đương nhiên là có quan hệ, nếu trong lúc này mà dùng kim may thì giết không tha. Không quá mười ngày khẳng định sẽ có người thừa nhận!” Nàng như vô tình liếc nhìn Ninh Hạ một cái, vẫn không thừa nhận sao?
Ninh Hạ đang lườm nàng, thấy ánh mắt của nàng hướng về phía mình liền lập tức cúi đầu. Làm sao bây giờ? Còn có ba ngày nữa là ngày sinh thần của Dương đại ca, muốn tự tay thêu cho huynh ấy một đôi giày mới, nếu không có kim thì làm sao mà thêu? Còn bị giết không tha nữa!
Bà vờ đi vào trong phòng, hoảng hốt chạy ra, “Nương nương, không xong không xong, kim thêu của nô tỳ không thấy! Thất vương phi, có phải người lấy kim thêu của nô tỳ hay không? Nô tỳ còn muốn may cho Tiểu hoàng tử vài bộ quần áo mà.”
“A?” Hoàng hậu nhíu mày, liếc mắt nhìn Ninh Hạ một cái, có phần không hiểu tại sao, trong kế hoạch không có đoạn này a, “Vậy ngươi xem thử những cái kim kia có phải của ngươi không? Có chắc là Thất vương phi mang đi?”
Ninh Hạ cầm lấy kim khâu, tỉ mỉ nhìn, “Nương nương, chính là của nô tỳ, nô tỳ cất giữ không cẩn thận, xin nương nương thứ tội!”
“Thôi, ai có thể nghĩ tới tâm tư Thất vương phi lại độc ác như vậy chứ, lại có thể dùng kim may để giết hại Tiểu hoàng tử.” Hoàng hậu đau lòng nói, “Thất vương phi, nhận tội đi!”
Gia Cát Linh Ẩn không để ý tới bà mà là nhìn thẳng mấy ngón tay đăng băng vải của Ninh Hạ, “Ninh hạ cô cô, ngươi bị thương sao? Bị thương ở đâu vậy?”
“Vương phi nương nương, nô tỳ không cẩn thận cắt vào tay, Vương phi không cần đem chuyện khác để đánh lạc hướng.” Bà là cung nữ đứng đầu bên cạnh Hoàng hậu, đối với Hoàng tử Vương phi mà nói cũng có chút lớn mật.
“Có lẽ là có quan hệ?” Gia Cát Linh Ẩn cười cười, “Phụ hoàng, nhi thần khẩn cầu lục soát phòng của Tiểu hoàng tử và Ninh Hạ cô cô, xem có vật gì mang theo vết máu hay không.”
“Đi lục soát!” Sở Kim Triêu ra lệnh.
“Chờ một chút,” Gia Cát Linh Ẩn gọi lại người đi lục soát, “Dùng vải để lấy, không nên dùng bằng tay.”
Trong lòng Ninh Hạ lộp bộp một cái, giương mắt nhìn Hoàng hậu một chút. Hoàng hậu đang dùng ánh mắt hỏi dò mà nhìn bà. Bà kiên trì gật đầu, tinh thần Hoàng hậu rõ ràng buông lỏng.
Thời gian chưa đến nửa khắc Liên công công liền đi ra, trên tay ông cầm một khối gỗ nhỏ trình lên trước mặt Sở Kim Triêu, “Hoàng Thượng, người xem, phía trên này còn vết máu, còn có, phía trên có rất nhiều lỗ kim như là được để lại do gõ vào kim châm.”
“Lục soát được từ đâu?”
“Bẩm Hoàng Thượng, lục soát được từ trong phòng của Ninh Hạ.”
“Xoảng!” Sở Kim Triêu ném khối gỗ tới bên chân của Ninh Hạ. Trên mặt giăng đầy mây đen, khí thế khiến cho bà kinh sợ mà run một cái.
“Nha đầu này, sao lại không đóng cửa lại cho tốt!” Hoàng hậu oán trách nói, “Bây giờ lại để cho người khác thừa dịp đổ oan, có nhảy vào trong nước cũng không rửa sạch được!”
Hoàng hậu vừa nhắc nhở, Ninh Hạ liền lập tức hiểu được, nước mắt lã chã nhìn Gia Cát Linh Ẩn, “Thất vương phi, nô tỳ và người không thù không oán, tại sao người lại muốn hãm hại nô tỳ? Ngươi muốn nô tỳ chết thì chỉ cần nói một câu là được, hà tất gì phải trăm phương ngàn kế như vậy. Một cái mạng của nô tỳ không đáng phải liên lụy đến Tiểu hoàng tử.”
“Được rồi!” Gia Cát Linh Ẩn cười nhạt, “Nếu Ninh Hạ cô cô ngoan cố vậy thì bản Vương phi đành phải dùng cách khác! Hoàng hậu nương nương, xin người cho thần nữ mượn bột phấn một lát!”
“Thất vương phi, có phải ngươi điên rồi không?” Trong mắt Hoàng hậu là tia cười nhạo, “Lúc thì không cho người trong cung dùng kim may, lúc thì hỏi Ninh Hạ làm sao mà bị thương, bây giờ lại hỏi mượn phấn của ta, có liên quan gì sao?”
“Đương nhiên là có! Nương nương chớ vội, chỉ cần cho thần nữ mượn phấn là được!”
“Đi lấy đi.” Hoàng hậu dựa sát thân thể vào ghế, nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Gia Cát Linh ẩn, còn cố giãy dụa làm gì, phản kháng không nổi đâu.
Phấn được mang ra, Gia Cát Linh Ẩn cẩn thận rắc bột phấn lên trên khối gỗ, lại thổi thổi, mọi người liền nhìn thấy rõ ràng dấu vân tay xuất hiện trên mặt khối gỗ.
“Bây giờ chúng ta tới nhìn xem thử dấu vân tay này là của ai.”
“Tam nha đầu, đây là có chuyện gì?” Sở Kim Triêu nghi ngờ hỏi.
“Bẩm phụ hoàng, lúc một người cầm qua một vật gì đó thì trên ngón tay có mồ hôi sẽ để lại dấu vân tay ở trên vật đó, mà vân tay của mỗi người lại không bao giờ giống ai.” Không có công nghệ cao, chỉ có thể dùng loại biện pháp này.
“A? Thần kỳ như vậy? Cho trẫm xem!”
Gia Cát Linh Ẩn đưa khối gỗ kia cho Sở Kim Triêu. Sở Kim Triêu lập tức so sánh vân tay của mình một chút, quả thực là không giống nhau. Lại đưa tay Hoàng hậu ra nhìn, cũng không giống.
“Các ngươi cũng tới so sánh một chút đi!” Sở Kim Triêu nói.
Trước tiên Gia Cát Linh Ẩn để Sở Kim Triêu xác nhận dấu vân tay của mình và dấu vân tay trên khối gỗ là hoàn toàn khác nhau, tất cả mọi người đều tới so sánh qua, chỉ còn lại một mình Ninh Hạ.
“Ninh Hạ, còn đứng ngay ra đó làm gì? Chì chờ mỗi ngươi nữa thôi!” Sở Kim Triêu thúc giục.
“Vâng, Hoàng Thượng.” Ninh Hạ chậm rãi đi tới, toàn thân cứng ngắc, sau lưng lạnh toát.
Hoàng hậu nhìn bà, thầm nghĩ không tốt! Gia Cát Linh Ẩn, đây là cí biển pháp quỷ cái gì, bản cung thực sự chưa bao giờ nghe thấy!
Ninh Hạ thấp thỏm vươn tay, Sở Kim Triêu tự mình kiểm tra, sắc mặt ông càng ngày càng âm trầm, giống như mây đen kéo tới, “Ngươi còn cái gì để nói?”
“Hoàng Thượng, nô tỳ bị oan!” Ninh Hạ quỳ xuống khóc nức nở, “Trên đời có hàng nghìn hàng vạn người, không chừng lại có những người có dấu vân tay giống nhau, với lại vân tay gì chứ, trước đây chưa từng nghe nói qua, nói không chừng là Thất vương phi dùng thủ đoạn để che mắt người khác! Nô tỳ là bị oan!”
“Ninh Hạ cô cô, chúng ta đi xem dấu vân tay trên mấy tấm ván gỗ trên giường đi!”
Một đoàn người theo nàng đi vào, dùng phương pháp tương tự, trên tấm ván gỗ hiện ra dấu vân tay, cùng với dấu vân tay trên khối gỗ là giống nhau như đúc.
“Không, không phải nô tỳ, không phải nô tỳ!” Ninh Hạ vừa nói vừa lui lại phía sau, “Nô tỳ không làm, Hoàng hậu nương nương, người hãy làm chủ cho nô tỳ đi!”
“Ninh Hạ cô cô, để bản Vương phi phân tích cho ngươi nghe một chút nhé!” Gia Cát Linh Ẩn chậm rãi nói, khóe miệng gợn lên một nụ cười tươi, “Ngươi dùng khối gỗ để đóng kim may lên trên giường, vì để cho Tiểu hoàng tử bị thương nên cố ý trải nệm rất mỏng. Sau khi bản Vương phi ôm Tiểu hoàng tử đi thì ngươi liền rút mấy cái kim kia ra, sau đó giả vờ như là ta làm quên tay nải, thực tế là nhân cơ hội đó để mấy cái kim kia lên người ta. Trên tay ngươi bị thương nhất định là do lúc dùng khối gỗ đóng kim vào tấm ván nên mới bị. Cho nên ở trên khối gỗ và tấm ván trên giường đều có vết máu.”
“Vốn ngươi không nhận mấy cái kim kia là của ngươi, nhưng ngươi nóng lòng muốn thêu cho tình lang một đôi giày, cho nên lúc nghe ta nói không ai thừa nhận là chủ nhân của mấy cái kim thì bất luận kẻ nào ở trong cung cũng không được dùng châm thì ngươi liền nóng nảy. Ngươi muốn lấy lại mấy cây kim lại muốn mình không liên quan gì đến chuyện Tiểu hoàng tử bị thương nên hiển nhiên là ngươi liền để kim lên người ta để hãm hại ta!”
“Đúng là một kế sách không chê vào đâu được, chỉ tiếc lưới trời lồng lộng, ngươi còn có cái gì muốn nói? Vân tay chính là chứng cớ quan trọng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.