Người đầu tiên vào sân là Gia Cát Hồng Nhan. Dáng người Gia Cát Hồng Nhan mặc dù không bì kịp với Gia Cát Linh Ẩn, nhưng trong đa số nữ nhân, cũng
xem như là vô cùng xuất chúng. Giờ này nàng mặc một thân lụa mỏng, đứng ở giữa điện, liền thu hút sự chú ý của mọi người.
Nhạc nổi lên, động tác của Gia Cát Hồng Nhan mềm mại, cơ thể hơi giãn ra,
như nụ hoa chờ đợi hé nở, cố gắng duỗi người trong gió nhẹ; đoạn giữa,
tiếng nhạc du dương trong trẻo, Gia Cát Hồng Nhan chậm rãi mở hết cơ
thể, động tác hoàn toàn phóng đại, xoay tròn rất nhanh, như một đóa hoa
tươi nở rộ, từng cánh hoa theo thứ tự nở ra, tự do phô bày vẻ đẹp của
mình, đột nhiên, gió thu nổi lên, đóa hoa rơi rụng trong không trung,
tiếng nhạc lại dồn dập hơn, Gia Cát Hồng Nhan từ từ thu người lại, hoa
rơi người mất.
Ngay lập tức, tiếng vỗ tay vang lên rần rần. Gia Cát Hồng Nhan trái lại
không thấy thoải mái, không nói đến tài múa siêu quần của Chu Tuyết
Tranh, kể cả Gia Cát Linh Ẩn, nàng cũng không biết sẽ phát sinh biến hóa gì.
“Hay cho khúc ‘Hoa rơi’, điệu múa của Đại tiểu thư quả thực chạm đến cực hạn!”
“Thường ngày nhất định đã tốn công tập luyện!”
“Ngang tài ngang sức với Chu tiểu thư, không biết Chu tiểu thư ứng đối thế nào?”
“Nước Lăng Nguyệt đúng là nhân tài lớp lớp.” Hoàng hậu vui vẻ nói, “Sớm nghe
nói Đại tiểu thư tài đức vẹn toàn, tài múa này cũng làm kẻ khác mở rộng
tầm mắt, mau trở về chỗ ngồi đi.”
“Quả thực không tồi, bất quá so với Tranh nhi, vẫn còn kém một chút.” Chu quý phi nhỏ giọng nói.
“Kém hay không, phải so mới biết được.”
Chu quý phi âm thần liếc Hoàng hậu một cái, không biết có phải là ảo giác
hay không, Chu quý phi cảm thấy ánh mắt hôm nay của Hoàng hậu nhìn bà
hơi lạ, chẳng lẽ Hoàng hậu phát hiện ra chén thuốc có vấn đề?
“Tranh nhi, tới phiên muội.” Chu quý phi miễn cưỡng nói.
Chu Tuyết Tranh đã chuẩn bị xong, gật đầu, chậm rãi đi đến giữa điện.
Một cây quạt lụa màu, ở trong tay Chu Tuyết Tranh từ từ xòe ra, chậm rãi
phe phẩy theo nhịp, như một bức tranh muôn màu hiện ra ở trước mắt mọi
người. Quạt trong tay sinh động như mây bay nước chảy, như ngòi bút đang vẩy mực, bỗng nhiên biến ảo nhanh chóng, giống như quạt mà không phải
quạt, như kiếm mà không phải kiếm, như có họa trong vũ, có vũ trong họa. Xoay tròn, tung bay, dáng người Chu Tuyết Tranh linh hoạt khi thì mềm
mại không xương, khi thì chân thực mạnh mẽ, theo tiếng nhạc, khi trầm
khi bổng, lúc nhanh lúc chậm, khi nhẹ nhàng khoan thai, khi gảy nhanh
liên tục, cây quạt gặp nhiều nên quen, ở trong tay Chu Tuyết Tranh biến
thành linh vật, xòe quạt ra, như hoa mai nở rộ trong băng tuyết, dáng
múa thanh thoát như tuyết trắng tung bay, khi gấp quạt thì giống như bút ngọc trong tay, lấy ý múa bút để kết thúc điệu múa, nhẹ nhàng thư thái.
Trong điện lặng phắt vài giây, không biết ai khởi xướng đầu tiên, trong điện nhất thời vang lên tiếng vỗ tay như sấm rền.
“Không hổ là Chu tiểu thư, tài múa lại tinh tế đến vậy!”
“Đẹp thật, lâu rồi không được nhìn thấy điệu múa tuyệt vời như thế.”
“Ta nói mà, mọi việc đừng nên kết luận quá sớm.” Chu quý phi lộ ra nụ cười
châm chọc, liếc nhìn Hoàng hậu một cái, vô cùng đắc ý nói.
Sở Kim Triêu nheo mắt, ra vẻ say sưa, “Mấy năm không gặp, tài múa của
Tranh nhi vẫn tuyệt vời đến vậy, đúng là quá đẹp!” Sở Kim Triêu nhìn Gia Cát Linh Ẩn, ông thật có chút đoán không ra nha đầu này, Sở Kim Triêu
không hiểu sao Gia Cát Linh Ẩn lại tự tin đến vậy, “Gia Cát tam nha đầu, giờ đến lượt ngươi.”
Gia Cát Hồng Nhan nắm bắt được ánh nhìn thất vọng của Gia Cát Chiêm, nhất
thời xấu hổ và giận dữ không thôi, nếu Chu Tuyết Tranh thắng thì tốt,
nhưng nếu Gia Cát Linh Ẩn thắng, sau này bản thân ở phủ Thừa tướng làm
sao sống yên cho được. Hôm Bách Hoa Yến, Gia Cát Chiêm vẫn chưa tận mắt
nhìn thấy biểu hiện của Gia Cát Linh Ẩn, Gia Cát Hồng Nhan cũng chỉ nói
mấy câu dối gạt cho qua chuyện, hôm nay Gia Cát Chiêm chính mắt nhìn
thấy tài hoa của Gia Cát Linh Ẩn, sau này, ánh mắt ông nhất định sẽ càng thêm chú ý đến nha đầu thối kia! Không được, nhất định không thể để
tiện nhân đó thắng được!
Gia Cát Hồng Nhan đi đến bên cạnh Gia Cát Linh Ẩn, giúp Gia Cát Linh Ẩn
đang sắp vào sân buộc lại đai lưng bên hông, mỉm cười nói: “Tam muội,
vinh nhục của nhà Gia Cát liền phó thác lên người muội vậy.”
Không ít người xúc động vì tình cảm của người chị đối với em gái mình, lại
không thấy được, chỗ thắt đai lưng ấy, Gia Cát Hồng Nhan chính là thắt
một cái nút thòng lọng, không biết lúc nào thì sẽ tuột ra.
“Hoàng thượng, thần nữ khẩn cầu thổi tắt hết nến trong điện, chỉ chừa lại một
ngọn nến là được! Còn nữa, thần nữ thỉnh cầu thêm một tấm bình phong.”
Gia Cát Linh Ẩn nói.
“Tam nha đầu, ngươi lại định chơi trò mới lạ gì đây?” Sở Kim Triêu nghi ngờ
hỏi, “Người đâu, mau thổi tắt hết nến trong điện, mang bình phong lên!”
“Tắt nến thì xem thế nào? Không lẽ sợ xấu hổ, nên muốn dùng kỹ xảo che mắt người khác.” Chu quý phi tức giận nói.
“Chu quý phi, hôm nay nàng nói hơi nhiều rồi.” Sở Kim Triêu hạ giọng nhắc nhở.
“Hoàng thượng bớt giận, thần thiếp im miệng là được!”
Nến trong điện nhanh chóng bị thổi tắt, chỉ chừa lại một ngọn ở bên cạnh
Gia Cát Linh Ẩn, trên bình phóng, ánh ra bóng dáng thon thả của Gia Cát
Linh Ẩn.
“Chít chít chít chít!” Vài tiếng chim hót trong trẻo kỳ ảo vang lên từ trên
không khung ở đại điện, ánh mắt mọi người khoảnh khắc này đều đổ dồn về
cái bóng trên bình phong kia.
Hòa với tiếng chim hót, trên bình phong hiện lên thân thể duyên dáng của
chim khổng tước, chiếc mỏ dài nhỏ khép mở linh động, phát ra tiếng líu
ríu.
Khổng tước đón gió tung bay, phảng phất như đến từ Dao Trì tiên cảnh, cao quý nhìn xuống chúng sinh trên mặt đất, cũng như là thưởng thức vẻ đẹp của
chính mình.
Lay động! Lay động!
Chỉ thấy khổng tước trên bình phong chậm rãi cúi đầu, lông đuôi từ từ xòe
ra, rộng mở thành một bức tranh khổng tước xòe đuôi xinh đẹp. Khổng tước nâng một chân lên, để cho cơ thể nở rộ tuyệt đẹp hơn một chút. Thình
lình, lông đang xòe ra chợt khép lại, rồi lại nhanh chóng xòe ra, lặp đi lặp lại như vậy khiến người xem hoa cả mắt.
Khổng tước quay đầu, muốn đuổi theo cái đuôi của chính mình, vì thế, ở tại
chỗ không ngừng xoay vòng xoay vòng, càng xoay càng nhanh, giống như
từng vòng từng vòng sóng gợn, chầm chậm lan ra.
Khổng tước tung bay!
Trên bình phong, khổng tước vỗ cánh, tung bay lên, đem toàn bộ xinh đẹp ban
phát cho thế gian. Bóng của khổng tước ngày càng nhỏ dần, nhỏ dần, cuối
cùng, mất hút khỏi bình phong, không còn tiếng hót.
Trong bóng tối, các nô tài phụng bồi quên mất thắp đèn, khi bọn họ nhớ ra thì đã là rất lâu sau đó. Nến tắt nay được thắp sáng, trong đại điện nhất
thời sáng rực lên, tất cả mọi người dụi mắt vì không kịp thích ứng,
không ít người còn giận dữ trừng mắt với công công thắp đèn, oán trách
hắn phá hủy dư vị của điệu múa kia mang lại.
Sở Lăng Thiên chống cằm, rung động ngắm Gia Cát Linh Ẩn, nữ tử này, mỗi
lần đều có thể mang lại kinh ngạc mừng rỡ cho mình, một nữ tử độc lập
như vậy, xứng đáng để người đàn ông ưu tú nhất trên đời này yêu thương
nàng, ví dụ như mình…
Khoảnh khắc nến sáng lên, trong lòng Sở Lăng Hiên cảm thấy bực bội không tên,
biểu hiện của Gia Cát Linh Ẩn càng xuất sắc, lại càng như giễu cợt hắn.
Lại qua thật lâu sau, mọi người mới lấy lại tinh thần, một quan viên thậm
chí còn chạy đến sau bức bình phong, muốn nhìn thử xem có phải thực sự
có một con khổng tước ở đây không, nếu không sao lại có thể giống như
đúc thế, một màn vừa nãy, đúng là một nữ tử dựa vào dáng người của chính mình mà biểu diễn ra được ư?
Nhất thời, trong điện tràn ra tiếng tán thưởng không ngớt.
“Điệu múa này chỉ có trên trời, người trần mấy ai được thấy.”
“Đời này có thể xem một vũ khúc thế này, có chết cũng không tiếc.”
“Tam tiểu thư này, chẳng lẽ là tiên nữ giáng trần? Dáng múa của tiên nữ cũng không sánh bằng một nửa của Tam tiểu thư.”
“Hừ! Không biết dùng kỹ xảo che mắt gì đây, bằng không sao lại phải tắt nến.” Vẻ mặt Chu Lâm Quân không phục, nói.
Chu Tuyết Tranh cúi đầu, xấu hổ và tức giận không thôi, nhưng nàng không thể không thừa nhận, bản thân thua rồi.