Gia Cát Chiêm vội vội vàng vàng rời khỏi Trục Nguyệt Hiên, Gia Cát Linh Ẩn
lấy ra một quyển sách viết tay, đưa cho Linh Giới đại sư, “Làm phiền đại sư, quyền sách này tặng cho đại sư.”
Linh Giới đại sư nhận lấy, vội vã giở ra xem một chút, trong mắt lóe sáng,
vẻ mặt kinh ngạc vui mừng: “Đúng là ‘Đạo Tạng’ rồi! Đa tạ tiểu thư!”
“Đại sư khách sáo, bản tiểu thư cũng phải đa tạ đại sư.”
Linh Giới đại sư xem cuốn sách như trân bảo, giấu vào trong lòng, “Nếu tiểu
thư không còn gì căn dặn, bần đạo xin về đạo quán trước.”
“Đại sư mời.”
Nghĩ đến Đại phu nhân hôm nay nói bậy nói bạ bị đánh trượng, mông cũng nở
hoa, Gia Cát Linh Ẩn không khỏi cười rộ lên, lại còn phải quỳ lạy suốt
đêm ở từ đường, mùi vị ấy xem chừng rất ngất ngây đó, Đại phu nhân nhất
định sẽ suốt đời khó quên.
Gia Cát Chiêm vội vã đẩy cửa phòng Đại phu nhân ra, Đại phu nhân thấy Gia
Cát Chiêm đến thăm mình, không khỏi khóc lóc kể lể: “Lão gia, rốt cuộc
ông cũng đến thăm Mẫn nhi, Mẫn nhi đau quá!”
“Khóc lóc cái gì!” Gia Cát Chiêm tức giận nhìn Đại phu nhân, “Mau ngồi dậy cho ta!”
“Lão gia, hôm nay Mẫn nhi bị Hoàng hậu phạt đánh mười đại bản, không thể
động đậy, lão gia có chuyện gì, dặn lão Lưu đi làm đi.” Đại phu nhân vừa thống khổ rên rỉ, vừa nói.
“Hừ!” Gia Cát Chiêm lạnh lùng hừ một tiếng, “Nhất định bà làm gì đó chọc giận đến nương nương, mời đại phu đến xem chưa?” Gia Cát Chiêm bởi vì chuyện lúc sáng vẫn còn buồn bực Đại phu nhân nên giọng nói cũng lạnh băng.
“Ôi!” Đại phu nhân nhịn không được kêu lên, “Bôi thuốc rồi, nhưng vẫn rất đau.”
“Bôi thuốc rồi chắc không đáng ngại đâu? Bà ngồi dậy, cùng ta đến từ đường bái tế Tam di nương.”
“Lão gia, đang yên đang lành tại sao phải bái tế Tam di nương? Vả lại Tam di nương là thiếp, linh vị tuyệt đối không được đặt ở từ đường, làm ô uế
tổ tiên.”
“Linh nhi bị bệnh, Linh Giới đại sư đến xem có nói là Tam di nương tìm Linh
nhi, phải đặt bài vị của Tam di nương vào từ đường để thờ cúng, còn muốn ta, bà và Lâm Tuyết phải quỳ lạy ở từ đường một đêm để giải nạn.”
“Lão gia, có khi nào đạo sĩ đó ăn nói xằng xiên không? Thân thể thiếp thế này, sao có thể chịu nổi?”
“Haiz..” Gia Cát Chiêm thở dài, “Cũng chẳng còn cách nào, vì Linh nhi, bà thân là mẹ nó, đành chịu ấm ức chút vậy.”
“Lão gia…”
“Đừng nói thêm nữa!” Sắc mặt Gia Cát Chiêm trầm xuống, “Quỳ một đêm chứ có
phải đòi mạng của bà đâu, Linh nhi ngày sau phú quý, còn có thể quên mất người mẹ như bà à?”
“Dạ, lão gia.” Đại phu nhân giùng giằng ngồi dậy, được nha hoàn dìu đến từ đường.
Sau đó, Gia Cát Chiêm lại gọi Tứ di nương đến, thỉnh bài vị của Tam di nương vào giữa từ đường.
“Lão gia, tại sao lại đặt linh vị của Tam di nương vào từ đường? Dựa theo
gia quy của tổ tiên, linh vị của di nương không thể vào từ đường mà.” Tứ di nương khó hiểu hỏi, tuy rằng bà cũng là di nương, nhưng tư tưởng đã
ăn sâu vào máu này khiến bà làm sao cũng không hiểu hành động của Gia
Cát Chiêm.
“Đừng hỏi nhiều nữa, tối nay hai người phải ở đây với ta, quỳ lạy Tam di nương cho đến hừng đông!”
“Cái gì?” Tứ di nương kinh ngạc nhìn Gia Cát Chiêm, sao tự nhiên lại bảo hai người họ đến bái lạy Tam di nương.
“Lão phu kêu bà lạy thì lạy đi!” Gia Cát Chiêm thấp giọng nói, “Quỳ xuống!”
Nói xong, Gia Cát Chiêm quỳ xuống trước, hướng về linh vị của Tam di
nương mà bái lạy.
Đại phu nhân và Tứ di nương nhìn thấy hành động của Gia Cát Chiêm thì có
hơi chần chờ một chút, nhưng cũng ngoan ngoãn quỳ xuống, cầm nén hương
trong tay, dập đầu với Tam di nương.
Khổ cho Đại phu nhân, mỗi lần lạy một cái thì cả cái mông đau đớn, nghĩ bản thân là chủ mẫu, lại có thể quỳ lại một di nương, lại còn phải lạy cả
buổi tối, Đại phu nhân nhất thời tức ngực khó thở, suýt chút ngất đi.
Ở Trục Nguyệt Hiên, Gia Cát Linh Ẩn đứng trong sân một mình lặng lẽ thắp
nén nhang, ánh lửa leo lét hắt vào mặt nàng. Gia Cát Linh Ẩn quỳ xuống
đất, lạy ba lạy, “Mẹ, hôm nay là ngày giỗ của mẹ, người hại chết mẹ giờ
này đang ở từ đường bái tế mẹ, đây chính là hình phạt mà con gái dành
cho họ, những người họ, con sẽ không bỏ qua bất cứ ai! Mẹ, mẹ hãy yên
nghỉ đi, con sẽ từng bước từng bước tiễn họ đến âm tào địa phủ!”
“Linh nhi.” Sở Lăng Thiên không biết xuất hiện ở Trục Nguyệt Hiên khi nào, khẽ gọi Gia Cát Linh Ẩn.
“Tham kiến điện hạ.” Gia Cát Linh Ẩn đứng lên, hành lễ với Sở Lăng Thiên.
“Linh nhi không cần đa lễ!” Sở Lăng Thiên đỡ lấy Gia Cát Linh Ẩn, “Từ nay về sau, Linh nhi không cần hành lễ với ta!”
“Điện hạ…”
“Những lời nói lúc trưa của Linh nhi vẫn tính chứ?” Sở Lăng Thiên nhẹ nhàng hỏi.
Gia Cát Linh Ẩn gật đầu không chút do dự, chuyện nàng đã quyết, sẽ bất chấp tất cả, dũng cảm tiến tới.
“Vậy đừng gọi ta là điện hạ, có vẻ xa lạ lắm.” Nhận được đáp án của Gia Cát
Linh Ẩn, trong lòng Sở Lăng Thiên dâng lên niềm vui sướng, “Linh nhi
đang bái tế mẫu thân à?”
“Hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân.”
“Linh nhi nhất định rất nhớ mẫu thân.” Sở Lăng Thiên vươn tay, ôm Gia Cát
Linh Ẩn vào lòng, tì cằm lên trán nàng, một tay xoa tóc của Gia Cát Linh Ẩn, yêu chiều nói, “Linh nhi đừng đau buồn quá, ta sẽ luôn bên nàng,
bất luận bao lâu, ta sẽ vẫn bên nàng.”
Gia Cát Linh Ẩn vẫn để Sở Lăng Thiên ôm, tiếng tim đập mạnh mẽ trong lồng
ngực Sở Lăng Thiên khiến nàng cảm thấy an tâm không ít, vòng ôm của Sở
Lăng Thiên rất ấm áp, cũng làm cho người khác rất lưu luyến.
“Người cũng nhớ mẫu thân chứ?” Gia Cát Linh Ẩn khẽ hỏi. Khi Tĩnh quý phi qua
đời, Sở Lăng Thiên mới mười lăm tuổi, tuy rằng mấy năm nay hoàng hậu tận tâm tâm lực chăm sóc Sở Lăng Thiên, nhưng bất luận thế nào cũng không
sánh bằng mẹ ruột.
“Ừ.” Vòng ôm của Sở Lăng Thiên không khỏi siết chặt, “Rất nhớ, chỉ nghĩ đến
là đau lòng, nhưng nhìn thấy Linh nhi, trái tim liền không đau nữa.”
“Ta cũng vậy.”
“Cũng vậy là thế nào?” Khóe miệng Sở Lăng Thiên hiện lên nụ cười xấu xa, hỏi.
Gia Cát Linh Ẩn ngừng một chút, “Nhìn thấy người, trái tim liền không đau nữa.”
“Tiểu thư.” Lúc này Nguyệt Lan từ trong phòng đi ra, nhìn thấy hai người
trong sân lập tức nhắm chặt mắt lại, nói thầm, “Sao lại bị mộng du thế
này? Tiểu thư ở đâu rồi? Không có trong phòng, cũng không ở trong sân.”
Gia Cát Linh Ẩn ngượng ngùng tránh khỏi vòng ôm của Sở Lăng Thiên, giận dỗi trừng mắt với Nguyệt Lan, quay đầu lại nói với Sở Lăng Thiên: “Trong
phủ nhất định còn rất nhiều chuyện bận rộn, người về mau đi. Không phải
lúc trưa vừa mới đi sao, giờ lại đến nữa?”
“Tại vì lo lắng, nên đến đây xem.” Sở Lăng Thiên cười cười, “Ta đi trước,
hãy nhớ kỹ, con đường sau này, chúng ta sẽ cùng nhau đi.”
“Dạ.” Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, “Điện hạ mau chóng về đi.”
Sở Lăng Thiên nhìn Gia Cát Linh Ẩn, bá đạo nói, “Sau này không được gọi ta là vương gia hay điện hạ gì đó nữa, nếu tái phạm, cẩn thận ta sẽ phạt
nàng.”
Gia Cát Linh Ẩn đỏ mặt, “Thất gia…”
“Được rồi, từ từ thôi.” Tuy rằng Sở Lăng Thiên không hài lòng cách gọi này
của Gia Cát Linh Ẩn, nhưng vẫn hơn trước kia, xem như có tiến bộ, không
đành lòng làm khó Gia Cát Linh Ẩn nữa, “Ta đi rồi, nghỉ ngơi sớm một
chút.”
Gia Cát Linh Ẩn ngoan ngoãn gật đầu. Sở Lăng Thiên xoay người, rời khỏi.
Gia Cát Linh Ẩn quay đầu lại, nhìn thấy ba người Nguyệt Lan, Mộc Tê và Kinh Phong đang núp ở cửa, ba người vươn cái cổ thật dài ngóng ra ngoài,
nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn quay đầu lại, ba người nhất thời như muôn thú
tan tác, chạy thoát đến không chút tung tích.
Tối đó, Gia Cát Linh Ẩn mơ thấy Tam di nương. Gia Cát Linh Ẩn đang nô đùa
trong sân cùng đám nha hoàn, Tam di nương ngồi một bên im lặng thêu hoa, thỉnh thoảng bà ngẩng đầu nhìn con gái mình, trên mặt lộ ra nụ cười
thỏa mãn. Gia Cát Linh Ẩn còn mơ thấy mẹ nàng ở thế kỷ XXI, mẹ dạy nàng
hát bài hát thiếu nhi, đưa nàng đi nhà trẻ, ở nhà trẻ có rất nhiều bạn,
rất vui. Tiếng gà gáy đánh thức Gia Cát Linh Ẩn dậy, sờ hai má, có dấu
nước mắt ở đó. Thế giới thực cô đơn hơn trong mơ rất nhiều.