“Một ngàn lượng bạc thôi mà, sao dì không đi tìm Nhị thúc, phải đến đây nhìn sắc mặt của Tứ di nương?” Gia Cát Linh Ẩn đi đến trước mặt Tiêu Doanh,
nhỏ giọng nói.
Mắt Tiêu Doanh sáng lên, ngoài miệng lại nói: “Tam tiểu thư thật thích nói
đùa, cho dù đói chết, ta cũng sẽ không đi tìm Nhị thúc con, ta còn có
việc, đi trước đây.” Nói xong, Tiêu Doanh vội vả rời khỏi phủ Thừa
tướng.
“Dì không đến chỗ Tứ di nương lãnh ngân lượng sao?” Gia Cát Linh Ẩn cao giọng hỏi.
“Ta không cần nữa!” Tiêu Doanh đầu cũng không quay lại, lạnh lùng nói.
Xoay người, Gia Cát Linh Ẩn nói với Kinh Phong: “Kinh Phong, ngươi đi theo
dõi bà ta, nhất định bà ta sẽ đến tìm Gia Cát Vũ, ngươi xem họ gặp mặt ở đâu rồi thông báo cho phu nhân của Gia Cát Vũ.”
“Dạ, tiểu thư.”
“Linh nhi muốn giải quyết bà ấy thế nào?” Sở Lăng Thiên yêu chiều nhìn Gia
Cát Linh Ẩn, thủ đoạn của Gia Cát Linh Ẩn luôn nằm ngoài dự đoán của mọi người.
“Cái này phải xem bản lĩnh của phu nhân nổi tiếng ghen tuông của Gia Cát Vũ
kia.” Gia Cát Linh Ẩn thở dài nói, “Đứa bé của Tam Nương quả thực rất
đáng yêu, tiếc là gặp phải một người mẹ như vậy.”
“Nếu Linh nhi thích con nít, sau này chúng ta sinh nhiều một chút.” Sở Lăng Thiên nhìn Gia Cát Linh Ẩn, cười xấu xa.
Mặt Gia Cát Linh Ẩn hơi đỏ lên, cúi đầu, không thèm để ý Sở Lăng Thiên nữa.
Sở Lăng Thiên mỉm cười gian trá: “Dáng vẻ thẹn thùng của Linh nhi thật đẹp, đi nào, đi lên phố dạo với ta một chút!”
Sở Lăng Thiên thuận thế bắt lấy tay của Gia Cát Linh Ẩn, nắm chặt trong
tay mình, kéo Gia Cát Linh Ẩn ra khỏi phủ. Gia Cát Linh Ẩn thử vùng ra,
nhưng Sở Lăng Thiên lại nắm chặt hơn.
“Linh nhi nếu còn vùng vẫy nữa, ta sẽ hôn nàng trên phố đó.” Sở Lăng Thiên chu miệng, cười vui vẻ.
Gia Cát Linh Ẩn quả nhiên không dám từ chối nữa, nàng tin Sở Lăng Thiên
thật sự sẽ làm được chuyện này, “Thất gia chỉ muốn tản bộ đơn giản thế
thôi sao?” Gia Cát Linh Ẩn hỏi.
“Linh nhi thông minh lắm, có vẻ còn thông minh hơn cả ta.” Sở Lăng Thiên nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói.
Đôi kim đồng ngọc nữ đi trên phố này hấp dẫn tất cả ánh mắt của người qua
đường. Nữ tử cao sang xinh đẹp, khí chất xuất chúng làm cho người khác
hoài nghi đây là tiên nữ hạ phàm, trong vẻ lạnh lùng lại mang theo chút
ngượng ngùng của nữ nhân, càng làm tôn lên vẻ động lòng người của nữ tử. Nam tử dáng người cao lớn, khuôn mặt tuấn tú dẫn đến các nữ nhân khác
đều dừng chân ngoái nhìn, nam tử thường xuyên liếc nhìn nữ tử bên cạnh,
trong mắt tràn đầy yêu thương, giống như trân bảo của toàn bộ thế giới
đều đặt trước mặt hắn, trong mắt hắn cũng chỉ có nữ tử xinh đẹp đi bên
cạnh này.
“Nhìn kìa, nàng ấy chính là Tam tiểu thư, đi cùng nàng ấy là Thất điện hạ đó!” Một người trong đám đông hết hồn kêu lên.
“Không phải nói Tam tiểu thư có con riêng sao? Sao Thất điện hạ còn ở bên nàng ta?”
“Ngươi không biết à? Tam tiểu thư là bị hại đó, nữ nhân kia nhận tiền của người khác nên cố tình rêu rao như vậy.”
“Vậy con riêng kia là chuyện thế nào?”
“Là con của nữ nhân đó, người cố ý vu oan cho Tam tiểu thư. Tam tiểu thư sẽ mau chóng trở thành Thất vương phi thôi.”
“Hóa ra là vậy, nữ tử Thất điện hạ thích, nhất định sẽ không làm ra chuyện bỉ ổi như vậy.”
Sở Lăng Thiên cùng Gia Cát Linh Ẩn xuất hiện trên phố, lời đồn tự sụp đổ,
vì thế tất cả mọi người bây giờ đều đang bàn tán, Thất vương gia muốn
cưới Tam tiểu thư làm vương phi.
Gia Cát Linh Ẩn biết Sở Lăng Thiên mang cô ra ngoài cũng không phải dạo phố đơn giản như vậy, y muốn nói với mọi người, nữ nhân này là trân bảo của y. Gia Cát Linh Ẩn không khỏi chủ động nắm chặt tay Sở Lăng Thiên, cảm
nhận lòng bàn tay rộng lớn của Sở Lăng Thiên truyền đến ấm áp cho nàng,
nhận được đáp lại của Gia Cát Linh Ẩn, tay Sở Lăng Thiên càng thêm siết
chặt.
“Linh nhi, hiện giờ nàng có biết ta đang nghĩ gì không?” Sở Lăng Thiên hỏi.
“Tâm tư của Thất gia, Linh nhi không dám đoán bừa.”
“Ta đang nghĩ, ta cứ nắm tay nàng như vậy không buông ra.”
“Vậy thì đừng buông!”
Sở Lăng Thiên lộ ra nụ cười thỏa mãn, hắn xem đây là lời hứa hẹn mà Gia Cát Linh Ẩn dành cho hắn, vĩnh viễn không buông tay!
Cũng có người không biết đôi bích nhân này, một người bán hàng rong bên
đường đang hét to kéo khách, nhìn thấy Sở Lăng Thiên và Gia Cát Linh Ẩn, lập tức mời chào, “Vị công tử này, mua trâm cho phu nhân đi, công tử
xem này, rất đẹp đó.”
Sở Lăng Thiên chọn một chiếc trâm ngọc, cài lên giúp Gia Cát Linh Ẩn.
“Vừa nhìn là biết công tử đúng là phu quân tốt, phu nhân đây có phu quân như vậy, đúng là rất may mắn.” Người bán hàng rong cười nói.
Sở Lăng Thiên nhìn người bán hàng rong đầy tán thưởng, từ trong ngực móc
ra một thỏi bạc, “Ta mua hết toàn bộ trâm của ngươi! Giúp ta đưa đến
tiền trang ở trước mặt nhé!”
“Dạ!” Người bán hàng sửng sốt, lập tức hoàn hồn, hớn hở nói, “Công tử đúng là người hào phóng, tiểu nhân chúc công tử cùng phu nhân hạnh phúc mỹ mãn, con cháu đầy đàn.”
“Nhưng ta lại không nỡ để nương tử sanh nhiều con như vậy, cực lắm!” Sở Lăng Thiên phất tay áo, nói.
“Ai là nương tử của người.” Gia Cát Linh Ẩn liếc Sở Lăng Thiên trắng mắt.
“Hì hì!” Sở Lăng Thiên mỉm cười ngây ngốc.
Hai người lại đi dạo trên phố thật lâu, bỗng nhiên, một góc đường không
biết tại sao lại ồn ào náo nhiệt, một đám người xúm xít la hét đi về
hướng bên này, Sở Lăng Thiên bất giác bảo vệ Gia Cát Linh Ẩn ở sau lưng.
Chỉ thấy có người cầm rau thối, trứng gà không ngừng ném vào bên trong, vừa ném vừa hô: đê tiện, vô sỉ, dâm phụ! Đến gần, Gia Cát Linh Ẩn và Sở
Lăng Thiên mới nhìn rõ người nọ, đứng giữa đám người, người phụ nữ nọ
chỉ mặc một cái yếm và quần trong[1], gương mặt nữ nhân bị mái tóc hỗn loạn che khuất, trước ngực người đó có treo một tấm thẻ, mặt trên có viết hai chữ ‘dâm phụ’. Đi theo sau đó là một người vừa gõ trống khua chiêng vừa hô lớn: “Mọi người mau đến xem,
quả phụ vô sỉ dụ dỗ đàn ông có vợ này!”
Nữ nhân nọ cúi đầu, người khác không biết, chứ Gia Cát Linh Ẩn lại quen
biết bà, bà chính là Tiêu Doanh, phu nhân của Gia Cát Vũ nổi tiếng là
bình dấm chua, thủ đoạn chấn chỉnh người này quả là hả giận. Lần này xem như cho Tiêu Doanh một bài học, trước cửa phủ thừa tướng, cái liếc mắt
của Tam Nương và Tiêu Doanh đã bán đứng bà, Gia Cát Linh Ẩn liền quy
chụp chuyện lúc sáng có liên quan đến Tiêu Doanh. Tiêu Doanh ở chỗ Tứ di nương bị tức giận, Gia Cát Linh Ẩn liền biết tận dụng thời cơ gợi ý kêu bà đi tìm Gia Cát Vũ.
“À, thanh danh của bà ấy mới đúng là bị hủy hoại đó.” Sở Lăng Thiên mỉm
cười vui sướng khi thấy người khác gặp họa, “Ai bảo bà ấy đắc tội với
Linh nhi của ta.”
“Dâm phụ đi chết đi!” Một phụ nữ trung niên bưng một chậu máu lợn, tạt về phía Tiêu Doanh.
“Á!” Tiêu Doanh ngửa mặt lên trời hét lớn, quẹt lung tung trên mặt, trên người, “Cút mau!”
“Còn dám mắng người à!” Người phụ nữ trung niên nọ xông đến, một phen kéo
cái yếm của Tiêu Doanh, nửa thân trên của Tiêu Doanh nhất thời lõa lồ
trước mặt mọi người, “Đã vậy còn không biết thẹn à, còn che cái gì mà
che.”
“Á!” Tiêu Doanh rốt cục cũng không chịu đựng nổi nhục nhã như vậy, dạt đám
người đang vây quanh bà sang hai bên, hướng về phía cây cột bên cạnh
dùng sức đập mạnh đầu vào.
Cộp một tiếng, Tiêu Doanh té ngã xuống đất, nhất thời tắt thở, hai mắt trợn trừng. Một giọt máu từ cây cột chảy xuống, nhỏ giọt lên giữa hai đầu
chân mày của Tiêu Doanh.
“Ôi, chết rồi à.” Sở Lăng Thiên ghét bỏ liếc nhìn Tiêu Doanh một cái, “Linh nhi, chúng ta đến nơi khác dạo thôi.”
“Ừm.” Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, ngoan ngoãn đi theo Sở Lăng Thiên.
Màn đêm buông xuống, Sở Lăng Thiên và Gia Cát Linh Ẩn cùng nhau đi vào Tiên Túy Lâu dùng bữa tối.
Sở Lăng Thiên là khách quen của Tiên Túy Lâu, chưởng quầy nhanh chóng dẫn
họ đến phòng đánh chữ Thiên. Chưởng quầy chưa bao giờ nhìn thấy Sở Lăng
Thiên đến cùng nữ quyến, trong lòng biết nhất định thân phận của nữ tử
này rất đặc biệt, vì thế càng thêm dốc lòng chiêu đãi nàng.
“Lục gia, Thất gia đang ở bên trong.” Bên ngoài phòng riêng, truyền đến tiếng của chưởng quầy, giọng điệu vô cùng khó xử.
“Thất đệ ở trong đó à, bản vương càng muốn vào để chào hỏi một tiếng.” Sở
Lăng Hiên không để ý đến sự ngăn cản của chưởng quầy, đẩy cửa vào, nhìn
thấy Gia Cát Linh Ẩn, sắc mặt Sở Lăng Hiên nhất thời u ám, “Bản vương
đến xin chén rượu, Thất đệ không để ý chứ?”
“Lục ca xin cứ tự nhiên.” Sở Lăng Thiên thản nhiên nói.
Sở Lăng Hiên nhìn chằm chằm Gia Cát Linh Ẩn, “Tam tiểu thư, nếu bản vương
nhớ không nhầm, hình như ngươi còn nợ bản vương một chén rượu. Là lần
đầu tiên gặp Tam tiểu thư ở phủ thừa tướng, chén rượu kia của Tam tiểu
thư bản vương vẫn còn chưa uống.”
“Lục điện hạ, thời tiết oi bức, nên uống ít rượu thôi.” Gia Cát Linh Ẩn lạnh lùng liếc nhìn Sở Lăng Hiên.
“Tam tiểu thư nói có lý.” Sắc mặt Sở Lăng Hiên lại càng u ám, hắn quay đầu
nói với Sở Lăng Thiên, “Thất đệ ném người của Thánh Điện vào trong phủ
của bản vương là có ý gì?”
“Những kẻ đó vốn là người của Lục ca, đệ chỉ là trả lại cho Lục ca mà thôi.”
“Sở Lăng Thiên, đừng tưởng bản vương không dám làm khó dễ ngươi?” Sở Lăng Hiên tức giận xoay người.
“Không phải Lục ca đã bắt đầu hành động rồi sao?” Sở Lăng Thiên cười cười, biểu hiện châm biếm.
“Thất gia, ta ăn no rồi, chúng ta đi thôi.” Gia Cát Linh Ẩn đứng lên, túm lấy Sở Lăng Thiên.
“Ừm, ta cũng no rồi, Lục ca từ từ dùng nhé.”
Sở Lăng Thiên cũng đứng lên, nắm lấy tay Gia Cát Linh Ẩn, cùng nhau rời khỏi đó.
Sở Lăng Hiên nắm chặt chén rượu trong tay, lộ ra một nụ cười lạnh, Gia Cát Linh Ẩn, đời này ngươi chỉ có thể là của bản vương, đợi bản vương ổn
định đại sự trước, sẽ lại cùng các ngươi chơi đùa.
Sở Lăng Thiên đưa Gia Cát Linh Ẩn về Trục Nguyệt Hiên, lại ngồi thêm một lát, “Linh nhi, sắp đến Lục Quốc Đại Điển[2] rồi, ta phụ trách bố trí cấm quân, bảo đảm an toàn của đại lễ, sau này
có thể không có thời gian đến đây, nàng nhất định phải cẩn thận.”
Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, “Yên tâm đi, có Mộc Tê và Kinh Phong ở đây, không cần lo lắng.”
Sở Lăng Thiên lại lo lắng dặn dò Kinh Phong và Một Tê một hồi mới lưu luyến rời khỏi Trục Nguyệt Hiên.
Như Nguyệt canh ở cửa, nhìn thấy Sở Lăng Thiên đi ra, lập tức nghênh đón,
hành lễ với Sở Lăng Thiên: “Thần nữ thỉnh an Thất vương gia.”
“Tứ tiểu thư mời đứng lên.” Sở Lăng Thiên nói xong liền muốn đi.
“Thất điện hạ, đợi đã.” Như Nguyệt vội vàng nói.
“Tứ tiểu thư có chuyện gì à?”
Như Nguyệt lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn tay, đưa cho Sở Lăng Thiên,
cúi đầu: “Đây là khăn tay thân nữ thêu riêng cho Thất điện hạ, hy vọng
Thất điện hạ nhận cho.”
“Bản vương không thiếu khăn tay, Tứ tiểu thư vẫn là nhận lại đi.” Cảm nhận
được ý tứ của Như Nguyệt, giọng điệu của Sở Lăng Thiên có chút không
vui.
“Điện hạ đừng hiểu lầm!” Như Nguyệt lập tức giải thích, “Thần nữ là thấy Tam
tỷ quá bận, tỷ ấy cũng không rành khâu vá, lo lắng Tam tỷ chăm sóc Thất
điện hạ không được chu toàn, muốn chia sẻ ưu phiền giúp Tam tỷ, thần nữ
vốn không có suy nghĩ không an phận với điện hạ đâu.”
“Nếu thật sự Tứ tiểu thư muốn chia sẻ ưu phiền với Linh nhi, thì nên bớt gây phiền toái cho nàng ấy mới đúng.” Sở Lăng Thiên mặt không chút thay
đổi.
“Điện hạ…”
“Được rồi, xem như bản vương nể mặt Linh nhi, coi như ngươi đang nói nhảm! Nếu có lần sau, bản vương quyết không khách khí.”
“Thần nữ đã hiểu.” Như Nguyệt cúi đầu, nhỏ giọng nói.
Vì sao thay đổi đối sách vẫn là không được? Như Nguyệt rầu rĩ nghĩ, nàng
vốn nghĩ nếu lấy Gia Cát Linh Ẩn ra làm cái cớ, Sở Lăng Thiên quả quyết
sẽ không từ chối, kết quả lại khác một trời một vực với suy nghĩ của
nàng.
Trục Nguyệt Hiên, Gia Cát Linh Ẩn bảo Nguyệt Lan chuẩn bị chút điểm tâm, mang đến phòng của Đại phu nhân.
[1] Một loại quần mặc bên trong y phục của người xưa, vì thời đó chưa có quần lót như ngày nay.