Gia Cát Linh Ẩn

Chương 99: Ta không làm chuyện gì có lỗi với nàng




Gia Cát Chiêm nhíu chặt đôi mày, chậm rãi nhắm mắt lại, tựa như đang làm ra một quyết định gian nan, Thất vương phủ cùng Tiêu gia luân phiên xuất hiện trong đầu ông. Thật lâu sau, Gia Cát Chiêm mở mắt, quay về hướng Gia Cát Linh Ẩn giơ cao tay phải lên.
Gia Cát Linh Ẩn mỉm cười, Gia Cát Chiêm đúng là con cáo già, ông sẽ không vứt bỏ Thất vương phủ, cũng sẽ không buông Tiêu gia ra, nhưng ông lựa chọn cách trừng phạt nàng, để đổi lại sự nguôi giận của Tiêu lão thái quân.
Gia Cát Linh Ẩn cảm thấy may mắn vì bản thân trùng sinh, biết rất nhiều chuyện mà tạm thời chưa có ai biết.
“Ngoại tổ mẫu, Linh nhi có lời muốn nói với bà.” Ngay khi bàn tay của Gia Cát Chiêm sắp giáng xuống, Gia Cát Linh Ẩn đột ngột nói, nàng lạnh lùng liếc Gia Cát Chiêm một cái, đi đến bên cạnh Tiêu lão thái quân, khom lưng, nói khẽ vào tai Tiêu lão thái quân: “Đứa con riêng mà thái quân sinh ra trước khi xuất giá hiện giờ thế nào? Nghe nói bây giờ sống không tốt lắm, nếu hắn biết bà là mẫu thân của hắn, nhất định sẽ đến nhận mẹ nhỉ?”
“Ngươi!” Tiêu lão thái quân sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, “Ngươi nói gì?”
“Con nói gì ngoại tổ mẫu rõ nhất mà, ngoài ra, con còn biết, trước khi ngoại tổ mẫu xuất giá đã sinh con, không biết đêm động phòng, bà làm sao mà giấu giếm được Tiêu lão thái gia?”
“Ngươi!” Tiêu lão thái quân thân thể run rẩy, “Chuyện của Doanh nhi, bản thái quân không truy cứu nữa, ai bảo nó mệnh khổ, gả cho người chồng đoản mệnh, còn sinh ra đứa con như vậy.”
Sự chuyển biến của Tiêu lão thái quân khiến Gia Cát Chiêm và Đại phu nhân đều không kịp trở tay, không biết Gia Cát Linh Ẩn nói gì với Tiêu lão thái quân, làm Tiêu lão thái quân nháy mắt đã thay đổi chủ ý.
“Mẹ…” Đại phu nhân hoài nghi nhìn Tiêu lão thái quân.
“Được rồi, chuyện này dừng ở đây, ta cũng mệt rồi, hồi phủ trước đây, con nghỉ ngơi tịnh dưỡng đi.” Tiêu lão thái quân đứng lên, lảo đảo một cái, suýt té ngã xuống đất.
“Linh nhi…” Khi Gia Cát Linh Ẩn định đi, lại bị Gia Cát Chiêm gọi lại.
Gia Cát Linh Ẩn thản nhiên nhìn Gia Cát Chiêm: “Phụ thân muốn đánh nốt bạt tai kia à?”
“Linh nhi, phụ thân cũng là bất đắc dĩ.”
“Phụ thân không cần áy náy, đứng ở góc độ của phụ thân, ai cũng sẽ làm như vậy.” Nói xong, Gia Cát Linh Ẩn đi ra khỏi viện của Đại phu nhân.
Gia Cát Linh Ẩn ra cửa, đuổi theo Tiêu lão thái quân, “Ngoại tổ mẫu, sao đi gấp vậy?”
“Hừ! Tiện nhân, cút đi!”
“Ngoại tổ mẫu nếu muốn báo thù cho dì, không nên cắn chặt con không buông. Nếu ngoại tổ mẫu điều tra rõ ràng, đương nhiên biết toàn bộ sự việc đó con mới là người suýt nữa bị hại. Ngoại tổ mẫu không tìm được hung thủ chân chính, mới trút giận lên ngươi con đúng không?”
“Ngươi muốn thế nào?” Có nhược điểm nằm trong tay Gia Cát Linh Ẩn, Tiêu lão thái quân không thể không thu liễm.
“Con chỉ muốn nói cho lão thái quân biết thủ phạm thực sự giết chết dì là ai thôi.”
“Là ai?”
“Con chỉ biết là, ngày ấy trước khi dì rời đi, dì có nói muốn đến tìm Nhị thúc của con, hình như quan hệ giữa dì và Nhị thúc khá tốt.”
“Ngươi đừng nói bừa.” Chuyện của Gia Cát Vũ và Tiêu Doanh, Tiêu lão thái quân là người biết rất rõ, “Doanh nhi đã chết, đừng phá hoại thanh danh của nó.”
“Ngoại tổ mẫu cứ bắt tay từ chỗ của Nhị thúc con, đi thăm dò điều tra xem ai là người có thù hận lớn với dì như thế.”
Tiêu lão thái quân nhíu mày suy nghĩ về lời nói của Gia Cát Linh Ẩn. Gia Cát Linh Ẩn lặng lẽ mỉm cười, xoay người quay trở về Trục Nguyệt Hiên.
Thất vương phủ, Sở Lăng Thiên bận bịu cả ngày, khó khăn lắm mới nghỉ ngơi được một chút, vừa định uống miếng nước, chợt nghe bên ngoài thư phòng truyền đến tiếng bẩm báo của Ưng tổng quản: “Điện hạ, bên ngoài cửa phủ có một nữ tử lạ mặt cầu kiến.”
“Nữ tử lạ mặt?” Sở Lăng Thiên nghi hoặc nhíu mày, vẫn đi theo Ưng tổng quan ra ngoài.
Nử tử bên ngoài Thất vương phủ gương mặt xinh đẹp, làm da trắng noãn, vóc người yểu điệu nhỏ nhắn, dáng đi uyển chuyển như cành liễu trước gió, nhìn thấy Sở Lăng Thiên, hai má nữ tử ửng hồng, nhỏ giọng gọi: “Biểu ca.”
“Vân nhi?” Sở Lăng Thiên nhanh chóng tiến lên, “Mọi người đến lúc nào vậy? Cữu cữu (Cậu) đến rồi à? Ngoại công (ông ngoại) có khỏe không?” Hóa ra nữ tử này là công chúa của nước Đông Lan, Liên Mộ Vân.
“Đến hôm qua rồi, phụ hoàng không muốn làm phiền Lăng hoàng, cho nên không báo với huynh. Hoàng tổ phụ khỏe lắm, nhưng thường xuyên nhắc đến huynh, Tĩnh bác (cô) là nữ nhi ông thương yêu nhất, huynh là cháu ngoại ông thương nhất, nên rất nhớ huynh.”
“Mấy năm không gặp, Vân nhi càng lớn càng xinh đẹp.” Sở Lăng Thiên cười ha ha nói.
“Biểu ca chọc muội.” Liên Mộ Vân cúi đầu, gương mặt trắng noãn đỏ lên vì e thẹn.
“Vân nhi mau vào đi, đừng đứng bên ngoài nữa.”
“Mấy hôm nay ở dịch trạm buồn muốn chết, biểu ca dẫn muội đi dạo Ngân Đô được không? Nếu không hít thở không khí, chắc muội nghẹn chết mất, đúng lúc xem thử Ngân Đô có trò gì mới mẻ không, vậy có làm phiền biểu ca không?” Liên Mộ Vân nhìn Sở Lăng Thiên với vẻ mặt chờ mong.
“Vân nhi còn khách sáo với huynh sao? Đi thôi, huynh dẫn muội đi chơi.”
“Đa tạ biểu ca.”
Khi Liên Mộ Vân ở nước Đông Lan, cơ hội ra khỏi cung rất ít, đến Ngân Đô, nhìn thấy cái gì mới mẻ cũng hiếu kỳ, nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy chơi rất vui.
Sở Lăng Thiên và Liên Mộ Vân dừng lại trước một cửa tiệm, xa xa có ba công tử ăn vận xa hoa đi về phía họ, hai người đi hai bên đều là công tử tuấn tú nhanh nhẹn, còn người đi ở giữa có chút xấu xí, dáng người thấp bé. Trong đó có một công tử hướng về phía họ gọi: “Vân nhi, Lăng Thiên biểu đệ.”
“Thái tử điện hạ nước Đông Lan, thái tử điện hạ nước Tinh Long, Nhị điện hạ, hạnh ngộ hạnh ngộ.” Sở Lăng Thiên lần lượt chào hỏi, ba người này, người mặc áo vàng là thái tử nước Đông Lan, Liên Mộ Dương; người mặc áo tím là thái tử nước Tinh Long, Bạch Vân Phàm; còn người có dáng người thấp bé là nhị hoàng tử nước Tinh Long, Bạch Vân Nghị.
“Thất điện hạ, hạnh ngộ.” Cả ba gật đầu với Sở Lăng Thiên.
“Biểu đệ, nghe dân chúng Ngân Đô nói, gần đây Ngân Đô có trò mới, gọi là lẩu gì đó? Biểu đệ dẫn chúng ta đi nếm thử xem thế nào? Xem thử mỹ thực (thức ăn ngon) của nước Lăng Nguyệt, so với nước Đông Lan thế nào.”
Sở Lăng Thiên cười sảng lãng, nói: “Đựợc thôi! Hôm nay ta sẽ tận tình làm chủ nhà chiêu đãi các vị, mời các vị đến ăn thử món lẩu. Các vị, các vị đến đó trước đi, ta đi mời thêm một người.”
“Hả? Là ngươi nào đáng để Thất điện hạ đích thân đi mời vậy?” Bạch Vân Phàm tò mò hỏi.
“Một người rất quan trọng.” Sở Lăng Thiên cười cười, “Các vị đi trước đi, ta sẽ đến ngay.”
“Tiểu thư, tiểu thư, không hay rồi.” Nguyệt Lan vừa kêu vừa vọt vào Trục Nguyệt Hiên.
“Từ từ nói, chuyện gì?” Gia Cát Linh Ẩn không biết xảy ra chuyện gì.
Ngực Nguyệt Lan liên tục phập phồng, thở hồng hộc nói: “Nô tỳ, nô tỳ nhìn thấy Thất điện hạ cùng với một cô nương đi dạo trên phố, điện hạ còn giúp cô nương kia mua đồ nữa.”
Gia Cát Linh Ẩn bật cười, “Vậy thì có chuyện gì đâu.”
“Tiểu thư.” Nguyệt Lan gấp đến độ giậm chân, “Người còn cười được! Đây chính là chuyện lớn đó, nếu cô nương kia cướp mất Thất điện hạ thì sao?”
“Nếu dễ như vậy đã bị cướp đi, ta cũng chẳng cần hắn nữa.”
“Không cần ai vậy?” Sở Lăng Thiên chưa thấy người, đã nghe thấy tiếng, “Linh nhi nhẫn tâm vậy ư? Đáng tiếc, đời này nàng chẳng vứt ta đi được đâu.”
Nguyệt Lan khó chịu hất đầu sang hướng khác, phồng mang trợn má, than thở: “Vừa nãy còn đi dạo phố cùng cô nương khác, giờ lại đến tìm tiểu thư của chúng ta.”
“Nha đầu nhà ngươi che chở cho chủ tử quá nhỉ.” Sở Lăng Thiên không nhịn được, cười vui vẻ, “Nha đầu Nguyệt Lan yên tâm đi, ta không làm chuyện gì có lỗi với tiểu thư của ngươi đâu. Nữ tử ban nãy là công chúa Mộ Vân của nước Đông Lan.”
Công chúa Mộ Vân? Trong lòng Gia Cát Linh Ẩn xẹt qua chút bất an, kiếp trước, sau khi Sở Lăng Thiên rời khỏi Ngân Đô, không ai biết hắn đi đâu, chỉ là rất lâu sau đó, nghe nói hắn thành thân với một nữ nhân tên Liên Mộ Vân.
“Linh nhi, đang nghĩ gì vậy? Nàng tin vào chuyện bịa đặt của nha đầu kia sao?”
Nghe tiếng của Sở Lăng Thiên, Gia Cát Linh Ẩn mới lấy lại tinh thần, “Ta đương nhiên tin tưởng Thất gia, Nguyệt Lan cũng là lo lắng cho ta, Thất gia đừng trách nàng ấy.”
“Sắc mặt nàng không tốt lắm.” Sở Lăng Thiên nhìn ra khác thường.
“Có lẽ là ở trong phòng buốn chán quá…”
“Ta đẫn nàng đến một nơi.” Sở Lăng Thiên cúi người kéo tay của Gia Cát Linh Ẩn đi ra ngoài.
Cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ lòng bàn tay Sở Lăng Thiên, sự bất an trong lòng Gia Cát Linh Ẩn nhất thời tan biến, kiếp này có rất nhiều chuyện đã thay đổi, kiếp trước qua rồi, để ý đến làm gì.
Gia Cát Linh Ẩn không nghĩ đến Sở Lăng Thiên sẽ dẫn nàng đến ăn lẩu, Mộc Tê đã dặn dò tất cả mọi người trong tiệm đừng để lộ thân phận của Gia Cát Linh Ẩn, Mộc Dương nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn, cũng bước đến đón tiếp như người xa lạ. Mộc Dương đưa hai người vào phòng đã đặt trước, Ngụy Thành đang thành thạo chiêu đãi các hoàng tử công chúa.
“Ai da, công tử và tiểu thư đúng là trai tài gái sắc.” Nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn và Sở Lăng Thiên, Ngụy Thành mỉm cười tiếp đón, “Hai vị đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ do trời đất tạo thành, không biết hai vị định lúc nào thành thân vậy?”
“Ngươi nói nhiều như vậy, không sợ bị chủ đuổi à?” Sở Lăng Thiên giả bộ nghiêm nghị, trong lòng lại vui đến nở hoa, Ngụy Thành không giống Kinh Phong suốt ngày lầm lì chẳng nói câu nào, Ngụy Thành là người nói nhiều nhất trong tứ quỷ, là người biết nắm bắt tâm tư người khác nhất.
“Khách quan à, chỉ đùa một chút thôi mà.” Ngụy Thành nhìn Gia Cát Linh Ẩn, “Chủ của chúng ta là người tốt, ý trung nhân của chủ chúng ta cũng là người tốt, các vị cứ dùng từ từ, nếu có chỗ nào tiếp đãi không chu đáo cứ việc nói. Tiểu nhân ra ngoài trước để tiếp đón khách quan khác.”
Sự xuất hiện của Gia Cát Linh Ẩn, thu hút ánh mắt của mọi người trong phòng, ba người Liên Mộ Dương, Bạch Vân Phàm, Bạch Vân Nghị tự nhận đã trông thấy rất nhiều nữ nhân, cũng chưa từng gặp qua nữ tử nào mỹ mạo vô song thế này, khó trách Sở Lăng Thiên phải đích thân đi mời, dung mạo đã kinh thiên như thế, mà khí chất ung dung điềm đạm lại chẳng ai sánh kịp. Trong lòng Liên Mộ Vân chua xót, không ngờ Sở Lăng Thiên lại đi đón một nữ nhân, hơn nữa, nữ nhân này còn xinh đẹp hơn cả mình.
“Sớm nghe nói nước Lăng Nguyệt nhiều mỹ nhân, hôm nay nhìn thấy một mỹ nhân như vậy, từ nay về sau trong mắt ta sẽ chẳng còn ai là xinh đẹp nữa.” Bạch Vân Phàm nhìn thẳng vào Gia Cát Linh Ẩn, nói.
“Biểu đệ, giới thiệu vị cô nương này cho chúng ta một chút đi?”
“Linh nhi, nào để ta giới thiệu, đây là thái tử nước Đông Lan, Liên Mộ Dương; công chúa Liên Mộ Vân; thái tử nước Tinh Long, Bạch Vân Phàm; nhị hoàng tử Bạch Vân Nghị.” Sở Lăng Thiên giới thiệu một lượt, cuối cùng nói, “Đây là con gái thứ ba của Gia Cát thừa tướng, Gia Cát Linh Ẩn.”
Gia Cát Linh Ẩn lần lượt hành lễ, thái độ nho nhã lễ phép, thần sắc không kiêu ngạo không siểm nịnh, làm cho người khác lại xem trọng nàng thêm vài phần.
“Biểu ca, ngồi bên này.” Liên Mộ Vân vỗ vào chiếc ghế bên cạnh mình, lại chỉ chỗ trống bên cạnh Bạch Vân Nghị, “Gia Cát tiểu thư ngồi ở kia đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.