Giả Diện Hoàng Kim (Mặt Nạ Vàng / Mặt Nạ Hoàng Kim)

Chương 11:




Cùng ngày hôm đó tại khu vực gần bờ sông Côn - thị trấn Phú Phong - huyện Tây Sơn - tỉnh Bình Định.
Một chếc xe oto 7 chỗ mang biển Thái Bình vừa dừng lại trước một quán cơm bình dân sát ngay bên vệ đường. Thanh niên bưng bê của quán thấy oto vội chạy ra vẫy khách, mời chào.
" Kịch "
Cửa xe mở ra, bước xuống xe là 5 gã ăn mặc có phần bụi bặm, mặt mũi bặm trợn, tay, cổ thậm chí là cả mặt cũng có những hình xăm, nhìn mặt người nào người đấy rất đáng sợ. Vừa nhìn thấy, thanh niên bưng bê hơi rén đoán chắc đây là dân giang hồ, sợ lỡ miệng sẽ mang vạ nên quay lưng định bước vào trong nhường kèo này lại cho chủ quán.
Nhưng tiếng gọi của đám người được cho là giang hồ kia khiến cậu ta giật mình không dám bước tiếp:
- - Ê, mày không nhìn thấy chúng tao à...?
Cậu phục vụ quay đầu lại, nói bằng giọng hơi run:
- - Dạ....dạ....các...anh tìm...ai ạ..?
Một gã tháo mắt kính, cau mày chỉ ngón tay lên phía biển hiệu, giọng gay gắt:
- - Đây có phải quán cơm không...?
Cậu phục vụ gật đầu lia lịa:
- - Dạ...đúng rồi...Đây là quán cơm..?
Gã vừa nói nghe câu trả lời thì càng tỏ ra bực mình:
- - Thế bọn tao vào đây không để ăn cơm thì làm gì...? Không muốn bán hàng à...?
Cậu phục vụ thở phào nhẹ nhõm, thì ra là khách vào ăn cơm. Cũng bởi nhìn bộ dạng của mấy vị khách này khá là bặm trợn, lại còn xăm trổ, đeo kính đen. Mà mấy hôm trước cậu ta mới nghe phong thanh đâu đó ông chủ quán cơm có thằng con trai, ai cũng khen ngoan. Lắm lúc khách quen đến ăn cơm, ông bà chủ cũng hay câu chuyện làm quà, đem con trai ra khoe. Nào là cháu nó học giỏi, cháu nó ở nhà ngoan lắm, còn tính học hết cấp 3 là cho đi du học tây tàu.
Ấy vậy mà mới 1 tuần trước, có tin thằng con trai ông chủ báo nhà. Không biết bạn bè rủ rê hay nó rủ rê bạn bè mà lô đề, bóng bánh nợ đến cả hơn 200 triệu. Bọn cầm bảng kiêm luôn việc cầm đồ, cho vay nặng lãi. Biết nhà thằng nhóc có, bố mẹ mở quán cơm bao năm nay khách khứa đông, cứ thế bơm tiền mặc dù phải 1 tháng nữa thằng này mới đủ 18 tuổi. Ban đầu vợ chồng ông chủ cũng tính chai lì không trả, nhưng dây với đám giang hồ ăn sao được tiền của chúng nó. Bọn chúng cũng chẳng làm gì căng thẳng, ngày nào cũng vậy, cứ đủ 2 bận trưa và tối. Chúng chọn đúng lúc quán đông khách nhất là vào ngồi bàn gọi cơm, gọi đồ ăn. Ăn được vài miếng chúng bắt đầu giở trò, hôm thì đồ ăn có ruồi, giun, mà có khi cả ½ con gián vẫn còn in dấu răng cắn đôi nó mới tởm chứ. Và thế là cả đám côn đồ giả dạng công nhân, dân văn phòng, đội bóng đá.....bắt đầu làm ầm ỹ lên, đập bát đập đĩa đòi bồi thường, rồi vu vạ quán ăn làm đồ ăn bẩn, cho khách ăn toàn " đặc sản " côn trùng, ruồi nhặng.
Chỉ sau 3 ngày, quán vắng tanh vắng ngắt, một số vì sợ liên lụy, một số khác thì lại nghĩ đồ ăn quán làm bẩn thật nên khỏi ghé lại luôn. Thêm vào đấy giang hồ thời đại mới nó còn biết sử dụng cả công nghệ, cứ mỗi lần quậy phá là lại có 1 thằng cầm điện thoại, chuyên livestream. Ác ôn hơn tụi nó còn chạy cả quảng cáo mới ghê gớm.
Tiếng dữ đồn xa cũng chẳng kém tiếng lành là bao, quán cơm tới ngày thứ 4 đã thành một địa điểm nổi như cồn trên mạng xã hội. Chưa dừng lại ở đó, bọn chủ nợ còn uy hiếp nhẹ cả gia đình nhà chủ quán cơm. Ông bà chủ ra đường đôi khi lại gặp một thằng ất ơ chạy xe như racingboy tạt cánh đánh đầu cho mấy quả. Nhẹ thì ngã dụi xuống đất, mà nặng thì bong gân, bầm tím người. Và thế là, sau một trận chửi bởi thằng con chỉ được cái ngoan ở nhà, chủ quán cơm cũng đành phải trả hết số nợ 200tr bao gồm cả gốc lẫn lãi.
Vậy cho nên, hôm nay nhìn thấy mấy người như giang hồ này tìm đến quán, cậu phục vụ nghĩ ngay đến đội đòi nợ kia. Sợ rằng con chủ quán có khi báo nhà vẫn sót nên giang hồ lại tìm đến nói chuyện.
Nghe bọn họ vào ăn cơm, cậu phục vụ mới đỡ sợ đi mấy phần, cậu ta đáp:
- - À dạ....Các anh vào ăn cơm ạ.....Bán chứ, bán chứ.....Cơm quán em là ngon nhất cái khu này đấy....Các anh dừng lại ở đây là chuẩn rồi. Thế mà em cứ tưởng.....Mời các anh vào. Xe các anh đánh vào trong bãi bên hông này cho em nhé. Hì hì hì.
Khá khác với giọng điệu gắt gỏng cùng với dáng vẻ hầm hố bên ngoài. Đám giang hồ gọi toàn những món ngon và thanh toán rất sòng phẳng sau khi ăn uống no say, không quên bo cho cậu phục vụ 200k vì thái độ tốt. Được bo tiền, thanh niên phục vụ nhanh nhảu pha chè mới, không quên thó luôn đĩa hoa quả mà vợ chồng chủ quán vừa gọt xong để lát hết khách cả nhà ăn cơm tráng miệng.
Chủ quán thấy vậy hỏi:
- - Ơ này, mày bê đĩa hoa quả đâu đấy....Lát mới ăn cơ mà..?
Cậu phục vụ đưa tay lên:
- - Suỵt, này em mang mời khách.....Nhìn ghê gớm vậy thôi chứ sộp lắm. Tận tình chút có khi lại lấy được quan hệ. Hay là bác chủ quán ra xin chụp cùng họ 1 pô ảnh, xong phóng to treo ở giữa quán để khè bọn chủ nợ....Hê hê hê.
Chủ quán chửi:
- - Khè mả cha mày, bê đi đi....Tao sợ mấy người như thế này lắm rồi....Nhanh nhanh rồi còn nghỉ trưa ăn cơm.
Chè mới pha, lại thêm hoa quả tươi mới gọt.....Một người gật đầu nói:
- - Được đấy nhỉ, đồ ăn đúng là ngon thật....Lại còn có cả hoa quả, thằng này nói không điêu.
Phục vụ cười:
- - Hì hì, em nói rồi mà, ở đây ăn ngon số 1 đấy.....Nếu các anh có dịp quay lại nhớ ghé quán nhé. Sau em nói chủ quán giảm giá cho. Hoa quả này là quán mời các anh ạ.
Một gã nhấp ngụm nước chè rồi đáp:
- - Được rồi, bọn tao chắc phải ở lại đây vài ngày. Có gì sẽ quay lại ủng hộ tiếp. Còn đây, cho mày, coi như bọn tao trả tiền đĩa hoa quả. Mồm mép mày cũng nhanh nhảu đấy.
Nói rồi, gã rút trong túi ra hẳn một cọc 500 nghìn, xanh lè, mới toanh vẫn còn thơm cái mùi đặc trưng của " tiền mới ". Rút ra 1 tờ cho thanh niên phục vụ, gã tiếp:
- - Giờ thì đi dọn dẹp đi cho bọn tao nói chuyện.
Cầm tờ 500 nghìn mới cứng trong tay, thanh niên phục vụ sướng cười tít cả mắt, hôm nay đúng vỡ bẫm, nãy thanh toán đã được bo 200 nghìn, giờ có đĩa hoa quả mua bét ra khoảng 100 nghìn mà lại được cho tận 500 nghìn.
Vâng dạ cảm ơn, thanh niên phục vụ vội cho tiền vào túi rồi hăm hở nhảy chân sáo đi dọn bàn. Cái tính hóng chuyện của cậu ta khiến cho cậu ta vừa dọn vừa nghe ngóng cuộc nói chuyện của mấy vị khách giang hồ nhưng hào phóng.
Bên kia bàn uống nước, những người này bắt đầu câu chuyện, 1 gã hỏi:
- - Thế quái nào đại ca lại bắt chúng ta lặn lội đường xá xa xôi tới tận đây chỉ để tìm tung tích của một gã đã chết từ mười mấy năm về trước nhỉ...?
Gã có cái sẹo lớn trên má, cũng là người ít nói nhất, từ lúc vào quán đến khi ăn xong, gã không hề nói gì cho tới lúc này.....Hình như gã là người cầm đầu, gã đáp:
- - Sếp đã có lệnh, từ giờ không đươc gọi sếp là đại ca nữa, một là sếp, hai là chủ tịch....Chúng mày nên cẩn thận cái miệng.
Tên vừa nói cười hềnh hệch:
- - Thôi mà anh Bảy, giờ chúng ta đang ở ngoài, có phải ở trong công ty đâu. Để bọn em thoải mái chút....Cũng đã gọi quen miệng bao....
Chưa kịp nói hết câu, gã đã phải im bặt sau cái lừ mắt khủng bố của người đàn ông mặt sẹo có tên là Bảy.
Bảy nói:
- - Chính vì quen nên tao mới bảo chúng mày tập dần đi. Cứ quen miệng như thế, đến lúc trước mặt sếp mà còn gọi như vậy....Tao sợ đến răng chúng mày cũng nhặt không kịp đấy.....Lũ ngu, làm việc cho sếp bao nhiêu năm mà không biết tính của sếp à....?
Lập tức cả đám 4 người còn lại cúi đầu đồng thanh nói:
- - Dạ, chúng em rõ rồi....Xin lỗi anh Bảy.
Một tên khác hỏi:
- - Nhưng anh Bảy có biết lý do tại sao sếp Hưởng lại quan tâm đến cái gã đã chết lâu như vậy rồi không ạ....? Theo như em biết, hắn đã chết 14 năm nay rồi, giờ có khi xương cũng chẳng còn, vậy thì đi tìm tung tích của hắn ta làm gì...? Hay hắn là người thân của sếp Hưởng.
Tên khác chen ngang:
- - Nói thế nào, cả họ nhà sếp đều là người gốc Thái Bình, lấy đâu ra họ hàng ở tận chỗ này...? 14 năm trước, nếu tính thời gian ở đây chỉ có anh Bảy là theo sếp Hưởng đủ lâu như vậy. Anh Bảy có biết gì không ạ...?
Bảy đáp:
- - Chuyện kể ra thì rất dài.....Tao theo sếp 15 năm rồi, và sau 1 năm gia nhập băng của sếp thì chuyện đó xảy ra. Ngày ấy tao cũng mới chỉ là một thằng thanh niên mới tập tễnh bước vào giang hồ. Cũng chính là năm khởi đầu cho đế chế của sếp Hưởng sau một vụ " đảo chính " kinh động giới giang hồ đất Thái Bình. Người mà chúng ta được lệnh tìm hiểu, cũng có thể gọi là người thân của sếp....Nhưng không phải máu mủ, ruột thịt mà là anh em huynh đệ, sếp và người này chính là hai cánh tay trái - phải đắc lực nhất của ông trùm đứng đầu thời điểm ấy. Dù ông ta đã chết 14 năm nay, nhưng nếu chúng mày hỏi bất kỳ ai đã theo sếp Hưởng lâu như tao về ông ấy.....Họ sẽ nói: " Đó là một con quái vật "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.