Edit: Y Dung
Đá bào rất ngọt, một ngụm lạnh buốt chảy vào dạ dày, sảng khoái đến từng lỗ chân lông.
Đứng lâu không nổi, Đồng Hoài lại không muốn đưa người ngoài về nhà nên tìm một bậc thang trống gần đó để ngồi.
Cậu ngồi xuống trước, còn nghiêm túc xoắn xuýt —— Tiết Đình chắc đã quen cách ngồi như thế, nếu cậu ngại bẩn, Tiết Đình sẽ bị mất mặt.
Nghĩ như vậy, Đồng Hoài hào sảng đặt mông ngồi xuống.
Tiết Đình hơi nhíu mày trầm mặc, bờ môi giật giật nhưng vẫn ngồi xuống theo.
Nhóc tóc xoăn lòng tự ái rất cao, nếu cậu ta lộ ra ghét bỏ, không chừng lại lải nhải nói không ngừng.
Hai người đều mang tâm tư riêng, co chân ngồi xuống, vừa ăn đá bào vừa nhìn trời chiều.
Khu Tây không có nhà cao tầng, mảnh đất gần nhà cũ có địa thế cao, vừa vặn có thể nhìn thấy mặt trời lặn chầm chậm ở phía chân trời, vài tia nắng rơi vào trước người bọn họ, đối diện bên đường là mấy đứa nhóc đang chơi đuổi bắt.
Đồng Hoài lắc lắc học phí trong tay: “Hèn gì cậu bảo chuyển cho cậu hai mươi đồng.”
Năng lực thích nghi của Tiết Đình rất cao, sau khi ngồi xuống cũng không chê bẩn, dựa vào tường thuận miệng nói: “Là cậu nói, mời tôi ăn đá bào.”
Đồng Hoài: “Cậu cũng quá tận tình rồi, mua xong còn tự mang đến.”
Tiết Đình cười nhạo, đổi chủ đề: “Buổi chiều ông nội lại nhắc tới cậu.”
Đồng Hoài kiêu ngạo ưỡn ngực: “Ai cũng thích tôi mà.”
Tiết Đình cho cậu một ánh mắt “một lời khó nói hết.”
Im lặng một lát, Tiết Đình liếc mắt nhìn bụng Đồng Hoài.
Đồng Hoài ngồi không yên cứ ngã trái ngã phải, cái eo như ẩn như hiện trong lớp vải, thật tinh tế.
“Vết thương thế nào rồi?” lòng bàn tay Tiết Đình cọ xát cái ly vừa ướt vừa lạnh.
Đồng Hoài vội vàng uống đá bào, hửm hửm hai tiếng, xốc vạt áo lên để cậu ta nhìn: “Tan bớt rồi.”
Máu tụ không nghiêm trọng như trước nữa, bình thường cũng không đau, đụng vào mới đau.
Một đoạn thắt lưng trắng nõn phía trong thật bắt mắt, Tiết Đình dừng lại nhìn mấy giây, đưa tay chọt một cái.
Ngón tay còn dính hơi lạnh, Đồng Hoài giật mình chật vật né tránh, tức giận: “Cậu làm gì vậy!”
Tiết Đình dựa lưng về vị trí cũ: “Bớt cởi đồ trước mặt người khác đi.”
“Lớn đầu rồi mà còn để ý cái này? Tôi cũng đâu có cởi quần.” Đồng Hoài buông áo xuống, nghi ngờ nhìn Tiết Đình, “Đình Đình, cậu mắc cỡ hả?”
Tiết Đình: ……
Tiết Đình mặt không biểu tình, đứng dậy đi ngay.
Đồng Hoài không đùa nữa, cười xấu xa giữ chặt cậu ta: “Ai, tôi sai rồi, anh, anh Đình, thôi mà.”
Tiết Đình đẩy tay của cậu ra, ngồi trở lại cong đầu gối rồi đặt tay lên đó, lười phản ứng lại.
Vì động tác này mà cổ áo thun nới lỏng ra, ánh trời chiều chiếu tới, soi vào một phần xương quai xanh của nam sinh như một dấu hôn đẫm máu.
Đồng Hoài hút hút đá bào, nhìn lén cậu ta, nghĩ thầm – anh bạn, cậu chính là đối thủ của tôi trong kì thi sắp tới.
Nói đến việc này, bọn họ cũng coi như bạn bè đi.
Tâm tư Đồng Hoài xoay chuyển nhanh chóng.
Nếu đã là bạn bè, có hiểu lầm thì phải làm sáng tỏ ngay.
Cậu đối với chuyện bị Tiết Đình hiểu lầm cứ canh cánh trong lòng, nhẫn nhịn không nổi nữa: “Tiết Đình, nói cho cậu nghe chuyện này.”
Tiết Đình vẫn không phản ứng, một tiếng Đình Đình thù lớn hơn trời.
Đồng Hoài cong đầu gối đụng đụng cậu ta, lấy lòng: “Cậu cũng biết tôi được gọi là Hoài cục cưng, gọi cậu là Đình Đình cũng đâu có mất mặt.”
Tiết Đình như cũ không để ý tới cậu.
Đồng Hoài lại nhích qua một chút, kéo dài âm thanh: “Anh Tiết?”
Gọi “anh” quả nhiên có hiệu quả, Tiết Đình nghiêng nghiêng đầu, cuối cùng mắt cũng nhìn thẳng cậu.
Đồng Hoài cười tủm tỉm: “Lần trước khi kỳ thi tháng kết thúc, cậu ở bên ngoài văn phòng nghe được tôi mắng Trần Ngô ấy.”
Tiết Đình nga một tiếng, ánh mắt không một gợn sóng, tỏ vẻ nghi ngờ.
Nói lên việc này, Đồng Hoài lại tức giận: “Hai chúng ta cùng làm bài tập lâu như vậy, cậu hẳn cũng nhìn ra tiếng Anh của tôi vẫn tốt. Trần Ngô cái gì cũng không biết mà ngay trước mặt một đám người vu khống tôi gian lận, tôi giận nên mới mắng ông ta. Cậu mới chuyển tới nên không biết, con người này rất thiên vị, đối với học sinh giỏi, không cần biết là yêu quái hay là người ông ta cũng xem như con ruột, còn học sinh kém thì chính là bố dượng độc ác.”
Gương mặt nhóc con rất nghiêm túc như đang cáo trạng với phụ huynh.
Tiết Đình sớm đã đoán ra tình hình thực tế, biết cậu không nói nguyên nhân thật sự, nhưng trong lòng đã dịu lại.
Cậu rất nghiêm túc và cũng dễ mềm lòng nhưng không muốn mở miệng chia sẻ những chuyện như thế.
Cậu ta im lặng buông ly đá bào xuống, đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu xù của Đồng Hoài.
Đồng Hoài rất nhạy cảm với chiều cao của mình, khi đang nói bỗng nhiên bị sờ đầu, sửng sốt một chút rồi nhảy dựng lên phản kháng: “Anh đây không được cao, cậu đừng có sờ loạn!”
Tiết Đình nhíu nhíu mày, cũng đứng lên, ỷ vào mình cao, lại sờ thêm một cái.
Sợi tóc nhỏ mềm mại, xúc cảm thật tốt.
Đồng Hoài tức giận định đạp cậu ta một cước nhưng nhìn lại ly đá bào trong tay, mới nghĩ nể mặt ly đá bào nên sẽ bỏ qua cho cậu ta.
Nhưng nhớ lại không đúng, cái này rõ ràng là cậu mời khách mà.
Lúc cậu đang xoắn xuýt thì Tiết Đình đã hai ba bước nhảy xuống bậc thang, chuẩn bị trở về bệnh viện, đi vài bước quay đầu hỏi: “Ngày mai có đến bệnh viện không?”
“Đến.”
Đồng Hoài rất đề cao nguyên tắc của mình, ông cụ Tiết là người thú vị, hai người bọn họ mới quen đã thân, Tiết Đình có ganh tỵ cũng không liên quan gì đến cậu.
Tiết Đình nhàn nhạt cong khóe miệng, phất phất tay, đi bộ tới trạm xe buýt.
Đồng Hoài ngồi ở trong ánh tà dương uống hết ngụm đá bào cuối cùng, lấy điện thoại ra bấm Wechat của lão Sài, nói tóm lược chuyện của ông cụ Tiết.
Trước khi Tiết Đình đến đây, ông cụ thỉnh thoảng sẽ tới dùng cơm, lão Sài cũng có ấn tượng với ông cụ Tiết, muốn đến thăm nhưng đáng tiếc không thể phân thân.
Chiều hôm sau Tiết Đình như cũ đến Sài Ký dạy Đồng Hoài làm bài tập Hóa.
Ngoại trừ tiếng Anh, môn Văn của Đồng Hoài cũng không tệ.
Nể mặt Hứa Tinh Châu, cậu thỉnh thoảng sẽ học thơ cổ đại, còn nếu ngủ gật sẽ cố gắng nghe giảng một chút, cho nên miễn cưỡng thi đủ điểm, còn các môn khác thì rối tinh rối mù, có dán trên tường cũng đào không ra.
Đổi lại là Tiết Đình trước kia, những người dám đến trước mặt nhờ cậu chỉ bài không nhiều, nói chi là Đồng Hoài giảng hai lần còn chưa hiểu.
Tiết Đình mỗi ngày mất ba giờ dạy cậu làm bài tập, lại mất hết mười phút khai thông tâm lý cho bản thân.
Làm xong bài tập Hóa thời gian không còn sớm, Tiết Đình một công đôi việc, vừa đọc sách vừa phụ đạo cho người bên cạnh, phụ đạo trôi chảy, sách cũng đọc gần xong, cậu đeo balo lên nhìn Đồng Hoài chậm rãi thu thập sách vở.
Tiếng Anh đã xong, Toán Lý Hóa xong gần một nửa, Ngữ văn, Sinh vật cũng chuyển biến được chút.
Đồng Hoài từ nhỏ đến lớn chết không đổi, nước chưa đến chân sẽ không chịu nhảy, đi theo một đám bạn học cày game đã quen, có chút lạ lẫm với hiệu suất cao hiện tại, thu thập xong quen thói nhích khuỷu tay khều Tiết Đình: “Bài tập của cậu đâu? Mới nãy thấy cậu đang viết gì đó.”
Tiết Đình bình tĩnh trả lời: “Tuần đầu nghỉ hè đã làm xong.”
“…… A,” tâm tình Đồng Hoài đang phiêu thì bị rơi xuống đất, “Vậy lúc nãy cậu viết cái gì thế?”
“Giải đề thi.”
Đồng Hoài cẩn thận nhìn quyển sách cậu ta bỏ vào cặp: “Vậy đây là sách gì?”
“Sách giáo khoa Vật Lý lớp 12.”
Đồng Hoài: ……
Thật xin lỗi, đúng ra không nên mở miệng hỏi.
Sài Lập Quốc đặc biệt chuẩn bị một phần cơm bệnh nhân cho ông cụ, lúc đem qua nghe thấy nhịn không được cười: “Nghe thấy chưa, Tiểu Tiết thật lợi hại, đi theo Tiểu Tiết học tập cháu có thể thi đậu đại học, chú rất an tâm.”
Đồng Hoài được Tiết Đình giúp đỡ làm bài thuận lợi, liền ba hoa: “Chú, cứ đợi cháu làm bài thi cho chú xem.”
Kiêu ngạo ưỡn ngực như một đứa trẻ.
Sài Lập Quốc ngẩng đầu lên, móc móc lỗ tai thì thào: “Coi như chú chưa nghe thấy gì.”
Đồng Hoài bị miệt thị, triệt để bành trướng thành cá nóc.
Trong mắt Tiết Đình lướt qua chút ý cười.
Chờ tới lúc ra cửa, Tiết Đình khó có khi chủ động mở miệng: “Quan hệ của cậu với ông chủ Sài rất tốt.”
Bên ngoài mặt trời còn lên cao, Đồng Hoài hạ mũ lưỡi trai thuận tay lấy trong tiệm xuống một chút, trả lời: “Chú Sài là bạn của mẹ tôi, ông ấy nhìn tôi từ nhỏ lớn lên.”
Đồng Kính Viễn chưa từng nhìn cao, không mang bệnh kiêu ngạo mà ngược lại ông có quan hệ rất tốt với những người bạn của vợ.
Trước kia mỗi lần Đồng Hoài nhắc đến mẹ, ông sẽ đưa Đồng Hoài tới con phố này, nói cho Đồng Hoài biết nơi nào mẹ từng hiện diện, ai là người mẹ quen biết.
Đời người ngắn ngủi, cũng là vĩnh cửu.
Ngắn ngủi theo thời gian, vĩnh cửu theo lòng người.
Tiết Đình nghe cậu nhắc đến mẹ, nghiêng đầu chăm chú nhìn sắc mặt của cậu, gật gật đầu, không hỏi nhiều.
Ông cụ Tiết ở lại bệnh viện nửa tháng, ông không thích bệnh viện, nằm viện như tra tấn, cháu trai ruột không chịu mở miệng nói chuyện, gặp Đồng Hoài mới có thể vui vẻ một chút.
Đôi bạn hoàn cảnh tình cảm ngày càng kiên cố, cháu trai ruột nhiều lần bị xem nhẹ cũng không có ý kiến, mỗi ngày mang theo một quyển sách, kéo một cái ghế ngồi bên cạnh chăm chú đọc.
Đồng Hoài sáng sớm đến tiệm, buổi chiều theo Tiết Đình làm bài tập, thỉnh thoảng đến bệnh viện thăm ông cụ rồi về nhà ngủ, nhịp sinh hoạt tương đối quy củ.
Vì lần trước bị cướp cản đường, cậu không dám ra đường ban đêm, miễn cho gặp lại đám yêu ma quỷ quái.
Dì Trần không yên lòng, cách mỗi ba năm ngày sẽ đến một lần, dọn nhà cho cậu, mang quần áo đi giặt, cậu nhờ dì đem máy tính qua, ban đêm có thứ để giải trí.
Tiền lương tháng đầu tiên cũng nhận được rồi, trừ tiền đi muộn còn lại vừa vặn ba ngàn.
Đồng Hoài mừng khấp khởi cất đi không sử dụng, định giữ làm kỷ niệm, còn chụp qua cho Đồng Kính Viễn xem.
Đồng Kính Viễn cũng vui vẻ, quay đầu liền chụp lại tin nhắn đăng lên tường nhà, đắc ý: Con trai đã trưởng thành [Nhe răng].
Phía dưới có tám người yêu thích, còn nhao nhao khoe khoang quảng cáo.
Đồng Hoài trước khi ngủ lướt xem hoạt động trên weibo, nghĩ thầm lão Đồng đúng là nhàm chán, đang suy nghĩ có nên nhấn thích hay không thì thấy phía dưới cùng lúc hiện ra hai bình luận.
– Ông nội đẹp trai nhất thế giới: Đồng Kính Viễn cái tên vương bát đản này! Không phải con nói đứa cháu yêu của ta đi du lịch sao???
– Bà nội xinh đẹp nhất thế giới: Mau trả lời điện thoại! Giả chết cũng vô dụng! Ta nhìn thấy con thả tim cho người khác, còn thả ba cái!
Đồng Hoài: ……
Quá thất bại.
Lão Đồng quên thiết lập chế độ người xem rồi.