Edit: Y Dung
Cảnh sát đến là người quen cũ —— Lần trước Đồng Hoài bị cướp, Tiết Đình giúp cậu đánh người, sau đó báo cảnh sát.
Lần này tới vẫn là đội cảnh sát kia.
Chị cảnh sát chỉ chậm hơn Tiết Đình một bước, đi đầu vọt tới hiện trường, nhìn thấy vết máu trên đất, giận tím mặt.
Tên ngược đãi mèo thất điên bát đảo, mới vừa lấy lại tinh thần sau một quyền của Tiết Đình, lại bị nàng bay lên cho một cước trực tiếp quật ngã, kêu rên té ngã trên đất, suýt chút ngất đi.
Chú cảnh sát đuổi theo đằng sau lắc đầu: “Hoa khôi cảnh sát không thể bình tĩnh một chút được sao? Coi chừng người ta kiện cô bạo lực chấp pháp a……”
Hoa khôi cảnh sát luống cuống tay chân tiếp nhận Tiểu Hoa, nhìn thấy trên thân Tiểu Hoa bị máu thấm từng đốm, lại nhìn thấy Đồng Hoài sắc mặt tái nhợt dựa vào lưng Tiết Đình, bắp chân còn đang chảy máu, cơn giận chưa tiêu: “Bình tĩnh bà nội hắn, có bản lĩnh thì kiện đi! Chú tranh thủ đưa tiểu đệ đệ này đi kiểm tra, cháu đưa mèo con đến thú y.”
“Được rồi.”
Chú cảnh sát dùng còng tay còng tên ngược đãi đó lên, để cho cấp dưới mang đi, sau đó nhìn về phía Tiết Đình sắc mặt khó coi cùng Đồng Hoài: “Lại gặp nhau a.”
Tiết Đình tâm tình không tốt, hơi gật đầu, cõng Đồng Hoài bước nhanh ra khỏi ngõ.
Chú cảnh sát lấy chìa khóa xe theo sau, đột nhiên thấy đứa bé ỉu xìu dựa trên lưng Tiết Đình khoát tay, chỉ chỉ chai sữa bò trên lề đường, hơi thở mong manh: “Sữa của tôi……”
Tiết Đình: ……
Đại thúc: ……
Đã là lúc nào rồi, còn quan tâm bình sữa.
Khóe miệng chú cảnh sát giật một cái, cúi người nhấc bình sữa bò lên: “Mang theo đây, yên tâm đi.”
Chờ hai người lên xe, ông ấy trực tiếp lái đến bệnh viện gần nhất.
Nhịp tim đập loạn rốt cục đã bằng phẳng trở lại, khẩu khí dần buông lỏng, đau đớn trên bắp chân và mắt cá thuận theo mỗi dây thần kinh bò lên, càng chú ý càng đau.
Đồng Hoài nước mắt mịt mờ, tựa ở trên người Tiết Đình, níu chặt cổ áo của cậu, hồ ngôn loạn ngữ: “Đình ca, chân tôi có khi nào bị phế không?”
Tiết Đình im lặng kéo cậu vào trong ngực, sắc mặt lãnh đạm như cũ: “Một lần nữa sẽ bị phế.”
Ngữ khí lạnh như băng.
Đồng Hoài rụt cổ, không dám lên tiếng nữa.
Đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra cho Đồng Hoài, gắp miễn thủy tinh ghim trong bắp chân ra.
Đồng Hoài đau đến thấu xương, gắt gao nắm chặt tay áo Tiết Đình, đầu chôn trong ngực cậu ta không dám nhìn.
Bác sĩ chưa từng gặp qua thanh niên yếu ớt như thế, tay vững vàng gắp miểng thủy tinh, buồn cười nói: “Con trai phải kiên cường một chút, bị một vết thương nhỏ mà đã thành dạng này, không có con gái nào thích cậu đâu a.”
Đồng Hoài bĩu môi, ngẩng mặt, thanh âm mang theo giọng mũi: “Tại sao con trai lại không thể sợ đau, cháu cứ như vậy.”
Bụng bị đạp một cước, máu ứ đọng nửa sống nửa chết, bị tổn thương kiểu này không đau chắc?
Tiết Đình không lên tiếng, ánh mắt bao phủ trên gương mặt tái nhợt nhưng xinh đẹp của Đồng Hoài.
Đồng Hoài rất đau, trên trán toát mồ hôi lạnh, lông mày nhíu chặt, hai mí mắt rung động, mặc dù mạnh miệng, nhưng cũng cảm thấy mất mặt, ngậm miệng không chịu lên tiếng.
Tiết Đình thoáng dời ánh mắt, trên mặt vẫn không có biểu lộ, đáy lòng không ngừng bành trướng phẫn nộ, không chừng một khắc sau sẽ bạo tạc lập tức —— chỉ là trong cơn giận dữ, bị gắt gao đè nén gần như băng lãnh.
Cậu từ nhỏ đến lớn học được từ trong nhà chính là kiềm chế cảm xúc, kiềm chế hứng thú, rất ít khi vì chuyện nào đó hoặc người nào đó mà sinh ra loại tâm tình này.
Ngay cả Tiết Tụng Bạc cùng Dư Hủy, cũng chưa từng có.
Lúc trừ độc còn đau hơn, Đồng Hoài đau đến run một cái, rút đầu ra từ trong ngực Tiết Đình, thanh âm run lẩy bẩy: “Chú bác sĩ, chân cháu có bị phế không?”
……
Tiết Đình trong lòng nổi lên khó chịu, nâng cằm dưới của cậu đem đầu quay lại, lực đạo không nhỏ, cất giấu một cường thế mà chính cậu ta cũng không phát giác.
Bác sĩ cười ha hả: “Sao bị phế dễ như vậy được, không bị thương tĩnh mạch với xương cốt, chân đau không nghiêm trọng, nghỉ ngơi thật tốt hơn nửa tháng là có thể đi lại được, người trẻ tuổi tố chất thân thể tốt, khôi phục cũng nhanh.”
Nói xong còn tò mò nhìn Tiết Đình một mực ở bên cạnh che chở cho Đồng Hoài: “Đây là em trai cậu?”
“Không phải,” Tiết Đình kể từ khi vào bệnh viện, đây là lần đầu tiên mở miệng, ngữ khí không mặn không nhạt, “em trai cháu không ngu như thế.”
Bắp chân của Đồng Hoài ở trong tay bác sĩ, thân ở trong ngực Tiết Đình, không có cách nào phản kháng, hậm hực nguýt cậu ta một cái.
Xử lý bắp chân xong, bác sĩ lại cho xoa thuốc trị thương cho cậu: “Đừng sợ, sẽ không đau lắm đâu. Cởi quần áo để chú kiểm tra vết thương khác.”
“A.”
Đồng Hoài cắm đầu cởi quần áo, ánh đèn trong bệnh viện lành lạnh, một đoạn eo nhỏ của thiếu niên lộ ra, trắng bóc chói mắt. Máu ứ đọng phía sau mấy đường trầy da như thuốc màu không cẩn thận đổ trên mặt tuyết trắng, thấy mà giật mình.
Rõ ràng đều là nam sinh, nhưng Đồng Hoài yếu ớt lại có chỗ nào đó khác biệt.
Tiết Đình vội vàng thu tầm mắt lại, cất bước đi ra ngoài.
Đồng Hoài hoảng hốt, tranh thủ gọi người: “Cậu đi đâu vậy?”
“Gọi điện thoại.”
Đồng Hoài nhìn thời gian, đã hơn một giờ, Tiết Đình chắc là gọi cho ông nội.
Xác định Tiết Đình sẽ không bỏ về, cậu yên lòng nằm trở lại.
Không phải anh em, một người ỷ lại, một người quan tâm.
Bác sĩ thường thấy việc đời, ngó ngó bên kia lại ngó ngó bên này, huýt sáo một cái, cảm giác mình đã hiểu được chuyện gì đó.
Tiết Đình không rời đi quá lâu, trở về nghe bác sĩ dặn dò xong, lần nữa cõng đứa nhóc này lên.
Chú cảnh sát ứng tiền thuốc men, dẫn theo bác sĩ kê đơn hỏi: “Còn phải đi khai báo, nhóc con, cháu chịu được không?”
Đồng Hoài lẩm bẩm gật đầu, lại nói: “Tiểu Hoa…… Chính con mèo của cháu, nó thế nào?”
“Chị cảnh sát vừa gọi điện đến, vật nhỏ mạng còn khỏe, không cần lo lắng.” Chú cảnh sát mỉm cười, “Còn lo cho con mèo, bản thân mình thì không lo? Biết tên ma men kia là ai không? Trước kia là xã hội đen, dẫn theo băng đảng chém người, từng có rất nhiều tiền án.”
Đồng Hoài điều chỉnh góc độ dễ chịu, dựa vào trên vai Tiết Đình, lẩm bẩm: “Không phải đã bị Tiết ca một quyền đánh ngã rồi sao?”
Còn sắp bị thư ký Lâm trừng trị.
Ngồi trở lại trong xe cảnh sát, Đồng Hoài chịu đựng cơn đau, chọt chọt Tiết Đình, nói nhỏ: “Cám ơn cậu.”
Dừng một chút, cậu lại nói: “Lần thứ ba.”
Tiết Đình liếc nhìn cậu một cái, không nói gì.
Làm xong khai báo đã hai giờ sáng, màn trời đen nghịt không trăng không sao, phóng tầm mắt nhìn tới chung quanh tựa hồ chỉ còn đèn đường vẫn sáng, từng cái từng cái một trụi lủi ven đường.
Chú cảnh sát phụ trách lái xe đưa hai người về nhà, rút ra điếu thuốc nghiêng mắt gặp sắc mặt Đồng Hoài có chút kháng cự, nhún vai, ngậm trong miệng.
Đồng Hoài đối với người tốt phá lệ nguyên tắc, lễ phép nói cảm ơn.
Cậu vừa mệt vừa đau, trên chỗ ngồi cuộn thành một đống nhỏ, mơ màng từ từ nhắm hai mắt, đầu nghiêng từng chút từng chút.
Điện thoại trong túi rung lên, Tiết Đình lấy ra nhìn một chút.
– Tiết Tụng Sơ: Lần đầu tiên Tiểu Đình Đình tìm chú giúp đỡ a, có chuyện gì mà cháu phải quan tâm như vậy?
– Tiết Tụng Sơ: Yên tâm, hắn hôm nay mặc đồ lót màu gì chú đều tra được, là cái tên làm chuyện phi pháp, đảm bảo ngồi tù mục xương, nửa đời sau cháu cũng không gặp lại hắn đâu.
Tiết Tụng Sơ là chú Tiết Đình, sau khi cậu mâu thuẫn với cha mẹ, ông là người giúp cậu làm thủ tục chuyển trường, đến tìm ông cụ Tiết.
Thân là chú cháu nhưng vẫn phải rõ ràng, lần trước cậu giúp ông ấy, ông ấy thiếu Tiết Đình một ân tình, lần này giúp cậu, Tiết Đình thiếu lại ông một ân tình.
Tiết Đình không trả lời, để điện thoại xuống, nghiêng đầu nhìn Đồng Hoài ngã trái ngã phải, duỗi ra một ngón tay, nhẹ nhàng chọt một cái ——
Đồng Hoài mềm mại, chọt một cái là ngã, thuận theo trong ngực cậu.
Khóe miệng Tiết Đình cong nhè nhẹ.
Còn rất đáng giá.
Cậu nhìn bên ngoài cửa sổ, đi ngang qua nhà Đồng Hoài cũng không có lên tiếng nhắc nhở, thẳng đến khi chú cảnh sát chạy lên sườn núi, dừng trước cửa nhà ông cụ Tiết, cậu mới ôm người lên, nhìn ông chú gật gật đầu: “Cảm ơn.”
Chú cảnh sát nhả khói, lười biếng phất phất tay: “Đem người về nhà chăm sóc cho tốt, nghe nhóc rên la trong bệnh viện làm cho chú cũng thấy đau.”
Đồng Hoài hất áo ngoài của Tiết Đình, bị đỡ xuống xe, đón đầu gió đêm thổi đến một cái liền giật mình, mê mẩn trừng trừng mở mắt ra, quay đầu nhìn xe cảnh sát rời đi: “Ơ, đã đi quá trạm rồi, sao chú không ngừng lại một lát a?”
Tiết Đình bất động thanh sắc, cõng người đi vào trong.
Trong viện yên tĩnh mờ tối, ông cụ Tiết lão đã ngủ.
Phòng ông nội ở tầng trệt, Tiết Đình cõng Đồng Hoài rón rén lên lầu.
Lần trước ngủ lại trong phòng Tiết Đình là lúc bị say rượu, Đồng Hoài bị đặt trên ghế ngồi, tay không phải tay, chân không phải chân, đang suy nghĩ có nên chủ động đi xuống dưới lầu ngủ ghế sô pha hay không, Tiết Đình đứng trước tủ quần áo ném qua cái áo thun sạch và quần ở nhà.
Lập tức không biết tìm đâu ra một cái túi nhựa trong suốt, nửa quỳ trước mặt Đồng Hoài, nâng cái chân bị thương lên, tỉ mỉ bao kỹ cho cậu.
Đồng Hoài hít hít cái mũi: “Tôi không đi được.”
“Được rồi.” Tiết Đình liếc nhìn cậu một chút, một tay vượt qua đầu gối cậu, một tay chặn ngang, bế lên.
Đồng Hoài lại lẩm bẩm: “Ôm kiểu công chúa không có tôn nghiêm của đàn ông.”
“Chân đau đến muốn chết đi sống lại, còn khóc chít chít mà đòi có tôn nghiêm?” Tiết Đình châm chọc khiêu khích.
Đồng Hoài rụt cổ, lòng dạ hẹp hòi trừng cậu ta.
Tiết Đình không tính toán với cậu, sải bước đi vào phòng tắm, tìm ghế đẩu thả người xuống, điều chỉnh nhiệt độ nước, nhét vòi hoa sen vào tay cậu.
Sau đó cậu nghiêng thân tới gần, đỡ lấy trán Đồng Hoài nhẹ nhàng nói: “Có việc thì gọi tôi.”
Đồng Hoài sững sờ: “A.”
Ngồi không tiện tắm rửa nhưng trên thân toàn là máu và bụi, Đồng Hoài cũng chịu không được, chầm chập vọt vào tắm rửa, lại khó khăn lau khô rồi thay áo của Tiết Đình.
Chính cậu nhấc không nổi, sợ quấy rầy ông cụ dưới lầu, nhỏ giọng gọi: “Tiết Đình! Tôi tắm xong rồi.”
Tiết Đình giống như đang chờ ngoài cửa, nghe tiếng đẩy cửa vào.
Đồng Hoài giật giật cổ áo rộng, lại nói nhỏ phàn nàn: “Quần áo của cậu quá lớn, không có cái nhỏ hơn sao?”
Trong phòng tắm hơi nước mờ mịt, bốc hơi nóng bừng bừng, cả phòng đều là hương sữa tắm, mùi hương Lam Phong Linh thơm ngát ập vào mặt.
Vừa tắm qua nước ấm, trên mặt Đồng Hoài khôi phục một chút huyết sắc, cổ áo lỏng loẹt buông thõng, lộ ra một nửa xương quai xanh tinh xảo nổi bật, làn da trắng nõn bên trong hiện ra như thoa phấn, vạt áo cùng ống quần cũng dài, bị cậu cuốn vào lưng quần, một đoạn eo mỏng manh lúc ẩn lúc hiện, tư thế ngồi ngoan ngoãn chờ được ôm.
Ngón tay Tiết Đình dừng ở trên chốt cửa cứng đờ, thân thể một nháy mắt căng thẳng vô cùng.
Đồng Hoài còn đang cúi đầu nhét vạt áo vào trong lưng quần, Tiết Đình quay đầu ra nhắm mắt, đem một màn kia xóa ra khỏi đầu.
Hắn một thanh mò lên Đồng Hoài, trở về phòng phóng tới trên giường, toàn bộ hành trình động tác trôi chảy tự nhiên, chỉ là thanh âm hơi khàn khàn: “Tôi đi tắm.”
Đồng Hoài hồn nhiên không hay có gì bất thường, thấy Tiết Đình đi, tranh thủ thời gian cầm điện thoại, mở khóa màn hình.
Điện thoại còn lại năm phần trăm pin, cậu nhanh chóng mở Wechat, tìm tới thư ký Lâm, lốp bốp gõ xuống một chuỗi chữ, thuần thục đem chuyện mình bị thương đổi thành Tiết Đình bị thương, mình cứu mèo đổi thành Tiết Đình cứu mèo, Tiết Đình cứu người đổi thành mình cứu người, nhìn qua một lần không sai, gửi cho thư ký Lâm để anh ta hỗ trợ giáo huấn người kia.
Tin nhắn vừa gửi, điện thoại cũng hết pin, tự tắt nguồn.
Đồng Hoài để điện thoại xuống, phát hiện thuốc bác sĩ kê ở trên bàn, còn có ly nước ấm.
Cậu thoa thuốc cho mắt cá chân bị sưng, uống viên thuốc với nước ấm, sau đó bám lấy chân hong khô, buồn ngủ chờ Tiết Đình.
Không biết qua bao lâu, Tiết Đình mới về đến phòng.
Đồng Hoài tựa trên bàn sách muốn ngủ, bị tiếng mở cửa làm bừng tỉnh, xoa mắt chống người ngồi dậy, mơ hồ phàn nàn: “Cậu lái phi cơ đi vòng quanh Thái Bình Dương à, tôi đã muốn ngủ thiếp đi.”
Tiết Đình: ……
Cậu chính là cố ý, muốn đợi Đồng Hoài ngủ trước.
Kế hoạch thất bại, Tiết Đình có chút bất đắc dĩ lau khô tóc, điều chỉnh nhiệt độ máy điều hòa trong nhà, ngồi ở mép giường sắp xếp lại ngôn ngữ.
Đồng Hoài đột nhiên xoay người, đưa lưng về phía cậu bắt đầu cởi quần áo.
Mí mắt Tiết Đình hung hăng nhảy một cái, thanh âm căng lên: “Cậu muốn làm gì?”
“A?” Đồng Hoài mờ mịt quay đầu nhìn rồi lưu loát cởi quần áo ra, nằm xuống, nói như chuyện đương nhiên, “Bác sĩ không phải bảo tôi tắm rửa xong thoa thuốc sao, tôi không chạm đến phía sau lưng được nên chờ cậu về thoa giúp, ai ngờ cậu lề mề lâu như vậy.”
Tiết Đình: ……
Tiết Đình mặt không biểu tình: “A.”