Trans: Tiên Trần
Đồng phục lớp do Triệu Cẩu phụ trách.
Thấy rằng đồng phục lớp của lớp ba năm ngoái là của lớp trưởng Lữ Tử Nhiên, thưởng thức không tệ, mọi người không biết đủ về Triệu Cẩu, gồm có sự đợi chờ bị sai lầm và tín nhiệm mù quáng, yên tâm để cậu ta tự do phát huy.
Một ngày trước đại hội thể dục thể thao, đồng phục lớp đặt làm đã được đưa đến.
Đồ Triệu Cẩu đặt làm là một cái áo thun màu trắng rất đơn giản– Nếu mà không để ý đến hình vẽ và chữ ở phía trước.
Phía sau áo thun trắng là hai trái tim lớn màu đỏ, kề cạnh bên nhau, bên trong in dòng chữ “Lớp ba lớp ba, phi thường”, mặt chính trước ngực cũng có hai trái tim, trong đó in “Lớp ba năm hai”.
Tất cả mọi người đều bị khiếu thẩm mỹ không nhận ra này làm cho tê rần rồi.
Triệu Cẩu đứng trên bục giảng nghiêng ba mươi sáu độ bày ra đồng phục lớp, không nhận được sự hồi đáp nhiệt liệt, gãi gãi đầu, gương mặt đầy vẽ khó hiểu: “Sao vậy sao vậy? Không đẹp hả? Không đẹp chỗ nào? Mọi người xem hai trái tim này dựa sát vào nhau, đã đại diện cho sự đồng lòng của lớp ta, đoàn kết nhất trí, nhìn màu đỏ này nữa, nó tượng trưng cho chúng ta như những mặt trời mới mọc, sức sống tràn trề…”
Trong góc, biểu cảm của Tiết Đình dần dần tan biến: “Tôi muốn rút khỏi cuộc thi.”
Đồng Hoài nhìn cái áo thun màu trắng phất phơ đón gió đó, nghĩ lại còn rùng mình: “… May mà tôi không tham gia.”
“Không tệ không tệ.” Hứa Tinh Châu không hổ là người trưởng thành, đã trầm mặc vài giây, nhanh chóng phản ứng lại, phối hợp vỗ tay, trong đầu nghĩ may là thầy không cần mặc, sau đó hắng giọng, mỉm cười mở miệng: “Ừm, đoàn kết nhất trí, ngụ ý rất tốt. Mọi người phải ngoan ngoãn mặc đồng phục lớp, đến khi đại hội kết thúc nha.”
Triệu Cẩu vui vẻ yên tâm gật đầu: “Cảm ơn thầy ủng hộ việc làm của em.”
“Nên làm mà.” Hứa Tinh Châu gật đầu cười một cái.
Ngày mai đại hội thể dục thể thao sẽ bắt đầu, sáng sớm tám giờ tập hợp, chín giờ khai mạc nghi thức đi đội hình đội ngũ, dù bây giờ đặt lại cũng không kịp nữa.
Trên bục giảng cặp thầy trò kia bèn nhìn nhau cười, các bạn học đi xuống bục giảng mặt đầy vẻ sợ hãi, trong lòng u ám như sắp chết.
Tiết Đình khoanh tay, liếc nhìn Đồng Hoài co lại bên tường, tựa như cười nhạo.
Đồng Hoài suy nghĩ một chút, bộ dạng phục tùng dịu dàng: “Đình ca.”
“Ừm.”
“Tối nay tôi có thể không muốn sữa, trừng phạt bản thân!”
“…” Tiết Đình một tay tóm lấy tóc của cậu, cảm thấy đã lấy lại vốn, thu lại ánh mắt: “Bỏ đi.”
Hôm sau, sáng sớm.
Vừa qua bảy giờ, trời tờ mờ sáng, một tia ánh sáng lờ mờ từ khe hở rèm cửa sổ chui vào phòng.
Đồng Hoài mơ hồ nghe được tiếng quần áo va chạm, mơ mơ màng màng mở mắt ra, bất ngờ phát hiện người mãi mãi dậy sớm hơn cậu, vừa mở mắt Tiết Đình đã không có lại còn ngồi bên mép giường.
“Cậu làm gì?” Đồng Hoài ngáp một cái thật lớn, giọng oa oa, vừa tỉnh dậy, giọng nói còn rất mềm mại.
Tiết Đình nhìn chăm chăm bộ đồng phục trải ở trước mặt, im lặng đấu tranh.
Đồng Hoài víu vào cậu ta ngồi dậy, thấy vậy vui một chút: “Cậu đây là biểu cảm gì vậy, như bị tra tấn vậy, chưa thấy qua đồng phục lớp xấu đến mức quái lạ sao?”
“Thấy qua rồi, chưa mặc qua.”
Thấy Đồng Hoài không hiểu lắm, Tiết Đình hơi lia tầm mắt qua, có một chút không tự nhiên hiếm thấy: “Tôi chưa từng tham gia những hoạt động này.”
Đồng Hoài vừa tỉnh ngủ, tư duy chậm chạp, lờ mờ suy nghĩ một hồi, hồi lâu mới phản ứng lại, ngạc nhiên nâng chân mày lên, chậm chạp tiến tới, dựa cằm vào vai cậu ta: “Cậu nói cậu chưa từng tham gia vận động hội?”
Tiết Đình lấy ngón tay nhẹ nhàng đẩy trán cậu ra, ừ một tiếng.
Đồng Hoài láng máng hiểu ra một chút gì đó, thử hỏi dò: “Hội diễn văn nghệ thì sao? Hội xuân thì sao?”
Tiết Đình: “Không tham gia.”
Đồng Hoài đã sợ ngây người, há miệng, không nhịn được mà hỏi: “Vậy cậu đi học thì làm những gì, chỉ vì kì thi thôi à?”
Từ chối người ta ngoài ngàn dặm, không tham gia hoạt động tập thể, có một mình lãnh đạm ở trong góc.
Tiết Đình ở trường học lúc đầu… Thật sự có bạn bè sao?
Tại sao cậu ta lại như thế này?
Tính cách và sự lựa chọn của một người, rất nhiều lúc liên quan đến kinh nghiệm từng trải, mà tuổi tác này của họ, có ảnh hưởng trực tiếp chính là gia đình.
Đồng Hoài rất muốn hỏi Tiết Đình, nhưng nghĩ tới điểm này, trong lòng mềm nhũn, vẫn là không mở miệng.
Tiết Đình nhướng mày, trái lại có chút nghi hoặc, giọng điệu bình tĩnh: “Những cái này có ý nghĩa sao?”
Đồng Hoài không biết trả lời thế nào.
Làm sao chỉ có thể có học hành và thi cử chứ?
Bất kỳ người nào bị rơi vào trong loại đơn điệu này, đều sẽ điên mất thôi.
Mười mấy tuổi, đang thanh xuân, hừng hực lại tràn đầy nhiệt huyết và sức sống.
Họ có rất nhiều đặc quyền mà người trưởng thành không có, ngoại trừ phiền não thực tế của người trưởng thành, được phép học tập, có thể kích động, có nhiệt huyết sôi trào, có thể suồng sã khóc lớn cười to, được phép kết bạn, cũng có thể lén lén lút lút nói chuyện yêu đương.
Làm sao có thể không có ý nghĩa.
Tiết Đình chờ giây lát, không có câu trả lời, nhét bộ đồng phục lớp nhìn là bực mình đó vào trong cặp sách của Đồng Hoài, lúc đứng dậy tiện tay vén tóc của cậu: “Dậy đi.”
“Ò.”
Đồng Hoài lưỡng lự nuốt lời nói trở lại.
Cậu rất rõ, nói ra chỉ là vô dụng.
Hôm nay là ngồi xe buýt đến trường.
Đồng Hoài chậm rãi ăn bữa sáng, muộn chút mới ra khỏi cửa.
Lúc đến trường chưa đến tám giờ, trong phòng học chỉ có thưa thớt mấy người, những người khác đều đi đến bãi tập xem náo nhiệt, đội thể dục vừa sáng sớm đã làm nóng người thể hiện sức mạnh ở bãi tập rồi.
Mặc dù người người ngoài miệng đều rất ghét bỏ đại hội thể dục thể thao, nhưng cơ thể cực kỳ ngay thẳng.
Triệu Cẩu vừa mới bắt lấy Trần Nguyên, sống chết bảo cậu ta thay áo lớp, thấy Đồng Hoài và Tiết Đình đến rồi, không dám tóm người này, giọng nói nhỏ nhẹ: “Tiết ca, chúng ta cần thay áo lớp rồi…”
Vốn là nhỏ giọng, trong cái nhìn chăm chú có vẻ như ôn hòa của Tiết Đình, biến thành càng ngày càng nhỏ.
Triệu Cẩu im lặng, lặng lẽ nhìn về phía Đồng Hoài.
“Tôi có thể không mặc không?” Đồng Hoài nhàn nhã xem kịch, chỉ chỉ vào chân của mình.
Triệu Cẩu hiểu ý của cậu, vùng vẫy người một cái, nhanh chóng gật đầu.
Đồng Hoài đi qua cậu ta, kéo Tiết Đình đến chỗ ngồi trong góc, tỏ ý bảo cậu ta ngồi bên trong.
Tiết Đình nhíu mày, nhìn xem cậu làm trò bịp bợm gì, đàng hoàng ngồi vào bên trong — Vừa ngồi xuống, Đồng Hoài lộ ra một nụ cười chiến thắng, mạnh mẽ nhào tới, đưa tay cởi quần áo cậu ta ra: “Biết là cậu sẽ không phối hợp, tôi không khách khí mà dùng sức mạnh nha.”
Hoàn toàn không ngờ tới Đồng Hoài sẽ làm ra thế này, Tiết Đình sững sốt hiếm thấy, bất ngờ không kịp phòng bị bị đè xuống mặt bàn, theo bản năng đỡ lấy eo của cậu, để tránh cậu ngã xuống.
Triệu Cẩu cười muốn điên rồi: “Trời, Đồng Hoài thật sự có cậu a!”
“Wa wa, Đồng ca đè Tiết ca rồi.”
“Tiết ca, Đồng ca của chúng ta bị thương rồi, cầm nhẹ đặt nhẹ ha.”
“Kẹo hỷ là thật rồi.”
Đồng Hoài ngồi trên đùi Tiết Đình, nghe được câu này phía sau lưng, quay đầu hừ một tiếng, xoay người tiếp tục cởi quần áo cậu ta một cách bất cần.
Tiết Đình híp mắt một cái, ung dung thản nhiên nhìn cậu chăm chăm, thấy sau khi tên gan to bằng trời này kéo dây kéo áo khoác của cậu ta xuống, còn thật sự định cởi tiếp, giơ tay lên nắm lấy tay của cậu lại: “Đừng ồn ào.”
Đồng Hoài cười híp mặt: “Đình Đình, vì hạnh phúc của tôi, cậu hy sinh một chút…Nha!”
Lời còn chưa dứt, cậu bị Tiết Đình mặt lạnh kéo một cái, trực tiếp té xuống.
Quần chúng ăn dưa phía sau đó lại phát hiện ra rồi ồn ào lên “Oa Whoa”.
Nhưng Đồng Hoài không có tâm trí xía vào.
Bị Tiết Đình kéo một cái như vậy, khoảng cách gò má hai người cực kỳ ít ỏi.
Sát lại một chút, thậm chí sẽ đụng phải môi nhau.
Cậu ta còn có thể thấy rõ được lông mi đen nhánh của Tiết Đình, mịn dày che mất một nửa, đôi mắt vốn vừa sâu vừa đen càng thêm sâu thẳm, tựa như chứa đựng gió bão nào đó, bất cứ lúc nào cũng có thể hút cậu vào, lộ ra sự nguy hiểm.
Ngay cả sức lực cánh tay quấn lấy bên hông của cậu cũng lớn đến lạ thường, không hề động đậy.
Đồng Hoài mãi mới phát giác phát hiện điều không ổn, có chút khẩn trương, trừng mắt nhìn, giọng nói yếu xuống: “Cậu giận rồi?”
Khoảnh khắc này Đồng Hoài có loại dự cảm kỳ lạ.
Giống như… Tiết Đình sẽ trực tiếp ấn đầu cậu xuống.
Mấy giây ngắn ngủi, tựa như mấy năm.
Lúc nào cũng là không để ý hậu quả vô cớ làm loạn.
Sớm muộn sẽ thật sự bị người ta lừa đi.
“… Không có.”
Tiết Đình nhắm mắt một cái, buông Đồng Hoài ra, đỡ cậu ngồi vững trở lại, không mặn không lạt liếc mắt qua mấy người muốn xem náo nhiệt lại không dám lại gần kia.
Trần Nguyên đạp chân tên Triệu Cẩu không có mắt, giữ lấy đầu cậu ta.
Tiết Đình không có biểu cảm gì, cầm đồng phục lớp lên, ấn đầu Đồng Hoài lần nữa, đi ra ngoài: “Tôi vào nhà vệ sinh thay đồ.”
Đồng Hoài cảm thấy ở đâu cũng không đúng, nhưng tư duy mười bảy năm không khiến cậu nghĩ quá nhiều, nhỏ giọng ò một tiếng, bên tai nóng lên.
Sau đó quay đầu một cái, cậu đối mặt với sự xem xét trong âm thầm của Lâm Đàm Nhã.
Ủy viên học tập đoan trang ngồi ở chỗ ngồi, mỉm cười nhìn bên này, con ngươi điềm đạm đến mức có thể tràn ra ngoài.
Đồng Hoài: “…”
Haizz.
Sau ba phút, bài kẹo hỷ phổ biến toàn trường quả nhiên lại có cái mới.
1008L: Anh T cởi đồ anh X trong phòng học, anh X thuận theo nằm để cho cởi.
Thật là dịu dàng không ngờ. (Lăn lộn)
… Dịu dàng cái rắm á!
Ánh mắt của Tiết Đình vừa nãy rõ ràng hung dữ đến muốn ăn thịt người được không!
Đồng Hoài tức giận gõ vài chữ, lại cảm thấy bản thân đã lên tiếng đánh giá lại là một trận mặc sức vui vẻ của họ, hậm hực bỏ điện thoại xuống.
Tìm một ngày tốt, thương lượng một chút với học ủy, xóa bài đăng kỳ quặc này.
Tiết Đình đã thay áo lớp, lúc trở về vừa đúng tám giờ, trong lớp đã tụ tập đầy người.
Bờ vai rộng và đôi chân dài của cậu ta, thật sự là như dựa vào khuôn mặt và vóc người, mặc bộ áo lớp xấu xí đến khác thường này vẫn đẹp không ngờ.
Thầy thể dục đã chờ cậu ta, thấy cậu ta tới, gọi cậu ta lại, dặn dò chút chuyện.
Điền Hâm đi dạo đến góc xó, ôm hận cắn khăn tay: “Đều là con người, dựa vào cái gì Tiết Đình có thể mặc ra dáng người mẫu chó như vậy!”
Đồng Hoài ngoắc ngoắc ngón tay về phía cậu ta, tỏ ý bảo cậu ta đỡ cậu qua, vỗ vỗ vai cậu ta, hạ thấp giọng: “Huynh đệ, yếu tố quyết định này không phải ở quần áo xấu đẹp, là ở mặt.”
“…” Chiến sĩ có thể giết không thể bị bôi nhọ, Điền Hâm không biết làm gì phẫn nộ điên cuồng: “Đừng tưởng rằng cậu là người bị thương thì tôi không động thủ với cậu nha!”
Không khí giữa hai người đang nghẹt thở, Trần Nguyên và Triệu Cẩu cắn hạt dưa xem náo nhiệt, cười hì hì thêm mắm thêm muối.
Tiết Đình tùy ý nói vài câu với thầy thể dục, theo thói quen nhìn về phía góc xó.
Đồng Hoài ngồi trên bàn, thân thiết khoác vai vỗ lưng với Điền Hâm, vui vẻ ngã nghiêng.
Ấn đường(1) của Tiết Đình nhíu một cái.
Trong lòng cậu ta dâng lên cơn sóng lờ mờ không vui, quả quyết kết thúc cuộc nói chuyện với thầy thể dục, bước nhanh qua.
Thấy Tiết Đình đến, Đồng Hoài vội vàng đỡ vai của cậu ta trượt một chân xuống bàn, giơ ngón giữa với Điền Hâm: “Tiết ca của tôi đến rồi, Tiết ca, cắn cậu ta!”
Tiết Đình không nhẹ không nặng vỗ sau ót cậu ta.
Điền Hâm không ngừng kêu, cười gượng một tiếng, trong lòng buồn bực.
Đây là một máy ướp lạnh biết đi linh động, ngay cả lúc vừa chuyển trường đến điểm khách khí ngoài mặt này đã không có rồi.
Đồng Hoài rốt cuộc làm sao thân thiết với cậu ta được?
Vì chân bị thương, Đồng Hoài ngay cả đội hình đội ngũ cũng không cần đi, tuy nói có chút tiếc nuối, có điều cũng không cần mặc áo lớp mê hoặc đó.
Cậu mặc một áo lên rộng thùng thình màu đỏ thẫm thêm chỉ thêu, giống như ngọn lửa nhỏ sôi nổi, làn da trắng như sứ, trong đoàn người vô cùng dễ thấy, Tiết Đình trước tiên đưa tiểu tổ tông cần cầm nhẹ đặt nhẹ này đến trên đài khán giả của lớp ba, ném áo khoác của mình cho cậu: “Cầm lấy.”
Đội hình bên này đã thành hình xong, Đồng Hoài vội vàng đẩy đẩy cậu ta: “Nhanh đi đi, cảm nhận tuổi trẻ tốt đẹp.”
Tiết Đình mặc áo xấu xí, đến đâu cũng bị người ta chỉ chỉ che miệng cười, tê mặt xoay người rời khỏi, cũng không cảm giác được thanh xuân tốt đẹp chỗ nào.
Hứa Tinh Châu đã đem máy chụp hình qua, giao cho Đồng Hoài nhàn rỗi, cậu đã ngắm chuẩn đội hình của lớp ba, quay lại mấy đoạn video.
Đi xong đội hình, hiệu trưởng nói mấy câu vô ích về “Một trận đấu tình hữu nghị đứng đấu thi đấu là thứ hai” “Để cho thanh xuân của chúng ta hanh lên”, vận động hội xuống tiếng súng chỉ thị, chính thức bắt đầu.
Tiết Đình buổi sáng không có hạng mục, cũng sẽ không giống người khác chạy theo mỗi hạng mục như vậy, trở về trên khán đài, nhận lấy áo khoác che kín áo lớp xấu xí lại.
Thời gian buổi sáng trôi qua rất nhanh, cao trào duy nhất là nữ thần lớp ba Lâm Đàm Nhã nhẹ nhàng ra trận ném đĩa, lại dễ dàng nhận được hạng nhất lần nữa.
Đồng Hoài trên khán đài lướt bài đăng đó, cảm thấy dũng khí của bản thân nổi lên lại rút về.
Điểm nổi bật của buổi chiều là ba ngàn mét.
Đồng Hoài cả buổi sáng không có chuyện gì làm, vào lúc này đột nhiên phấn chấn, ân cần đấm chân cho Tiết Đình: “Tiết ca, tôi chạy ba ngàn mét năm ngoái đến muốn tự kỷ rồi, năm nay cậu phải cố gắng lên, tôi tin cậu ít nhất cũng hạng ba!”
Tiết Đình nhìn thấy môi cậu có chút khô, thuận tay cầm qua chai nước, mở nắp ra đưa cho cậu, giọng điệu lăn tăn, lời nói cũng rất phách lối: “Xem thường tôi như vậy sao.”
Đồng Hoài nghe theo đổi lại: “Ngài nhất định hạng nhất! Đây không phải là xem cậu khiêm tốn, tôi sẽ phối hợp với cậu sao.”
Tiết Đình lười biếng dựa vào lưng ghế, nhìn dáng vẻ chân chó của cậu, buồn cười một cái, nghe thấy phát thanh thông báo tuyển thủ ba ngàn mét đi chuẩn bị, đứng dậy rời khỏi.
Đường đua ba ngàn mét ở phía dưới, được hậu cần dọn dẹp, những người khác của lớp ba cũng đều trở lại khán đài.
Mỗi năm đều không có người nào bằng lòng chủ động tham gia ba ngàn mét, mọi người đối với sự hy sinh của Tiết Đình cực kỳ cảm động, ba hoa: “Cho dù Tiết ca không được, chúng ta cũng không thể để cậu ta khó xử.”
“Đợi chút nữa cho Tiết ca của chúng ta tràng cổ vũ vang dội nhất!”
“Chỉ cố lên thôi làm sao được,” Đồng Hoài bỏ máy ảnh xuống, phả ra một mưu ma chước quỷ, “Phải có chút hành động.”
Triệu Cẩu ngồi xuống kế bên cậu, làm ra bộ dạng rửa tai lắng nghe: “Ngài nói xem?”
Đồng Hoài giơ giơ tay, bảo họ lại gần, xì xào thì thầm nói một hồi.
Mọi người bái phục.
Bên này thương lượng làm sao cổ động cho Tiết Đình, bên kia tiếng súng trọng tài vang lên một tiếng, ba ngàn mét bắt đầu.
Tiết Đình chạy ở vị trí thứ nhất.
Một vòng đường chạy của trường bốn trăm mét, ba ngàn mét phải chạy bảy vòng rưỡi.
Thầy giáo thể dục tìm Tiết Đình nói trước đó là chuyện này, bảo cậu ta ổn định chút, đừng mới bắt đầu đã giành vị trí thứ nhất, giữ lại thể lực, giữ đến cuối cùng chạy nước rút.
Thấy Tiết Đình một người một ngựa chạy đằng trước, thầy thể dục lắc đầu một cái: “Ơ kìa, thanh niên mà, chính là không giữ được bình tĩnh, cứ theo tốc độ này, đến vòng thứ ba sẽ chậm lại bị vượt mặt.”
Lỗ tai Đồng Hoài thính, nghe được câu này, không hài lòng lắm.
Tiết ca của cậu là ai chứ, nhất định là đã bày mưu tính kế rồi.
Quen biết lâu như vậy, cậu chưa từng thấy Tiết Đình kích động, đơn giản là lớn lên trong hai từ đáng tin.
Đợi đến khi Tiết Đình chạy qua khán đài, người của lớp ba sẽ đồng loạt giơ cờ đỏ nhỏ hô to: “Tiết ca cố lên!”
“Tiết ca trâu nhất!”
Đồng Hoài la to kích động nhất, Triệu Cẩu Trần Nguyên vội vàng đè cậu lại, chỉ sợ cậu té.
Tiếng hô xung quanh tựa như núi hô biển động, liên tục không ngừng, một đợt sóng sau cao hơn một đợt sóng trước.
Kỳ lạ là, Tiết Đình dường như nghe thấy tiếng la của Đồng Hoài, liếc mắt về phía khán đài.
Đứa nhỏ đỏ toàn diện hết sức gai mắt.
Cậu ta kiểm soát nhịp thở, thu lại tầm mắt.
Đã đến vòng thứ ba, tiên đoán của thầy thể dục mất hiệu lực, tốc độ của Tiết Đình không hề chậm lại, cũng không bị các học sinh thể dục phía sau đuổi kịp và vượt qua.
Đã đến vòng thứ sáu, Tiết Đình vẫn duy trì vị trí thứ nhất như cũ.
Thấy Tiết Đình dần dần đến gần khán đài, Đồng Hoài hạ thấp giọng: “Chuẩn bị, một, hai, ba!”
Mọi người nhận được tín hiệu, ăn ý rống to hơn: “Tiết Đình! Lớp ba cảm ơn vì có cậu!”
Huyên náo một chút, hai người một nhóm, mỗi người giơ một cánh tay lên, giơ lên đầu bắn tim, một tay khác duỗi ra trước người, lại một trái tim nhỏ một trái một phải.
Hứa Tinh Châu ngồi phía trên cùng với Lữ Tham đồng loạt phọt nước, những lớp khác toàn bộ cười phún lên.
Tiết Đình: “…”
Dưới chân cậu ta thiếu chút nữa là lảo đảo một cái, hít một hơi thật sâu.
Mưu ma chước quỷ này vừa nhìn liền biết là ai đề ra.
Đồng Hoài thật ra là nội ứng của những lớp khác phái tới sao?
(1): Ấn đường: Điểm giữa hai đầu lông mày.