Giả Nghèo

Chương 38:




Trans: Tiên Trần
Việc Dư Huy đến không mang đến bất kỳ ảnh hưởng nào với Tiết Đình −− Chí ít thì bên ngoài không có.
Đồng Hoài lại không nhịn được mà để tâm, cẩn thận xem Tiết Đình như đồ dễ vỡ, bí mật quan sát tâm tình và chiều hướng của cậu ta.
Giống như chú mèo bình thường chỉ diễu võ dương oai, đột nhiên phát hiện tâm tình chủ nhân không tốt, lại giả vờ không lưu tâm mà lo lắng chủ nhân.
Cậu trời sinh tùy tiện không tim không phổi, quan tâm người ta cũng rõ ràng rất vụng về, Tiết Đình ung dung thản nhiên mà nhìn, hưởng thụ một chút lương tâm hiếm thấy của tiểu tóc xoăn này, tâm tình rất tốt.
Ông cụ Tiết đối với cậu ta ngoài thân tình, thì áy náy là nhiều hơn.
Thuần túy như vậy, sự quan tâm chỉ thuộc về cậu ta, cậu ta vẫn là lần đầu nếm thử.
Thời gian thi cử đã sắp xếp xong, thi hai ngày thứ bảy chủ nhật.
Lần đầu tiên bốn trường thi liên hợp, các thầy cô giáo khoa khoa học xã hội vững như Thái Sơn, các thầy cô giáo khoa học tự nhiên trên dưới căng thẳng, toàn bộ nhìn chăm chăm bảo bối Tiết Đình từ trên trời giáng xuống như thế, tha thiết mong đợi cậu ta có thể thi vào top 5.
Không ai giống Tiết Đình, môn nào cũng nộp bài sớm, đến bên ngoài địa điểm thi của Đồng Hoài đợi cậu về nhà ăn cơm.
Bốn trường đối với việc liên hợp thi cử rất coi trọng, thi xong, tất cả giáo viên tăng giờ làm việc để phân nhóm bài thi, thống kê điểm số xếp hạng, buổi sáng thứ ba, thành tích đã xuất hiện.
Lúc Trần Nguyên đến văn phòng giao tập bài tập đã nghe được bên tai, trở về mặt lộ vẻ hớn hở, đến trên bục giảng ho khan hai tiếng.
Tất cả mọi người đều đang hồi hộp xếp hạng điểm số, nghe tiếng thì yên tĩnh lại, đồng loạt nhìn về phía cậu ta.
Trần Nguyên cười híp mắt: “Tôi vừa nghe thầy Lữ bọn họ nói ở đó, Tiết Đình vào top 3 rồi.”
Cả lớp đồng loạt “Woa−−”
Thân là học sinh khoa khoa học tự nhiên của một trường khoa học xã hội trọng điểm, hằng năm mọi người bị ba trường khác ép tới chết được, năm nay lại có thể đánh vào hạng 1 rồi!
Đồng Hoài cũng woa lên theo, quay đầu nhìn đương sự lại không có phản ứng, thậm chí đang viết bài tập không có chút gợn sóng nào, dùng đầu gối đụng đụng đầu gối cậu ta, tay ôm đầu, nằm gục xuống bàn nghiêng đầu nhìn cậu ta: “Đình ca, cậu cảm thấy cậu xếp hạng mấy?”
Trong ánh sáng dư lại Đồng Hoài cười mắt cong cong, suy nghĩ của Tiết Đình đứt đoạn trong nháy mắt, rất nhanh lại liền mạch lại lần nữa, bình tĩnh viết đáp án: “Cậu nói hạng mấy thì chính là hạng mấy”
“Tôi cảm thấy cậu hạng nhất nè?”
Tiết Đình thuận miệng ứng: “Vậy thì hạng nhất đi.”
Sau mười phút, Hứa Tinh Châu gửi thành tích liên khảo cho trong đám.
Đồng Hoài đang cầm điện thoại xem, vội vàng bấm vào, lướt qua một lần, xếp hạng liên khảo đã nhảy ra.
Tên hạng nhất rất rõ ràng, không thể quen thuộc hơn nữa.
Họ tên: Tiết Đình
Tổng điểm: 708
Hạng liên khảo: 1
Trong lớp tứ phía âm ỷ vang lên tiếng rít, Đồng Hoài nhìn chằm chằm điểm số và xếp hạng chói mắt này mà sững sốt.
Nhận ra cậu hồi lâu không động đậy, Tiết Đình quay đầu qua: “Sao vậy?”
Đồng Hoài chuyển màn hình điện thoại qua cho cậu ta: “Không có gì hết, chỉ là cảm thấy ngài sắp đạp mây cát tường ngũ sắc bay lên rồi.”
Lời đùa giỡn trước đó chẳng qua chỉ là nói tùy tiện nói, không ngờ Tiết Đình đúng thật là rất ghê gớm.
Có thể vì khoảng cách của họ khá gần, Đồng Hoài biết chuyện học hành của Tiết Đình tốt, nhưng cũng chỉ là biết thế thôi, hơn nữa khoa khoa học tự nhiên trường này quả thật không được lắm, cậu không có khái niệm nào với việc trình độ của Tiết Đình rốt cuộc cao bao nhiêu.
Cho đến bây giờ, nhìn thấy Tiết Đình nghiền ép học sinh giỏi lớp trọng điểm của khoa khoa học tự nhiên, cậu mới bừng tỉnh phát hiện, khoảng cách của họ thật ra rất xa, xa như bầu trời vậy.
Tiết Đình ở trước mặt, cậu không dám kiểm tra điểm số của bản thân.
Trường cũ của Tiết Đình là trường điểm của tỉnh, tập hợp cao thủ, cậu ta hạng nhất hàng năm, sớm đã không còn để ý đến điểm số và xếp hạng, liếc mắt nhìn điểm số không ngoài dự tính kia, cũng không quan tâm lắm.
Tóc xoăn trên đỉnh đầu của đứa trẻ đều cụp xuống rồi.
Cậu ta không lên tiếng, nhận lấy điện thoại của Đồng Hoài, nhập mã số học sinh vào tìm tòi, nhảy đến một trang kia của Đồng Hoài.
Đề bài kì kiểm tra liên hợp này khá khó, tổng điểm của Đồng Hoài lại tăng lên một chút.
Trong các trường học không nổi bật, nhưng trong cấp ba, so với lần trước, cậu lại tiến bộ hơn mấy chục tên.
“Thi không tệ,” Tiết Đình trả điện thoại lại, búng một cái lên trán cậu, “Đã tiến bộ, chiều về mời cậu trà sữa.”
Đồng Hoài biết bản thân nên vui cho Tiết Đình, nhưng cậu  không hào hứng nổi, không muốn đối mặt với Tiết Đình.
Tiết Đình sao có thể không đoán ra điểm tâm tư kia của cậu, nhìn chăm chú cậu phút chốc, lãnh đạm nói: “Đừng có so với tôi.”
Cậu ta không giống, hoàn cảnh từ nhỏ của cậu, không cho phép cậu ta rớt ở phía sau.
“Hử?” Đồng Hoài lơ mơ lên tiếng đáp.
“Cũng đừng so với những người khác.”
Trong tiếng quỷ gào quỷ kêu xung quanh, Tiết Đình nghiêng đầu một cái, gần lại cậu một chút, đưa tay nâng càm dưới của cậu lên, đối mặt với cậu, ánh mắt trầm tĩnh ôn hòa: “So với chính bản thân cậu là được rồi, cậu chạy đua với chính mình.”
Miễn là không càng rớt càng ở phía sau, hoặc là trì trệ không tiến.
Cho dù chỉ di chuyển về phía trước một li một tấc, cũng là đi về phía trước.
Màu con ngươi của Tiết Đình rất thuần túy, vừa đen vừa sáng, sâu lắng và trưởng thành nhiều hơn bạn đồng trang lứa, Đồng Hoài ngây người chìm vào con ngươi của cậu ta, cảm nhận được Tiết Đình là đang khuyên bảo cậu rất nghiêm túc.
Ánh mắt là cầu nối có khả năng truyền đạt tâm ý nhất.
Cậu lấy lại tinh thần, vội vàng đẩy tay Tiết Đình ra, lắp ba lắp bắp: “Biết, biết rồi, cậu cẩn thận học ủy lại tạo ra tin vịt của hai ta.”
Tiết Đình nhướng mày.
… Tin vịt sao?
Đồng Hoài từ trước đến nay rất có khả năng khuyên giải bản thân, có chuyện gì vướng mắc, để trong lòng chốc lát, quay đầu đều qua đi.
Cậu suy nghĩ một chút, cảm thấy Tiết Đình nói cũng đúng.
Cái suy nghĩ vướng mắc nhỏ bé kia xem như là bị đè xuống rồi, Đồng Hoài ngoắc ngoắt tay, những người khác xem xong điểm số của bản thân đang kéo người bên cạnh ăn ý kịch liệt thảo luận vây lại, cười hì hì về phía Tiết Đình.
Đồng Hoài hắng giọng: “Trước tiên, chúc mừng Tiết ca của chúng ta, giành được hạng nhất!”
Mọi người cực kỳ nể mặt, tiếng vỗ tay rầm rầm như sấm.
“Có nên chúc mừng Tiết ca của chúng ta không?”
“Nên!”
“Gần đây có tự học buổi tối rất bất tiện, cho nên −− thứ sáu sau khi học xong thì sao?”
“Được!!!”
Tiếng hoan hô như núi hô biển gào, Đồng Hoài thành công phát động bầu không khí, cười híp mắt nhìn Tiết Đình, chớp chớp mắt: “Tiết ca, cho chút mặt mũi đi?”
Tiết Đình thảnh thơi tựa lưng vào ghế, ánh mắt −− quét qua những người xung quanh đã quen mặt kia, gương mặt tràn đầy mong đợi, cuối cùng rơi vào gương mặt mang theo nụ cười của Đồng Hoài.
Hồi lâu, cậu ta gật đầu, nhả ra một từ: “Cho.”
Chuông vào học sớm đã vang lên, mọi người còn chưa kịp hoan hô lần hai, thầy giáo Vật Lý bị không để ý đang bước lên bục giảng gõ một cái lên bảng đen, nghiêm nghị ho một tiếng.
Đám nhân viên tụ tập trong góc “Vâng” một tiếng, ào ào vội vàng phân tán bốn phía trở về chỗ ngồi.
Suốt một tuần, giáo viên khoa học tự nhiên của trường cấp ba −− nhất là giáo viên lớp ba, đi bộ cũng là tung bay.
Có vĩnh yên, khổ tận cam lai, nở mày nở mặt.
Cho nên sau khi biết đám trẻ này chuẩn bị thứ sáu đi ăn mừng, tiết cuối cùng của thứ sáu, giáo viên Sinh thích dạy lố giờ nhất, cũng phất phất tay tan học đúng giờ.
Chỉ là sau khi tan học, Tiết Đình bị gọi đến văn phòng.
Đồng Hoài đợi cậu ta, bảo những người khác đi trước.
Địa điểm ăn cơm là Triệu Cẩu chọn.
Nhiều người như vậy, thời tiết lại lạnh, lẩu vẫn là lựa chọn tốt nhất.
Đồng Hoài đợi bên ngoài văn phòng, nói chuyện với lão Đồng.
Mấy ngày trước gửi thành tích qua cho Đồng Kính Viễn xem, Đồng Kính Viễn vẫn như cũ không chút úp úp mở mở nào mà khen con trai một trận.
Thực ra Đồng Kính Viễn không quá để ý đến Đồng Hoài rốt cuộc thi được bao nhiêu, nếu Đồng Hoài vốn là mười điểm, vậy thì coi như Đồng Hoài chỉ thi được hai mươi điểm, ông cũng rất vui mừng.
Ông vui vì Đồng Hoài tiến bộ, cũng vui vì cậu không còn vô tri vô giác lãng phí thời gian nữa.
Chờ điện thoại cúp rồi, Tiết Đình cuối cùng cũng từ trong văn phòng đi ra, xách Đồng Hoài đi xuống lầu.
“Giáo viên tìm cậu nói gì vậy?”
Tiết Đình mặt không cảm xúc: “Thắng không kiêu, giữ vững tâm thái.”
Bảy chữ, tổng kết lại những lời dài dòng hơn nửa tiếng của một đội giáo viên.
Đồng Hoài đưa tay khoác lên vai cậu ta, không nhịn được mà cười: “Cậu cảm thấy thế nào, cần giữ vững tâm thái là họ, không phải cậu.”
Quán lẩu hơi xa trường, phải ngồi tàu điện ngầm qua đó.
Tàu điện ngầm ở bên ngoài cửa tây trường cấp ba, tan học thứ sáu, học sinh ở kí túc xá và ngoại trú đều trở về nhà rồi, trường cấp ba lớn như vậy lúc này vắng vẻ, dọc đường đi mùi cây quế, cây phong đỏ.
Sắc trời nhuộm màu mực lợt, dần dần trầm xuống. Hai người đi qua cổng sau yên tĩnh, đi vào con đường mòn.
Phía trước đột nhiên thoáng qua hai người quen thuộc.
Là lúc Đồng Hoài mạnh nhất cấp hai, quen biết hai trong ba người “Xã hội” kia, biệt danh “Hà Mễ Mễ” và “Cổ Hoặc Tử”, hai người không nói tên thật, quen biết hơn nửa năm, Đồng Hoài đều không biết tên họ là gì.
Lần trước Đồng Hoài bị họ mời đi quán bar với dụng ý khác, Tôn Cát lén lút bỏ thuốc vào trong thức uống, Đồng Hoài thiếu chút nữa đã uống vào, sau khi bị Tiết Đình vạch trần, đập Tôn Cát bể đầu chảy máu bằng một chai rượu, sau đó không còn liên hệ với mấy người này nữa.
Không ngờ họ lại còn dám xuất hiện.
Hà Mễ Mễ nhún vai tai to mặt lớn, bị đẩy một cái, chỉ đành đi về phía trước, nịnh hót gọi: “Đồng ca, đã lâu không gặp rồi.”
Đồng Hoài nhìn hắn ta, biểu cảm dần dần biến mất.
Đối với những người có ý đồ hãm hại cậu, cậu vẫn còn rất mang hận.
Cũng là gặp được hai người này, cậu mới bừng tỉnh phát hiện quãng thời gian bản thân cảm thấy rất ngầu và loạn kia đã trôi qua rất lâu.
Tiết Đình kéo cậu từ ngây ngô dại dột ra một cái.
Cổ Hoặc Tử lại cười khan gọi: “Đồng ca, chuyện lần trước cậu còn giận sao? Tên đó Tôn Cát đó, thừa dịp chúng tôi không để ý mà lén bỏ thuốc, chúng tôi thật sự không biết…”
Đồng Hoài khoan thai đáp: “Hôm nay là ngày ăn mừng, tôi sẽ không đích thân động thủ.”
Hai người sững sốt một chút.
Đồng Hoài chỉ phía sau: “Mấy đội an ninh trường cấp  ba tuần tra 24/24, chỉ cần tôi ở đây kêu lên một tiếng, lập tức có người đến đuổi các người đến đồn công an −− Tôi gọi người đến hay là các người tự đi?”
Cậu không nể mặt như vậy, sắc mặt hai người nhục nhã, mở miệng muốn nói lại thôi, lại thât sự sợ cậu gọi bảo an đến, cuối cùng vẫn là chán nản chạy đi.
Đồng Hoài hừ một tiếng, vừa quay đầu lại, đụng phải ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Tiết Đình.
“Làm gì vậy?” Đồng Hoài bị cậu ta nhìn chăm chú đến da đầu ngứa ngáy.
Tiết Đình: “Không làm gì, tâm tình cậu không tốt?”
“Nhìn thấy bọn họ liền nghĩ tới khoảng thời gian ngu đần của tôi, trong lòng có thể tốt sao?”
Trong mắt Tiết Đình chợt lóe nụ cười.
Hai người ngồi tàu điện ngầm đến quán lẩu kia, mọi người đều đang đợi họ.
Ăn xong không đã ghiền, để liên khảo không bị mất mặt, mọi người đều ôn tập chăm chỉ mấy tuần, hôm nay muốn trút ra thật nhiều, ăn xong lẩu đề nghị đi KTV.
Gia sư Nghiêm về nhà trước, còn lại mười mấy người họp thành một đám chạy vào KTV gần đó, đặc biệt mua rượu.
Tiết Đình không có hứng thú với hát Karaoke và uống rượu, đơn thuần là cùng Đồng Hoài đi ăn mừng chưa chơi đủ.
Người cầm micro hát một bên, những người khác tụ lại một vòng trước bàn, chai rượu xoay ở giữa, chơi đại mảo hiểm nói lời thật lòng.
Đồng Hoài thích nghe hát, nhưng không thích hát, cố gắng kéo Tiết Đình chen vào ngồi xuống trong vòng.
Ghế lô trong phòng KTV có hơi nóng, Triệu Cẩu cởi áo khoác đồng phục ra, vặn vặn tay, cười đểu nhìn một vòng, giơ tay lên xoay một cái: “Xoay đến ai, thì người đó tự nhận mình xui xẻo nha, dù sao cũng đừng chối cãi, chối cãi thì sau này trong lớp… Ôi ya.”
Lời còn chưa dứt, chai rượu từ từ dừng lại, miệng chai không nghiêng lệch, vừa đúng vào cậu ta.
Xung quanh bùng nổ một trận cười lớn: “Nhanh, tự nhận mình xui xẻo! Lời thật lòng hay là đại mạo hiểm?”
Triệu Cẩu trừng mắt nhìn chai rượu không để mặt mũi kia, cứng cổ: “Đương nhiên là đại mạo hiểm, đừng tưởng rằng tôi không biết các cậu muốn rình mò tâm tư trai trẻ tinh tế của tôi nha.”
Mọi người: “Ọe.”
“Ôm lấy người bên cạnh cậu, không tính làm nửa phút!”
Hai bên Triệu Cẩu là Trần Nguyên và một bạn nữ trong lớp, nghe thấy cậu ta sững lại một chút, chần chừ nghiêng đầu về phía Trần Nguyên.
Trần Nguyên: “…”
Trần Nguyên tím mặt biến sắc, nhấc chân chạy.
Tiếc là cậu ta không nhanh bằng Triệu Cẩu, lập tức bị bắt trở về, ôm lấy một cái.
Trần Nguyên dở khóc dở cười, một quyền chùy vào ngực cậu ta: “Trời, bên cạnh có nữ cậu không ôm.”
“Là nữ nên tôi mới không ôm, được không.” Triệu Cẩu ung dung ôm đủ ba mươi giây, bỏ cậu ta ra, nhỏ giọng đáp: “Lúng túng qua nha.”
Chai rượu lại quay tròn trên bàn, lần này dừng lại, chỉ vào trưởng Lữ Tử Nhiên ngồi ngoan ngoãn.
Lữ Tử Nhiên sững sờ, cậu chỉ là nhìn Lâm Đàm Nhã mới đến.
“Lớp trưởng!” Ánh mắt Triệu Cẩu sáng lên, “Tôi tôi tôi tôi hỏi, lớp trưởng, kiểu cậu thích là gì vậy?”
Lữ Tử Nhiên bất đắc dĩ đẩy mắt kính, thừa dịp cơ hội lén lút liếc nhìn Lâm Đàm Nhã ngồi xếp bằng đoan trang, mặt đỏ hết một bên, ngập ngừng một trận: “… Dịu, dịu dàng ít nói chút.”
Mọi người lòng hiểu không hết hai mắt nhìn nhau, hì hì hì một trận, nhìn phần lớp trưởng hiền lành, không trêu chọc cậu ta nữa.
Chai rượu lần nữa chuyển động, điều bị lựa chọn có đại mạo hiểm cũng có lời thật lòng, hoặc là cả hai đều không chọn, tự phạt một ly.
Đồng Hoài tạm thời xem náo nhiệt, từng hớp từng hớp uống rượu trái cây trong tay, lúc Tiết Đình phát hiện có gì không đúng, cậu đã uống hơn nửa chai, trên mặt hiện lên màu đỏ say rượu.
Tiết Đình giành chai rượu trái cây kia lại, liếc nhìn nồng độ, xoa xoa thái dương.
Sức ngấm về sau rất lớn.
Tối nay lại phải hầu hạ tên mèo say rồi.
Chai rượu lộn vòng dừng lại, miệng rượu chỉ vào Đồng Hoài.
Đồng Hoài đã ngà ngà say rồi, ý thức có chút chậm chạp, mở to mắt nhìn miệng chai một hồi, mới kịp phản ứng, cười hì hì: “Tôi cho phép mọi người rình mò tâm tư trai trẻ tinh tế của tôi.”
Có cô gái ló đầu: “Đồng Hoài, cậu sẽ tỏ tình với người cậu thích thế nào?”
“Hả?” Đồng Hoài đã sống mười bảy năm, còn chưa từng tim đập thình thịch với cô nào, khó xử gãi đầu một cái, suy nghĩ một chút: “Qua một lần tuyết rơi đi, nghe nói lúc tuyết đầu mùa rơi tỏ tình rất tốt, vậy thì lúc tuyết rơi, hẹn cô ấy ra tỏ tình.”
Mọi người: “…”
Không biết nên thản nhiên khen thưởng tốt, hay là ói mửa tốt.
Tùy theo số người trúng chiêu càng nhiều, không khí cũng ngày càng náo nhiệt, học sinh nam bị đánh ngã trực tiếp bị kéo lê trên đất, nữ sinh thì đãi ngộ tốt chút, có thể nằm trên ghế sô pha.
Tác dụng chậm của rượu trái cây từ từ lên, ánh mắt Đồng Hoài giống như bị che bởi một tầng hơi nước, say mông mông, cả người không ý thức ngã nghiêng, dựa vào người Tiết Đình.
Tiết Đình rũ mi mắt, nhiều lần quan sát đầu tóc xoăn mềm mại và sau gáy mảnh khảnh của thiếu niên.
Đẹp đến giống như một em bé.
Có nữ sinh không muốn uống rượu, tự phạt một khúc, cầm lấy micro bị bỏ trên bàn, tìm bài hát bản thân muốn hát, tiếng hát nhẹ nhàng vang lên.
Là «One and Only».(Một và duy nhất)
Tiếng hát nhẹ nhàng và cảnh tượng náo nhiệt hòa hợp cùng nhau một cách kỳ lạ, đã trở thành bối cảnh âm thanh.
Cậu ta dán mắt vào Đồng Hoài, khóe miệng cong cong.
Chai rượu trên bàn vạch ra vài đường cong.
Cùng với một trận tiếng cười và kêu lên, miệng chai chậm rãi chỉ Tiết Đình.
Đồng Hoài cực kỳ hưng phấn, nhảy vọt quay đầu nhìn Tiết Đình, ánh mắt sáng trong veo như hồ nước dưới ánh trăng, phản chiếu ánh sáng như tuyết mong mỏng: “Đến phiên cậu rồi!”
Dường như còn có thể soi ra chủ định của con người.
Cô nữ sinh đang cầm micro hát: “I don’t want to be the secret you keep (Tôi không muốn là bí mật mà cậu cất giữ).”
Tất cả mọi người đều mong đợi nhìn về phía Tiết Đình, vỗ tay hô to: “Lời thật lòng hay đại mạo hiểm?”
“I don’t want to hide anymore (Tôi không muốn giấu hơn nữa).”
Tiết Đình nhìn không nháy mắt Đồng Hoài, mím môi, lập tức thấp giọng.
“Lời thật lòng.”
“I want you (Tôi muốn cậu).”
Đồng Hoài say hề hề nằm trên bả vai cậu ta, cười khanh khách, chờ đợi cậu ta nói ra lời thật lòng.
Những người khác thì thầm: “Nụ hôn đầu…Bỏ đi, chuyện này không dám hỏi Tiết Đình, Tiết ca, mối tình đầu của cậu là mấy tuổi?”
Mùa hẹ nóng bức hạ màn, gió thu sớm đã cuốn sạch toàn bộ mây mù của thành phố, mùa đông lặng lẽ đến.
Hóa ra thời gian họ cùng nhau đã dài như vậy rồi.
Tiết Đình bỗng nhiên nhớ tới ngày hôm đó lần đầu gặp Đồng Hoài.
Giờ vào học ba mươi phút, Hứa Tinh Châu giới thiệu cậu ta trên bục giảng, Đồng Hoài đột nhiên đẩy cửa vào, cuốn theo cơn gió nóng ran giữa hè, lỗ mãng, nhìn cậu ta, hiếu kỳ nhìn sang, hô một tiếng báo cáo.
Lời là nói với Hứa Tinh Châu, nụ cười lại là với cậu ta.
Giống như ngày hôm đó nhận được nụ cười lúc đáp trả của con mèo nhỏ bị thương, mặt trời rực rỡ chói mắt như vậy, là trong đêm tối dài đằng đẳng mà vô hạn mù mịt, một luồng khói hoa thình lình sáng lên.
Bụp một tiếng, sáng lên không báo trước.
Đã chiếu sáng toàn bộ bầu trời.
“I choose you (Tôi chọn cậu).”
Yết hầu của cậu ta nhẹ chuyển động, tựa hồ rất bất đắc dĩ cười một cái, hồi lâu, nhận thua nhắm mắt một cái như vậy, lãnh đạm đáp: “Mười bảy tuổi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.