Edit: Y Dung
Trên bụng có máu ứ đọng, Đồng Hoài nhẹ nhàng chăm sóc bản thân, về nhà nghe theo lời Tiết Đình, lấy túi sữa đông ra khỏi tủ lạnh trước, nằm trên ghế sa lon chườm mười phút rồi uống sữa, sau đó mới cẩn thận từng li từng tí tắm một cái.
Tắm xong nhìn nhìn qua gương, phát hiện đầu vai cũng bị u một cục.
Tiểu thiếu gia da thịt non nớt, mùa hè quần áo cũng mỏng nên bị mấy tên lưu manh bóp ra dấu.
Đồng Hoài thở dài, bỗng cảm giác đầu vai nặng nề.
Nằm thẳng thì đau vai, nằm sấp thì đau bụng.
Đồng Hoài đào tới đào lui, lôi ra được hai cái gối mềm trên nệm, chậm rãi nằm lên đó.
Đèn đã tắt, ánh sáng đèn đường mông lung xuyên thấu qua cửa sổ, cậu mở to mắt nhìn bức ảnh trên tủ đầu giường, đưa tay bắt lấy tia sáng kia, đầu ngón tay co lại rút vào trong chăn.
Cái máy điều hoà cũ kĩ phát ra tiếng ong ong nhỏ xíu khiến lòng cậu cảm thấy cô đơn và tịch mịch.
Trong ngôi nhà cũ vắng vẻ này chỉ có mình cậu, đến cả một người để làm nũng cũng không có.
Đồng Hoài nghĩ nửa ngày, sợ mấy người kia sẽ trả thù Tiết Đình, lấy điện thoại mở Wechat nhanh chóng gõ một tin nhắn, không phải gửi cho Đồng Kính Viễn mà là gửi cho Lâm tiên sinh, thư ký của ba cậu, nhờ anh ta giúp đỡ.
Thư ký Lâm đã trễ thế còn chưa ngủ, nhìn thấy tin nhắn, khẩn trương gửi lại mấy dấu chấm than: “!!! Bị thương sao?”
– Không cong rất thẳng: “Làm gì có, nhưng có một người bạn học giúp em, em sợ mấy người kia trả thù cậu ấy.”
– Không cong rất thẳng: “Đừng cho ba em biết, chuyện nhỏ thôi.”
– Thư ký Lâm: “Nhưng Đồng tiên sinh có nói mặc kệ cậu tìm tôi có chuyện gì đều phải nói cho ông ấy biết.”
Đồng Hoài mặt không biểu tình, thuận tay gõ: “Vậy nếu em tìm anh tỏ tình thì sao?”
– Thư ký Lâm: ……
– Không cong rất thẳng: “Làm ơn đi Lâm ca, em không muốn ba em nghĩ linh tinh [Đáng yêu].”
Thư ký Lâm hơi lưỡng lự, Đồng Hoài nắm chặt cơ hội bắn tới, đến khi anh ta miễn cưỡng đáp ứng mới hài lòng thu hồi thế tiến công.
Chuyện này đừng cho Đồng Kính Viễn biết là tốt nhất.
Không phải Đồng Kính Viễn không quan tâm cậu, mà là một khi Đồng Kính Viễn biết, khẳng định sẽ lập tức bỏ hết công việc mà chạy về.
Không ai lo lắng cho Đồng Hoài hơn ông ấy.
Năm đó khi mẹ Đồng Hoài vừa mất, Đồng Kính Viễn bị đả kích nghiêm trọng, trong một khoảng thời gian rất dài ông ấy luôn ở trong tình trạng suy sụp, không quan tâm đến công việc và chỉ ở trong nhà uống rượu. Ông có tửu lượng tốt ngàn chén không say, không thể tự chuốt say mình, ông lại tựa vào cạnh cửa sau, ngẩn người nhìn khu vườn mà mẹ Đồng Hoài tự tay chăm sóc.
Đồng Hoài cũng khóc rất lâu, không biết mẹ đi đâu mà không nói lời từ biệt.
Nhưng trẻ con thường không ghi nhớ lâu, khóc rồi lại quên vì sao mình khóc, dần dần quen với việc chạy xung quanh người Đồng Kính Viễn, chạy mệt thì bò tới bò lui, bò mệt rồi thì lăn qua lăn lại.
Tự chơi một mình, vô tư hơn người lớn.
Đồng Kính Viễn có khi lấy lại tinh thần, đến ôm cậu, nhẹ nhàng sờ đầu của cậu.
Thỉnh thoảng Đồng Kính Viễn ngủ thiếp đi, Đồng Hoài lại hì hục khiêng cái chăn nhỏ đắp cho ba mình, sau đó gọi điện thoại cho ông bà nội báo cáo, bập bẹ mười phần can đảm: “Ông nội bà nội, Đồng Kính Viễn đi ngủ không đắp chăn!”
Ông bà nội qua thăm rất nhiều lần, nhìn thấy Đồng Hoài lẻ loi trơ trọi một mình ở bên cạnh Đồng Kính Viễn đang sa sút tinh thần, thấy rất đau lòng, cuối cùng thực sự không chịu được nưã, dứt khoát đem Đồng Hoài mới bốn tuổi đi nước ngoài.
Đồng Hoài khi đó rất ngoan, bị mang đi cũng không khóc không nháo, chỉ là trước khi đi chạy tới nhón chân lên, ôm cổ Đồng Kính Viễn, ngửa đầu lắp bắp: “Ba ba nhớ tới đón con sớm một chút nha.”
Đồng Kính Viễn thấy gương mặt non nớt của con trai, bỗng nhiên tỉnh táo lại sau thời gian dài để bản thân tê liệt.
Ông đem nỗi đau mất vợ chuyển thành động lực làm việc, việc làm ăn càng làm càng lớn, cũng ngày càng bận rộn, mang Đồng Hoài trở về nhưng không có thời gian chăm sóc, đói hay bệnh đều không lo được, đã tìm hai bảo mẫu nhưng không hiệu quả, một người thường xuyên lười biếng, không nấu cơm cho Đồng Hoài ăn, một người khác lại lừa gạt Đồng Hoài trộm đồ trong nhà.
Đồng Hoài về bên cạnh ông được ba tháng, lại bị mang trở lại nhà ông bà.
Lúc bị đưa đi, Đồng Hoài còn tưởng do mình không nghe lời làm ba ba không vui, đeo balo nhỏ đi từng bước, sắp lên xe đột nhiên mếu máo khóc chạy về, cam kết mình sẽ ngoan.
Đồng Kính Viễn cũng đỏ cả vành mắt, nhưng nghĩ đến lúc mình bận bịu công việc Đồng Hoài lẻ loi trong nhà bị sốt, nên đành phải bất chấp, cùng cậu giao hẹn chỉ cần có thời gian rảnh sẽ qua thăm cậu.
Đồng Hoài không làm loạn nữa.
Cậu ở nhà ông bà nội rất nghe lời hiểu chuyện, nhưng chỉ cần gặp Đồng Kính Viễn tới là một bước không chịu rời, trước khi Đồng Kính Viễn rời đi, cậu mới kéo góc áo của ông, trầm mặc muốn ba ở lại.
Nhiều năm hối lỗi trôi qua như một ngọn núi lửa đã tắt, ba Đồng bây giờ bảo vệ con cái cực kì chặt chẽ, nói không chừng quay về sẽ lột da mấy tên côn đồ đang sống sờ sờ đó ra.
Đồng Hoài nhớ lại tuổi thơ, mơ mơ hồ hồ buồn ngủ.
Cậu không còn là trẻ con, không muốn cản trở công việc của Đồng Kính Viễn nên sẽ không giống như khi còn bé khóc lóc đòi ba.
Vừa nhắm mắt, trong đầu Đồng Hoài lại hiện lên chuyện đó, miễn cưỡng mở mắt vào Wechat tìm tên Tiết Đình, xóa hai chữ “Quãng liễu” đi.
Tiết Đình cứu cậu, chính là ân nhân của cậu, thù hằn trước đó xóa bỏ hết.
Làm xong những chuyện này, Đồng Hoài mới nhắm mắt đi ngủ.
Đêm nay gặp ác mộng liên tục, mơ thấy bị cướp cản đường rồi bị côn đồ đâm bằng dao gấp. Đến sáng sớm bốn năm giờ, Đồng Hoài tỉnh lại một lần, nghiêng người muốn ngủ nữa, được chừng hai tiếng ngắn ngủi lại mơ thấy mình bị một tảng đá lớn đè lên bụng, dưới thân là cái giường bằng đinh sắt.
Đồng hồ báo thức vang lên trong nháy mắt, Đồng Hoài liền tỉnh dậy.
Ngủ một đêm như mất ngủ, thân thể mỏi mệt không chịu nổi. Vén quần áo lên kiểm tra, vết bầm trên bụng tụ lại đen đậm hơn, đụng nhẹ một cái là đau.
Đồng Hoài yếu ớt cầm điện thoại, muốn gọi cho cho Sài Lập Quốc xin nghỉ, nhưng nhớ lại nếu cậu xin nghỉ thì Sài Lập Quốc chắc chắn sẽ nói cho Đồng Kính Viễn biết.
Với tính khí cố chấp của Lão Sài, nhất định sẽ tới đây thăm cậu, kiểm tra xem thân thể tiểu thiếu gia có gặp vấn đề gì hay không.
Còn nếu như ông ấy không đến, lúc Tiết Đình qua mua điểm tâm sáng không chừng trò chuyện hai câu đã bán cậu đi.
Lão Sài biết chẳng khác nào lão Đồng biết.
Đồng Hoài vẻ mặt đau khổ đứng dậy, chăm chú nhìn khung hình trên tủ đầu giường: “Mẹ ơi, con khổ quá mà.”
Phải chi Đồng Kính Viễn trưởng thành hơn một chút để cậu đỡ phải lo!
Sáng nay mưa lại rơi tí tách, Đồng Hoài miễn cưỡng cầm cái ô di chuyển như một ông già, chậm rãi đi tới Sài Ký.
Sài Lập Quốc thấy cậu ỉu xìu, ngạc nhiên: “Sao lại chảy xệ rồi?”
Đồng Hoài sợ đau bụng, không dám nói chuyện lớn tiếng, thều thào: “Tiêu chảy.”
“Lại ăn bậy cái gì đúng không? Mùa hè đừng ăn đồ bừa bãi, hôm qua chú đến bệnh viện thăm thím, thấy cả dãy người bị viêm dạ dày đứng bên quầy đăng ký. Sài Lập Quốc dỗ vài câu, thấy cậu quá mệt mỏi, lo lắng: “Khó chịu lắm hả? Hay chú đưa cháu đi bệnh viện khám thử?”
“Không có.” Đồng Hoài nghe tới bệnh viện, lập tức lên tinh thần, “Cháu rất khỏe, tuổi trẻ đang phơi phới, có thể vượt xa hơn tuổi trung niên của các chú.”
Sài Lập Quốc đảo mắt đem nhấn cậu ngồi xuống bàn học: “Nghỉ ngơi cho tốt, ở đây ăn điểm tâm trước rồi về uống thuốc ngủ một giấc. Không khỏe thì đừng khách sáo, chú dẫn cháu đi bệnh viện.”
Không cần bưng bê dọn dẹp, Đồng Hoài rất cao hứng, lấy điện thoại ra muốn tìm người nói chuyện phiếm.
Đáng tiếc trong kỳ nghỉ hè, vừa hừng sáng chả có mấy tên học sinh bị thần kinh mà dậy sớm, cơ bản đều đang ngủ.
Đồng Hoài nâng má, đỡ hai cái chân dài, thở chậm hết mức có thể, vừa nheo mắt đếm thời gian vừa nhìn ra ngoài cửa.
Đợi một hồi, bên ngoài vang lên tiếng chuông xe đạp, tên bệnh tâm thần Đồng Hoài chờ gió mặc gió, mưa mặc mưa, chậm rãi đi vào.
Đồng Hoài vội vàng đưa tay chào hỏi: “Tiết Đình, bên này bên này.”
Tiết Đình lúc đầu định mua hai phần mang về, nghe tiếng gọi, đầu lưỡi ngưng một chút, đè lại câu nói sắp bật ra, nhìn Sài Lập Quốc: “Một phần ăn tại chỗ.”
Nói xong, cậu ta lê đôi chân dài của mình bước qua, vẫn chưa ngồi xuống mà đứng nghiên cứu hàng chữ trên cái bảng: “Quý khách đừng ngồi?”
“Cậu là ân nhân.”
Đồng Hoài ân cần lau lau bàn, nhìn cậu ta ngồi xuống, nói nhỏ: “Đừng nói chuyện tối qua cho chú Sài biết, tôi sợ chú ấy lo lắng.”
Tiết Đình không để ý, nga một tiếng, cúi đầu nhìn điện thoại: “Vết thương thế nào?”
“Sáng nay máu tụ đậm hơn”, Đồng Hoài cúi đầu nhìn cái bụng, rầu rĩ, “Haizz, đừng nhắc nữa, nói ra còn thấy đau hơn.”
Tiết Đình nghe cậu nhỏ giọng phàn nàn, có chút buồn cười.
Gia đình nhóc tóc xoăn này gia cảnh không tốt, biết đi làm sớm kiếm tiền, nhưng hết lần này tới lần khác bỏ học, còn yếu ớt giống con gái, đúng là một tổ hợp mâu thuẫn.
Thêm cậu ta vào Wechat, cũng không thấy hỏi han gì mình, thật sự lãng phí tài nguyên.
Cậu ta vô thức gõ nhẹ đầu ngón tay lên bàn, nhìn chằm chằm một bên gương mặt tinh xảo của Đồng Hoài, cầm cái túi trong tay đưa qua.
Đồng Hoài nhận lấy, là một cái bọc nhỏ, hình như được Tiết Đình nhét vào ngực mang đến, không dính nước mưa, còn có hơi ấm của cơ thể.
Cậu tò mò mở ra, bên trong là thuốc tan máu bầm cùng thuốc giảm đau, vừa có thoa ngoài da vừa có uống.
Đồng Hoài nhìn chồng thuốc, sửng sốt hồi lâu.
Tiết Đình nhìn qua chỗ khác: “Tiện đường mua.”
Đồng Hoài thật sự cảm động: “Du Vấn còn chưa tốt với tôi như vậy.”
Không cần cậu tóm lược trọng điểm, Tiết Đình liền đoán ra Du Vấn là ai, nhíu mày, khó chịu nói: “Chứng tỏ cậu làm người vẫn còn rất thất bại.”
Cái người vừa giúp đỡ đã quay sang giận dỗi, Đồng Hoài cố chịu đựng cơn đau bụng: “Cậu thật biết nói chuyện.”
Sài Lập Quốc làm hai phần bữa sáng đem tới, Đồng Hoài liền giấu túi thuốc đi như tên trộm, nở nụ cười vô tội nhìn Sài Lập Quốc.
Lão Sài vẫn tinh mắt như trước: “Nói chuyện gì vậy?”
“Tiết Đình học rất giỏi, đứng hạng nhất, cháu nhờ cậu ấy chỉ cháu làm bài tập.” Đồng Hoài sợ Tiết Đình tiết lộ, tranh thủ chém gió.
Đôi mắt Sài Lập Quốc sáng lên, gật đầu: “Vậy thì tốt quá, mỗi ngày cứ thấy cháu gãi đầu không làm được bài tập, cả quán ai cũng lo lắng. Tiểu Tiết, Hoài Bảo giao cho cháu vậy.”
Đồng Hoài: ……
Chú cũng thật là mạnh miệng.
Tiết Đình sừng sững bất động, chờ Sài Lập Quốc đi, cười như không cười nhìn Đồng Hoài.
Đồng Hoài lỗ tai đỏ bừng, môi giật giật, rầu rĩ nói: “Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi.”
“Thật sự muốn đến công trường bưng gạch sao?” Ngoài dự liệu, Tiết Đình không châm chọc cậu, “Quyết định của ba cậu không hề ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu, thi vào một trường đại học tốt, xin học bổng, tương lai sẽ tốt hơn cậu nghĩ nhiều.”
Đồng Hoài mờ mịt một trận, cắn thìa nghĩ nghĩ, mới nhớ ra đây kịch bản mình biên soạn, chột dạ: “Cậu là đang…… Cổ vũ tôi sao?”
Tiết Đình không để ý cậu nói nhảm, bắt đầu ăn sáng.
Ăn xong, cậu ta cầm phần thức ăn còn lại lên, một tay vịn xe đạp, một tay bung dù tiến vào màn mưa.
Đồng Hoài tìm cơ hội đem thuốc vào nhà vệ sinh, xốc vạt áo lên cẩn thận nhìn gương thoa thuốc.
Thoa xong phần máu bầm trên bụng, cậu lại khó khăn bôi trên vai, ở trong nhà vệ sinh một lúc lâu, khi ra ngoài Sài Lập Quốc còn tưởng cậu bị tiêu chảy.
Đồng Hoài nói mình không sao, lại ngồi xuống chỗ bàn học.
Thuốc thoa xong cảm thấy mát mát, dễ chịu hơn rất nhiều.
Cậu mở Wechat gửi cho Tiết Đình một câu: “Thuốc dùng rất tốt, cảm ơn cậu.”
Sau đó cậu mở game ra chơi, chơi một lát, đầu óc lại vang lên câu cổ vũ của Tiết Đình.
Đồng Hoài kỳ thực chưa từng nghĩ tới tương lai.
Đối với đại bộ phận học sinh, học tập giỏi có nghĩa là tương lai có thể tìm công việc tốt, tiền lương cao, mua nhà mua xe, kết hôn sinh con.
Nhưng Đồng gia có tiền, Đồng Hoài ngoại trừ từ nhỏ không có mẹ ra thì đã được ông bà nội nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên.
Công việc tốt hay tiền lương cao đối với Đồng Hoài mà nói không có ý nghĩa quá lớn, riêng ông bà nội hàng năm cũng kín đáo cho cậu tiền tiêu, chỉ sợ còn nhiều hơn tiền tiết kiệm của những người làm công ăn lương bình thường.
Đồng Kính Viễn cũng đã nói ông có thể nuôi Đồng Hoài cả đời, không cần thành tích học tập của Đồng Hoài có tốt hay không.
Nhưng ông không muốn thấy Đồng Hoài uổng phí thời gian, lãng phí quãng thời gian thanh xuân tốt nhất, sợ tương lai sẽ hối hận.
Đồng Hoài suy nghĩ thật lâu, cuối cùng không rõ mình đang nghĩ gì, quỷ thần xui khiến đi vào phòng bếp, dưới ánh mắt vui mừng của Sài Lập Quốc lấy ra hai quyển bài tập, trở lại bàn học vùi đầu viết.
Thẳng đến khi điện thoại rung lên, Đồng Hoài nhìn qua mới phát hiện mình làm hơn bài tập hơn một tiếng đồng hồ.
Du Vấn rảnh rỗi, hỏi cậu có muốn ra ngoài chơi không, phòng game arcade đang chờ cậu.
Đồng Hoài đắc ý chụp bài tập gửi qua, gõ chữ: “Tôi muốn học tập ^-^”
Tin nhắn gửi đi nhưng không thấy phản hồi, không biết có phải Du Vấn rung động đến nỗi mất đi năng lực ngôn ngữ hay không.
Đồng Hoài mở bài tập ra, nhưng không trả lời được câu hỏi tiếp theo.
Khó có khi được hứng thú học tập, cậu vào Wechat lần nữa, mới phát hiện hai mươi phút trước, Tiết Đình đã nhắn tin cho cậu.
– XT: Không hiểu có thể hỏi tôi.