Không sai, Triệu Hành quyết định sẽ mở Hội Bạn Bè ở khu K13.
Đương nhiên không phải hắn muốn làm quen bạn bè gì, chủ yếu là muốn gắng kết tình cảm của những người khác mà thôi.
Phải biết xung quanh đây hầu như đều là hàng rào điện cao thế, cao từ mặt đất đụng đến “trời”, nên bình thường dù có ném giấy qua thì ném đi ba mươi tờ chưa chắc có một tờ chui lọt qua được. Chưa kể hàng rào điện vô cùng nguy hiểm, không phải dạng chạm vào sẽ bị điện giật như truyền thống mà có khả năng phóng điện trong bán kính 3m, phải cách hơn 10m mới đảm bảo an toàn.
Bởi vậy dù không ít người thèm nhỏ dãi trai xinh gái đẹp bên kia, cũng chỉ đành cách hàng rào ngắm bóng hình lờ mờ của người ta. Vài lời đơn giản cũng không gửi được, chứ đừng nói tán tỉnh nhau. Nhưng bây giờ, một đứa nhóc có thể phá vỡ gông cùm xiềng xích này, truyền tin tức và tạo cơ hội cho đôi bên hẹn ước.
“Chuyện này giao cho cậu làm nhé.” Triệu Hành vỗ vai Chu Minh: “Còn về phí thì một lần tính một lần, thu bên khu nam thôi, bên khu nữ miễn phí, tiền chia 7/2, phần còn lại thì cho thằng nhóc đưa thư.”
Chu Minh: “…”
Cậu ta cố nuốt câu “Clm anh ăn gian vừa thôi” xuống họng, nịnh nọt đáp: “Anh Triệu, anh có đầu óc kinh doanh thật đó!”
Triệu Hành nhìn cậu ta: “Hai tháng sau không cần chia tiền cho tôi nữa.”
Lòng Chu Minh mừng thầm.
Có điều…
“Anh Triệu, sao hai tháng nữa không cần chia tiền cho anh nữa vậy?”
Triệu Hành: “Khỏi cần.”
Mắt Chu Minh láo liên nhìn ngang nhìn dọc, bỗng nhớ đến hồi mới chuyển tới đây, Triệu Hành thẳng tay chi hơn một triệu, hết sức rộng rãi. Cậu ta nghĩ hẳn Triệu Hành rất giàu.
Nói không chừng hai tháng sau người nhà lại đến chu cấp tiền cho hắn, nên Triệu Hành không thèm chút điểm truyền thư ít ỏi này.
Chu Minh: “Dạ anh Triệu, tôi dọn về ký túc xá trước! Chuyện này anh cứ giao cho tôi! Anh khỏi lo gì hết!”
…
Bốn mươi phút sau, Lữ Hiểu Phong quay lại, mắt cậu bé đỏ bừng như mới khóc nhưng thoạt nhìn rất vui vẻ, vui đến tung tăng nhảy nhót, cái miệng cũng lải nhải không ngừng.
“Anh Triệu, cảm ơn anh, em gặp mẹ em rồi…”
“Mẹ em khen em vẽ tranh đẹp lắm!”
“Mẹ em còn nhận kẹo của em nữa, nhưng mà mẹ lại cho em nhiều kẹo lắm luôn! Mẹ còn nói mấy thứ này là mẹ để dành cho em…”
“Mẹ em vui lắm!”
…
Cậu bé nói xong, bỗng nhiên nhớ tới gì đó, vươn tay chọc Triệu Hành, nhỏ giọng hỏi: “Đúng rồi anh Triệu, cái xe máy gỗ mà anh cho em á… Em có thể cho anh Tiểu Sơn mượn chơi được không? Trông anh ấy không vui lắm…”
Triệu Hành cười lạnh trong lòng.
Nếu như Lữ Hiểu Phong cho Lạc Minh Sơn “mượn” cái xe máy gỗ kia để “chơi” thì chỉ e Lạc Minh Sơn sẽ càng giận hơn. Dù sao trong lòng cậu ta, đó vốn là của cậu ta cơ mà.
Triệu Hành sao lại không biết cậu ta nghĩ gì.
Khoan, từ từ.
Triệu Hành cau mày.
Sao tự dưng hắn tự tin đến độ suy diễn ra lối tư duy của Lạc Minh Sơn thế nhở? Năm đó bị Lạc Minh Sơn vu oan, Triệu Hành là người kinh ngạc nhất cơ mà.
Triệu Hành liếc Lữ Hiểu Phong: “Không được cho cậu ta chơi.”
Lữ Hiểu Phong gục đầu xuống, đáp lí nhí: “Vâng ạ.”
Tuy làm vậy anh Tiểu Sơn sẽ không vui, nhưng bây giờ trong lòng của cậu bé, anh Triệu là lớn nhất.
…
Lữ Hiểu Phong và Triệu Hành vừa về ký túc xá thì đụng mặt Lữ Chí Cường.
Lữ Chí Cường thấy con trai mình đi bên cạnh Triệu Hành thì lập tức căng thẳng: “Hiểu, Hiểu Phong, lại đây!”
Lữ Hiểu Phong vẻ mừng chạy về phía Lữ Chí Cường, ôm chân ông ta nói: “Bố ơi! Con mới đi thăm mẹ về!”
Lữ Chí Cường kinh ngạc: “… Sao cơ?”
Lữ Hiểu Phong bắt đầu líu ríu kể cho Lữ Chí Cường nghe, Triệu Hành thấy mình ở đây không thích hợp cho lắm nên hắn mặc kệ hai bố con mà về thẳng phòng. Nhưng dù hắn có đi thật nhanh thì khi đến tầng ngầm 15 vẫn bị hai bố con đuổi kịp.
Lữ Chí Cường vì chạy nhanh mà thở hồng hộc, ông ta hơi xấu hổ mất tự nhiên, cảm thấy có lỗi rồi lại biết ơn… đủ loại cảm xúc trộn lẫn trên gương mặt phủ vết tích năm tháng, cuối cùng hóa thành nụ cười hiền hậu. Hốc mắt ông đo đỏ, hơi ướt: “Cậu… cậu Triệu, cảm ơn cậu, tôi, tôi thật sự…”
Triệu Hành cào tóc, bối rối lớn giọng: “Im đi! Mẹ nó đừng có nhiều lời, ồn quá.”
Lữ Chí Cường vội ngậm miệng, nhưng đôi mắt ông nhìn Triệu Hành lại chứa đầy lời cảm ơn.
Triệu Hành thật không chịu nổi ánh mắt này, đẩy cửa vào phòng. Ngờ đâu Chu Minh quá lẹ, đã dọn xong rồi, giờ cậu ta đang sắp xếp giường đệm của mình, còn tán dóc với Lạc Minh Sơn: “… Chị dâu, chào cậu, tôi là Chu Minh, từ hôm nay tôi sẽ đi theo anh Triệu, sau này giúp đỡ nhau ha.”
Lạc Minh Sơn nhìn chằm chằm cậu ta hai giây, không nói gì. Chu Minh bị cậu nhìn mà tim nhảy loạn xạ.
Lần đầu tiên cậu ta được tiếp xúc với mỹ nam đình đám trong lời đồn, Chu Minh căng thẳng nghĩ thầm, sao mà đẹp thế trời, chẳng trách mọi người cứ tranh giành mãi…
Nhưng mà… Sao cứ thấy ánh mắt chị dâu xinh đẹp dòm mình không tốt lắm nhể?
Bị cặp mắt đen kịt kia ghim chặt, cậu ta bỗng chốc đổ mồ hôi lạnh.
Đúng lúc này Triệu Hành bước vào, cau mày: “Gọi bậy bạ gì đó? Cậu ta không phải chị dâu cậu, đừng gọi lung tung.”
Chu Minh: “Dạ? Nhưng ai cũng bảo hai người là một đôi mà…”
Triệu Hành lạnh lùng lườm cậu ta, giọng bực bội: “Câm, đừng để tôi nghe mấy cái lời đồn chó má đó từ miệng cậu lần nữa.”
Chu Minh tự dưng khờ ngang.
Gì cơ?
Hai người này vậy mà không phải một đôi à?
Không phải mọi người đều kháo nhau hai người là thanh mai trúc mã, gương vỡ lại lành, em vì anh thủ thân như ngọc, anh vì em nguyện bị bắt vào tù sao? Anh Triệu còn hiểu lầm Lạc Minh Sơn ngoại tình, điên lên đấm thằng gian phu như xi nê, sau đó thì hối hận ăn năn bảo vệ vợ bằng cả tính mạng. Cuối cùng anh Triệu được vợ tha thứ, nồng nàn ân ái như ban đầu, kết cục hạnh phúc đoàn viên?
Hai người còn được vinh danh top 1 cặp đôi mẫu mực của khu K13 nữa cơ, giờ đương sự lại bảo với cậu ta đây chỉ là lời đồn thôi?
Ai tin?
Dù thanh mai trúc mã, tự nguyện ở tù là bịa đặt, nhưng Triệu Hành cứ hai ngày là đánh nhau ba trận, có trận nào không phải là vì đuổi đào hoa bám lấy Lạc Minh Sơn đâu?!
Hơn nữa cả căn-tin đều thấy Triệu Hành vì tình mà một cân tám! Nếu hai người không phải một đôi, vậy đại ca Tô tống tình không thành bị hai người làm tức chết kia càng thêm tuyệt vọng sao?
Nội tâm Chu Minh điên cuồng kêu gào, nhưng trên mặt lại bày vẻ như đã hiểu ra: “Hahaha đại ca, ra là lời đồn à. Tôi là người có học, tuyệt đối không tin lời đồn! À đúng rồi đại ca, nếu không phải chị dâu thì là…”
Triệu Hành sờ má Lạc Minh Sơn, pha trò: “Đương nhiên là nô lệ của tôi.”
Chu Minh: “…”
Nụ cười khéo léo trên mặt cậu ta sắp giữ hết nổi.
Mẹ nó, thì ra là đôi tình nhân quỷ kế đa đoan.
Chu Minh: “À anh Triệu, chuyện mà anh bảo tôi làm ấy, có lẽ phải tìm thêm nhiều thằng nhóc nữa, tôi kéo thằng nhóc phòng này theo cùng được không?”
Triệu Hành gật đầu: “Được, vừa khéo là nó cũng biết đường, lanh lợi, tính ra tiện hơn.”
Chu Minh hăng hái: “Vậy giờ tôi đi tìm nó rồi nói chuyện với bố nó.”
Triệu Hành: “Ừm, đi đi, mấy chuyện nhỏ nhặt này khỏi hỏi tôi.”
Triệu Hành nhìn Chu Minh và Lữ Hiểu Phong bàn bạc y hệt như thấy điểm hối cải chảy cuồn cuộn vào thẻ của mình. Hắn vui ra mặt mà đến chính hắn cũng không nhận ra.
Lạc Minh Sơn cũng nhìn hai người kia như hắn, chỉ là ánh mắt lạnh lùng đến phát sợ.
Một Lữ Hiểu Phong đã rất phiền rồi. Giờ lại thêm một thằng Chu Minh?
Lạc Minh Sơn rũ mắt.
Thật đáng ghét!
Thật muốn bên cạnh anh A Hành chỉ có mình mình.
…
Lúc Lạc Minh Sơn đang giặt quần áo thì Lữ Hiểu Phong vui vẻ lôi bố mình đến cái rương nhỏ bảo bối, nhỏ giọng nói: “Bố ơi bố, con có thứ tốt cho bố xem nè.”
Lữ Chí Cường cũng phối hợp hạ giọng, hỏi: “Là gì đó, bí mật quá ta, phải nói nhỏ nữa?”
Lữ Hiểu Phong: “Hôm nay anh Triệu khắc cho con chiếc xe máy gỗ. Anh Triệu giỏi lắm bố, xe ngầu cực… Con nói nhỏ là vì… Vì anh Tiểu Sơn cũng muốn nhưng anh Triệu không cho anh ấy chơi. Con sợ anh ấy thấy lại buồn…”
Cậu bé nói, đôi mắt sáng lấp lánh mở cái rương ra: “Tèn tén ten!”
Thoáng chốc Lữ Hiểu Phong ngơ cả người.
… Xe máy nhỏ mất tiêu rồi.
… Xe máy nhỏ được cậu bé cất trong rương bị trộm mất rồi.
Lữ Hiểu Phong mím môi suýt nữa bật khóc, nhưng nước mắt nó mới rơi một hai giọt thì Lữ Chí Cường như nhìn thấy gì đó, ông vội quơ lấy đống tranh vẽ trong rương. Vì động tác quá hoảng loạn nên mấy bức tranh bị ông hất rơi xuống đất nhưng ông không có tâm trạng lụm lên, Lữ Chí Cường run rẩy cầm mấy hộp thuốc dưới đáy rương.
… Đó là thuốc mà giờ vợ ông rất cần, giá bán khoảng chừng 117 điểm hối cải. Mấy hôm nay mỗi ngày ông đều tăng ca, nhưng điểm tích cóp không bằng số lẻ của nó.
Nhưng hiện tại, nó lại nằm trong tay ông.
Lữ Hiểu Phong cũng không bướng, vừa thấy thuốc mẹ đang cần thì nó nín khóc ngay, sau đó thò đầu lục lọi đồ trong rương nhỏ của mình.
Cái rương nhỏ ngoại trừ mấy hộp thuốc kia còn có thêm đủ loại kẹo đắt tiền, cùng với một lá thư.
Lữ Hiểu Phong mở lá thư, “tên trộm xe” đã ghi lại hai hàng chữ.
‘Suỵt!
Nếu dám nhiều lời thì sẽ ( đánh nhóc khóc đó.’