Giả Ngoan, Xấu Lắm Nha!

Chương 49: [Đó là cái gì?]




“Cậu nghe ai nói?” Triệu Hành quay đầu hỏi Cốc Tiểu Tây.
Cốc Tiểu Tây sửng sốt: “Em nghe chính miệng Vương Tán nói, sao vậy ạ? Có chuyện gì ạ?”
Triệu Hành cau mày, không hiểu sao Vương Tán lại nói dối: “Hắn ta lừa cậu đấy, người bị sàm sỡ là người khác.”
Sao có thể?
Cốc Tiểu Tây suýt nữa thốt ra.
Cậu ta đã nghe Vương Tán chửi bới Lâm Ngọc không biết bao lần, ngay cả nằm mơ cũng nói kháy. Vương Tán còn thường lấy Lâm Ngọc ra làm ví dụ, ý bảo cậu ta an phận chút, nếu không sẽ giống như Lâm Ngọc, chẳng những bị đánh đến mức được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt mà còn phải đối mặt với tội danh giết người rồi bị tống vào tù.
Thật ra Vương Tán từng nhắc tới Lâm Ngọc bị giam ở khu K13, nhưng tìm cách mấy cũng không biết bị giam ở tòa nhà nào…
Cốc Tiểu Tây hỏi: “Không phải Lâm Ngọc thì là ai? Là người quen của anh Triệu ạ?”
Triệu Hành: “Không liên quan đến cậu.”
Cốc Tiểu Tây đột nhiên nghĩ tới gì đó, buột miệng đọc một cái tên: “Lạc Minh Sơn?”
Triệu Hành liếc cậu ta, không đáp.
Coi như thừa nhận.
“Lạc Minh Sơn, sao là Lạc Minh Sơn được? Nhất định có khúc mắc ở đây.” Cốc Tiểu Tây lẩm bẩm.
Lạc Minh Sơn cực kỳ nổi tiếng trong khu K13, từ lâu Vương Tán đã muốn cậu nhưng vì e ngại Triệu Hành nên Vương Tán vẫn chưa dám ra tay. Hắn ta chỉ dám lén nhìn Lạc Minh Sơn trong tối, lẩm bẩm mấy câu kiểu ‘Nếu xơ múi được nó thì đời này sống không uổng’.
Sao hắn ta vào tù vì sàm sỡ Lạc Minh Sơn được chứ?
Triệu Hành: “Khúc mắc gì? Tôi coi hồ sơ vụ án rồi.”
Cốc Tiểu Tây bỗng nhớ tới hôm Lạc Minh Sơn mặt không đổi sắc cầm súng giảm thanh giết người. Cậu ta rùng mình, nỗi sợ hãi từ từ lan tràn, mồ hôi lạnh toát cả sống lưng.
Loại người đó… lý nào lại bị xâm hại được?!
Cậu ta ngẩng đầu nhìn Triệu Hành, hoang mang nói: “Em, em biết rồi, chắc chắn là Lạc Minh Sơn giở trò, sửa hồ sơ án rồi vào tù thay Lâm Ngọc…”
“Đm cậu có bệnh hả?” Triệu Hành không kiên nhẫn cắt ngang: “Sao Lạc Minh Sơn có thể làm ra chuyện đó? Cốc Tiểu Tây, cậu ghét Lạc Minh Sơn lắm đúng không?”
Cốc Tiểu Tây vội lắc đầu: “Không phải đâu anh Triệu, Lạc Minh Sơn không phải người như anh nghĩ đâu, anh bị lừa rồi, cậu ta rất nguy hiểm, hôm nay chính mắt em thấy…”
“Ý cậu là, cậu hiểu rõ Lạc Minh Sơn hơn tôi sao?” Triệu Hành ngắt lời Cốc Tiểu Tây.
Hắn cười khẩy nhưng nét mặt lạnh tanh, ánh mắt rét buốt quét qua Cốc Tiểu Tây: “Cốc Tiểu Tây, nếu cậu biết điều thì đừng có bôi nhọ Lạc Minh Sơn trước mặt tôi, cậu nghĩ tôi sẽ tin cậu hay là tin Lạc Minh Sơn?”
Khóe miệng Cốc Tiểu Tây run rẩy, không đáp lời.
Lát sau cậu ta ngẩng đầu với gương mặt tái mét: “Xin lỗi, xin lỗi anh, những lời em nói hôm nay anh có thể đừng, đừng nói lại với Lạc Minh Sơn được không? Xin anh đó.”
Triệu Hành: “Cút.”
Cốc Tiểu Tây cắn môi, xoay người bỏ đi.
Kỳ cục thật.
Triệu Hành liếc cậu ta, xách đồ tiếp tục lên lầu.
Khi Triệu Hành vào phòng, Lạc Minh Sơn đang ngồi yên tĩnh trên ghế sô pha. Nghe thấy tiếng mở cửa, cậu quay đầu nhìn Triệu Hành, ánh mắt lướt qua túi đồ trong tay hắn, gương mặt hơi ửng hồng, hình như vẫn còn thẹn thùng vì chuyện ban nãy: “Anh Triệu, anh ra ngoài mua đồ sao?”
Triệu Hành: “…”
Triệu Hành tự dưng thấy thứ trong tay mình khá nóng.
Nói gì giờ?
Hôn cho đã rồi bỏ người ta ở trong phòng, miệng thì nói ra ngoài hút thuốc để bình tĩnh nhưng thực chất là đi mua một đống ‘ba con sói’.
Nhìn hắn như gấp đến không chờ nổi vậy á.
Sợ lại dọa Lạc Lạc mất.
Triệu Hành ho khan, trộm giấu chiếc túi ra sau đít: “Máy bán hàng tự động dưới lầu đang giảm giá nên anh mua ít đồ thôi… Em lấy cho anh ly nước đi.”
“Vâng.” Lạc Minh Sơn ngoan ngoãn đứng dậy rót nước cho Triệu Hành.
Triệu Hành nhân cơ hội chạy vào phòng ngủ, nhét cái hộp màu hồng sang trọng vào chỗ sâu nhất tủ đầu giường.
Lúc đi ra, Triệu Hành ra vẻ đứng đắn đặt đôi giày tăng tốc xuống chân Lạc Minh Sơn: “Thử đi, xem có vừa không?”
Lạc Minh Sơn thử xỏ vào, nét mặt rất vui vẻ: “Cảm ơn anh Triệu, em thích lắm ạ.”
Triệu Hành không nhịn được sờ đầu cậu. Đồng thời, hắn cũng có hơi thắc mắc. Cốc Tiểu Tây bị gì vậy? Tự nhiên bịa ra đống chuyện để vu khống Lạc Minh Sơn? Ai sáng suốt cũng biết Lạc Lạc không thể nào làm ra chuyện này mà?
Triệu Hành lắc đầu, vứt mấy việc vặt khó hiểu ra sau đầu, không để chúng ảnh hưởng đến tâm trạng của mình. Tay Triệu Hành trượt xuống từ mái tóc dài mềm mượt của Lạc Minh Sơn, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt cậu, quyến luyến mân mê.
“Ngoan, cũng khuya rồi, về phòng ngủ đi, đêm nay nghỉ ngơi cho tốt.”
Lạc Minh Sơn hơi sửng sốt: “… Về, về phòng em ngủ ạ?”
Triệu Hành khẽ cười, âm thanh khàn khàn mờ ám: “Sao? Muốn ngủ trong phòng anh à?”
Gò má Lạc Minh Sơn lập tức đỏ bừng. Cậu cúi đầu nói nhỏ: “Anh trai ngủ ngon.”
Nói xong xoay người về phòng mình. Mắt thấy cửa phòng Lạc Minh Sơn dần đóng lại, Triệu Hành không nhịn được sải bước vào theo, kéo eo Lạc Minh Sơn ôm hôn một hồi.
Lạc Minh Sơn vẫn luôn ngoan ngoãn nhìn hắn. Đôi mắt vừa long lanh lại yếu đuối, dường như tình nguyện để Triệu Hành mặc sức xử trí cơ thể mình. Rõ ràng cậu không nói gì nhưng Triệu Hành lại thấy bản thân sắp bị cậu trêu ghẹo phát điên luôn rồi.
Hắn sáp lại gần, mũi chạm mũi với Lạc Minh Sơn: “Bé cưng đừng ngoan vậy chứ, anh sợ mình sẽ được nước làm tới, dọa em sợ đấy.”
Lạc Minh Sơn: “Không bị anh dọa sợ đâu.”
Triệu Hành: “Thật không?”
Lạc Minh Sơn: “… Thật ạ.”
Triệu Hành thở dài, nhoẻn miệng cười véo nhẹ bên eo cậu: “Vậy sao lòng bàn tay đổ mồ hôi nhiều thế, người cũng căng cứng cả vậy?”
Lạc Minh Sơn tức khắc cứng đờ vì bị Triệu Hành vạch trần.
Triệu Hành lại hôn nhẹ lên đôi mắt ửng đỏ của cậu: “Ngoan, anh trai biết trước đây em từng bị những kẻ xấu kia dọa, anh cũng không phải cầm thú, sao có thể mặc kệ trạng thái tâm lý của em mà làm bậy được.”
Lúc này Lạc Minh Sơn mới nhớ lại mình bị bỏ tù vì ‘phòng vệ quá mức’, cũng hiểu tại sao Triệu Hành lại phản ứng mạnh như vậy khi xem đoạn phim đó, còn ôm cậu liên tục nói xin lỗi. Quả thực Lạc Minh Sơn tạm thời chưa thể áp chế hoàn toàn bản năng đánh dấu và xâm chiếm Triệu Hành của mình, hiện giờ may là có cái cớ này, cậu khẽ thở phào, thủ thỉ nói: “Cảm ơn anh.”
Triệu Hành thấy cậu như vậy càng chắc mẩm rằng Cốc Tiểu Tây bịa chuyện nhưng hắn không kể ra vì sợ làm hỏng tâm trạng, chỉ kiềm chế hôn lên trán Lạc Minh Sơn rồi để cậu về phòng ngủ.
Hôm sau Triệu Hành thức dậy, mới biết ‘chế độ Hắc Ám’ mà hòn đảo đề cập trong thông báo là gì.
Giờ đã là 6h sáng, theo lẽ bình thường thì cảnh sắc bên ngoài cửa sổ phải là hừng đông, mặt trời ló dạng nhưng hiện tại cả bầu trời vẫn bao trùm một màu đen, không hề có bất kỳ tia sáng nào rọi xuống, ngay cả ánh trăng với sao cũng không thấy đâu hết. Tất cả đèn đường đều được bật lên chiếu sáng mặt đất, như thể đã gom toàn bộ ngôi sao trên trời quăng xuống vậy.
Triệu Hành nhìn cảnh đèn đuốc sáng trưng giữa ban ngày mà hoảng hốt tưởng mình lại trở về lòng đất.
Có tiếng gõ cửa phòng ngủ.
Triệu Hành mở cửa, bắt gặp Lạc Minh Sơn đang mặc một chiếc tạp dề trắng tinh cười với mình: “Anh Triệu, em nấu ít cháo, mau dậy ăn đi.”
Ngồi vào bàn ăn cháo trắng cùng dưa cải, trước mặt là Lạc Minh Sơn hiền lành đảm đang, bên tai là tiếng tin tức vang lên đứt quãng. Triệu Hành bỗng cảm giác cuộc sống sau khi kết hôn cũng sẽ hạnh phúc tràn trề như này.
Lạc Minh Sơn: “Anh Triệu, hôm nay mấy giờ chúng ta ra ngoài?”
Triệu Hành không muốn ra ngoài nữa. Hắn nghĩ rồi nói: “Hôm qua anh đã mua thẻ phòng tháng nên cứ ở lại đây thêm nửa tháng, đợi khi nào X01 hết điện rồi hẵng đi.”
Triệu Hành ăn ít dưa muối, nói tiếp: “Hơn nữa chẳng phải đêm qua rất yên bình sao? Nói không chừng hệ thống lưới điện bảo vệ bên ngoài bức tường tháp Trắng khá chắc chắn nên X01 không vào được, chứng tỏ nơi này an toàn…”
Giọng Triệu Hành đột nhiên im bặt, nụ cười nhàn nhã yên tâm trên mặt lập tức đông cứng lại.
Lạc Minh Sơn: “Sao vậy anh?”
Triệu Hành lật đật đeo đai vũ khí vào, mang đôi giày mới mua tối qua, hắn vừa làm vừa hét to với Lạc Minh Sơn: “Đi mau, X01 tiến vào rồi!”
Âm thanh X01 chọc thủng tháp Trắng, tiếng gào thét thảm thiết của những người khác, tiếng đồ đạc bị đập vỡ vụn và tiếng người hối hả chạy trốn trên hành lang cùng một lúc tràn vào tai phải!
Âm thanh gần đến mức khiến người ta rùng mình.
Triệu Hành vừa kéo Lạc Minh Sơn mở cửa thì thấy X01 băng qua hành lang xiên liên tiếp bốn người! Ngay sau đó, X01 lơ lửng trên không trung rồi đổi hướng. Mũi dao nhắm thẳng vào đầu bọn họ. Triệu Hành đổ mồ hôi lạnh, nắm cổ tay của Lạc Minh Sơn chạy về hướng ngược lại!
Hắn cầm súng bắn vỡ tấm kính ban công, đeo một cái dù nén trên người rồi ôm Lạc Minh Sơn nhảy xuống không chút do dự! Vì tầng lầu quá thấp còn trọng lượng hai người lại lớn, công năng tiếp đất của dù nhảy khá vô dụng khiến hai người ôm nhau lăn một vòng trên đất, xương cốt đau ê ẩm.
Chắc chân bị trẹo rồi, nhưng không sao hết, khớp gối hình như bị trật rồi, nhưng chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Triệu Hành không dám chậm trễ giây phút nào, kéo Lạc Minh Sơn điên cuồng chạy về phía trước! X01 quyết không tha cho bọn họ, nó rít gào cắt qua không khí đuổi theo siết sao Triệu Hành và Lạc Minh Sơn, chẳng khác gì Thần Chết.
May mà Triệu Hành với Lạc Minh Sơn mang giày tăng tốc nên tốc độ nhanh đáng kể, nếu không đã trở thành vong hồn dưới lưỡi dao của X01 rồi.
Có điều tốc độ này còn lâu mới đủ.
Dù Triệu Hành và Lạc Minh Sơn chạy nhanh đến đâu vẫn phải tránh tảng đá và cây đại thụ cản đường, còn X01 lại có thể xuyên thủng mọi vật cản trở, lao thẳng đến mục tiêu.
Khoảng cách giữa hai bên ngày càng thu hẹp.
Năm mét, ba mét, hai mét…
Nỗi tuyệt vọng bao trùm.
Triệu Hành nhắm mắt lại.
Hắn buông bàn tay đang nắm chặt Lạc Minh Sơn, định đẩy cậu ra nhưng tay họ chỉ rời nhau nửa giây. Gần như trong nháy mắt, Lạc Minh Sơn bất ngờ kéo cánh tay của Triệu Hành rồi ôm hắn vào lòng.
Ngốc nghếch!
Triệu Hành cực kỳ muốn mắng người. Sau khi tách ra nếu hên thì vẫn còn một người được sống. Ôm nhau thế này chẳng lẽ muốn để X01 bắn một mũi tên xuyên tim hai người hay gì?
Tuy nghĩ vậy nhưng nỗi sợ chết khiến hắn không tài nào đẩy Lạc Minh Sơn ra được, còn từ từ ôm chặt eo Lạc Minh Sơn.
Thôi, chết chung cũng được.
Lạc Minh Sơn ôm Triệu Hành còn chặt hơn, tay phải cậu đè sau gáy Triệu Hành, ấn hắn vào lồng ngực mình, cả tấm lưng hướng về phía X01, hơi hơi khom người.
… Dường như muốn bảo vệ Triệu Hành trong vòng tay của mình.
“Vút!”
X01 xé không khí, lao vào bọn họ!
Các quả cầu giám sát khác đã bị bỏ lại trong quá trình rượt đuổi. Chỉ còn một quả cầu giám sát kênh chính là không ngừng đuổi theo hai người.
Trong trường quay tổng hợp số 1 ở ngoài, tổng đạo diễn vừa đau lòng vừa to tiếng chỉ huy: “… Lại gần, phóng to, có thể quay chậm được không?”
Mỹ nhân tuyệt sắc nhất định sẽ chết, vậy phải chết một cách bi thương nhất, có giá trị nhất, ý nghĩa nhất và khiến người ta thương tiếc nhất.
Mà ở trước màn hình, rất nhiều khán giả đang xem trực tiếp giờ phút này đều quay đầu đi, không đành lòng xem nữa.
“ẦM!”
Một tiếng va chạm thật lớn dội vào màng nhĩ người xem.
Tiếng động này không đúng lắm.
Âm thanh X01 giết người phải là nặng nề ì ạch chứ? Như tiếng ‘phụt’ khi xuyên qua da thịt con người cũng như máu xịt ra ngoài. Hoặc là ‘bịch’ khi xuyên qua áo giáp sắt cũng như xuyên qua đầu người, chứ không thể là tiếng va chạm được.
Khán giả bối rối quay đầu lại ngó màn hình. Nhưng vì quả cầu giám sát bay gần quá nên chỉ thấy một màu trắng chói mắt.
Màn hình bị hỏng à? Hay quả cầu giám sát bị hư?
Tổng đạo diễn trường quay vội vã chỉ đạo: “Mau! Nhanh! Kéo khoảng cách ra xa!”
Ống kính từ từ thu nhỏ.
Toàn cảnh màu trắng lộ ra.
Tất cả khán giả đều thấy X01 bất khả chiến bại, không ai ngăn được đã đâm sầm vào… một bức tường pha lê.
Bức tường pha lê kia phát ra ánh sáng, vừa trắng vừa lóa mắt. Khi ánh sáng chói lọi dần dần tắt, mọi người mới nhìn rõ toàn cảnh của nó.
Họ thấy Lạc Minh Sơn hình như vẫn trong bộ dáng người bình thường đang ôm Triệu Hành, có điều cả lưng cậu lại trắng đến mức gần như trong suốt.
Đám người trông thấy một chiếc lông vũ trắng tinh khổng lồ mọc ra sau lưng Lạc Minh Sơn, như cánh chim màu trắng bao phủ kín kẽ bảo vệ toàn thân Triệu Hành.
Còn X01 giết người vô kể, ngay cả lưới điện bảo vệ của tháp Trắng cũng không ngăn được thì biến đâu mất rồi?
… Chỉ thấy mũi dao của X01 bị cong gãy, lả tả rơi xuống đất.
Cảnh tượng này quả thực không tưởng tượng nổi, kể cả những tuyển thủ khác đang chạy trốn cũng phải dừng lại, kinh hãi không thôi.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Lạc Minh Sơn cuối cùng cũng cử động.
Đầu tiên cậu nhìn Triệu Hành vẫn còn nguyên vẹn trong lòng mình, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn cơ thể mình.
Tiếp đó, cậu dán mắt vào camera của quả cầu giám sát.
Quả cầu nổ tung ngay tức thì.
Hình ảnh trên màn hình chính tối đen như mực.
Thế nhưng trước khi nó sập, ai cũng trông thấy thiếu niên trước nay luôn xinh đẹp, yếu đuối, ngoan ngoãn trước mặt Triệu Hành và trong mắt khán giả, giờ phút này đang nhíu mày.
Ánh mắt đó hờ hững đáng sợ, còn hơi mất kiên nhẫn.
Một phút sau, một câu hỏi vỏn vẹn bốn chữ bùng nổ hotsearch trên mọi nền tảng.
Câu hỏi bốn chữ không đầu không đuôi. Thậm chí không rõ liệu người đặt câu hỏi đang hỏi về vật thể, con người, năng lực hay là chủng tộc nữa.
Chẳng qua bão bình luận trên các bảng điện tử khắp đảo của tổ chương trình [F101] đều đang điên cuồng gõ bốn chữ:
[Đó là cái gì?]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.