【BGM: 《 Decent 》 hoặc là 《 No Breaking Dreams 》】
Dương Vi ngây ngẩn cả người, cô nghe anh nói, tay run nhè nhẹ.
Rất lâu sau, cô mới phản ứng lại, đi qua đỡ Chu Văn, nói với Tống Triết: “Anh tránh ra.”
Cô đẩy Tống Triết sang một bên, cúi đầu xem xét vết thương của Chu Văn, dò hỏi: “anh Văn, anh cảm giác thế nào? Có cần gọi xe cứu thương hay không?”
“Không được……”
Chu Văn trầm thấp lên tiếng, Dương Vi liền hiểu, nếu hôm nay Chu Văn vào bệnh viện, ngày mai sẽ lên báo. Cô bắt đầu kiểm tra xem Chu Văn có bị vết thương nào nữa hay không, mà Tống Triết ở một bên, lẳng lặng nhìn.
Anh đợi trong chốc lát, Dương Vi không hề có chút ý tứ quay đầu lại, môi anh run rẩy, dường như muốn gọi cô, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn trầm mặc. Anh cong eo, xoay người, đi sang bên cạnh cầm hộp bánh kem lại đây, đặt trong ngực.
Anh mất rất nhiều công sức trên chiếc bánh kem này, vì muốn trông đẹp mắt, anh đã sử dụng một chiếc hộp thủy tinh phủ bên ngoài chiếc bánh, trên hộp thủy tinh còn dùng phấn huỳnh quang vẽ ngôi sao ánh trăng.
Thời điểm anh làm bánh kem, suy nghĩ vô số lần, nếu Dương Vi nhìn thấy, sẽ có bao nhiêu cao hứng.
Nhưng mà cô không nhìn thấy.
Bánh kem trong hộp, hẳn là đã vỡ nát không thành bộ dáng. Ngay cả hộp thủy tinh còn đang nát, chứ đừng nói đến bánh kem.
Anh ngồi ở ven tường, cúi đầu nhặt sạch thủy tinh trong hộp. Anh nhặt rất vụng về, thủy tinh xẹt qua tay anh, bởi vì quá sắc bén, khi chạm vào không có cảm giác, đến khi máu chảy, mới cảm thấy đau.
Tựa như phần tình cảm này, thời điểm tách ra anh không có phát hiện, nhưng sau khi miệng vết thương lộ ra máu tươi đầm đìa, mới cảm thấy nỗi đau quá lớn.
Dương Vi đỡ Chu Văn lảo đảo đứng dậy. Tống Triết cũng chống thân mình đứng lên, anh đi đến bên cạnh Chu Văn, đưa bánh kem cho Dương Vi, thấp giọng nói: “Anh tới.”
Chu Văn lạnh lùng nhìn anh một cái, cũng không cự tuyệt. Dương Vi cầm chiếc hộp ngẩn người, sau đó nhanh chóng chạy lên mở cửa cho hai người, đồng thời gọi điện thoại cho Phương Hoài.
Tống Triết đỡ Chu Văn đi theo Dương Vi vào phòng, Dương Vi đặt Chu Văn nằm trên sô pha, cô về phòng lấy hòm thuốc chạy ra, lúc này Chu Văn đã hồi lại sức, máu của Tống Triết chảy từ trên tay xuống sàn nhà.
Anh không nói chuyện, vẫn luôn ngồi trên sô pha, nhìn Dương Vi chạy đến bên cạnh Chu Văn, cẩn thận dò hỏi tình huống của Chu Văn.
Chu Văn đã hồi sức không sai biệt lắm, anh lắc đầu nói với Dương Vi: “Không có việc gì, cô đừng lo lắng.”
Nói xong, Phương Hoài chạy đến, vọt vào cửa kích động nói: “Anh Văn không có việc gì chứ?”
Sau khi vào cửa, thấy Tống Triết, Phương Hoài liền sửng sốt, Chu Văn vẫy tay về phía Phương Hoài, Phương Hoài vội vàng tiến lên nói: “anh Văn, tôi đã liên hệ được người, trước tiên chúng ta đi bệnh viện.”
“Dương Vi đi theo tôi.”
“Anh dám?”
Tống Triết nhìn chằm chằm Chu Văn.
“Tống tiên sinh,” Chu Văn bình tĩnh lên tiếng, “Trạng thái của anh không tốt, hoặc anh cùng tôi đi bệnh viện, hoặc tôi phải dẫn Dương Vi theo.”
“anh Văn ” trước khi Tống Triết mở miệng, Dương Vi nói với Chu Văn: “Anh đi bệnh viện trước đi, không cần lo lắng cho tôi.”
“Chính là……”
“Tôi có chừng mực,” Dương Vi nhìn Chu Văn, thần sắc bình tĩnh, “Anh đừng lo lắng.”
Chu Văn mím môi, anh nhìn thoáng qua Tống Triết, Tống Triết cười ra tiếng tới: “Như thế nào, còn ăn vạ không đi?”
“Tống Triết,” Chu Văn hít sâu một hơi, “Hiện tại Dương Vi sống rất tốt, nếu anh……”
“Chuyện của tôi với cô ấy không tới phiên anh quản!” Tống Triết đột nhiên lên tiếng, “Con mẹ nó anh thì tính là thứ gì? Cút ra ngoài cho tôi!”
“Tống Triết,” thanh âm Dương Vi bình tĩnh, “Anh nói thêm một câu nữa, liền cút đi.”
Lời này làm Tống Triết ngừng lên tiếng, anh thở hổn hển kịch liệt, nhìn chằm chằm Dương Vi, Dương Vi tiếp đón Phương Hoài lại đây, nâng Chu Văn dậy, nhỏ giọng nói với Chu Văn: “Anh không đi, tôi không thể khống chế thật tốt cục diện.”
Nghe được lời này, Chu Văn liền hiểu, anh suy nghĩ, rốt cuộc vẫn nhỏ giọng nói: “Tôi ở dưới lầu, có việc cô lập tức gọi tôi.”
“Tôi hiểu.” Dương Vi thở dài, “anh Văn, phiền cậu.”
Nói xong, Dương Vi đưa Phương Hoài cùng Chu Văn đi ra ngoài, chờ bọn họ đi rồi, cô đóng cửa lại, đi đến trước mặt Tống Triết.
Ánh mắt cô rơi xuống máu trên mặt đất, thần sắc giật mình, cô từ hòm thuốc lấy Povidone-iodine cùng băng vải, nửa ngồi xổm trước mặt anh, gương mặt bình tĩnh băng bó cho anh nói: “Bị thương, tại sao không nói lời nào?”
“Anh không cần em quản.”
Tống Triết xoay đầu đi, trong thanh âm mang theo vài phần ấm ức. Nhưng chính một câu như vậy, khiến cho người đàn ông trước mặt mới vừa rồi còn giống sư tử, đột nhiên đỏ hốc mắt.
Dương Vi không nói chuyện, cô yên lặng băng bó miệng vết thương trên tay cho anh.
Trên tay anh còn có vài vết thương dài dường như đã bị 1 thời gian rồi, thậm chí còn lưu lại dấu vết phồng rộp khi bị dầu bắn. Thời điểm Dương Vi băng bó nhìn thấy, không khỏi dừng một chút: “Tay anh làm sao vậy?”
“Em quản anh làm sao vậy?” Tống Triết trào phúng mở miệng, “Rốt cuộc em và nam thần ở bên nhau, em còn quản sống chết của anh?”
Dương Vi không nói chuyện, cô rũ đôi mắt xuống, xử lý thật tốt miệng vết thương của anh, Tống Triết thấy cô không phủ nhận, không khỏi cả giận nói: “Em nói chuyện đi, vì sao em không nói lời nào?”
“Tôi nên nói cái gì?”
Thần sắc Dương Vi bình tĩnh: “Trong lòng anh đã có nhận định, không phải sao?”
Khớp hàm Tống Triết nhẹ nhàng run rẩy, anh theo bản năng siết chặt nắm tay: “Hai người thật sự ở bên nhau?”
Dương Vi buông băng vải, nâng mắt lên, thấy anh nắm chặt tay khiến máu thấm ra ngoài, cô duỗi tay mở nắm tay anh ra, ngăn cản anh tự làm tổn thương chính mình.
Anh ngẩn người, theo động tác của cô mở bàn tay ra, cũng trong nháy mắt như vậy, nước mắt liền rơi xuống.
Anh cuống quít cúi đầu, sợ Dương Vi nhìn thấy giây phút mềm yếu này của mình.
“Hai người không ở bên nhau, nhưng hai người muốn ở bên nhau, có phải hay không?” Anh khàn khàn lên tiếng, “Em không nghĩ muốn anh, em buông anh ra, em muốn tìm một cuộc sống mới.”
Anh lẩm bẩm, hoàn toàn không cho Dương Vi bất cứ cơ hội nào để nói chuyện, Dương Vi nhẹ nhàng nâng tay anh lên, cẩn thận kiểm tra miệng vết thương, thanh âm Tống Triết run nhè nhẹ: “Ngay cả khi anh nỗ lực thay đổi, một lần nữa theo đuổi em, em cũng không để ý. Ngay từ lúc bắt đầu, em đã không muốn quay đầu lại.”
“Dương Vi,” anh nhỏ giọng mở miệng: “Bánh kem là anh làm.”
Dương Vi dừng động tác xem xét miệng vết thương, cô cảm thấy những lời này đối với cô mà nói có lực sát thương quá lớn, cô đột nhiên hiểu miệng vết thương trên tay Tống Triết là từ đâu mà có, cô lẳng lặng nhìn anh, nếu quá khứ anh nói những lời này, khả năng cô sẽ cảm động đến mức phát khóc. Nhưng giờ phút này cô cảm thấy tấ cả cảm xúc đều bị cô thật cẩn thận đặt trong một lớp lá mỏng, cô nhìn những cảm xúc đó giãy giụa, lại không có cách nào chạm tới đáy lòng.
Tống Triết không nghe thấy tiếng cô, cúi đầu, gian nan mở miệng: “Trước kia em nói với anh, em muốn anh nấu cơm cho em, anh có thể học.”
“Em xem,” anh khàn khàn lên tiếng, “Anh học và làm được bánh kem.”
Dương Vi không nói chuyện, Tống Triết cúi đầu, khàn khàn nói: “Anh học rất lâu, anh thực sự nỗ lực. Dương Vi, không có gì anh không học được, chỉ cần em nguyện ý chờ, nguyện ý dạy.”
Nói xong câu đó, Dương Vi trầm mặc, một lúc lâu sau, cô đặt tay lên đầu Tống Triết, dịu dàng nói: “A Triết, thời điểm anh gặp một người khác, đối xử với cô ấy như vậy thì tốt rồi.”
Thân mình Tống Triết cứng lại, Dương Vi xoay người chuẩn bị đi rót cho anh chén nước, anh giơ tay cầm lấy tay cô, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Trong ánh mắt xinh đẹp mang theo ủy khuất cùng hơi nước.
“Dương Vi,” anh gọi tên cô, từng câu từng chữ, phảng phất như muốn cắn lấy cô, “Tại sao em có thể như vậy?”
Dương Vi không nói chuyện, cô giương mắt nhìn về phía anh.
Thần sắc bình tĩnh, không buồn không vui, ánh mắt nhìn anh mang theo một chút thương hại, đã bị chôn vùi rất sâu lại trào phúng cùng khổ sở.
“Anh còn chỗ khác không thoải mái sao?”
“Em nói đi!” Tống Triết bất mãn với sự có lệ của cô, phẫn nộ nói, “Tại sao em có thể như vậy? Em biết anh vì em mà làm bao nhiêu sao? Em nói anh không hiểu em, anh không quan tâm em, anh học cách quan tâm.” Cảm giác uất ức che trời lấp đất mà đến, anh nắm lấy tay cô, nghiêm túc nhìn cô, “Anh tặng em hoa, anh gửi tin nhắn cho em, anh không can thiệp vào sinh hoạt của em, em xem, anh còn vì em mà làm bánh kem……”
Anh đem ánh mắt dừng trên chiếc bánh kem không thành hình bên cạnh kia, thanh âm nhỏ xuống, khàn khàn nói: “Anh đang học ……anh đang nỗ lực…… tại sao em có thể một cơ hội cũng không cho anh? Tại sao em có thể……”
“Tôi có thể như thế nào?” Dương Vi nhịn không được cười, cô lẳng lặng nhìn Tống Triết, ôn hòa nói: “Làm sao có thể không nhìn ra anh nỗ lực, làm sao có thể đối với nỗ lực của anh chẳng quan tâm, làm thế nào có thể ở thời điểm anh bắt đầu học cách thích tôi, lại không đợi anh, không thích anh?”
Lời này khiến Tống Triết sửng sốt, Dương Vi cười quay đầu đi, cảm thấy hốc mắt có chút lên men: “Anh cảm thấy mấy lời này rất kỳ quái a,” cô khàn giọng nói, “Thời điểm tôi nỗ lực vì sao anh không thấy? Tôi nỗ lực vì sao anh chẳng quan tâm? Thời điểm tôi thích anh tại sao anh lại không thích tôi? Thời điểm tôi đối xử tốt với anh, anh liền ỷ vào tôi đối tốt với anh mà tùy ý giẫm đạp?”
“Tống Triết anh biết vì sao, sau khi ly hôn, tôi còn có thể nói chuyện thật tốt với anh, còn có thể làm bạn bè với anh, còn có thể lưu lại Nam thành sao?”
Nói xong, Dương Vi hít một hơi thật sâu, chậm rãi quay đầu lại, nhìn anh, lẳng lặng lên tiếng: “Chính là bởi vì, tôi nói với chính mình, kỳ thật anh không sai.”
“Anh không thích tôi không phải là anh sai, cho nên anh mới không đáp lại nỗ lực của tôi, anh đối xử với tôi không tốt, anh không quan tâm đến tôi, đều không phải là anh sai. Chúng ta đều là người bị hại, anh là vâng theo ý nguyện của mẹ anh mà cưới tôi, anh xuất quỹ là không đúng, nhưng cuộc hôn nhân vốn dĩ đã không đúng……”
“Anh không xuất quỹ!” Tống Triết chợt mở miệng, anh mang theo chút phẫn nộ nói, “Ai nói với em anh xuất quỹ? Ai nói với em……”
“Chuyện gì đã xảy ra với Trần Văn?”
“Cô ta là ai?” Tống Triết theo bản năng mở miệng, một lát sau, anh phản ứng lại, nhưng không đợi anh nói chuyện, anh đã nghe thấy Dương Vi mở miệng, “Chúng ta kết hôn năm thứ nhất, có một ngày anh tặng tôi một chiếc vòng cổ, tôi thật sự vui mừng. Sau đó, vào một bữa tiệc từ thiện buổi tối, tôi thấy cô ta, trên cổ cô ta có một cái vòng cổ giống tôi như đúc. Tiếp theo, tôi lại thấy mối quan hệ yêu đương của hai người trên báo chí.”
“Đó đều là truyền thông nói hươu nói vượn……”
“Vậy Võ Luân thì sao?”
Tống Triết ngẩn người, Dương Vi ngồi trở lại trên sô pha, bình tĩnh nói: “ Chính miệng anh từng thừa nhận, không phải sao?”
Tống Triết không nói chuyện, Dương Vi lạnh nhạt mở miệng: “Hai người từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, cô ta vẫn luôn thích anh, chỉ là mẹ anh không quá thích cô ta. Khi còn nhỏ anh luôn che chở cô ấy, cô ấy lớn lên như một tiểu công chúa, sau khi chúng ta kết hôn, cô ta đối với tôi vẫn luôn có địch ý, nhưng mặc kệ phát sinh bao nhiêu lần xung đột, anh đều nói với tôi,cô ta có tính tình của con nít, bảo tôi nhường cô ta.”
“Một người phụ nữ có thể hào phóng, nhưng cô ấy không thể hào phóng đối với người vẫn luôn mơ ước chồng của cô ấy. Tất cả mọi người đều là người hơn hai mươi tuổi,nhưng bởi vì tính tình tôi tốt, nên bắt tôi phải nhường cho cô ấy?”
“Tống Triết hiện tại anh khó chịu sao?” Dương Vi đánh giá anh, cô cũng không biết vì sao, thấy anh ngồi đối diện mình, thời điểm không nói một lời, nội tâm cô lại bốc lên một loại khoái cảm kỳ diệu, mà loại khoái cảm này khiến cô buồn nôn vì sự hẹp hòi của chính mình, nhưng cô vẫn như cũ khó khăn trong việc kiểm soát bản thân. Cô miêu tả điều ghê tởm nhất mà cô đã chôn vùi trong nhiều năm như vậy.
“Nếu giờ phút này anh thấy tôi và Chu Văn, hoặc tôi và bất cứ người đàn ông nào ở bên nhau, khiến anh có cảm giác khó chịu, vậy phiền anh hãy lấy loại cảm giác này nhân gấp mười, thậm chí một trăm lần. Bởi vì khi đó tôi thích anh, sâu sắc hơn rất nhiều so với giờ phút này anh thích tôi. Khi đó tôi là vợ của anh, theo lý thường phải đau khổ hơn anh rất nhiều. Tôi đã nhẫn nhịn vô số tai tiếng của anh, mỗi một lần, tôi đều lựa chọn tin tưởng anh, mỗi một lần tôi đều nói với chính mình, Tống Triết không phải người như vậy, nếu anh xuất quỹ, anh nhất định sẽ thoải mái hào phóng.”
“Nhưng sau này tôi mới biết được, lừa mình dối người không có cách nào bảo vệ chính mình. Chỉ còn cách đối mặt với sự thật.”
“Anh nói tôi không cho anh cơ hội, nhưng anh xem, tôi đã cho anh bao nhiêu lần cơ hội. Mỗi một tai tiếng của anh tôi đều ghi tạc trong lòng, mỗi một người phụ nữ trong tin đồn tôi đều nhớ rõ tên của họ. Lần đầu tiên khi tôi nghe thấy tai tiếng của anh Trần Văn, tôi đã hỏi anh, anh còn nhớ rõ lời anh nói sao?”
“Tôi là Tống phu nhân, tôi nên hào phóng một chút, anh sẽ không để họ uy hiếp đến địa vị của tôi……” Dương Vi nói xong, nhịn không được cười ra tiếng, “Ha…… Tống phu nhân? Anh cho rằng tôi quan tâm sao?”
Tống Triết nhẹ nhàng run rẩy, anh nghe lời cô nói, anh muốn giải thích, muốn nói gì đó, nhưng một câu cũng không nói nên lời.
Dương Vi đem ánh mắt nhẹ nhàng dừng trên người Tống Triết, trong thanh âm của cô mang theo vài phần mỏi mệt: “Anh có biết ngày đó vì sao tôi nôn không?”
“Bởi vì tôi ghê tởm.”
“Đừng nói nữa……” Tống Triết cảm thấy phía sau còn có càng nhiều lời nói tổn thương người hơn, những lời này khiến anh mềm yếu sợ hãi, khiến anh hốt hoảng vô lực, anh không có bất cứ năng lực gì có thể chống đỡ, chỉ có thể khàn giọng nói, “Đừng nói nữa……”
“Chỉ cần tưởng tượng đến đụng vào anh, chạm vào một người dơ bẩn như vậy, tôi liền buồn nôn. Kỳ thật thân thể tôi rất tốt, tôi không có việc gì.” Dương Vi bình tĩnh lên tiếng, “Giấy khám bệnh của bác sĩ là giả, những năm tôi và anh ở riêng, chỉ đơn thuần bởi vì, tôi cảm thấy anh thật ghê tởm ……”
“Đừng nói nữa!” Tống Triết đột nhiên gầm ra tiếng, anh nhìn cô, cắn răng nói, “Anh không có ở bên ngoài xằng bậy.”
Dương Vi lẳng lặng nhìn anh, Tống Triết sửa sang lại suy nghĩ một lát, nhanh chóng nói: “Lúc trước những tai tiếng đó là do anh thả ra với hy vọng khiến chú hai bị tê liệt. Chuyện Võ Luân kia là do Võ Luân tìm anh, nói cô ấy muốn một vụ tai tiếng để làm nóng tên tuổi……”
“Tìm một người đàn ông có vợ?” Dương Vi cười khẽ ra tiếng, cảm thấy có chút trào phúng, “Là anh ngốc hay là tôi khờ?”
“Khi đó những người biết cuộc hôn nhân của chúng ta thật sự ít……”
Còn chưa nói dứt lời, Tống Triết liền dừng lại.
Anh ngơ ngác nhìn Dương Vi, anh mới phát hiện, nhìn lại chuyện cũ, cho dù giải thích như thế nào, kỳ thật đều là thương tổn.
Cho dù anh cảm thấy không sao cả khi giúp Võ Luân, hay khi xong việc anh vì giận dỗi mà nói chuyện khiến cô tức giận. Lúc đó anh còn trẻ, anh luôn nhớ thương năm đó cô vứt bỏ anh, luôn hoài nghi cô gả cho anh là có động cơ, luôn tổng cảm thấy tình cảm không thuần túy, vì thế ra vẻ lãng tử không chút để ý.
Nhưng mà mặc kệ là nguyên nhân gì, mặc kệ là chuyện nào, đều có tổn thương.
Dương Vi nhìn Tống Triết đang ngây người, bình tĩnh nói: “Trở về đi.”
“Tống Triết, kỳ thật tôi không muốn nói với anh những lời này, đây là miệng vết thương của tôi, lại nói tiếp tôi cũng cảm thấy khó lòng chịu đựng nổi.”
“Võ Luân thích anh,” cô rũ mặt mày, “Lúc ấy cô ta tìm anh mà không phải những người khác, không phải bởi vì anh dễ nói chuyện, mà bởi vì cô ta thích anh. Tống Triết, kỳ thật anh vẫn còn một cuộc sống rất tốt, anh không cần mất thời gian trên người tôi nữa.”
Tống Triết căng cứng môi, Dương Vi giương mắt nhìn anh: “Mặc kệ anh có thích tôi hay không,” thanh âm của cô bình tĩnh, “Tôi sẽ không thích anh nữa.”
“Miệng vết thương của một người sẽ không khép lại, anh đã cho tôi thương tổn, tôi sẽ vĩnh viễn nhớ rõ.”
“Tôi nguyện ý tin tưởng anh không thật sự xuất quỹ, nhưng tôi cũng vĩnh viễn tồn tại sự hoài nghi. Tôi không muốn mình lại sống một cuộc sống lo được lo mất.”
“Tôi nguyện ý thừa nhận anh nỗ lực, anh thích tôi, nhưng tôi cũng vĩnh viễn nhớ rõ anh đã làm tổn thương tôi, vĩnh viễn nhớ rõ tôi đã từng một mình tự nguyện chịu thống khổ cùng gian khổ.”
“Anh cảm thấy hôm nay anh rất nỗ lực sao, Tống Triết?” Dương Vi cười khẽ, trong mắt cô không tự giác mà phủ sương mù, “Anh gửi tin nhắn, anh tặng hoa, anh vì tôi mà làm bánh kem, như thế là rất nỗ lực, phải không?”
“Vậy anh có thể nói cho tôi, mười ba năm qua, có phải ngay cả mạng tôi cũng đã cho anh rồi hay không?”
Dương Vi cười ra tiếng, nước mắt không tự giác rơi xuống: “Nếu đây là nỗ lực của anh, vậy mười ba năm của tôi, anh nói xem đó rốt cuộc là cái gì?”
Tống Triết không dám nói lời nào, anh cảm thấy nước mắt của Dương Vi như đang dừng trong lòng anh, nước mắt mang theo độ ấm nóng rực, một đường ăn mòn trái tim anh, khiến máu thịt đều không ngừng rung động.
Cơn đau bén nhọn bùng phát ra, anh đột nhiên nhớ tới quá khứ của Dương Vi.
Cô thay anh làm bài tập, cô thật cẩn thận đi theo phía sau anh, cô vẽ trộm anh……
Từ trước tới nay anh đều không nhìn từ góc độ “Cô trả giá” để nhìn lại thời gian quá khứ hai người ở bên nhau, chờ đến khi nhìn lại, anh mới phát hiện, Dương Vi nói đúng.
Anh đã làm,thì tính là cái gì?
Hiện tại anh làm, thì tính là cái gì?
Anh không tự giác đứng dậy, nửa quỳ ở trước người Dương Vi, Dương Vi thống khổ nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế cơn xúc động kẻo rơi lệ, nhưng nước mắt lại giống như cơn đại hồng thủy kìm nén đã lâu, tại một giây anh quỳ xuống kia trong nháy mắt liền trào dâng.
Anh vươn tay, ôm người vào trong lồng ngực, trán Dương Vi kề ở vai và cổ anh, anh nhẹ nhàng ôm cô, cảm nhận sự run rẩy nho nhỏ từ thân thể cô.
“Đừng khóc……”
Anh khàn giọng nói, anh cảm thấy tiếng khóc của cô như đang nghiền qua nghiền lại trong lòng anh, anh nói: “Đừng khóc.”
Dương Vi nghe thấy tiếng đừng khóc này, đột nhiên cảm giác ủy khuất tích lũy suốt mười mấy năm kia trào dâng lên, cô cắn chặt răng, khắc chế thanh âm của chính mình, nghe anh nhỏ giọng dỗ dành: “Đừng khóc, đều là anh sai.”
“Là anh không hiểu chuyện……”
Nước mắt anh rơi xuống, gian nan lên tiếng: “Là anh quá ngây thơ……”
“Là anh quá ích kỷ……”
“Là anh…… Đều là anh sai.”
“Thực xin lỗi……” Anh khóc thành tiếng, “Thực xin lỗi……”
“Anh sẽ học,” anh khàn giọng nói, “Anh thật sự sẽ học, anh sẽ nỗ lực, em đừng từ bỏ anh, được không?”
Dương Vi nghe anh xin lỗi, cô chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Cô đột nhiên phát hiện, những cảm giác không cam lòng, những sự phẫn nộ, những dấu diếm oán hận, tại tiếng thực xin lỗi này, chậm rãi bình ổn xuống dưới.
Lời xin lỗi này dường như cô đã đợi rất nhiều năm, từ thời thiếu niên đến khi trưởng thành, chờ anh cuối cùng cũng hiểu ra anh đã từng làm rất nhiều chuyện tổn thương người khác.
Cô nghe thấy anh vội vàng lại vụng về mở miệng.
“Anh sẽ học đối xử với em thật tốt, anh sẽ học cách thông cảm với em,” anh nhẹ nhàng khụt khịt, ôm chặt cô, “Tất cả những gì em đã làm với anh, anh đều sẽ học, anh sẽ học cách đối xử với em tốt hơn cả em đối xử với anh, em muốn gì anh đều sẽ cho em, anh giúp em nấu cơm, anh chăm sóc em, anh sẽ không bao giờ nói lời đả thương người nữa, anh sẽ học cách khen em, Dương Vi ……”
Anh khóc thành tiếng: “Anh sẽ học cách thích một người, em không cần buông tay anh ra, được không?”
Dương Vi không nói chuyện, rất lâu sau, rốt cuộc cô cũng mở miệng.
“A Triết, anh biết không,” trong thanh âm của cô mang theo vài phần dịu dàng, “Kỳ thật từ lúc bắt đầu quen biết anh, tôi đã biết, có một ngày, anh nhất định sẽ trưởng thành thành một người đàn ông thật tốt.”
“Bởi vì anh có một nội tâm rất dịu dàng, tình yêu của anh rất trong sáng, anh chán ghét người cũng rất đơn giản. Anh vĩnh viễn không biết, thời điểm anh che trước mặt tôi, nói với mọi người, Dương Vi thực tốt, tôi cảm thấy anh có bao nhiêu tốt.”
“Khi đó tôi liền biết, sẽ có một ngày nào đó, A Triết của tôi, nhất định sẽ trưởng thành thành một người đàn ông đỉnh thiên lập địa.”
“Anh sẽ không tùy tiện nói lời đả thương người, anh sẽ thực dịu dàng chăm sóc người anh yêu, anh sẽ thay đối phương che mưa chắn gió, anh sẽ trở thành một người đàn ông, mà tất cả mọi người đều thích, đều khen ngợi, đều tôn kính.”
“Tôi biết anh nói lời đả thương người bởi vì anh sợ hãi,” cô duỗi tay, dịu dàng ôm lấy anh, “Tôi biết anh nói anh không thèm để ý, là bởi vì anh sợ mất đi. A Triết, tôi biết, kỳ thật từ trong sâu thẳm xương cốt anh rất tốt, tôi vẫn luôn biết.”
“Nhưng tôi đợi không được.”
Cô ôm anh, thanh âm gian nan: “A Triết, tình yêu của tôi đã được chà sáng.”
“Chờ con đường trưởng thành của một người quá mệt mỏi, mà khi anh trưởng thành, tôi cũng không muốn nữa.”
Nghe được những lời này của Dương Vi, cả người Tống Triết đều cứng lại.
Dương Vi giơ tay muốn đụng vào anh, lại bị anh đột nhiên đẩy ra.
Trông anh giống như đang đối mặt với một con quái vật, anh hốt hoảng đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo lao về phía cửa.
“Tống Triết!”
Dương Vi rống to ra tiếng: “Trốn tránh cũng vô dụng!”
“Anh có thể làm gì bây giờ……” Anh đưa lưng về phía cô, khắc chế thanh âm, khàn khàn lên tiếng, “Anh có thể làm gì bây giờ?”
Là anh muốn đứng ở chỗ này sao?
Là anh muốn cúi đầu sao?
Là anh muốn vì một người, vì một phần tình cảm mà cúi đầu nhận thua đến một bước này sao?
Đều không phải.
Ngay từ phút bắt đầu cô phải rời đi kia, tất cả đã sớm không phải là việc anh có thể khống chế, tất cả thời gian tùy hứng của anh, tại đây đều biến thành một lưỡi dao sắc bén thong thả lại kiên định quay trở về, lăng trì anh, gấp bội bình thường.
“Tống Triết,” Dương Vi đứng lên, thanh âm bình tĩnh, “Nếu anh không học được cách buông tay, vậy trước sau anh vẫn không khác gì anh trong quá khứ.”
Tống Triết chậm rãi xoay người, sắc mặt anh trắng bệch, nhìn cô, gian nan cười: “Anh muốn thay đổi, là bởi vì anh muốn giữ em lại. Nhưng anh thay đổi, phải buông tay em ra.”
“Em không có cho anh lựa chọn, em cho anh, chính là một con đường tuyệt lộ với ngàn đao vạn kiếm.”
Dương Vi không nói chuyện, cô mím môi, Tống Triết nhìn cô, cảm giác mỗi tế bào đều bị thống khổ lấp đầy, anh nỗ lực chống đỡ chính mình, để thân mình đứng ở tại chỗ, nói cho hết lời: “Nhưng anh chịu được.”
Anh khàn khàn lên tiếng: “Năm đó em có thể đi qua,anh cũng có thể.”
“Chỉ là anh so với em sẽ làm càng tốt hơn,” anh nhìn cô, trong mắt mang theo vài phần ngạo mạn lung lay sắp đổ, “Anh và em không giống nhau, anh thích một người, anh sẽ không bao giờ vứt bỏ cô ấy.”
“Anh sẽ vẫn luôn thích cô ấy, vẫn luôn đối xử với cô ấy thật tốt, vẫn luôn chờ đợi cô ấy.”
“Chẳng sợ cô ấy không thích anh, chẳng sợ cô ấy không yêu anh, chẳng sợ cô ấy có người mới.”
“Nhưng nó không quan trọng.”
Anh hơi hơi nâng cằm lên, trong mắt mang theo hơi nước, lại kiêu ngạo như cũ kiên định mở miệng: “Anh Tống Triết, có thể thích cô ấy cả đời.”
Dương Vi ngẩn người, cũng chính một giây này, Tống Triết bước nhanh đi ra ngoài, hung hăng đóng cửa lại. Chờ anh đi rồi, tại căn phòng trống trải, cô nghe thấy chính tiếng trái tim mình đang đập.
Đây là lời thú nhận tới quá muộn.
Cô cảm giác cảm xúc đã từng bị cô phong bế lại kia, tại đây thời khắc không người này, cùng với tiếng va chạm chói tai đã giam cầm nó trong cánh cửa.
Dương Vi như mất đi tất cả sức lực, cô chống đỡ thân mình, ngồi trên sàn nhà.
Cô ngơ ngác nhìn hộp bánh kem đã rơi vỡ trước mặt, cô cũng không biết mình làm sao vậy, cô giãy giụa thân mình, run rẩy đưa tay, mở cái hộp kia ra.
Hộp bánh kem đã nhìn không ra bộ dáng, bơ cùng bánh kem quyện với nhau, có lẽ còn kèm theo mảnh thủy tinh ở bên trong. Một con búp bê được đặt làm theo yêu cầu bị bơ bao vây, Dương Vi vươn tay ra, gạt bơ qua, đó là hai mô hình người nhỏ đang nắm tay, cả hai đều mặc đồng phục thời trung học.
Dương Vi nhìn hình người nhỏ bé kia, cũng không biết mình bị làm sao vậy, cô cảm thấy tại nơi không ai nhìn đến này, hốc mắt có chút lên men.
Cô run rẩy vươn tay, nắm một miếng bánh kem.
Cái gì cũng không nghĩ được, cô chính là cầm lấy bánh kem đưa từng miếng vào trong miệng.
Cô nhẹ nhàng nhai nuốt, cảm nhận vị ngọt của bánh kem.
Nước mắt của cô từ hốc mắt lăn xuống dưới, lọt vào bánh kem, cô lại hoàn toàn không phát hiện.
Chờ cô thật cẩn thận ăn xong bánh kem, cô mới ôm lấy thân mình, cuộn tròn trong góc, không nói một lời.
Lớn lên không phải để nói rằng tình cảm muốn thích liền thích, nói không thích liền không thích.
Lớn lên là để nói, bạn học được cách đặt một phần tình cảm vào trong lòng, không quấy rầy bất cứ sự tự do của kẻ nào.
Sẽ không bởi vì thất tình mà khóc lóc thảm thiết rồi nói với mọi người rằng đời này sẽ không yêu nữa, sẽ không bởi vì thích người đó mà ngửa mặt lên trời khóc lóc không chịu buông tay, mà là cho dù trong nội tâm có sóng to gió lớn, nhưng trên mặt vẫn như cũ, lạnh nhạt như thường.
Sau đó khi người ngoài không biết gì, lặng lẽ đưa người kia ra ngoài thật tốt, nhấm nháp nhiều lần.
Rồi lại biết rõ ràng ——
Ngày hôm qua, không thể ở lại.
Tác giả có lời muốn nói: 【 đoạn kịch nhỏ 1】
Dương Vi: Trong bánh kem tôi tìm thấy mảnh thủy tinh……
Người đọc: Trong đống thủy tinh tôi tìm thấy đường ra……
【 đoạn kịch nhỏ ·2】
Nữ chính vì ăn nhầm bánh kem có quá nhiều thủy tinh nên tử vong.
Nam chính bị nghi ngờ có liên quan đến vụ mưu sát nên bị bắt.
Toàn văn xong.
Bộ truyện này tổng cộng bốn giai đoạn:
1. Dương Vi buông tay
2. Tống Triết bị ngược
3. Cuộc sống mới của Tống Triết
4. Một lần nữa theo đuổi tình yêu
Hiện tại đang tiến vào giai đoạn thứ hai, mỗi người có cảm nhận về độ ngược cùng độ ngọt không quá giống nhau, ở giai đoạn thứ nhất tôi nỗ lực thả đường, tôi nỗ lực. Giai đoạn thứ hai chỉ biết càng ngày càng ngược, hiện tại mới bắt đầu.Giai đoạn thứ ba bắt đầu có một chút vị ngọt, giai đoạn thứ 4 thuần ngọt.
Mọi người muốn lựa chọn chính xác thời gian vào bàn, pháp sư không cần nhập đoàn quá sớm, trước tiêu hao một chút, giai đoạn trước chỉ có T khiêng được, mọi người chú ý đi trốn tránh, cẩn thận.