Gia Sư Có Vấn Đề

Chương 17:




Bên trong quầy rượu, nam có nữ có tụ tập cùng một chỗ uống rượu nói chuyện phiếm, rất khoái hoạt!
Trước quầy rượu, hai người đàn ông xuất sắc ngồi, hấp dẫn sự chú ý từ nhiều phụ nữ khác.
"Tìm mình ra ngoài, chính là muốn mình cùng uống rượu giải sầu với cậu ư?" Phương Thế Kiệt nhìn mặt lạnh bên cạnh thấy khó hiểu.
Nhạc Quân Lỗi không để ý tới cậu, cầm lên ly rượu uống một hơi cạn sạch, kêu người bán rượu thêm một ly rượu.
"Tâm tình không tốt thì nói ra đi, cứ uống kiểu như cậu vậy, một chút tác dụng cũng không có."
Nhạc Quân Lỗi cười lạnh, không sai, hắn là tâm tình không tốt. Hắn mất hứng vì Nghiên Vũ tránh né hắn! Có thể nói ra ngoài thì có ích lợi gì?
"Cậu chỉ để ý uống rượu của cậu, không cần để ý tới mình!" Tiếp đấy, hắn lại uống một ngụm rượu lớn.
Phương Thế Kiệt lắc đầu một cái, không thể làm gì khác hơn là cười.
Một người phụ nữ son phấn đầy mặt, vóc người nóng bỏng đi về phía bọn họ bên này. Cô ả ngồi lên chỗ ngồi bên cạnh Nhạc Quân Lỗi, tay kẹp điếu thuốc mang theo nụ cười quyến rũ nói: "Tiên sinh, cho mượn hộp quẹt được không?"
Cô ả không cam lòng bị coi thường, nũng nịu nói: "Tiên sinh, một mình uống rượu rất nhàm chán, có muốn hay không tôi uống cùng. . . . . ." Nói xong, còn cố ý đem dáng người lả lướt của cô ả mè nheo trên người Nhạc Quân Lỗi.
Oa! Cô gái này là đem Phương Thế Kiệt cậu trở thành người tàng hình có phải không?
"Tránh ra!" Thanh âm lạnh lùng vang lên, liền nhìn cũng không nhìn cô ả lấy một cái.
Cô ả run lên, muốn đánh lui trống lớn, nhưng nhìn xung quanh mình, có vài người đang chờ nhìn vở kịch hay từ cô ả, vì vậy cô ả không ngừng cố gắng hấp dẫn người đàn ông anh tuấn trước mắt.
"Đừng hung dữ như vậy! Người ta cũng chỉ là có ý tốt muốn cùng anh uống chút rượu . ."
Nhạc Quân Lỗi không để cho cô ả nói hết lời, quay đầu trừng mắt lạnh."Cút!"
Thoáng chốc, cô ả đột nhiên cảm thấy có một cổ khí lạnh từ lòng bàn chân vọt lên, không dám nhìn gương mặt lạnh buốt của hắn, lập tức chạy trối chết.
Phương Thế Kiệt ngay sau đó cười to."Vẻ mặt lạnh như băng của cậu, thật đúng là dọa người a!"
Nhạc Quân Lỗi nhàn nhạt liếc cậu một cái, tiếp tục uống rượu.
Cho đến đêm khuya, Phương Thế Kiệt đưa Nhạc Quân Lỗi đã say rượu về nhà.
Lạc Nghiên Vũ ở trong phòng chờ Quân Lỗi đợi đến ngủ gà ngủ gật, cô không ngờ tới hắn sẽ trễ như thế còn chưa có trở về. Vốn là cô muốn gọi điện thoại di động hỏi hắn một chút khi nào thì về, nhưng là nghĩ đến hắn trước khi ra cửa có nói cô không cần chờ cửa, không biết có thể quấy rầy đến hắn hay không, cho nên cũng không dám gọi hỏi.
Tiếng chuông cửa thức tỉnh cô, cô cao hứng xuống lầu mở cửa nghênh đón hắn, nhất thời lại quên mất Nhạc Quân Lỗi vào cửa nhà mình thì không cần phải nhấn chuông cửa.
Phương Thế Kiệt dìu Nhạc Quân Lỗi, cứ cho rằng mở cửa sẽ là người nhà của hắn, không ngờ tới mở cửa lại sẽ là tình cảnh này!
"Cậu là ai? Quân lỗi làm sao vậy?" Lạc Nghiên Vũ cẩn thận nhìn người đàn ông trước mặt đang đỡ Quân Lỗi, đối với gương mặt của cậu ta cảm thấy có chút quen thuộc.
Đồng dạng khốn hoặc cũng ở đây sinh ra trên người Phương Thế Kiệt, cậu cố gắng nhớ lại, rốt cuộc để cậu nghĩ ra được.
"Chị là Lạc học tỷ? !"
Trải qua cậu kêu một tiếng, Lạc Nghiên Vũ cũng đã nhớ cậu là ai.
"Phương Học đệ, đã lâu không gặp!" Cô nhớ lại Quân Lỗi từng nói với cô chuyện hắn gặp lại bạn tốt.
"Học tỷ, chúng ta dìu Quân Lỗi vào đi lại nói."
Vì vậy, hai người bọn họ hợp lực đỡ Quân Lỗi đến phòng của hắn xong, rồi đi tới phòng khách.
"Cám ơn cậu đã đưa Quân Lỗi về." Lạc Nghiên Vũ nói cám ơn trước.
"Đây là cần phải vậy." Phương Thế Kiệt có chút chần chờ nói: "Học tỷ, chị và Quân Lỗi hai. . . . . ." Đáy mắt lóe ra nghi vấn, Lạc học tỷ và Quân Lỗi chẳng lẽ đã sớm là một đôi?
"Chúng tôi. . . . . ." Cô không biết nên giải thích như thế nào cho cậu về quan hệ của hai người bọn họ, không thể làm gì khác hơn là nói: "Tôi nghĩ cậu sau này hỏi Quân Lỗi sẽ rõ ràng hơn."
Nếu người ta đã nói như vậy, cậu cũng không tiện hỏi tới.
"Đã trễ thế này, tôi cũng cần phải trở về rồi. Nhờ học tỷ giúp tôi chuyển lời tới Quân Lỗi, muốn hắn ngày mai nhớ trở lại đó lấy xe."
"Được! Tôi tiễn cậu."
Tiễn Phương Thế Kiệt đi, Lạc Nghiên Vũ trở lại phòng của Quân Lỗi, từ phòng tắm lấy ra khăn lông ướt ngồi ở cạnh giường lau chùi mồ hôi trên mặt cho hắn. Ngửi thấy cả người hắn nồng nặc mùi rượu, cô nhíu mày xinh đẹp lại.
"Không phải đã nói với cậu đừng uống quá nhiều rượu sao? Còn đi uống say đến vui vẻ!" Cô lầm bầm nói.
Lạc Nghiên Vũ tràn đầy nhu tình đưa mắt nhìn người đã làm cô phải động lòng, kìm lòng không được đưa tay lên đụng vào gương mặt tuấn tú của hắn, đầu tiên là trán của hắn, lông mày rồi mắt của hắn, sống mũi hắn, gương mặt, cuối cùng dừng ở trên môi của hắn.
Nhớ tới nụ hôn đó khiến cô ý loạn tình mê, cô cười ngọt ngào, một ý niệm to gan nổi lên ── cô chậm rãi cúi người, đặt lên môi hắn. . . . . .
Giây lát, cô hài lòng rời đi môi của hắn, lại bị hắn bất ngờ mở ra tròng mắt lóe tinh quang làm cho giật mình.
"Tại sao hôn trộm anh?" Nhạc Quân Lỗi ngồi dậy đối diện với cô.
"Cậu không phải là say sao?" Hai gò má của cô bỗng nhiên nổi lên hai rặng mây hồng.
Say? Bằng hắn tửu lượng giỏi, uống mấy chén đó như vậy vẫn là không vấn đề gì! Nếu là hắn thật sự say, làm sao Phương Thế Kiệt có thể từ trong miệng hắn hỏi ra địa chỉ đây?
Giả bộ say rượu, chỉ là muốn xò xét phản ứng của cô, không nghĩ tới kết quả tốt ngoài dự liệu của hắn!
"Em vẫn chưa trả lời vấn đề của anh." Hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm cô.
Lạc Nghiên Vũ nhẹ nhàng cười, đôi tay vòng qua ôm lấy cổ hắn, "Đây chính là câu trả lời từ em." Tự động dâng lên môi đỏ mọng. . . . . .
Nhạc Quân Lỗi hôn cô đồng thời, cũng hiểu tâm ý của cô. Hắn động tình đặt lên môi cô nụ hôn ngọt ngào, cùng triền miên với cô, đôi tay tự nhiên ôm eo nhỏ của cô, giữa hai người không có lấy một tia khe hở.
Lạc Nghiên Vũ chìm đắm trong nụ hôn mê người mà hắn đem đến, cả người cảm thấy phiêu phiêu dục tiên, cô không tự chủ được than nhẹ ra tiếng, ai ngờ vì vậy mà càng khiến Nhạc Quân Lỗi lửa nóng hôn sâu hơn!
Cái hôn này của Nhạc Quân Lỗi đối với Nghiên Vũ ẩn sâu khát vọng, hắn tham lam hôn theo một đường đến cánh môi anh đào của cô, từ môi đến cổ, từ cổ đến vai, bàn tay chậm rãi trút đi quần áo trên người cô. . . . . .
Tốt đẹp chính là bắt đầu một ngày mới từ sáng sớm.
Ánh mặt trời ấm áp xuyên vào bên trong phòng, chiếu rọi vào hai người đang ôm nhau ngủ trên giường .
Nằm ở trong khuỷu tay ấm áp của Quân Lỗi, Lạc Nghiên Vũ theo đồng hồ sinh lý báo thức mơ mơ màng màng tỉnh lại, mở mắt liền thấy được tuấn dung của hắn, khóe miệng cô nở ra một nụ cười ngọt ngào yếu ớt, trong lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc!
Nhạc Quân Lỗi tỉnh lại nhìn thấy nụ cười xinh đẹp từ người phụ nữ yêu dấu của mình, không nhịn được cho cô một cái hôn. Sau khi hắn lưu luyến rời đi cánh môi mê người của cô, khẽ vuốt tóc cô hỏi: "Còn đau không?"
Lạc Nghiên Vũ vừa nghe, hai gò má hiện lên hai vệt đỏ ửng thẹn thùng vui sướng , thanh âm nhỏ như muỗi vằn nói: "Không đau." Lần đầu tiên đương nhiên sẽ đau, nhưng Quân Lỗi dịu dàng đối đãi, làm cho cô giảm bớt đau đớn một chút.
Hắn lộ ra nụ cười tuấn lãng, trong tươi cười còn có tự tin, cũng tràn đầy yêu thương đối với cô.
Nhìn đồng hồ báo thức treo trên tường, cô dịu dàng nói: "Nên tỉnh dậy rồi." Hôm nay còn phải đi làm!
Hai người rời giường rửa mặt chải đầu, cũng làm những động tác không khác trước kia, nhưng không khí trở nên không giống nhau, nhiều chút tình nồng ý mật.
"Đúng rồi, Phương học đệ muốn em nhắc anh nhớ đi lấy xe." Lạc Nghiên Vũ vừa ăn bữa ăn sáng vừa nói như thế.
"Ừ, như thế này thì ra cửa sớm một chút."
Ăn xong bữa ăn sáng, bọn họ cùng nhau đi làm.
"Chào buổi sáng nhé!" Lạc Nghiên Vũ gặp Dương Hạo trong thang máy.
"Nghiên Vũ, cô hôm nay tâm tình dường như rất tốt?" Dương Hạo cười nói.
"Vậy sao?" Cô nhẹ nhàng chuyển tầm mắt, ánh mắt nhìn vào cái nút đang hiển thị số tầng lầu, vì vậy không có phát hiện Dương Hạo dùng một loại ánh mắt dò xét nhìn cô.
Vừa vào phòng làm việc, Giang Linh nhìn thấy cô, liền quan sát cô từ trên xuống dưới: "Nghiên Vũ, chị cảm thấy em hôm nay tựa hồ không giống nhau!"
"Nào có cái gì không giống nhau." Lạc Nghiên Vũ cười khan.
"Có! Cảm thấy em. . . . . ." Giang Linh suy tư phải hình dung như thế nào. Ngày hôm qua Nghiên Vũ nhíu mày lại, một bộ dáng vẻ khổ não; nhưng hôm nay xem ra lại như là tắm gió xuân, vẻ mặt vui vẻ, giống như. . . . . ."Đúng rồi, xem em giống như là cô gái đang đắm chìm trong tình yêu!" Cô ấy cười mập mờ với cô.
"Chị đừng nói lung tung!" Lạc Nghiên Vũ đỏ bừng cả mặt, chột dạ phản bác.
"Chị không có nói lung tung, trong lòng của em tự rõ ràng!" Giang Linh tinh mắt nhìn thấy trên cổ cô có mấy đốm hồng hồng, giống như là. . . . . . Dấu hôn, cô lại cười nói."Nghiên Vũ, người đàn ông đó đối với em rất nhiệt tình đi?"
Lạc Nghiên Vũ sửng sốt, ngay sau đó hỏi: "Tại sao nói như vậy?" Giang Linh làm sao sẽ biết? !
"Dấu hôn trên cổ em nói cho chị biết." Giang Linh lại gần bên tai cô nói.
Không thể nào? ! Lạc Nghiên Vũ lập tức chạy tới WC soi gương, lúc này mới phát hiện ra trên cổ của cô đầy dấu vết hôm qua lưu lại.
Cô thở dài, ảo não mình buổi sáng sao không phát hiện ra, kết quả hiện tại. . . . . . Cô xấu hổ trở lại phòng làm việc, đối mặt với nụ cười trên mặt Giang Linh.
"Nói đi! Người đàn ông đó là ai? Sẽ không phải là như lời em nói là em trai của bạn em chứ?"
Lạc Nghiên Vũ gật đầu, quả nhiên là không thể gạt được Giang Linh .
"Em đón nhận cậu ta?"
Lạc Nghiên Vũ lại gật đầu một cái.
Giang Linh tự thấy mình hỏi thật giống như là nói nhảm! Không có đón nhận cậu ta, thì Nghiên Vũ làm sao có thể cùng hắn xảy ra quan hệ.
"Vậy chúc mừng em, em rốt cuộc tìm được chân mệnh thiên tử của mình!" Giang Linh từ đáy lòng cao hứng thay cho cô.
Cô ngượng ngùng chỉ cười, lại nghĩ đến ──"Cái này thì làm thế nào?" Chỉ chỉ cổ, cô cũng không muốn lại bị người khác phát hiện.
"Chị sẽ cho em mượn khăn lụa để che giấu đi!" Giang Linh hào phóng cởi ra khăn lụa buộc ở trên cổ."Thật may là chị hôm nay vì phối hợp y phục, nên mới buộc mảnh khăn lụa này."
"Cám ơn!" Lạc Nghiên Vũ lập tức buộc khăn lụa vào cổ.
Sau khi tan việc, Lạc Nghiên Vũ vừa ngồi lên xe, Nhạc Quân Lỗi đã hỏi:
"Buổi sáng ra cửa sao không thấy em có mảnh khăn lụa này?"
Cô trừng mắt liếc hắn một cái, "Anh còn dám nói cơ đấy! Còn không phải là anh làm hại!" Cô cho hắn xem xem kiệt tác của bản thân .
Xem xong trên mặt Nhạc Quân Lỗi tràn đầy hài hước nói: "Cho nên em lấy khăn lụa tới che?"
"Nếu không thì làm thế nào?" Để các đồng nghiệp đều biết cô tối hôm qua làm cái "Chuyện xấu" gì sao?
Khó có được, Nhạc Quân Lỗi vui vẻ mà phá lên cười. Hắn nghĩ đến phương pháp sau này biểu thị công khai "Quyền sở hữu" của mình.
Lạc Nghiên Vũ không biết này có gì đáng cười, nhưng cô thích xem hắn cười.
"Hôm nay trở về nhà cha anh ăn cơm, rồi nói cho biết chuyện của hai chúng ta nhé."
"Phải về thật sao?" Cô thẹn thùng e lệ nói.
"Nàng dâu luôn luôn phải ra mắt cha mẹ chồng!" Hắn thật sâu nhìn cô một cái.
Lời của hắn khiến cho trong lòng cô tràn đầy ngọt ngào , không nói gì nữa.
***************
Từ khi bọn họ phát sinh quan hệ thân mật, hai người đã cùng ngủ một phòng, bắt đầu cuộc sống ở chung chân chính.
Nhạc Tĩnh Sinh và Trầm Vân sau khi biết chuyện của hai người bọn họ, mặc dù cảm thấy kinh ngạc, nhưng là ôm chặt thái độ vui mừng khi ước nguyện đã thành, còn thúc giục bọn họ mau mau kết hôn, để họ được ôm cháu.
Mà Phương Thế Kiệt từ trong miệng Nhạc Quân Lỗi biết được quan hệ của hai người bọn họ ngược lại không có quá nhiều kinh ngạc, dù sao trước kia cậu đã cảm thấy Quân Lỗi đối với Lạc học tỷ khá khác biệt. Đối với bọn họ, cậu gửi tặng lời chúc phúc chân thành nhất.
Mỗi sáng sớm tỉnh lại từ trong ngực người trong lòng mình, là chuyện Lạc Nghiên Vũ cảm thấy hạnh phúc nhất trong ngày.
Cười khẽ hôn trán của hắn, rồi mới lật người xuống giường. Nhìn thấy quần áo rơi tán lạc trên đất, gương mặt cô liền ửng đỏ.
Ban đêm cô thường ngủ thẳng một nửa, cũng sẽ bị Quân Lỗi đánh thức, cùng với hắn cùng nhau"Làm vận động", làm hại cô gần đây bởi vì thiếu ngủ mà xuất hiện quầng thâm ở mắt.
Cô nhanh chóng nhặt quần áo lên mặc vào chỉnh tề, không phát hiện động tác của mình đều rơi vào trong hai tròng mắt đen tràn đầy dục vọng.
"Em muốn đi đâu?"
"Anh đã tỉnh lại. . ."
Lạc Nghiên Vũ mới quay người lại, liền bị Nhạc Quân Lỗi đưa tay lôi kéo lọt vào trong ngực ấm áp của hắn.
"Tại sao không ngủ thêm chút nữa?" Hắn hôn lên mặt cô. Hôm nay là thứ bảy, không cần đi làm.
Cô vừa hưởng thụ hắn hôn, vừa nói: "Em hôm nay cùng với Giang Linh và anh Lưu đi thử lễ phục, em đã đề cập qua với anh rồi mà." Cô phải thử chính là lễ phục dâu phụ.
"Anh quên." Hắn tiếp tục hôn.
Lạc Nghiên Vũ kháng cự đẩy đẩy lồng ngực của hắn, "Em đi làm bữa sáng cho anh ăn nhé." Cô quá rõ ràng đáy mắt hắn lóe lên ánh sáng đại biểu cái gì.
"Không cần." Ăn cô là đủ rồi.
Hai bàn tay hắn đưa vào bên trong áo cô dao động trên thân thể mềm mại hấp dẫn, chọc cho hô hấp của cô dồn dập, trong cơ thể nhất thời nóng lên. . . . . . Cô dùng một tia lý trí cuối cùng còn sót nói: "Em sẽ bị trễ."
"Không sao." Hắn cởi ra quần áo cô vừa mới mặc vào.
Được rồi! Cô vô lực, cũng không muốn ngưng!
Cứ như vậy, bên trong phòng không có tiếng kháng nghị, chỉ còn lại. . . . . . Tiếng thở dốc nặng nề.
Đợi đến Lạc Nghiên Vũ vội vã đi tới tiệm áo cưới, Giang Linh đã chờ hơn nửa tiếng.
"Đại tiểu thư của tôi ơi, thế nào em đến bây giờ mới tới?" Giang Linh mặc một bộ áo cưới vừa soi gương vừa hỏi Nghiên Vũ.
Lưu Sĩ Hiền cũng đứng ở một bên, anh đã chọn xong lễ phục.
"Thật xin lỗi! Tạm thời có chút chuyện." Lạc Nghiên Vũ vội vàng nói xin lỗi.
"Gọi điện thoại di động cho em tại sao không ai nghe?"
"Có thể không nghe thấy." Cô lúc đó"Vội" , làm sao sẽ nghe được?
"Được rồi!" Giang Linh không so đo với cô nữa."Em mau tới giúp chị nhìn xem cái này như thế nào?"
"Ừ!"
Đang bồi Giang Linh thử áo cưới đồng thời, Lạc Nghiên Vũ cũng rất nhanh chọn luôn lễ phục phù dâu cho mình.
Thử áo cưới xong, Giang Linh và Lưu Sĩ Hiền lưu lại ở tiệm áo cưới để thảo luận thời gian chụp hình cưới với một số chuyện vụn vặt khác, mà Lạc Nghiên Vũ thì theo Nhạc Quân Lỗi vừa gọi điện thoại giao phó hắn muốn tới đón cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.