Già Thiên

Chương 415: Kẻ bốn ngàn năm không chết xuất hiện




- Danh tiếng Khương Thần Vương không phải nói chơi, ngay cả đã chết cũng vẫn có phong thái kiêu hoành, đáng tiếc thời gian không thể đảo ngược, thời đại của ngươi cuối cũng phải kết thúc.
- Dù cho mảnh trận văn Đại đế này rất phức tạp thâm ảo, nhưng cuối cùng ngươi chỉ diễn hóa ra một góc, có lòng không có sức, nhiều nhất chỉ có thể cản chúng ta được một ngày.
Mười ba nhân vật cấp Thánh Chủ đều lạnh nhạt, có người ánh mắt trống rỗng như vực sâu, có người ánh mắt thâm thúy như bầu trời sao, lạnh băng vô tình, nhìn chằm chằm Thần Vương trong Hóa Long Trì.
- Làm sao bây giờ?
Cường giả Khương gia đều lộ rõ thần sắc lo lắng, bọn họ là con cháu trực hệ của Thần Vương, tự nhiên không muốn để lão Thần Vương bị giết.
- Thời gian một ngày hẳn cũng đủ rồi, ta có thể làm Thần Vương sống lại!
Diệp Phàm bước tới trước đi vào bên cạnh Hóa Long Trì, trong tay chợt lóe hào quang, xuất hiện một cái đỉnh bạch ngọc nhỏ.
Trong khoảng khắc, mùi hương làm cho mọi người muốn say mê lan tràn ra, gần như mọi người đều không nhịn được hít sâu một hơi, lỗ chân lông toàn thân đều mở rộng, đó là một loại hưởng thụ làm người ta say mê.
- Thần dược?
người Khương gia giật mình.
- Sao lại thế này, hạt giống Kỳ Lân bị giam trong Thiên Yêu bảo khuyết, tại sao còn có một gốc thần dược?
Mười ba nhân vật cấp Thánh Chủ đều khiếp sợ.
- Chuyện lớn không xong, lỡ như thật sự để cho Khương Thái Hư sống lại, bằng Hằng Vũ Thần Lô của hắn bao phủ Thần Thành, chúng ta đừng hòng chạy thoát được một người, sẽ bị hắn đánh chết từng cái.
- Nhanh, toàn lực ra tay phá vỡ trận văn Đại đế, không thể để hắn có cơ hội.
Mười ba nhân vật cấp Thánh Chủ không thể bình tĩnh được, trong lòng nổi sóng, dốc hết sức ra tay.
- Thần dược... Tốt lắm, lão hủ có hi vọng rồi sống tiếp rồi, khụ...
Tiếng nói đột ngột vang lên, không ngừng ho khan như lúc nào cũng có thể tắt thở.
Không biết từ khi nào, trong địa cung xuất hiện một lão già run lẩy bẩy, trên đầu chỉ còn mấy chục sợi tóc lưa thưa như cỏ dại, trên mặt chồng chất nếp nhăn như vỏ cây già.
- Khương Thái Hư, từ biệt bốn ngàn năm, ta rất nhớ ngươi đó... Khụ...
Thân thể hom hem của lão run run đi tới, nói:
- Thần dược ta nhận vậy, ngươi ăn cũng vô dụng thôi.
Mười ba vị đại nhân vật siêu cấp thần sắc cứng lại, tất cả không tự chủ lui ra sau. lão già này xuất hiện đột ngột, còn nói ra những lời như thế, thật là làm người ta kinh hồn bạt vía.
Hắn là ai vậy, rốt cuộc tới đây từ bao giờ? Từ biệt bốn ngàn năm... cách nói này thật là dọa người. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Chẳng lẽ lão già này đã hơn bốn ngàn tuổi, là người cùng thời đại với Khương Thái Hư?
Bất luận nghe thế nào thì tuyệt đối cũng có ý như thế, thật đúng là lão yêu nghiệt nghịch thiên mà, không ngờ cùng thời đại với Thần Vương, còn có thọ nguyên ngang hàng như thế.
ở tình huống bình thường thì nhân vật cấp Thánh Chủ có thể sống đến hơn hai ngàn tuổi, đối phương hơn bốn ngàn năm còn chưa mục nát, cái này thật đúng là nghe rợn người, làm người ta kinh khủng.
Đó là lão già nào, tuyệt đối là người cùng lứa với lão Thánh Chủ, nhưng mà tại sao còn sống tới hôm nay?
- ngươi là ai?
người Khương gia quát hỏi, bọn họ đều cảm thấy đầu to ra, yêu nghiệt như vậy xuất thế, dưới tình huống không thể vận dụng Hằng Vũ Thánh Lô thì đúng là không biết làm sao đối phó được.
- lão hủ là cố nhân của Khương Thái Hư, ta cũng hy vọng hắn có thể tỉnh lại, muốn ôn chuyện cùng hắn. Đáng tiếc, thần dược lại chỉ có một gốc, vậy hắn vĩnh viễn ngủ say tiếp đi.
lão già lại tập tễnh bước tới, dường như có vẻ cố hết sức, nhưng mà không ai dám khinh thường, mười ba nhân vật cấp Thánh Chủ đều không tự chủ tránh đường cho lão.
Đến lúc này mọi người mới chủ ý tới trên người lão không lâu lại tràn ra một đoàn sương đen, còn mang theo khí tức tử vong dày đặc, tản ra mùi xác chết thối rữa.
-Đó là...
Mọi người chấn động, cực kỳ khó hiểu, tràn ngập thần sắc khó tin, rõ ràng đó là một người chết, cơ thể của hắn đã có mùi xác chết thối rữa.
Đúng vậy, mỗi khi tràn ra làn sương đen, mùi này sẽ lan tràn ra làm người ta muốn ói, mùi thối khó ngửi làm cho người ta không thể chịu nổi.
- Thân thể của ngươi đã tử vong, tại sao lại còn sống?
Có một người trong mười ba nhân vật cấp Thánh Chủ hỏi.
Bọn họ đều là hùng chủ một phương, ngay cả đối phương sống bốn ngàn năm thì bọn họ cũng không e ngại, cũng dám lên tiếng hỏi.
- Ngoài thân thể Thần Vương, trên đời này có mấy ai sống quá bốn ngàn tuổi. Các thế hệ lão Thánh chủ khi già yếu khô cạn thọ nguyện cũng đi vào Đại Hoang, nhưng có ai còn sống xuất hiện lại trên đời này?
Lão già run run lẩy bẩy.
Hắn đi tới trước trận văn Đại đế quan sát cẩn thận, nói tiếp:
- Bốn ngàn năm bất hủ là truyền thuyết, các đời lão Thánh chủ đều bụi về bụi đất về đất, tối thiểu ta chưa từng thấy có một người đi ra. Lão hủ có thể trở lại thế gian bước vào hồng trần, cũng coi như là một kỳ tích.
- ngươi...
Tất cả mọi người hoảng sợ nhìn lão ta.
- Không cần nhìn lão hủ như vậy, ta còn chưa có thực lực nghịch thiên như thế, quả thật thân thể tử vong, chỉ có thần thức còn sống.
Lão bình thản nói rõ là một cái xác sống.
- Rốt cuộc ngươi làm như thế nào?
Mười ba nhân vật cấp Thánh Chủ truy hỏi, vội vàng muốn biết, bởi vì giữa bọn họ có người đã sắp hết thọ nguyên.
- Năm đó Khương Thái Hư hùng bá thiên hạ, lão hủ cùng hai bằng hữu khác bị hắn đuổi giết lên trời không lối xuống đất không đường, trốn vào Bất Tử Son. Đáng tiếc, đại nạn không chết cũng chưa chắc được phúc hết đời, chúng ta đột nhiên có được một gốc thần dược bất tử, lại ăn nhầm một gốc Âm Minh Thảo...
- Cái gì?
Mọi người đều giật mình.
Âm Minh Thảo là thứ trong truyền thuyết, sinh trưởng trong Hoàng Tuyền, không thuộc về thế gian, căn bản không nên xuất hiện trên đời này mới đúng.
- Không thể không nói, Bất Tử Son là một chỗ quỷ dị, chúng ta không nhìn thấy gốc Ngộ Đạo cổ Trà Thụ kia...
ngày đó, ba vị đại năng bị Khương Thái Hư đuổi giết tiến vào Bất Tử Sơn, đại nạn không chết, bất ngờ phát hiện một cái Hoàng Tuyền Trì, hái được một gốc kỳ thảo.
Bọn họ tưởng là thần dược, kết quả chia nhau ăn vào thì nháy mắt thân thể tản ra mùi thối, ba người trở thành tồn tại nửa người nửa quỷ, thân thể bị hủy hoàn toàn, tu vi khó có thể tiến thêm.
Nhưng không vì thế mà bọn họ tử vong, Âm Minh Thảo là kỳ vật tuyệt thế khó thấy trên đời, có độc tố làm người ta hư thối, cũng có một chút tinh hoa vật chất bất tử, hai loại dược lực hoàn toàn trái ngược tụ tập trong một thân.
Thần thức của bọn họ được tưới mát, nhưng thân thể gần như trở thành hủ thi, được coi như một loại lột xác kỳ dị.
Đương nhiên, thân thể của bọn họ cũng không hoại tử hoàn toàn, trước sau vẫn có một tia sức sống, nếu không thì bọn họ đã sớm thành xương khô rồi.
- Âm Minh Thảo... lại có dược lực quỷ dị như vậy.
Mười ba nhân vật cấp Thánh Chủ đều có ý nghĩ khác nhau.
- Cho nên các ngươi không cần lo, lão hủ không uy hiếp được những hùng chủ ngạo nghễ một phương như các ngươi, ta chỉ là một cái xác sống, không biết năm tháng, thân thể còn không bằng các ngươi.
lão vừa ho khan vừa lên tiếng.
Nhưng mà mười ba đại nhân vật siêu cấp này không đồng ý như thế, thần niệm của đối phương tuyệt đối cực kỳ hùng mạnh, đúng là lão yêu nghiệt danh xứng với thật.
Tuy nhiên bọn họ cũng quả thật thở phào một hơi, thế gian này cuối cũng cũng ít có người chân chính sống quá bốn ngàn tuổi, trường hợp đặc biệt như vậy không đáng hâm mộ.
Không có Thánh Chủ nào muốn mình biến thành tồn tại nửa người nửa quỷ, như vậy quả thật sống không bằng chết, còn còn không bằng không tăng thêm thọ nguyên.
ở trước Hóa Long Trì, người Khương gia đang rất khẩn trương, ngay cả Khương Vân là đại năng cũng nhíu mày, e rằng lão yêu nghiệt này cực kỳ khó đối phó.
Tuy rằng lão già này khiêm tốn, nhưng không ai tin lời hắn nói, một kẻ sống hơn bốn ngàn tuổi làm sao mà không khủng bố được.
- Nhanh chóng cứu sống Khương Thần Vương!
Diệp Phàm cũng kinh hồn bạt vía, hôm nay gặp phải nhiều lão yêu nghiệt như thế, quả là không ổn mà.
Mở ra đỉnh bạch ngọc, mùi dược hương say lòng người lan tràn khắp địa cung, thấm sâu tận đáy lòng, mọi người đều có ảo giác bay bổng trên mây mọc cánh thành tiên.
- Thơm như thế, quả nhiên là thần dược, nói không chừng có thể giúp lão hủ xóa đi thân thể hôi thối, khôi phục sinh cơ.
lão yêu nghiệt vừa ho khan vừa nói.
- Đó là Long Châu thần dược Chân Long?
người Khương gia chấn động, có mấy Thái thượng trưởng lão từng xem sách cổ có ghi chép về thần dược Chân Long, thần sắc tràn ngập rung động.
- Tốt! Tốt! tốt!
Khương Vân liên tục hô ba tiếng, nói:
- Các bộ phận thần dược Chân Long Thái Cổ đều có công hiệu rất khác nhau, quả Long Châu đại biểu sức sống mới.
- Đúng là ý trời, Long Châu Quả ẩn chứa sinh cơ vô tận, có thể hóa rồng tái sinh, tiến hành niết bàn lột xác, hỗ trợ lẫn nhau với Hóa Long Trì chỗ này.
Các lão nhân Khương gia khác đều mừng rỡ.
ngụ ý cùng tác dụng của quả thần dược Thái Cổ này đúng là chuẩn bị riêng cho Khương Thái Hư, làm cho mọi người đều tràn ngập kỳ vọng.
Trong địa cung, mười ba nhân vật cấp Thánh Chủ đều rung động, tuyệt đối không ngờ thật sự có thần dược Thái Cổ, còn là một Long Châu Quả như vậy.
- Đáng tiếc, nếu muốn hòa tan Long Châu này tối thiểu phải hơn một ngày, lão hủ sẽ không cho các ngươi thời gian.
lão yêu nghiệt kia của lạnh, âm trầm không thôi.
- Bảo hộ Thần Vương dùng thuốc.
Khương Vân hét lớn.
Mười mấy lão già tiến lên, đặt thần dược Long Châu vào miệng của Khương Thái Hư, sau đó cùng ngồi xuống, đánh ra một đạo tiên thiên thần quang vào trong cơ thể lão Thần Vương.
những người này đã bất chấp mọi giá, thà rằng hao tổn thọ nguyên của mình cũng phải cứu sống tông tổ, chỉ cần Thần Vương tái sinh là có thể dẹp yên tất cả phiền phức trước mắt.
- Các ngươi nhập thần dược Long Châu vào cơ thể Khương Thái Hư, ta đi ra liền ăn sống hắn.
lão yêu nghiệt lộ rõ sát khí, lời nói âm lãnh.
- Tiền bối có biện pháp đi vào?
Mười ba nhân vật cấp Thánh Chủ bên cạnh có người hỏi.
lão yêu nghiệt quay ra ngoài địa cung hô:
- Hai tên xác sống các ngươi cùng tới đây, ba chúng ta liên thủ, trong hai canh giờ là có thể phá vỡ một góc trận văn Đại đế rách nát này.
- Hắc hắc...
Tiếng cười lạnh lẽo truyền tới.
ở cửa vào địa cung xuất hiện hai cái bóng khô gầy, khí tức tử vong trên người bọn họ càng nồng đậm hơn, chỉ mấy nhịp thở sẽ tràn ra một đoàn sương đen.
- Xem ra ba chúng ta đều giống nhau, bị lực âm minh ăn mòn không ra bộ dạng, nhiều nhất sẽ không sống quá mười năm.
Ba lão yêu nghiệt đứng chung một chỗ, mỗi cái quỷ khí dày đặc, mùi thối tràn ngập từng tấc không gian địa cung, làm cho người ta dựng đứng hết lông tóc.
- Phá vỡ trận văn lấy Khương Thái Hư chia nhau ăn, chúng ta còn có thể sống sót.
Lời của ba lão yêu nghiệt làm người ta phát lạnh, đúng là mất hết tính người, coi lão Thần Vương như thần dược bất tử hình người.
- Mười ba tên tiểu tử kia đứng sang một bên, chúng ta tới mở trận văn.
Ba tồn tại nửa người nửa quỷ như đi ra từ địa ngục, tràn ngập khí tức tử vong.
Mười ba nhân vật cấp Thánh Chủ thần sắc lạnh nhạt không lên tiếng đứng sang một bên, bọn họ không ngại ba lão yêu nghiệt, nhưng cũng không vì lời nói của bọn họ mà nổi giận.
Hai canh giờ, trận văn Đại đế khiếm khuyết sẽ bị phá vỡ, đến lúc đó còn ai chống đỡ được ba lão yêu nghiệt sống hơn bốn ngàn tuổi? Bọn họ là nhân vật khủng bố cùng thời đại với Khương Thần Vương...
-o0o-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.