Già Thiên

Chương 45: Bách Thảo dịch




Diệp Phàm và Bàng Bác lực áp Hàn Phi Vũ, làm cho mọi người chấn kinh trợn mắt há mồm, 2 thiếu niên chỉ có 11, 12 tuổi này khiến cho mọi người "trở nên hồ đồ", rõ ràng là chưa tu luyện được Thần Lực Nguyên Tuyền, vậy mà lại đánh cho cháu của 1 vị trưởng lão ngất đi, suýt nữa thì bị phế, chính điều này đã làm cho mọi người cứng họng, chẳng biết nói gì nữa.
"Hai người này quá mạnh mẽ!"
"Nhưng mà mới chỉ 11, 12 tuổi, chẳng lẽ họ có Thần Lực?"
"Tay không đối địch, lực áp Hàn Phi Vũ, lại đánh bay Thanh Mộc ấn mà Hàn trưởng lão ban xuống, người này thật không còn gì để nói nữa".
Mọi người bàn tán rất sôi nổi.
Lúc này ngay cả những ở dưới vách núi nhập môn sớm hơn, những đệ tử có tu vi cao thâm, cũng đều chú ý tới chuyện vừa xảy ra, sau khi biết cháu của Hàn trưởng lão là Hàn Phi Vũ bị hành hung, cũng nghị luận không ngớt.
"Hai thiếu niên này nhìn bề ngoài thì thanh thú, nhưng lại bạo lực đến vậy, thật đúng là nhìn người không thể nhìn tướng mạo..."
Diệp Phàm và Bàng Bác cũng biết được tình hình, biết mình đã trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, những đệ tử khác ở dưới vách núi sau khi được nghe kể lại tình huống, cũng chạy tới nơi này, muốn gặp mặt 2 người mạnh mẽ này.
"Cái gì, tên Bàng Bác kia là Mầm Tiên?"
Khi mọi người biết được tin này, tất cả những đệ tự nhập môn sớm hơn đều giật mình, họ biết Mầm Tiên có ý nghĩa như thế nào, đó chính là người được kế thừa và là niềm hy vọng của Linh Khư Động Thiên, là người có khả năng thống lĩnh môn phải, trở thành một nhân vật phong vân huy hoàng.
"Hóa ra là Mầm Tiên, khó trách lại thần dũng như vậy, đúng là người mang dị bẩm."
"Hàn Phi Vũ lần này đá vào tấm sắt rồi, sau này hắn cũng không được trả thù, chỉ có thể nuốt cục tức này xuống mà thôi..."
Bây giờ, ánh mắt của mọi người nhìn về phía Bàng Bác rất phức tạp, trong lòng mỗi người đều có tư vị không thể nói thành lời, có không ít người nhanh chóng quyết định, sau này phải cùng Bàng Bác quan hệ thật tốt.
Lúc này, Diệp Phàm và Bàng Bác không rảnh rỗi gì cả, cũng không để ý tới ánh mắt của mọi người, nhặt từng bình nhỏ ở trên mặt đất lên, tổng cộng có hơn 30 bình Bách Thảo dịch.
Mấy thiếu niên tới gây hấn đều bị Diệp Phàm và Bàng Bác cắm ngược đầu xuống bùn, nhưng Bách Thảo dịch mà chúng cướp của người khác thì đều bị 2 người giữ lại.
Để tử mới nhập môn phải 3 tháng mới có thể nhận được 1 lần Bách Thảo dịch, vì vậy nó vô cùng quý giá, những người xung quanh thấy lúc này 2 người có tới tận ba mươi mấy bình, nhất thời đỏ hết cả mắt lên.
"Mấy tên gia hỏa kia… đã tu thành thần văn...Chắc chắn trên người chúng còn nhiều thứ tốt hơn nữa"
Diệp Phàm và Bàng Bác vẫn còn chưa thấy thỏa mãn, đưa mắt nhìn mấy thanh niên bị cắm ngược trong bùn, mấy người kia đã tu luyện được một chút Thần Lực, lại còn bồi dưỡng ra được cả Thần văn, tu vi cao hơn đệ tử phổ thông bình thường, thì chắc chắn còn là những thiếu niên "giàu có".
Hai người liếc mắt nhìn nhau, rẽ nước đắp đập, trước tiên đem 5 người kéo ra khỏi vũng bùn, sau đó bắt đầu khám xét. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Sao trên mỗi người chỉ có mấy bình Bách Thảo dịch..."
Diệp Phàm và Bàng Bác tìm kỹ trên thân thể bọn họ, chỉ thấy mỗi thì phát hiện mỗi người chỉ có 5 bình Bách Thảo dịch, còn tưởng có nhiều tài bảo lắm, ánh mắt 2 người tỏ vẻ tiếc nuối, nhất thời làm cho những người đứng xem không biết nói gì cho phải.
Hôm nay, mấy ngọn Sơn nhai đều phân phát Bách Thảo dịch, căn cứ theo tu vi cao thấp khác nhau, mà có số lượng Bách Thảo dịch khác nhau, mấy thanh niên này mỗi người được nhân 5 bình là không tồi rồi.
Lý Phi và Vương Tĩnh vẫn chưa rời đi, chứng kiến thấy cảnh này, hai người hai mặt nhìn nhau, cũng chẳng biết phải nói gì, bởi hai người chưa bao giờ chứng kiến loại đệ tử nào như thế này.
Lúc này, mấy tên thanh niên được kéo từ bùn lên, vẫn còn chưa phục hồi được khí lực.
Diệp Phàm và Bàng Bác tra xét xong xuôi, đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại lẳng lặng lần thứ 2 ném họ xuống hồ, nhưng cũng không bắt họ phải cắm đầu xuống nữa, nếu tiếp tục như vậy chỉ sợ làm chết người.
Sau đó, bọn họ kéo mấy thiếu niên lên, tiện tay quẳng lại xuống bùn.
Xong việc, Diệp Phàm và Bàng Bác đi tới trước Thanh Mộc ấn, đưa tay cầm thử, cảm thấy quá nặng, cho dù có thể giơ lên được, cũng không thể dùng nó làm vũ khí đối địch, nhưng cũng… tiện tay cầm đi vậy.
Mọi người ngẩn ngơ, hai người này tham ăn như châu chấu, ở trước mặt mọi người, mặt không đổi sắc, tim không đập mạnh, cướp đoạt xong xuôi của 1 đám người, sau đó lại còn cầm luôn Thanh Mộc ấn đi nữa...
"Lý Phi sư huynh, Vương Tĩnh sư tỷ, đa tạ!"
Diệp Phàm và Bàng Bác tách đám người ra, sau đó từ phía xa xa lớn tiếng nói, thoát cái đã biến mất trong tầm mắt mọi người.
Hàn Phi Vũ sắc mặt tái nhợt, trong lòng nén giận, ngay cả Thanh Mộc ấn cũng bỏ lại, trực tiếp đi về hướng 1 sơn cốc nào đó trong Linh Khư Động Thiên.
Sơn cốc vô cùng rộng rãi, khắp nơi đầu là Dược Viên, trồng toàn kỳ hoa dị thảo, mùi thuốc thơm nức mũi, linh khí bức người.
Khắp nơi đều trồng toàn dược liệu quý hiếm, không có loại thực vật nào khác, mùi hương của các loại thảo dược sinh trưởng và tinh hoa của thảo mộc, đã biến nơi đây thành một toàn Linh cốc.
Trên đường có 1 số người thi lễ với Hàn Phi Vũ, nhưng hắn chẳng thèm để ý, sắc mặt âm trầm trực tiếp tới một động phủ trong cốc, nơi này mùi thuốc càng nồng đậm hơn, trước động phủ đặt 78 cái dược đỉnh cao bằng nửa người, không biết dùng kim loại gì chế thành, trông rất nặng và cổ xưa.
"Vũ nhi, tại sao cháu biến thành bộ dáng như thế này?"
Một thanh âm từ phía xa của động phủ vang lên, người khác còn chưa đi tới nơi, mà người ở bên trong đã biết tất cả.
"Hai người kia, trong một người là Mầm Tiên..."
Hàn phi đứng ở ngoài động phủ, nghiến răng nghiến lợi, hướng Thúc công của hắn hồi báo tỉ mỉ sự việc.
"Nếu sớm biết 2 người này ăn thần dược, thì chỉ cần lấy một ít máu tươi của bọn họ là được rồi. Đáng tiếc, ta biết tin quá muộn, bây giờ thì có chút phiền phức."
Hàn trưởng lão ở trong động phủ trầm mặc 1 lúc rồi nói:
"Cái tên Mầm Tiên kia… trước đừng trêu tới hắn, người còn lại, cứ chờ xem."
"Ý của Thúc công là..."
Trong đôi mắt Hàn Phi Vũ nhất thời bắn ra hai đạo lệ mang.
"Ý của ta là, ngươi không được làm gì cả, cẩn thận tu luyện cho tốt."
Nói xong những lời này, bên trong động phủ lại yên tĩnh như trước.
"Vâng!"
Hàn Phi Vũ vô cùng không cam lòng, nhưng cũng không dám làm trái ý Hàn trưởng lão, hắn hướng động phủ thi lễ, sau đó xoay người rời đi.
Diệp Phàm cùng Bàng Bác trở lại chỗ ở, hai người bắt đầu kiểm kê chiến lợi phẩm, tổng cộng thu hoạch được 66 bình Bách Thảo dịch, đúng là phát tài lớn.
"Tên họ Hàn kia đúng là 1 người tốt..." Hai người đồng thanh tán thưởng.
Sau khi Diệp Phàm và Bàng Bác kiểm tra các bình ngọc, tâm tình cũng dần bình tĩnh, tuy rằng hôm nay bọn họ đánh bại đám người Hàn Phi Vũ, thế nhưng lại có cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
Thân thể mạnh mẽ giống như voi như hổ, thì chỉ có thể xưng hùng trong phàm nhân, nhưng đối mặt mới tu sĩ đã tu luyện được Thần Lực, với người đã tu luyện thành Huyền pháp thần thông, thì vẫn kém hơn, không địch nổi với bọn họ.
Sự việc quan trọng trước mắt là khổ tu, mở ra Khổ Hải, câu thông Sinh Mệnh Chi Luân, dẫn dắt được Thần Tuyền, đến khi bản thân sử dụng được Thần Lực Nguyên Tuyền, thì mới mạnh mẽ hơn 1 chút, đạt tới vị trí 1 tu sĩ cơ bản.
Càng cảm nhận được sự nguy hiểm, 2 người càng muốn trở nên mạnh mẽ, càng nỗ lực tu luyện.
Trong vòng 2 ngày sau đó, Bàng Bác liên tục uống liền 6 bình Bách Thảo dịch, phối hợp với Huyền pháp trong Đạo Kinh đã ghi lại để khổ luyện, Khổ Hải đã lớn hơn 1 chút.
Nhưng khi uống vào bình thứ 7, thì hắn cảm giác không ổn, tinh khí trong Khổ Hải chạy loạn lên, đau nhức giống như bị Kim châm.
"Hỏng rồi, dục tốc bất đạt, Truyền Pháp Trưởng lão đã nói qua, đệ tử mới nhập môn không chịu đựng được sự trùng kích quá nhiều của Bách Thảo dịch. Cứ cách 3 tháng mới được phát 1 lọ, quả nhiên có cái lý của nó..."
Trên trán Bàng Bác đầy mồ hôi, cố gắng chịu đựng.
"Ta đi tìm người." Diệp Phàm muốn đẩy cửa ra ngoài
"Không cần, ta có thể chịu đựng được."
Bàng Bác kiên quyết không cho hắn đi tìm người, cố gắng chịu đựng trong nửa ngày, cảm giác đau đớn mới từ từ biến mất, cười khổ nói:
"Xem ra, chỉ còn cách là ăn từng miếng, đi từng bước. Đệ tử bình thường 3 tháng mới uống 1 lọ, ta là Mầm Tiên mà trong 2 ngày uống 6, 7 bình đã là Nghịch Thiên lắm rồi."
Nói xong, Bàng Bác lại tỏ ra kỳ dị, nói:
"Ngươi cũng uống 6, 7 bình, tại sao lại không có chuyện gì xảy ra, ngược lại Tinh thần sung mãn, nhưng tại sao Khổ Hải vẫn chưa có động tĩnh gì?"
Diệp Phàm lắc đầu, Sinh Mệnh Chi Luân và Khổ Hải của hắn vẫn yên tĩnh, không có động tĩnh gì cả, hắn tu luyện Đạo Kinh duy nhất chỉ có 1 chỗ tốt là làm cho tinh thần sung mãn mà thôi.
"Uống 6, 7 bình vào rồi, mà 1 chút dị dạng vẫn không có, xem gia vẫn còn cách giới hạn chịu đựng xa lắm, Diệp Phàm ngươi tiếp tục gia tăng về số lượng, không chừng Khổ Hải có động tĩnh đó."
"Không được, Thể chất của ta có uống nhiều Bách Thảo dịch hơn cũng chỉ là lãng phỉ, không bằng cho ngươi dùng nó, tiếp tục đột phá, khơi thông Thần tuyền, đề cao cảnh giới."
"Yên tâm đi, bọn họ nếu đã thừa nhận ta là Mầm Tiên thì Bách Thảo dịch chắc chắn không thiếu đâu.
Ngô Thanh Phong lão nhân đã không dưới 1 lần nhắc nhở, tâm tình rất quan trọng, lão biết rõ tiềm lực của ta, cũng không muốn ta cảm thấy mình quá ưu việt, việc đưa ta đến Linh Khư Nhai học pháp, đã chứng tỏ được điều này rồi.
Sự việc hôm trước, chính là một tu luyện tâm tính của ta, ta nghĩ, sau này nhất định sẽ thay đổi, Bách Thảo dịch chắc chắn không thiếu."
Bàng Bác nói vô cùng có lý, Diệp Phàm không chối từ nữa, giữa 2 người chẳng cần khách sáo làm gì, hắn bắt đầu uống một lượng lớn Bách Thảo dịch.
1 lọ, 2 lọ, 3 lọ...
Diệp Phàm yên lặng vận chuyển theo Huyền pháp của Đạo Kinh, hắn không cảm thấy bất cứ điều gì dị thường, thế nhưng trong cơ thể của hắn có một loại biến hóa kỳ dị đang phát sinh..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.