Già Thiên

Chương 498: Đại Đế (Thượng)




Khi bọn họ xuất hiện lại, phát hiện tiến vào trong dãy núi Bất Tử Sơn. Bốn phía đều là núi lớn màu đen, xanh um tươi tốt, còn có hồ nước điểm xuyết trong dãy núi.
- hỏng rồi, chúng ta đi sâu vào Bất Tử Sơn, lần này phiền toái lớn. Trừ khi có một vị Đại Đế tới cứu chúng ta, bằng không thật sự không có cách nào ra ngoài.
Hắc Hoàng kêu lớn.
- Làm sao bây giờ?
Tới lúc này mấy người đều không có chủ ý gì. Không ngờ lại tiến vào Bất Tử Sơn, đây là cục diện hẳn phải chết.
- Tuyệt đối không được chạy loạn. Bất Tử Sơn rất đặc biệt, có trận văn Đại Đế cổ tự tay khắc xuống lúc đại chiến thượng cổ. Đi nhầm một bước, rất có khả năng sẽ bị truyền tống vào trong khu vực thần bí đáng sợ khác trong Bất Tử Sơn.
Hắc Hoàng nhắc nhở. Nhưng nó vừa mới nói xong, chính mình liền không cẩn thận giẫm lên một vùng văn lạc cổ xưa, hào quang chợt lóe, mang theo mấy người cũng biến mất.
Khi xuất hiện lại, bọn họ phát hiện đang ở trên một ngọn núi thấp, tuy rằng không cao nhưng vô cùng nguy nga hùng vĩ, khí thế to lớn.
Nơi đây mỗi một ngọn núi đen đều là vua là hoàng trong núi, khiến người kính sợ, không kìm nổi muốn quỳ bái.
Khắp nơi có rất nhiều ngọn núi màu đen, đứng trên ngọn núi thấp này cũng không thể nhìn ra rất xa. Chung quanh xanh um nhưng rất im lặng.
- Chúng ta đi vào sâu rồi. Đây tuyệt đối không phải khu vực bên ngoài, đã là vào sâu bên trong, xâm nhập ít nhất là một phần tư rồi.
Phịch-
Dưới ngọn núi thấp trầm ngưng, giữa dãy núi có một hồ nước bắn lên một tảng bọt nước lớn. Bên trong có sinh vật không biết đang hoạt động.
- Sinh vật trưởng thành trong Bất Tử Sơn.
Mấy người đều hít sâu một ngụm khí lạnh, trong lòng sợ hãi.
Xoát!
Mấy chục bóng người thoáng hiện, đó là tu sĩ giống bọn họ bị động tiến vào Bất Tử Sơn, xuát hiện ở cạnh hồ nước kia. Lúc này tất cả đều cả kinh kêu lên.
Lực lượng thần bí dẫn dắt bọn họ căn bản không thể giãy giụa đều chìm sâu vào trong hồ nước, ngay cả bọt nước cũng tóe lên, chỉ có mười mấy dòng máu loãng tràn ra, nhuộm đỏ mặt hồ.
- Trong đó có cường giả Hóa Long Bí Cảnh, không ngờ dễ dàng bị gạt bỏ như vậy.
Bàng Bác khiếp sợ, sắc mặt khó coi tới cực điểm.
- Bên kia có một gốc cổ thụ biết phát sáng...
Tiểu bé hồn nhiên chỉ vào nơi sâu trong dãy Bất Tử Sơn.
Nơi đó cực kỳ xa xôi, đã gần tiếp cận khu vực trung tâm Bất Tử Sơn. Ngay cả Diệp Phàm dùng Thần Nhãn đều không thấy rõ, cô bé lại thấy được một gốc cổ thụ.
- Nhất định là Ngộ Đạo cổ Trà Thụ. Nếu không thì chính là một cây Bất Tử Thần Dược.
Hắc Hoàng nói.
- Bé nhìn thấy gì?
Diệp Phàm khẽ hỏi.
- Bé thấy một gốc cổ thụ, có mọc đầy lá màu sắc hình dáng khác nhau. Có màu vàng, đỏ, trắng... hào quang lưu động. Thân cây cứng cáp như rồng. dường như ta thấy có một người ngồi xếp bằng dưới tàng cây, nhưng vừa dụi mắt hắn lại biến mất.
Tiểu bé chớp cặp mắt to, nghiêm túc nói.
- Đó nhất định là Ngộ Đạo cổ Trà Thụ, nhưng làm sao lại có người xuất hiện chứ?
Hắc Hoàng hết hồn.
- Trong Bất Tử Sơn rốt cục có cái gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Ngộ Đạo Cổ Trà Thụ cũng không phải khu vực trung tâm nhất của Bất Tử Sơn, bên trong đến tột cũng có cái gì ta cũng không biết. Tuy nhiên khẳng định có Bất Tử Thần Dược.
Hắc Hoàng nói.
- người mà bé nhìn thấy có bộ dạng gì?
Diệp Phàm ngồi xuống nhẹ giọng hỏi.
Tiểu bé thoạt nhìn chỉ khoảng hai ba tuổi, con ngươi như bảo thạch màu đen, đen bóng mà tinh thuần không một tạp chất. Nó nghiêm túc cúi đầu nghĩ ngợi nói:
- Bé vừa dụi mắt đã không thấy tăm hơi, không nhìn rõ.
Đây là chuyện cực kỳ nghiêm trọng. Nếu thật sự có sinh vật hình người lui tới, không hề nghi ngờ bọn họ sẽ rất nguy hiểm. Một khi bị phát giác rất khó sống sót.
Đây là Bất Tử Sơn một trong bảy cấm địa Sinh Mệnh, danh truyền muôn đời. Thánh thể đại thành cũng Đại Đế cổ nỗ lực hai đời tuy rằng từng đánh vào nhưng không có biện pháp san bằng. Đủ để nói lên hết thảy.
- Cẩn thận một chút, không nên giẫm lên những đường vân kia, bằng không không chừng sẽ bị truyền tống đi vào đó.
Đại hắc cẩu nhắc nhở.
Ngọn núi thấp màu đen này, trên một số tảng đá cũng có dấu khắc cổ xưa, thoạt nhìn thần bí khó lường. Giống như một tấm lưới lớn vô hình phong cấm nơi đây.
- Năm đó rốt cục là vị Đại Đế nào đánh vào đây?
Bàng Bác hỏi.
- Hư Không Đại Đế.
Đại hắc cẩu đáp.
Trên thế gian truyền thuyết về Hư Không Đại Đế rất ít, mấy người không nghĩ tới vị Đại Đế này lại cường thế như vậy, từng đánh vào trong Bất Tử Sơn, khai sáng nên sự nghiệp to lớn như vậy, hóa giải đại kiếp nạn của Nhân tộc.
- Đại Đế cổ, mỗi một người đều là người tài vô thượng, trong vô tận năm tháng ức vạn vạn sinh linh mới sinh ra một người như vậy. Mặc dù truyền thuyết về vị Đại Đế nào không nhiều cũng không phải người thường có thể đánh giá.
Hắc Hoàng nói.
Mọi người tràn đầy đồng cảm. Mỗi một vị Đại Đế đều là nhân vật chính duy nhất của một thời kỳ. Nếu chỉ nói riêng cuộc đời bọn họ, mỗi người đều có vô tận truyền kỳ.
- Xuống núi, ta chúng ta phải nghĩbiện pháp chạy ra.
Đại hắc cẩu đi tuốt đàng trước nhất, dùng trình độ đạo văn vô cùng tinh trạm của nó để nhận biết, mở đường.
Tự mình tiến vào cấm địa Sinh Mệnh trong truyền thuyết, mỗi người đều khó thể trầm tĩnh lại, tâm tình đều trầm trọng. Đây không phải trò chơi, liên quan đến sinh tử.
- Đại Đế cổ vì sao để lại nhiều trận văn như vậy?
Đồ Phi hỏi.
- nghe nói, đại chiến năm đó rất gian khổ, Hư Không Đại Đế cần vô tận trận văn tương trợ mới chiếm thế chủ động. Nếu không, kết quả có khả năng là một dạng khác.
- Trong Bất Tử Sơn rốt cục có nhân vật dạng gì a?
Mọi người kinh hãi.
- Không biết. Đại quyết chiến cuối cùng cũng không xảy ra, hai bên giằng co thời gian rất lâu, đều tự lui bước.
- Không có quyết đấu cuối cùng?
Mấy người đều rất kinh ngạc.
- Tương truyền khi thời đại hắc ám tới, Hư Không Đại Đế giết chết một thứ không kém gì hắn từ trong Bất Tử Sơn ra. Nhưng hiển nhiên đó không phải là nhân vật vô thượng duy nhất. Hư Không Đại Đế ôm tâm tư hẳn phải chết tiến vào Bất Tử Sơn muốn ngọc đá cũng tan nhưng không biết vì sao chung quy lại không đánh.
Đại hắc cẩu kể lại một đoạn bí tân.
Nhưng từ sau đó, Hư Không Đại Đế trở về Cơ gia, rồi không xuất hiện trên đời nữa. Mọi người không biết đã xảy ra cái gì, rất nhiều người đều hoài nghi, ở trên người hắn đã xảy ra điềm xấu.
- Cơ gia có một số cổ mộ Thần Vương, lại không biết mộ của Hư Không Đại đế ở nơi nào. Thật sự là chôn ở gia tộc bọn họ sao?
Lý Hắc Thủy nói, muốn xác định Hư Không Đại Đế chết như thế nào, đã xảy ra cái gì.
- Hư Không Đại Đế, với hư không vô ngần chứng đạo. Truyền thuyết hắn đem chính mình táng trong hư không vô tận, không ai có thể tìm được. Cơ gia cũng không thể.
- Quá khứ phủ đầy bụi, lịch sử vô tận đến tột cũng ẩn giấu bao nhiêu bí tân?
Diệp Phàm cảm thán.
Hằng Vũ Đại Đế bởi vì cổ Quáng Thái Sơ mở đi xa tha hương vĩnh viễn không trở về Đông Hoang. Hư Không Đại Đế bởi chiến dịch Bất Tử Sơn mà không hiện thế gian, bị cho là đã xảy ra không may.
Mấy vị Đại Đế nhất định biết trong bảy cấm địa Sinh Mệnh có cái gì, có lẽ bọn họ có thể độc chiến nhân vật trong đó đáng tiếc chung quy là thế đơn lực bạc, không có người có thể kề vai chiến đấu.
Hắc Hoàng mất chừng nửa canh giỜ mới đưa mọi người xuống ngọn núi thấp màu đen này. Trong đó mấy lần suýt nữa đạp nhầm lên trận văn, hiểm mà lại hiểm.
Mấy người đều nhíu mày, như vậy không phải biện pháp. Có một số trận văn sớm biến mất nhưng tác dụng vẫn còn, vạn nhất giẫm lên sẽ tới một vùng thiên địa khác, sống chết khó liệu.
Diệp Phàm muốn thu cô bé vào trong Ngọc Tịnh Bình, không muốn để cô bé ở bên ngoài sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhưng Đại hắc cẩu lại cực lực phản đối:
- Đừng. Để bé ở bên ngoài, nàng khẳng định không có nguy hiểm. Có còn sống ra ngoài hay không trông cậy hết vào nàng.
- ngươi đang nói gì vậy. Cô bé cũng không biết mình là ai, có thể tạo nên tác dụng gì?
Đồ Phi hoài nghi hỏi.
- nghe ta đi, không sai. Các ngươi đừng hỏi nữa.
Đại hẳc cẩu chết sống không chịu nói thêm điều gì, giống như có điều kiêng kị.
- cẩn thận, hồ nước phía trước rất đáng sợ. Vừa rồi tát cả mọi người đều thấy, trong nước có sinh vật kỳ bí, ngay cả tu sĩ Hóa Long Bí Cảnh đều bị gạt bỏ dễ dàng. Chúng ta đi vòng.
Bàng Bác nhắc nhở.
Đại hắc cẩu rất cẩn thận, từ xa liền đi vòng, sợ tai nạn phủ xuống. Nhưng nó càng băn khoăn như thế lại càng dễ dàng xảy ra vấn đề. Đi ra không đến năm trăm thước, rốt cục một chân giẫm lên trận văn kỳ dị.
Hào quang chợt lóe, mấy người tại chỗ mất dạng. trống rỗng biến mất.
Xoạt-
Khi hư không vặn vẹo, bọn họ lại xuất hiện trong dãy núi màu đen thì đã sớm không phải địa phương Nguyên lai. Nơi này là giữa một vùng núi lớn màu đen, đi vào sâu hơn vừa rồi.
- Cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ tới trung tâm dãy Bất Tử Sơn. Nguồn: https://trumtruyen.vn
Đột nhiên tiếng xào xạc truyền đến. Dưới dốc đá cách đó không xa có sinh vật không rõ đang đi lại, xuyên qua một khu rừng tiếp cận mấy người.
- hỏng rồi, rốt cục gặp phải vật còn sống.
Tất cả đều biến sắc.
-o0o-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.