Già Thiên

Chương 501: Trần truồng




Tất cả mọi người đều mừng rỡ, ở đây có khoảng hơn một trăm chiếc lá, dùng hai lá làm một, cuối cùng cũng được hơn năm mươi lá, đây đúng là một Thần Tàng tuyệt thế.
Nên biết rằng, mỗi năm các chiếc lá thành thục của Ngộ Đạo Cổ Trà Thụ đều bay lên trời, rời khỏi cây mẹ, các nhân vật tuyệt đỉnh chờ ở bên ngoài Bất Tử Sơn cùng nhau ra tay thì cũng chỉ bắt được hơn ba mươi lá là nhiều nhất rồi, căn bản không đủ chia cho các đại năng và Thánh chủ tại Đông Hoang này.
- Giàu to rồi, thiên đại cơ duyên a, gia gia của ta hao phí biết bao nhiêu Nguyên, mới có thể đổi được một chiếc lá từ tay người khác, chúng ta lại có thể một lần vặt trụi cả cây a!
Đồ Phi ngoác cái miệng rộng ra, cười ngây ngô.
Lý Hắc Thủy cũng cười ha ha, nói:
- Năm nay những đại năng chờ bên ngoài Bất Tử Sơn, ngay cả một chiếc lá cũng không chiếm được, không biết vẻ mặt bọn họ sẽ như thế nào, ha ha... Ta thật sự rất mong được thấy a!
Một tiếng chuông nhỏ từ từ vang lên, làm cho người ta cảm giác như đại đạo đã trở về không, như đã đi tới cuối con đường tu tiên rồi, thân ảnh Đại Đế cổ lại hiện ra, là Vô Thủy Đại Đế.
Hắc động lặng im hiện ra, có thể cắn nuốt tất cả mọi thứ, sừng sững bên cạnh Ngộ Đạo Cồ Trà Thụ, thân hình ẩn giấu trong bóng tối của Độc Nhân Đại Đế cũng một lần nữa hiện ra.
Điều khác nhau chính là, lần này hai vị Đại Đế lại cùng nhau xuất hiện, khiến cho ai ai cũng khiếp sợ, không tự chủ mà run rẩy toàn thân.
- Điều này... đã xảy ra chuyện gì vậy, chẳng lẽ hai vị Đại Đế này đã gặp nhau rồi sao?
- Không có khả năng, Đại Đế cổ chưa từng gặp nhau lần nào cả, người này sinh ra thì người kia phải chết đi, mà người kia có chết đi thì người này mới sinh ra, đây chỉ là ấn ký của bọn họ gặp nhau mà thôi, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy?
Hắc Hoàng vô cùng kinh ngạc.
Đứng trước Ngộ Đạo Cổ Trà Thụ, Độc Nhân Đại Đế ẩn trong hắc động, không ai có thể nhìn rõ hắn là nam hay nữ cả, hắn vươn ra một cánh tay, dường như khác một chữ nào đó trên không trung, khí tức đại đạo lập tức tràn ngập ra ngoài.
Diệp Phàm, Bàng Bác, đại hắc cẩu và mọi người để mở to mắt, gần như ngừng thở, đều muốn biết hắn viết cái gì, trong những cặp mắt thần như bắn ra ánh điện, nhìn chằm chằm vào phiến hư không đó.
Rì rào!
Ngộ Đạo Cổ Trà Thụ lay động, tất cả các chiếc lá đều đung đưa, phát ra những tiếng kêu khe khẽ, dường như đang cộng minh với chữ cổ đang viết ra kia, phát ra ánh sáng kỳ ảo, các loại tiểu đỉnh, tiên nhân, bắt quái, thần chung, Tiên phượng đều nổi rõ lên.
Tất cả mọi người vô cùng rung động, Đại Đế cổ khắc chữ lại có thể khiến cho Ngộ Đạo Cổ Trà Thụ phản ứng theo tới vậy, có thể thấy đây là một cảnh tượng kỳ diệu đến nhường nào, không thể tưởng tượng được.
- Rốt cuộc thì hắn khắc cái gì vậy?
Đồ "miệng rộng" nóng lòng muốn biết.
- Chết tiệt! Tại sao bổn hoàng lại không nhìn thấy rõ được?
Đại hắc cẩu kêu ngao ngao.
Không riêng gì nó, ngay cả Diệp Phàm và Bàng Bác cũng không nhận ra cái gì, thậm chí muốn nhìn xem hắn viết thế nào cũng không được, càng nhìn chằm chằm, càng cẩn thận chú ý, thì lại càng thấy hoa mắt.
- Bé con, ngươi nhìn thấy gì?
Diệp Phàm nhẹ nhàng hỏi.
- Ta thấy được một cái mặt quỷ rất đáng yêu, nó rất nghịch ngợm, vừa cười vừa khóc, hiện ra trước những chữ kia.
Cô bé mở đôi mắt to thuần khiết, lông mi dài khẽ run, đáp lại Diệp Phàm.
Xoát!
Độc Nhân biến mất, đến lượt Vô Thủy Đại Đế với cái chuông lớn trên đầu, thong thả bước tới, cái chuông lớn trên đầu buông xuống hàng vạn sợi tơ hỗn độn, như sương mù bao phủ lấy hắn.
Hắn kết hợp làm một với thiên địa, không thấy rõ hình dáng ra sao, đứng ngay tại vị trí vừa rồi của Độc Nhân Đại Đế, giống như đang quan sát chữ cổ đó, lộ ra nét mặt suy tư, rất lâu sau mới lại khắc lên vài chữ nữa.
Lần này vẫn như cũ, hoàn toàn không thấy rõ hắn làm thế nào, cái chuông lớn buông xuống các sợi tơ hỗn độn, chặn lại tất cả mọi thứ, căn bản không biết được hai vị Đại Đế khắc những gì.
- Ta biết rồi, là hai vị Đại Đế này vượt thời gian để đọ sức với nhau.
Đại hắc cẩu thở dài, nó lại nghĩ tới một số chuyện cũ.
- Ngươi còn biết thêm gì nữa?
Lý Hắc Thủy không kìm nổi, tò mò hỏi.
- Theo sách cổ ghi lại thì Vô Thủy Đại Đế đã từng nói qua...!
Đại hắc cẩu thì thầm.
Mọi người đều lộ ra sắc mặt quái dị, con chó chết bầm này cứ mở miệng ra là "sách cổ ghi lại", nhưng thử hỏi khắp Đông Hoang này cũng không có ai từng được đọc những "sách cổ" đó, tuy nhiên bọn họ cũng không tiện ngắt lời, làm nó mất hứng.
Độc Nhân Đại Đế sinh ra rất sớm, còn sớm hơn cả Vô Thủy Đại Đế tới tận mười vạn năm, ngay cả Đại Đế cũng không có khả năng bất tử, hai người cách nhau thời gian quá dài, không có khả năng gặp được nhau.
Nhưng Vô Thủy Đại Đế lại từng biết được chiến lực của đối phương, coi Độc Nhân Đại Đế là đối thủ vô cùng đáng sợ, nói rằng đã gặp được dấu vết đạo do hắn lưu lại.
- thì ra cuộc so đấu diễn ra tại nơi này, vượt thời gian quyết đấu, đáng tiếc chúng ta rốt cuộc lại vô duyên, không được gặp lại bọn họ, bao nhiêu nhân kiệt cuối cùng cũng trở về với cát bụi, ài...!
Đại hắc cẩu thở dài.
- Ngươi nói vậy nghĩa là không còn Đại Đế cổ nào sống sót nữa phải không?
Trong lòng Diệp Phàm không thể bình tĩnh được, vốn hắn vẫn còn có chút mơ mộng, nhưng hiện tại thấy được điều này, chút hy vọng đó cũng tan thành mây khói.
- Ài...!
Đại hắc cẩu khẽ thở dài.
- Con chó chết bầm này biết nhiều bí mật lắm, chúng ta dùng đại hình để ép hỏi nó đi.
Đồ "miệng rộng" đề nghị.
- Gâu!
- Được rồi, đừng phá nữa, chúng ta mau chóng hái Ngộ Đạo Trà, sau đó rời khỏi nơi này thôi.
Diệp Phàm nói, nơi này là Bất Tử Sơn nổi tiếng suốt muôn đời, là một trong bảy đại cấm địa Sinh Mệnh tại Đông Hoang, ở lâu chút nào là nguy hiểm thêm chút ấy.
Diệp Phàm thu được năm mươi chiếc lá trà thì không thể ngắt thêm được nữa, hạt giống Kỳ Lân thần dược đã bị lá trà bọc thành cái bánh, phủ kín không còn kẽ hở.
Trong lòng hắn vừa động, liền lấy ra Đả Thần Tiên, đưa cho Bàng Bác, để hắn dùng thứ này thử xem có hữu dụng không.
- Đúng rồi, khúc gỗ này vô cùng chắc chắn như vậy, ngay cả tinh sa do xương của Thánh hiền cổ hóa thành cũng không thể xuyên thủng nó được, không chừng lại là do thần căn luyện hóa thành, vừa đúng dịp, mang ra thử xem sao. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Bàng Bác cầm Đả Thần Tiên trong tay, cẩn thận ngắt lấy lá Ngộ Đạo Trà, Diệp Phàm cầm hạt giống Kỳ Lân che phía dưới, tránh cho phán đoán sai lầm mà lãng phí một lá đạo trà quý giá này.
Xoát!
Lá của Ngộ Đạo Trà dính lên Đả Thần Tiên, cũng không rơi xuống, điều này khiến cho mọi người vô cùng kinh ngạc.
- Thứ này thật sự là do thần căn luyện thành, quả nhiên là bí bảo, đáng tiếc chỉ có thể tấn công vào thần thức, uy lực cũng không lớn lắm.
Đại hắc cẩu nói.
Động tác của Bàng Bác rất nhanh chóng, tất cả lá đạo trà đều bị ngắt xuống, dính lên trên Đả Thần Tiên, phát ra ánh sáng lung linh trong suốt, tiểu Kỳ Lân, tiểu thái dương, tiểu nguyệt lượng đều mang phong cách riêng, không có cái nào trùng nhau cả, phát ra khí tức đại đạo tràn ngập xung quanh bọn họ.
Tất cả mọi người đều vô cùng kích động, ngay cả phải dùng hai lá mới có thể hợp thành một lá đạo trà thành thục, nhưng cũng có thể thu được hơn năm mươi lá trà, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, chi e các Thánh chủ sẽ phát cuồng lên, không tiếc giá nào xuất thủ cướp đoạt.
đây chính là tiên ữân, là thánh vật khó kiếm, có thể khiến lòng người tĩnh lặng để ngộ đạo, ngay cả dùng một hay hai lá cũng không nhất định thành công, nhưng nếu tới tận tâm, chín lá thì khẳng định có thể được một lần ngộ đạo.
Sau khi tiến vào Tứ Cực, tu sĩ cần phải ngộ đạo thì mới đột phá cảnh giới được, nếu mà ngộ đạo hai hay ba lần, không chừng sẽ có thể đột phá xiềng xích, nâng cảnh giới lên một bậc, đây chính là thần vật quý giá, có nhiều Nguyên đến mấy cũng không mua được, bình thường cũng không có ai bắn cả.
Ngộ Đạo Cổ Trà Thụ đã trụi lủi, nhưng vẫn có vẻ vô cùng huyền diệu, giống như đang câu thông với đại đạo tối cao, làm cho người ta có cảm giác vô cùng đặc biệt.
- Hay là chúng ta dứt khoát nhổ luôn nó mang đi đi!
Lý Hắc Thủy tham lam, đưa ra chủ ý.
- Không sai, là ý tưởng rất tốt!
Đồ Phi gật đầu, tỏ vẻ sâu sắc tán thành.
- Để ta làm cho!
Diệp Phàm muốn tự tay động thủ, dù sao hắn cũng là người có "kinh nghiệm", đã từng lấy rễ của Bất Tử Thần Dược rồi.
- Để ta đến giúp ngươi!
Bàng Bác bước lên, muốn hỗ trợ hắn.
- Các ngươi là đàn châu chấu sao, còn muốn làm sạch sẽ hơn cả bổn hoàng, ngắt lấy lá cây cũng được, ngay cả rễ cũng muốn nhổ lên, ngay cả một cọng lông cũng không muốn để lại, làm thế này thật là quá đáng rồi đấy!
Đại hắc cẩu há mồm, trợn mắt nhìn bọn họ.
- Ngươi còn mong tiến vào một lần nữa sao, đây là cơ hội duy nhất rồi đó.
Diệp Phàm nói, đặt cô bé xuống đất, chuẩn bị động thủ.
Đại hắc cẩu nghẹn lời, một lúc sau mới nói:
- Các ngươi sao lại giống tính cách của ta hơn cả ta thế nhi, chẳng lẽ là bị ta ảnh hưởng sao?
Mọi người đều có chút ngượng ngùng, cảm thấy mình còn "Hắc Hoàng" hơn cả Hắc Hoàng.
Đại hắc cẩu tiếp tục nói:
- Các ngươi mau dừng lại đi, ngoài Bất Tử Sơn thì không chỗ nào có thể trồng được nó đâu, năm xưa Vô Thủy Đại Đế đã từng thử qua một lần, suýt nữa thì đã làm chết cây cổ thụ này rồi.
- Thật không hổ là người mà thiên lôi cũng thường xuyên muốn đánh, không ngờ dám làm chuyện này.
Đồ "miệng rộng" lẩm bẩm nói, hồn nhiên không chút chú ý tới bọn họ cũng đang có ý định làm vậy.
- Không lấy được rễ thì chúng ta cắt lấy vài cảnh cây đi, ta cảm giác những cảnh cây này cũng có tác dụng gì đó.
Bàng Bác nói.
- Đúng vậy, nên như thế.
Đồ Phi hưởng ứng.
Xoát!
Ánh sáng chói mắt lóe ra, luồng sáng năm màu chiếu lên tận trời, lẩn át cả ánh ngng, cây cổ thụ này đội nhiên nhô lên khỏi mặt đất, hai cái rễ chính trồi lên, trông như hai chân người, rất có hình tượng.
Vù... vù... vù...!
Nó chui lên khỏi mặt đất, cắn răng chạy ữối chết, tốc độ vô cùng nhanh, trong nháy mắt đã xông vào sâu bên trong Bất Tử Sơn.
- Ta ngất, nó lại biết... chạy!
Đồ "miệng rộng" ngoác mồm nói, không hổ danh chút nào.
Bàng Bác cũng há hốc mồm, cây cổ thụ này không ngờ lại nhanh chân bỏ chạy, làm hắn kinh ngạc tới mức rớt cả cằm, một lúc lâu sau mới nói:
- Con bà nó, trần truồng bỏ chạy kia!
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, cứng họng không nói được gì, cây cổ thụ này cũng thật là thông linh, lại bỏ chạy như vậy, khiến người ta không biết nói gì.
- Thế nào, vẫn còn trợn mắt lên mà nhìn ả?
Đại hắc cẩu mắng đến noi nước miếng văng tung tóe, ai nó cũng trách mắng, vô cùng căm giận, nói:
- Nếu mà các ngươi không dọa nó sợ chạy mất, chúng ta chỉ cần bẻ xuống hai cành nhỏ thì cũng đủ để tu luyện một tháng bên ngoài rồi.
Ngộ Đạo Cổ Trà Thụ là một loại Bất Tử Thần Dược, tất nhiên có thể phi thiên độn địa, tự mình lựa chọn chỗ định cư, rất khó bắt được nó.
- Được rồi, cũng nên biết thỏa mãn, chúng ta đã vặt trụi lá của nó xuống rồi, chỉ cần bắn ra một chiếc lá thì đã thu được mấy chục vạn cân Nguyên rồi, lần này còn quá cả thu được Thần Tàng ấy chứ.
Lý Hắc Thủy trong lòng tiếc đến nhỏ máu, nhưng lại vẫn ra vẻ an ủi.
Lúc này chỉ có cô bé là yên lặng, tò mò nhìn khắp Bất Tử Sơn.
- Đi thôi, đừng trì hoãn tại đây nữa, nhanh chóng rời đi.
Bàng Bác giục.
Cô bé lại ngồi trên lưng đại hắc cẩu, dùng âm thanh ngây thơ mềm mại để chỉ đường, đi dọc theo các đạo văn màu vàng uốn lượn về phía trước.
- Điều này... Chúng ta đang đi về phía trung tâm Bất Tử Sơn, rốt cuộc là đi tìm đường sống hay là đường chết vậy?
Mọi người nói thầm.
Không ai biết được trung tâm Bất Tử Sơn có cái gì, ngay cả Hư Không Đại Đế năm xưa phải mang quyết tâm ngọc đá cũng tan thì mới dám đi vào, làm sao bọn họ không lo lắng cho được?
Hai bên là những ngọn núi lớn màu đen, khí thế hùng vĩ, sương mù bao phủ, vô cùng thần bí, chúng đều là vương giả trong số núi non, mỗi một ngọn núi tại đây đều vô cùng khó thấy trong thiên hạ, khí thế vô cùng bức bách người khác, mọi người đều cảm thấy như đang đi về thời kỳ Minh Cổ xa xưa.
-o0o-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.