Diệp Phàm thầm nuốt một ngụm nước miếng, cẩn thận quan sát bộ xương như bàng ngọc của nó, phát hiện ra lão vượn này tối thiểu cũng là một cường giả cấp Thánh chủ tuyệt đỉnh, nhưng nhìn bộ dáng và chỗ nó ngồi thì rõ ràng chỉ là đang trỏng coi động phủ mà thôi, chứ không phải là chủ nhân tại đây.
- Điều này... một lão vượn cấp Thánh chủ tuyệt đỉnh, chẳng lẽ lại chỉ là hộ sơn linh thú thôi sao?
Nghĩ tới khả năng này, trong lòng hắn tim đập mạnh, chủ nhân động phủ này là nhân vật cỡ nào mà lợi hại như vậy?
Diệp Phàm tiếp tục đi về phía trước, trong lòng không thể bình tĩnh được, nơi này hơn phân nửa là động phủ của một vị Thánh nhân viễn cổ, thậm chí còn do một vị Đại đế viễn cổ lưu lại, có lẽ thật sự có một bộ cổ kinh cũng nên.
- Tên mập chết tiệt này chạy đi đâu rồi nhỉ?
Hắn cũng không dám trì hoàn, thi triển bí quyết chữ "Hành", nhanh chóng đi về phía trước, tìm kiếm tung tích của Đoạn Đức.
Sâu bên trong động phủ có long khí lượn lờ, ánh sáng mờ ảo lấp lánh, hắn đi tới một khu vực trống trải, nơi này có không tí ngọc thụ, tuy chỉ cao hơn nửa thước, nhưng lại phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.
- Bất Tử Diệu Thụ?
Diệp Phàm cả kinh, càng nhìn càng thấy nơi này là một địa phương rất thần bí, tổng cộng có tất cả bốn mươi chín gốc ngọc thụ, màu sắc mỗi cây lại không giống nhau, có cây như Hồng Mà Nào, có cây lại xanh biếc như một chiếc lá, còn có cây lại có màu vàng sáng rực rỡ chói mắt.
Bốn mươi chín gốc ngọc thụ này cũng không phải là do người ta điêu khắc, mà là được trồng tại đây, cắm rễ vào trong ngọc thạch, rễ cây như những chiếc sừng rồng đâm tua tủa ra bốn phía.
- Sách cổ ghi lại quả nhiên là đúng sự thật!
Sau khi Diệp Phàm đi vào trong thế giỚI này, vì tìm kiếm đường về nhà, trong mấy năm nay hắn đã từng được nhìn qua không ít các sách cổ tại vùng đất quái dị này, từng đọc được rất nhiều ghi chép cực kỳ hoang đường.
Địa tủy có thể sinh ra ngọc thụ, cũng giống như là có sinh mệnh vậy, có thể trường thành, nếu mà Thánh nhân và Đại đế có được, sẽ có thể tế luyện thành những binh khí vô thượng, uy lực tuyệt luân.
Nếu là do tổ mạch tiên căn của trời đất tự mình sinh ra, có thể sinh ra ngọc thụ so được với thánh vật chỉ có Đại đế mới có, một khi tế luyện thành bảo vật thì không gì là không phá hủy được.
Đại hắc cẩu đã từng nói qua một truyền thuyết rằng, mười tám, mười chín vạn năm trước, từng có một vị Thánh nhân viễn cổ thành công tế luyện một gốc Bất Tử Diệu Thụ, một cành sinh ra bảy lá, chỉ cần nhẹ nhàng vẩy một cái, có thể phá hủy vạn vật, là thiên hạ vô địch.
- Bảy bảy bốn mươi chín gốc ngọc thụ, chẳng lẽ là muốn tế luyện ra Bất Tử Diệu Thụ thật sao?
Diệp Phàm càng nhìn càng kinh hãi.
Chúng cắm rễ trên ngọc mạch, xếp thành hàng rất có quy luật, vô cùng huyền ảo và khó hiểu, trên mỗi gốc cây đều có văn tự, kết hợp thành những loại dấu vết của đạo rất khó lường.
- Con số cân bàng là năm mươi, mà ở đây có bốn mươi chín, có liên quan đến đại đạo, chỉ còn một cây, cũng chính là gốc cây cuối cùng biến mất, chính là gốc Bất Tử Diệu Thụ.
Trong lòng Diệp Phàm kích động, những gốc ngọc thụ này đều đã chết, hóa thành ngọc thạch, vô tận thần lực đã bị một cây duy nhất hút hết, biến thành Bất Tử Diệu Thụ.
Hắn cẩn thận tìm kiếm, rốt cuộc cùng tìm thấy gốc thứ năm mươi này, cũng chính là gốc Bất Tử Diệu Thụ chạy đi kia.
- Thất bại rồi, đã khô héo!
Diệp Phàm ngơ ngác sững sờ, tại sao lại như vậy được, thật sự là lãng phí một kiện thần vật mà.
- Ồ, không đúng, cũng không hỏng hết, còn có một nhánh cây nữa cơ mà!
Diệp Phàm phát hiện ra, tuy rằng cả gốc ngọc thụ này đã khô héo, không còn chút sáng bóng nào nữa cả, bề mặt lại còn xuất hiện vết rạn, nhưng lại thiếu đi một bộ phận, giống như mới bị người ta bẻ đi cách đây không lâu.
- Đoạn Đức!
Hắn lập tức nghĩ tới tên mập chết bầm, khẳng định là tên này đã bẻ đi.
Phía trên gốc ngọc thụ khô héo này còn có dấu vết một cành Bất Tử Diệu Thụ, vẫn chưa chết, tuy rằng tế luyện thất bại, nhưng trong thời gian ngắn khẳng định cũng còn có tác dụng rất lớn.
- Một cành Bất Tử Diệu Thụ!
Trong lòng Diệp Phàm kích động, thứ này tuyệt đối là thần vật, tên mập chết tiệt này quả thực là có đại cơ duyên, lại chiếm được một kiện báu vật như vậy.
- Lát nữa phải phục kích hắn, đòi lại nhân quả, trước đây hắn đã đoạt của ta nhiều bảo vật như vậy, vừa đúng dịp này phải trả lại cho ta.
Diệp Phàm bắt đầu cân nhắc làm thế nào để đối phó với Đoạn Đức.
Hắn liền rời khỏi đây, đi tiếp về phía trước, tiến vào trong một cái động dùng để luyện dược, có vô số các bình, lọ bày lên trên giá, đáng tiếc đan dược trong các bình ngọc này đều đã biến chất
Đây chính là lực lượng của thời gian, không có thứ gì có thể ngăn cản được cả, vô tình phá hủy rất nhiều trân phẩm, chỉ để lại một lớp bụi mờ bao phủ mà thôi.
- Cửu Chuyển Tiên Đan?
Diệp Phàm nhấc mỗi một bình ngọc lên một lần, cuối cùng nhìn thấy một cái hồ lô nhỏ, phía trên có khắc bốn chữ này, trong lòng hắn lập tức chấn động.
Dám dùng cái tên này, tất nhiên thứ này hơn phân nửa là có thể tồn tại tới tận bây giờ, đáng tiếc sau khi mở ra thì trong đó lại trống không, chẳng có gì cả.
- cũng không có khí tức của Đoạn Đức, hắn vẫn chưa xem xét tại đây, xem ra chủ nhân của động phủ này khi xưa cũng không lưu lại tiên đan gì.
Diệp Phàm đi tới rất nhiều tỏa cổ động, cảm thấy tất cả đều cũ nát, vốn có rất nhiều thần vật, đáng tiếc đều bị bao phủ trong năm tháng vô tình, biến thành đồ bỏ đi.
Hắn lại bước đi về phía trước, cuối cùng phát hiện ra phía trước có ánh sáng mờ ảo chuyển động, có khắc trận văn rất huyền ảo, ngay cả dùng bí quyết chữ "Hành" để đi qua, nhưng hắn cũng không thể hiểu rõ bí thuật này được.
Lúc này Diệp Phàm lại vô cùng nhớ tới đại hắc cẩu, nếu mà tên này ở đây, khẳng định trận văn này sẽ không ngăn cản được nó, hơn phân nửa là có thể giam siừ Đoạn Đức lại được.
Hắn suy nghĩ cẩn thận một lát, quyết định lui lại, vạn nhất đi vào thì hơn phân nửa là sẽ bị vây khốn trong đó, rất có thể sẽ bị tên mập chết tiệt này nắm trong tay.
Diệp Phàm men theo đường cũ trở ra, đi tới bên ngoài cổ động, ngoài nhìn thấy tuyệt đại giai nhân là Vũ Điệp, còn có một tên dã man nhân tóc tai bù xù, thân mặc da thú, vác theo một cây lang nha đại bổng.
- Đây là Đông Phương Dã!
Vũ Điệp giới thiệu.
Diệp Phàm kinh ngạc, dã man nhân có họ kép Đông Phương là một tồn tại cấp yêu nghiệt. đã từng đánh tan nát cả một bàn tay của đại năng.
Đông Phương Dã, người cùng như tên, có một loại dã tính trời sinh, rất là nguyên thủy, bên trong lớp da thú là một làn da màu cổ đồng, vô cùng cường tráng hữu lực, còn cái lang nha bổng thì làm bằng đá.
Lúc này hắn cười rất hàm hậu, lộ ra bộ răng trắng như tuyết, thoạt nhìn rất chất phác.
- Nơi này tối thiểu là động phủ của một vị Thánh nhân viễn cổ, thậm chí còn có thể là nơi tọa hóa của Đại đế...!
Diệp Phàm nói một chút tình huống bên trong.
- Đáng tiếc, chúng ta không vào được!
Vũ Điệp nhíu mày, trận văn là rất phiền phức, căn bản không thể phá giải được.
- Chúng ta cũng không cần đi vào, chỉ cần đợi tại đây để lát nữa phục kích tên mập chết tiệt kia là được.
Diệp Phàm cười nói.
- Điều này... hình như là không tốt lắm đâu!
Vũ Điệp không muốn làm vậy.
Đông Phương Dã nở nụ cười chất phác, nói:
- Nếu là người khác thì ta sẽ không đồng ý đâu, nhưng tên này lại dám có chủ ý với lang nha bổng tổ truyền của ta, lại còn thiếu chút nữa là đã trộm được đi rồi.
Tên dã man nhân này nhìn có vẻ chất phác, nhưng lại giơ hai tay tán thành việc phục kích Đoạn Đức, tuy nhiên cũng nói rõ là không hạ sát thủ, chi cướp lấy các vật phẩm trân quý thôi.
Diệp Phàm ánh mắt quái dị nhìn hắn một cái, tên này thoạt nhìn có vẻ chất phác, cả người lẫn vật đều vô hại, bộ dáng rất hàm hậu, nhưng dường như cũng không chính trực như thể hiện chút nào.
Mấy người lại thảo luận về chiến lực của Đoạn Đức, kết quả đều cảm thấy rất bí hiểm, không thể lường được, ngay cả dã man nhân đã thiếu chút nữa giao thủ với Đoạn Đức cũng không biết rõ sâu cạn của hắn ra làm sao.
- Dùng trận văn đặt bẫy.
Diệp Phàm lấy ra vài khối ngọc, bố trí tại cửa ra, không để lại chút dấu vết nào, những ngọc thạch này sau khi bố trí xong xuôi, thì sẽ tự động biến mất.
- Trận văn có thể vây khốn được hắn sao, phải biết rằng hắn đã phá vỡ cấm chế mà vào trong đó, tất nhiên là có nghiên cứu rất sâu về thứ này rồi.
Vũ Điệp công chúa nhắc nhở.
- Yên tâm đi, đây là do ta... à không, do một tồn tại rất cường đại chuyên môn chuẩn bị dành cho tên mập chết tiệt này.
Diệp Phàm cười nói.
Lúc trước, đại hắc cẩu đã giao chiến với Đoạn Đức, vẫn chưa phải chịu thiệt chút nào, sau đó lại còn làm cho Diệp Phàm một tổ hợp trận văn, giữ lại để sau này dùng.
- Có hiệu quả mạnh như vậy thật sao?
Đông Phương Dã cười ngây ngô.
- Đây là một cái tiểu trận, cũng không có phạm vi lớn, không sợ hắn phát hiện ra, chỉ cần tiến vào thì sẽ bị thất thần trong thời gian ngắn, chúng ta chỉ có thể ra tay trấn áp hắn trong thời gian này mà thôi.
Diệp Phàm giải thích.
Ầm!
Từ phía trong động phủ truyền tới tiếng nổ mạnh, đồng thời còn có khói bụi trào ra, Đoạn mập mạp gây ra động tĩnh lớn như vậy ở trong đó, hiển nhiên là đang phá cấm chế.
Bọn họ kiên nhẫn chờ đợi, cũng không vọt vào trong quan sát.
Trong hai canh giờ tiếp theo, thỉnh thoảng lại có tiếng nổ từ trong cổ động truyền ra, động tĩnh càng lúc càng lớn, linh khí đậm đặc như nước bắt đầu chuyển động không ngừng.
- Ta thật hy vọng hắn lấy được rất nhiều tiên trân, thậm chí còn cầm ra đây được một bộ cổ kinh của Đại đế.
Tên dã man nhân này hàm hậu nói.
Vũ Điệp công chúa cũng không nói gì, tên này cũng không giản dị như thể hiện bên ngoài, rõ ràng là đang định cướp đoạt của tên Đoạn Đức này một trận đây mà.
Diệp Phàm nở nụ cười, đứng bên cạnh Đông Phương Dã, thương lượng hơn nửa ngay cách thức ra tay như thế nào.
- Đi ra rồi!
Linh giác của Diệp Phàm rất mẫn tuệ, cảm giác được khí tức lao ra, bọn họ liền cẩn thận ẩn mình trong trận văn, không lo lắng lộ ra dấu vết.
Đoạn Đức vừa đi vừa lẩm bẩm, không ngừng nguyền rủa, quần áo hắn tả tơi, hiển nhiên là cũng bị ăn nhiều quả đắng bên trong đó rồi.
Ông!
Trận văn phát động, ánh sáng chói mắt phát ra, Đoạn Đức liền thất thần trong chốc lát, thức hải của hắn thiếu chút nữa là đã bị cướp đoạt, vĩnh viễn bị phong ấn. Nguồn: https://trumtruyen.vn
Ầm!
Tên dã man nhân này không chút khách khí, vung cái lang nha bổng bằng đá, đập thẳng vào ót Đoạn Đức, khiến cho tên mập này đau tới trợn mắt, gần như thiếu chút nữa là đã ngất đi rồi.
Đoạn Đức mềm oặt người, loạng choạng đứng lên, mà lúc này Diệp Phàm đã cầm một cái đài cao nửa thước di tới, khắc lên trên mặt hắn.
Ầm!
- Vô lượng... con bà nó... Thiên Tôn chứ!
Đoạn Đức rốt cuộc trợn mắt, bị hai tên dã man này đánh ngất đi, xiêu xiêu vẹo vẹo nàm thẳng cẳng trên mặt đất.
Đoạn Đức bị đánh ngất di, khuôn mặt đen lại, rất không cam lòng, miệng còn lẩm bẩm nguyền rủa Thiên Tôn, rồi mới từ từ mềm oặt ngà xuống, "bùm" một tiếng lăn ra đất.
Ầm!
Tên dã man nhân này còn rất chỉ là vô lương, bồi thêm một bổng vào gáy hắn nữa, khiến cho Đoạn Đức dù đang hôn mê cũng đau tới trợn mắt, nhe rãng, toàn thân quàn quại.
Cái miệng nhỏ xinh của Vũ Điệp công chúa há thành hình chữ "o", hình tượng chất phác của Đông Phương Dã trong lòng nàng đang kịch liệt dao động, thoạt nhìn hắn rất giản dị, hàm hậu, nhưng động tác đánh lén khiến người ta hôn mê thì lại vô cùng thuần thục, giống như đã từng làm rất nhiều lần vậy.
Bên cạnh thì Diệp Phàm lại càng vô lương hơn, hắn dùng cái đài cao nửa thước này liên tục đâm vào mi tâm Đoạn Đức bảy tám lần, nếu không phải là hắn khống chế lực đạo tốt, thì chi e rằng tên mập chết bầm này đã bị đập vỡ đầu rồi.
Bọn họ thực sự không dám buông lỏng chút nào, tên Đoạn Đức này lúc nào cũng khiến cho người ta cảm thấy bí hiểm, cả ba người liền cùng tiến lên, phong ấn thức hải của hắn, tránh cho hắn tỉnh lại quá nhanh.