Giả Trai

Chương 4: Ai là đồ Ngốc




Cô chạy mua táo khô cho Lục Dao xong thì thở hổn hển quay về lớp.
Giáo viên tiếng Anh là một nhân tài có thể nói tiếng Anh mà nghe như tiếng địa phương, khi giảng bài lúc nào cũng nói đến văng cả nước miếng. Tên tiếng Anh là Amy, tên tiếng Trung là A Mị.
Khi Lý Minh Châu đi đến cửa lớp, A Mị nhìn cô một cái.
“Vào nhanh đi, đi học mà cũng đi muộn.”
Lớp học ồn ào lên, A Mị quát, “Ồn ào gì đó! Im lặng!”
Có người bắt chước giọng điệu của bà: Ồn ào gì đó! Im lặng!
Cả lớp cười ầm lên.
Tính A Mị hiền lành, dễ bị bắt bí, đứng trên bục giảng trừng mắt liếc bọn họ, “Làm gì đó!”
Lý Minh Châu thừa dịp lớp ầm ĩ ngồi vào chỗ của mình.
Cô lấy chai nước trong hộc bàn ra, mở nắp tu ừng ực hơn nửa chai.
Rõ ràng là mệt muốn chết.
Lý Minh Châu hiếm khi mệt đến mức mồ hôi đầm đìa như thế, lúc nào cô cũng sạch sẽ, tinh tươm.
Cố Tiểu Phi từ dãy bên cạnh nhiều chuyện hỏi vọng sang, “Cậu đi đâu đó? Lần đầu thấy cậu tới muộn.”
Vở bài tập Văn của Lý Minh Châu bị ngòi bút quẹt mạnh một nét, “…. Cho chó ăn!”
Lục Dao trên tầng bốn hắt xì một cái, tiết tự học tối của ban Nghệ Thuật rất náo nhiệt, trông như thể muốn tổ chức một đêm nhạc.
Lục Dao ngồi trong ba dãy cuối lớp dành cho thể loại học sinh rác rưởi, nói theo cách của giáo viên là: Rác rưởi thì nên ngồi gần thùng rác.
Thế nhưng Lục Dao thật có bản lĩnh, vừa đến đã đá văng thùng rác lên phía trên. Cô giáo mặt đỏ phừng phừng, rưng rưng nước mắt chạy đi tìm Trưởng khối tố cáo.
Bây giờ Lục Dao đang ngồi bắt chéo chân ăn táo khô.
“Anh Lục, tối nay có đi không?” Người đang nói chuyện với cậu là đệ nhất rác rưởi của ba dãy bàn cuối, Vương Miểu, cậu ta vừa nói vừa làm bộ như đang bắn súng.
Tư thế này là ám hiệu cho chuyện hút thuốc.
Trường học có một nơi rất kín đáo cho học sinh hút thuốc, là con đường xi măng phía sau căn tin, quanh đó có rừng cây che chắn. Trừ bọn học sinh tụ tập ra đây hút thuốc thì mấy cặp tình nhân cũng hay đến đây.
Từ lúc học quân sự Lục Dao đã nhận được không ít sự ái mộ, hoặc công khai hoặc ám chỉ, tin nhắn điện thoại và Wechat vang liên hồi, ước chừng phải có mười mấy nữ sinh gửi cho cậu.
Mấy học sinh mới hâm mộ số đào hoa của Lục Dao không thôi, song nghĩ đến bối cảnh của Lục Dao, khuôn mặt của Lục Dao chỉ có thể tâm phục khẩu phục.
“Lúc hơn một giờ Tống Mộng Khiết đến kiếm cậu, cậu không có ở đây nên cô nàng nói sau tiết tự học tối sẽ đến tìm cậu.” Tôn Vũ nháy mắt mấy cái, “Cậu không có hứng thú gì à?”
Lục Dao nói, “Từ tầng Một chạy lên tầng Bốn không mệt chết à?”
“Người ta có ý với cậu mà.” Tôn Vũ nói.
“Người có ý với anh Lục nhiều thế, sao lại để người lớp khác giành được chứ! Tôi thấy Triệu Tiểu Hân lớp mình trông không tồi.” Vương Miểu ngó lên bàn phía trên.
Triệu Tiểu Hân đã sửa lại đồng phục, sau khi người của Hội Học sinh đến kiểm tra tác phong kỷ luật, cô ta liền cởi áo ngoài ra, để lộ trang phục thời thượng bên trong, bộ ngực phát dục rất tốt.
Trừ Lục Dao ra, ánh mắt mấy nam sinh khác đều ngó lom lom bộ ngực của Triệu Tiểu Hân, cười bỉ ổi mấy tiếng.
Lục Dao nhai táo khô, không có hứng thú.
Sau tiết tự học tối, cậu nhắn tin cho Lý Minh Châu, lời ít ý nhiều: Tôi đói bụng.
Lý Minh Châu là học sinh ngoại trú, xài điện thoại siêu quê mùa, tám trăm năm trước đã lỗi thời, được cô mua ở chợ đồ cũ.
Chiếc điện thoại nhỏ nhắn báo có tin nhắn của Lục Dao.
Lớp Tự Nhiên phải học bốn tiết tự học tối trong khi lớp Nghệ Thuật chỉ học có ba tiết.
Lục Dao đúng là nhắn tin cho Lý Minh Châu khi tiết tự học thứ ba kết thúc. Cậu mới đến nên có lẽ không biết thời khóa biểu hai ban khác nhau.
Lý Minh Châu hồi âm:
[ Tôi đang học. ]
Lục Dao cho rằng Lý Minh Châu đang kiếm cớ từ chối:
[ Mau đi, tôi không kiên nhẫn lắm đâu. ]
Khi Lý Minh Châu nhận được tin nhắn này thì Cố Tiểu Phi đang nhìn cô đầy sợ hãi.
Lý Minh Châu có thành tích cao, trong giờ học chưa bao giờ xài điện thoại, dù là tiết tự học tối cũng không động tới. Lớp Tự Nhiên là lớp trọng điểm mà lãnh đạo trường quan tâm sát sao, thỉnh thoảng thầy giám thị sẽ đi tuần tra.
Cố Tiểu Phi thầm thì, “Lý Minh, đừng xài điện thoại nữa, Tài Cẩu đang ở bên ngoài.”
Thầy giám thị Dương Phát Tài, là người đàn ông trung niên bị học sinh nguyền rủa mãi mãi không phát tài, còn bị đặt biệt danh là Tài Cẩu.
Lý Minh Châu cất điện thoại đi, nhanh chóng giải nốt đề Vật Lý cuối cùng.
Cô vừa giải xong, Cố Tiểu Phi liền ồn ào nói, “Đáp án bài cuối là gì vậy tụi bay?”
Lớp trưởng đáp lời cậu ta, “Cố Tiểu Phi, cậu lại tính sao chép đáp án à?”
“Khỉ khô! Lần này anh đây có các bước giải luôn hiểu chưa?” Cố Tiểu Phi trả lời.
Lớp trưởng cười nhạo cậu ta, có các bước giải nhưng toàn điền cho có, trông có vẻ trâu bò thật ra sai bét, cuối cùng hỏi được đáp án chính xác chép vào, “Lão Nghiêm nói cậu làm vậy chỉ được điểm phần đáp án thôi!”
“Hai điểm cũng nhiều rồi, bọn cậu thi Đại học có biết hai điểm có ý nghĩa cỡ nào không? Là hai vạn đó!” Cố Tiểu Phi làm quá lên, “Cậu có ý kiến gì khi thấy tôi được hai vạn à?”
Cán sự môn Lý đeo kính dày cộp như đít chai, chỉnh lại kính, từ tổ Ba hỏi vọng sang Lý Minh Châu tổ Bốn, “Lý Minh, cậu tính ra bao nhiêu?”
“Ba.” Lý Minh Châu đứng lên.
Cả lớp nghe thấy đáp án này thì đồng loạt so sánh với đáp án của mình.
Học chung với nhau một năm, mọi người đã khắc sâu chân lý: Đáp án của Lý Minh chính là đáp án đúng.
Đáp án trong sách tham khảo có thể sai, nhưng của cô thì không.
Cố Tiểu Phi ây da một tiếng, cười ha ha, “Dương Khả, cậu tính kiểu gì vậy? Hai và bốn mươi ba phần năm, còn có dấu khai căn, đáp án này nhìn sơ đã biết sai. Bài này vừa đọc đề đã biết đáp án phải ra số nguyên rồi.”
Lúc cậu ta nói câu này thì Lý Minh Châu mặt lạnh như băng đi khỏi tòa nhà Thực Nghiệm.
Lớp Tự Nhiên thuộc tòa nhà Thực Nghiệm, còn lớp Nghệ Thuật thì thuộc tòa nhà Nghệ Thuật, ở giữa hai tòa nhà là bốn dãy phòng học, khoảng cách có hơi xa xôi.
Lý Minh Châu tìm thấy Lục Dao ở rừng cây sau căn tin. Lục Dao đang hút thuốc, chỗ này không có đèn đóm gì, cô chỉ thấy tàn thuốc lập lòe trong tay cậu.
Lục Dao nhìn bịch ni lông trắng trên tay cô, trên đó còn in logo siêu thị trong trường, cậu lật qua lật lại, “Không có thịt.”
“Tôi không có tiền.” Lý Minh Châu thản nhiên, nhưng giọng điệu không tốt lắm.
Lục Dao móc tấm thẻ trong túi ra, nhét vào tay cô, “Trong này có một ngàn tệ.”
Lý Minh Châu nhếch môi, “Cậu không sợ tôi cà sạch à?”
Lục Dao mở túi rong biển ra, “Cậu không sợ bị tôi đánh thì cứ việc cà.”
Lý Minh Châu trả tấm thẻ lại cho cậu, nghiêm mặt nói, “Lục Dao, rốt cuộc cậu muốn gì?”
Lục Dao ăn rong biển, “Không muốn gì hết, chỉ muốn dạy dỗ cậu.”
Cậu nói nhẹ tênh, kích thích Lý Minh Châu nổi bão.
“Cậu…. cậu đừng quá đáng!” Cô hạ giọng, “Tôi còn phải đi học.”
“Được, vậy cậu đưa thời khóa biểu của cậu cho tôi đi, tan học tôi mới gọi cậu.” Lục Dao mặt không đổi sắc nói.
Lý Minh Châu đâu có ý này, ý của cô là: Cậu đừng có quấy rầy tôi nữa.
“Tôi xin lỗi cậu vì chuyện trước đây tôi từng làm. Tôi đã xin lỗi, cậu không thể cứ quấn lấy tôi như thế.” Lý Minh Châu mở miệng.
“Ha ha, hay ghê.” Lục Dao ngẩng đầu nhìn cô, đẩy cô một cái, Lý Minh Châu không đứng vững té xuống đất.
Lục Dao chân dài nhảy tới, nửa ngồi trên người cô. Lý Minh Châu hoảng lên, bị Lục Dao kéo cổ áo, cô chống khuỷu tay xuống đất, nửa người trên bị đè xuống.
“Đánh người sẽ bị xử phạt.” Lý Minh Châu bình tĩnh nói.
“Những chuyện cậu làm cũng đáng bị xử phạt.” Lục Dao nói, “Có phải cậu thấy tôi rất tốt tính không Lý Minh?”
Lý Minh Châu cắn răng, khí thế Lục Dao bây giờ khiến người ta sợ hãi không thôi.
Cậu nói, “Tôi chưa bao giờ bị mất mặt như vậy, Lý Minh, cậu giỏi lắm!”
Lý Minh Châu đối diện cậu trong bóng đêm, sau lưng trừ họ ra còn có những người khác đi ngang qua, nhưng vừa thấy tư thế của họ đều không dám tiến tới.
Lục Dao buông cổ áo cô ra nói, “Chỉ muốn cậu làm chân chạy mà thôi, tôi còn có thể làm chuyện quá đáng hơn nữa kìa, tự cậu chọn đi.”
Cậu rời khỏi người Lý Minh Châu đứng dậy, Lý Minh Châu cũng bò dậy theo.
Vẻ mặt Lục Dao hơi mất tự nhiên, chà tay vào ống quần, nhưng không nhìn Lý Minh Châu.
Hễ cậu tiếp xúc thân thể với Lý Minh Châu thì toàn thân đều nổi da gà, người Lý Minh Châu mềm như nước. Lục Dao tiếp xúc nhiều con trai như vậy mà không hề có phản ứng kiểu này bao giờ.
Lý Minh Châu từng chung đụng mấy tháng với Lục Dao, biết tính ông cố nội này, im lặng một chốc rồi nói: “Chúng ta quy ước ba điều đi.”
“Cậu lấy tư cách gì nói điều kiện với tôi chứ?”
Lý Minh Châu nói, “Tôi có thể kèm cậu học, giúp cậu nâng cao điểm số.”
Tất nhiên Lục Dao không muốn học kèm, cậu ghét nhất là học, ghét nhì là Lý Minh.
Thật ra Lục Dao đúng là thi đậu vào trường Trung học số Một thật. Tuy thành tích cậu kém cỏi vô cùng nhưng lại rất có năng khiếu học hành. Khi đó vì bị Lý Minh Châu kích thích mà nguyên kỳ nghỉ hè cậu đều lao đầu vào học, kết quả thi tuyển mấp mé ranh giới đậu rớt của Trung học số Một, sau đó gia đình dùng thêm ít tiền đi cửa sau liền vào được đây.
Tuy trước đó Lục Dao ghi hận Lý Minh Châu nhưng Lý Minh Châu nữ tính quá khiến cậu thấy lúng túng sao đó, hận cũng không hận nổi, cảm giác như mình đang làm khó phụ nữ ấy.
Nếu không phải lúc học quân sự cậu tình cờ trông thấy ảnh Lý Minh Châu trên bảng tuyên dương của trường.
Trong ảnh cô trông rất đoan chính, ngũ quan thanh thoát, giữa mày toát lên vẻ âm hiểm, vì khuôn mặt đẹp đẽ này mà khiến Lục Dao nhớ lại mùa hè năm lớp Tám.
Khi ấy Lý Minh Châu giả mạo sinh viên đại học Thanh Hoa, giờ lại có tên trên bảng tuyên dương của trường trung học số Một. Lúc đó đầu óc Lục Dao như bị điện giật, ngộ ra:
Lý Minh Châu nói dối!
Vốn Lục Dao chỉ ghi thù nhỏ vì bị mất mặt, nhưng sau khi biết chuyện cô lừa cả cậu lẫn bà cụ ở nhà đã biến thành mối thù sâu như biển. Một thằng nhóc cấp Ba dám giỡn mặt cậu?
Hiệu trưởng trường Trung học số Một tới thăm cậu còn phải kêu một tiếng cậu Lục, Lý Minh Châu là cái thá gì?
Lục Dao sinh ra trong một gia đình cực tốt, từ nhỏ muốn gió được gió muốn mưa được mưa, chưa bao giờ gặp phải người không biết điều như Lý Minh Châu.
Cậu kiêu ngạo từ trong xương, cho rằng mình bị Lý Minh Châu bỡn cợt nên nhất định phải dạy dỗ Lý Minh Châu một chút, báo thù rửa hận, nên mới ngày đầu khai giảng đã đi chặn người.
Đầu lưỡi Lục Dao xáo xào khoang miệng, từ trên cao nhìn xuống Lý Minh Châu một lát, rồi hỏi một câu không liên quan gì.
“Tiệc chào đón học sinh mới, ban các cậu tính biểu diễn tiết mục gì thế?”
“Hát.” Lý Minh Châu đáp theo bản năng.
“Cậu cũng hát à?” Lục Dao mở miệng.
Lý Minh Châu không rõ cậu tính làm gì, lắc đầu, “Không hát.”
Cô chưa bao giờ tham gia bất cứ hoạt động tập thể nào, không hề có chút tinh thần tập thể, thích thoát ly tổ chức, đi theo tiếng gọi của chủ nghĩa cá nhân.
Lục Dao nhìn cô với vẻ đầy hài hước, “Muốn tôi tha cho cậu cũng được, đến tiệc chào đón học sinh mới, cậu lên khán đài hô to ba lần: “Anh Lục tôn kính, em là đồ ngốc” thì tôi sẽ tha cho cậu.”
Sắc mặt Lý Minh Châu trắng bệch ngay lập tức.
Ý đồ sỉ nhục cô của Lục Dao thật rõ ràng: Đánh vào lòng tự trọng rất cao của Lý Minh Châu.
“Thế nào?” Lục Dao vẫn hỏi dồn.
Lý Minh Châu nói, “Hô gì?”
“Anh Lục tôn kính, em là đồ ngốc.”
Lý Minh Châu có vẻ như chưa nghe rõ, “Không nghe rõ, vế sau là gì?”
“Em là đồ ngốc.”
Lý Minh Châu đột nhiên nhảy lên, đạp vào chân cậu một cái, quăng hết mấy đạo lý một điều nhịn là chín điều lành ra khỏi đầu, gào lên, “Đúng! Cậu là đồ ngốc!”
Cú đá này của cô tuy bộc phát nhưng sức tàn phá siêu việt, cô dùng hết toàn lực từ thuở khai thiên lập địa mà đá, mục tiêu là muốn đá gãy chân Lục Dao.
Lý Minh Châu đá xong thì chạy nhanh như thỏ, đồng phục trắng ôm lấy người cô, biến mất khỏi tầm mắt Lục Dao với vận tốc ánh sáng.
Lục Dao đau đến hít sâu một hơi, vội khom lưng muốn đuổi theo nhưng chân đã sưng vù lên, mồ hôi lạnh ứa ra.
Cậu cắn răng cả buổi mới nhả được một chữ “Đệt!”
Đã sớm biết tính cách của Lý Minh Châu, đáng lẽ Lục Dao nên thời thời khắc khắc đề phòng cô mới phải, nhưng cậu lại vì đang chiếm thế thượng phong mà lơ là cảnh giác, đắc ý vênh váo.
Không ngờ lúc trước Lý Minh Châu im ắng không phản kháng gì để đợi tung chiêu độc ác như thế này, nhẫn nhịn giỏi lắm!
Cậu sợ mất mặt không dám kêu thành tiếng, hít sâu một hơi, học sinh đi ngang nhìn cậu thì bị Lục Dao mắng, “Xem cái cứt ấy mà xem!”
Lục Dao nhảy lò cò, muốn đuổi cũng đuổi không kịp, đành mắng: Mẹ nó!
Cậu nhảy lò cò tới tận phòng y tế, trong tích tắc đã quyết định không đội trời chung với Lý Minh Châu, nhưng nghĩ mãi không ra phải tính sổ Lý Minh Châu thế nào.
Bên kia Lý Minh Châu mặt trắng bệch chạy vào lớp, cầm lấy cặp đi ra khỏi phòng học.
Cô tới hỏi lớp trưởng, “Tiết sau ai phụ trách vậy?”
Lớp trưởng bị sắc mặt như chết trôi của cô dọa sợ, “Mary.”
Mary là biệt danh của giáo viên môn Sinh.
Lý Minh Châu vừa nghe thấy không phải là tiết của thầy chủ nhiệm liền nói, “Xin nghỉ giúp tôi, tôi có việc phải đi.”
Cô nói đi là đi, một khắc cũng không dám nán lại trường, sợ Lục Dao đuổi tới lớp cô.
Trên đường Lý Minh Châu đi về nhà mới nhận ra lúc nãy cô nổi điên đã làm gì.
Cô ảo não than một tiếng nhưng chẳng biết nên làm gì, ánh trăng kéo bóng dáng cô độc của cô thành một dải dài.
Bản giao hưởng bi thương đời cô lại chèn thêm một đoạn hòa âm tên Lục Dao, hợp tấu một khúc tráng ca về cuộc đời xui xẻo của cô.
Bây giờ cô quả thực không muốn đối mặt với ngày mai nữa.
Vở kịch nhỏ:
Lý Minh Châu: Vạn lần không ngờ sau này tôi sẽ yêu một tên ngốc.
Lục Dao: Yêu kẻ thù không đội trời chung thì phải làm sao? Online chờ, rất gấp!
Bổ sung: Là nam!
Quần chúng vây xem: Ôi trời ơi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.