Giả Vương Bình Thiên Hạ

Chương 13: Phú Quý Không Dễ Nhận




Quan trọng nhất một điểm là sau khi Khánh Vương chết, chủ tử mình có thể thuận lợi lên làm vua hay không.
Đừng quên cạnh tranh ngôi vua này không chỉ có một mình y, mà còn có nhiều người khác nữa, nếu mà y thất bại, không phải nói mình làm tất cả cuối cùng cũng không đạt được cái gì cả hay là sao đây.
"Đương nhiên..! Quân vô hý ngôn..!"
Nguyễn Văn Chương trong lòng vui mừng như hoa nở, lời nói gì hắn cũng có thể nói ra được.
Không phải chứ bây giờ bọn người này muốn hắn viết thư nhường ngôi hắn cũng viết được mà.
Hắn nào đâu phải là Khánh Vương cái gì, bọn chúng muốn thì sau này đi tìm vị Khánh Vương thật kia để mà đòi quan nha.
"Xẹt..! Phập..! A..!"
"Diệp Tứ..! Các người thật to gan, dám có ý nghĩ phản lại chủ thượng..?"
A Lý chạy đến đầu tiên, mũi tên vừa rồi bắn chết tên thích khách đồng bọn cũng là do hắn phóng ra.
Hắn hiểu quá rõ ràng tình cảnh của mình hiện tại, Khánh Vương không hiểu thế nào không có chết đi, hắn hiểu mình phạm phải tội lỗi lớn rồi, phải nghĩ cách lấy công chuộc tội mới được.
Đám người Diệp Tứ này vừa rồi có ý định đầu quân cho Khánh Vương, không phải là mục tiêu lớn lấy công chuộc tội của hắn hay sao..
"A Lý huynh đệ..! Chuyện này...!"
Diệp Tứ đám người rùng mình một cái, A Lý đến cũng quá nhanh đi một chút, lời nói vừa rồi của đám người mình y cũng đã nghe, theo tình thế trước mắt, nhiều khả năng A Lý sẽ đem chuyện hôm nay báo lại cho Tống Mạn đại nhân biết, khi đó đám người mình...
"A Tứ tráng sĩ cùng các vị làm rất đúng..!"
"Sau khi hồi kinh, Bản Vương sẽ trọng thưởng cho các vị..!"
"Còn đám loạn thần tặc tử các ngươi, chắc chắn sẽ nhận lấy hình phạt ngũ mã phanh thây..!"
Nguyễn Văn Chương kinh nghiệm dày dạn, hắn nhìn ra được Diệp Tứ cùng ba tên thích khách còn lại đang chần chừ xem nên giết hắn để quay đầu là bờ hay không, vào thời điểm này hắn là không thể để cho mấy tên này có cơ hội quay đầu trở lại được.
"Diệp Tứ..! Các người được lắm..! Các huynh đệ, cùng ta xông lên đem Khánh Vương cùng mấy tên phản đồ kia giết sạch..!"
A Lý cũng chỉ chờ có thế, ngay lập tức dẫn đầu đám anh em, xông lên phía trước chém giết.
Cơ hội giá họa cho người khác, cơ hội di chuyển tai họa cho người khác tốt đến thế này, hắn mà bỏ qua thì sẽ bị trời phạt a.
"Keng..! Keng..!"
"Các huynh đệ, bảo vệ Khánh Vương Điện Hạ, chúng ta nhanh lùi lại phía sau..!"
Diệp Tứ trong lòng là muốn đem Nguyễn Văn Khánh này mười tám đời tổ tông ra mắng, hắn vừa rồi là có ý định ra tay giết đi Nguyễn Văn Khánh, sau đó giải thích với lại Tống Mạn đây chỉ là chuyện hiểu lầm, là Khánh Vương muốn ly gián bọn họ.
Có ai có đâu ngờ, một câu nói vừa rồi của Khánh Vương làm cho hắn không thể quay đầu, chỉ có thể đi cùng Khánh Vương trên một con thuyền.
"Má ơi..! Lưỡi kiếm của bọn người này có độc..!"
Nguyễn Văn Chương ý thức mơ hồ, đây là câu nói cuối cùng của hắn trước khi ngất đi, bây giờ hắn mới nghĩ ra được đến.
Hóa ra mình mệt mỏi không phải là vì quá sức cùng đám người này đánh nhau, mà là hắn bị đám người này chém thương, trên kiếm của bọn chúng lại có tẩm độc, mới làm cho hắn suy yếu đến như vậy.
"Giết..! Giết..!"
"Keng..! Keng..!"
"Phập..!"
"Công tử..! Người này là Khánh Vương, y còn chưa có chết..!"
Lý Hiên cũng đã nhanh chân đến kịp, cũng là vừa ra tay đem một tên thích khách giết đi, cứu mạng Nguyễn Văn Chương trong đường tơ kẻ tóc.
"Keng..! Phập..!"
"Ta đã nhìn thấy, chúng ta nhanh đưa Khánh Vương rời khỏi nơi đây..!"
Lý Dương ngay lập tức đáp lời, hắn là đã nhìn thấy Nguyễn Văn Khánh đầu tiên, chỉ vì bận đối phó với lại mấy tên thích khách, nên còn chưa qua nhìn Nguyễn Văn Khánh tình cảnh mà thôi.
"Ngươi là..!"
Người này võ nghệ cũng không có kém, Lý Dương đã qua sát kỹ, nếu như không phải y tả xung hữu đột giữa vòng vây kẻ địch, Khánh Vương là đã chết trước khi hai người bọn họ kịp đến viện trợ.
Tuy nhiên y cũng mang trang phục của thích khách, không khác gì đám người muốn giết Khánh Vương vừa rồi, điều này làm cho hắn có chút suy nghĩ.
"Tại hạ là Diệp Tứ, được Khánh Vương điểm hóa, hiện tại đi theo bảo hộ cho Khánh Vương..!"
Diệp Tú đem khăn che mặt kéo xuống, hiện ra gương mặt của một tên thanh niên tầm gần ba mươi tuổi, sau hắn là nói sơ qua chút nguyên nhân cho hai người Lý Dương biết.
Năm người bọn họ quy hàng cho Nguyễn Văn Khánh, tiết là chỉ qua vài phút ngắn ngủi, tất cả đã chết hết, chỉ còn lại có một mình hắn.
Quả nhiên vinh hoa phú quý từ trong miệng của Khánh Vương ban ra cũng không có dễ dàng gì lấy được như vậy.
"Ngươi cho Khánh Vương ăn cái gì vậy..?"
"Hai vị đại nhân..! Thứ tôi cho Khánh Vương dùng là thuốc giải độc, nếu không qua một giờ đồng hồ nữa ngài ấy sẽ chết mất..!" Diệp Tứ cũng không hề giấu giếm.
Nói ra độc trong người của Nguyễn Văn Khánh này chính là do hắn cùng mấy anh em làm ra, cũng may Khánh Vương cũng chỉ bị thương nhẹ ngoài da, còn chưa có đi sâu vào bên trong, hắn cũng kịp thời cho ngài ấy dùng thuốc giải, nếu không chất độc xâm nhập sâu hơn, thần tiên cũng khó cứu.
"Xin lỗi..! Ta đã hiểu lầm ngươi..!"
Lý Dương ôm quyền xin lỗi, hắn nhìn qua thấy thần sắc của Nguyễn Văn Khánh không đúng, như là trúng độc một dạng, viên thuốc mà Diệp Tứ vừa đưa ra hắn cũng đã kiểm tra qua, đúng là thuốc giải, không thể sai cho được.
"Nơi đây không nên ở lâu..! Chúng ta nên rời khỏi đây trước đã..!"
Lý Dương không quản gian khó, từ tay của Diệp Tu đem Nguyễn Văn Khánh đoạt lấy, nhắm một cái vị trí chạy đi, hai người Lý Hiên cùng Diệp Tứ nhìn nhau một cái rồi thì cũng rất nhanh đuổi theo.
Hai người hiểu rất rõ ràng, quân chủ lực của Tống Mạn còn chưa có đến kịp lúc, nếu mà gặp phải bọn họ, bên mình chỉ có ba người, phần thắng là không có cao.
"Đạp..! Đạp...!"
"Người đâu..!"
Tiếng bước chân chạy vội đến, Tống Mạn vô cùng sốt ruột nắm lấy cổ áo của A Lý chất vấn.
Không quá may mắn, trên đưa đi hắn lại trúng phải bẫy săn thú của thợ săn, có chút vất vả thoát đi đến nơi đây, nhưng đáng tiếc vẫn là chậm một bước, xung quanh có gần mười bộ thi thể, nhưng không có cái nào là của Khánh Vương cả, y chắc chắn là đã được người ta đưa đi rồi.
"Đại nhân..! Diệp Tứ đám người phản lại chủ thượng, bọn chúng cấu kết với lại hai người Lý Dương, đem Khánh Vương cứu đi ra ngoài rồi..!"
A Lý nước mắt rưng rưng, bảy huynh đệ của hắn đã chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, sắp có thể đem Khánh Vương giết đi, ai ngờ được giữa đường lại gặp phải hai người Lý Dương, thành ra kế hoạch đã giã tràng xe cát Biển Đông mất rồi.
"Phập..! A! Đại nhân..!"
"Ngươi cũng nên lên đường đi..!"
Lấy tay che miệng của A Lý lại, xác định A Lý đã chết rồi, Tống Mạn mới rút con dao nhỏ từ trong lồng ngực của A Lý ra.
A Lý từng nói qua Khánh Vương đã chết rồi, dùng tính mạng của mình ra làm bảo đảm nói mình đã đem Khánh Vương giết đi rồi, trên đường đến nơi này, hắn cũng hy vọng lời nói của A Lý là sự thật.
Không ngờ mọi lời y nói hoàn toàn là giả dối, Khánh Vương không có chết, còn là từ dưới mí mắt của A Lý mấy người rời đi nữa.
Tống Mạn hắn hiện tại rất cần dùng người, tuy nhiên những tên dang dối như thế này, hắn là không muốn giữ lại bên cạnh mình làm cái gì.
"Đại nhân..! Tôi đã tính sơ qua, lần này chúng ta tổn thất gần năm mươi huynh đệ..!" Phá Đạt đã đếm qua số lượng còn lại bên mình.
Như tính luôn đám người Diệp Tứ phản bội, chiến dịch vào bên trong Nam Thủy Lâm này truy sát Khánh Vương, bọn họ tổn gần một nữa nhân thủ tinh anh, chỉ chưa đến bốn tiếng đồng hồ, chết nhiều người như vậy, chuyện này xem ra hiếm thấy.
Thực lực của mấy người Lý Dương đó cũng rất là đáng nể....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.