Giả Vương Bình Thiên Hạ

Chương 14: Ánh Vương Quân Đội




"Ý của ngươi muốn nói chúng ta không có đủ người để mà truy tìm Khánh Vương..?"
Hơn năm mươi người, tính ra không phải nhiều lắm, bọn họ còn phải phân ra từng nhóm tiếp tục truy tìm tung tích của Khánh Vương.
Càng phân ra càng yếu đi, có khi gặp được Lý Hiên hai người đó, đã bị bọn chúng làm thịt mất rồi.
"Đại nhân..! Tôi chính là có ý đó..!" Phá Đạt gật đầu.
Bọn họ hành động cả trăm người khó khăn lắm mới tìm được Khánh Vương vị trí, thế mà còn bị mấy người Lý Dương đánh cho tơi bời hoa lá, bây giờ số người bên mình còn một nữa.
Lúc này bên đối phương lại thêm vào Diệp Tứ, người này thực lực không hề tệ, lại am hiểu phong cách hành động của bọn họ, có thể tham mưu cho Lý Dương hai người cách trốn tránh đi an toàn, bên mình vốn đã khốn nay còn khó.
"Ngươi chạy đi Linh Đài Thành một chuyến, yêu cầu Mã Tri Phủ phái thêm một trăm binh sĩ nữa đi theo trợ giúp chúng ta..!"
"Đại nhân..! Mã Tri Phủ vị kia tôi nghe nói đi lại khá gần với lại Đông Vương..!" Phá Đạt tế nhị lên tiếng.
Mã Tri Phủ tên đầy đủ là Mã Phùng, làm Tri Phủ tại Linh Đài Thành cũng có ba năm rồi, năng lực rất mạnh, có người nói qua thêm một thời gian nữa, Mã Tri Phủ sẽ được lên La Hiên Thành làm Phó Quận Thủ.
Chủ tử của bọn họ Vũ Vương nhiều lần đánh tiếng muốn nạp người này về dưới trướng, nhưng đáng tiếc lại bị Đông Vương Điện Hạ nhanh chân đến trước, người này đã đi theo Đông Vương một phe.
Hiện tại tình hình chính trị của Đại Thành Quốc khá là vi diệu, Vũ Vương bọn họ, Đông Vương cùng Hộc Vương, ba vị Hoàng Tử đứng đầu người nào cũng muốn tranh đoạt ngôi vị Hoàng Đế một phen.
Vũ Vương một hệ bọn họ ra tay trước, như vậy mấy thế lực kia sẽ án binh bất động, trong bóng tối còn đang có tâm trạng xem kịch vui, bọn chúng muốn nhìn thấy cảnh Khánh Vương là chết trong tay của đám người mình, sau đó nắm bắt cơ hội đâm Vũ Vương bọn họ sau lưng một đao.
Vào thời điểm này có người nào lại muốn đi giúp bọn họ bao giờ, có đi cũng là phí công a.
"Ngươi cứ việc đi đi..! Mã Tri Phủ chắc chắn sẽ phái người ra giúp đỡ cho chúng ta..!"
Tống Mạn cười gằn một tiếng, ngao cò tranh nhau, đám khốn kiếp kia muốn một bên ngư ông đắc lợi, từ trước đến nay làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.
Bên mình đánh sống đánh chết cũng chỉ muốn Khánh Vương chết đi, mấy người đó trong lòng sao không tìm cách để diệt trừ đi Khánh Vương, vật cản hiện hữu của tất cả mọi người nếu muốn bước lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn kia.
"Nếu hắn kiên quyết không phái người ra, ngươi nói cho hắn biết, người của chúng ta sẽ rút lui khỏi trận truy sát lần này..!"
"Vâng..! Đại nhân, tôi đi ngay..!"
Cao, thật sự là rất cao tay, đám người kia tâm tư người nào người nấy đều muốn làm Hoàng Đế, nhưng không ai muốn ra tay, Vũ Vương bọn họ ra tay đã làm cho mấy tên đó thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên bây giờ nếu Vũ Vương một hệ không có ra tay nữa mà rút lui, kết quả cuối cùng đó là Khánh Vương sẽ bình an trở lại Mễ Thành đăng cơ làm Hoàng Đế, khi đó kết cục đã định, bọn chúng có hối hận cũng đã muộn.
Đừng nên quên hiện tại Khánh Vương mới là người thừa kế chính thống ngôi vua, một ngày y không chết, mấy người đó đừng nghĩ đến chuyện làm Hoàng Đế.
...
"Đạp..! Đạp..! Đạp..!"
Tống Mạn đám người đi không lâu, ngay vị trí của bọn họ xuất hiện một đám kỵ binh, nhìn ra tầm một ngàn nhân mã, nhìn kỳ hiệu bên trên có chữ Ánh, người nào am hiểu chút quân đội Đại Thành Quốc đều có thể nhận ra được chi kỵ binh này là đến từ Ánh Vương quân đội.
"Tướng Quân..! Nơi đây có giấu vết đánh nhau..!"
Một tên do thám tin tức binh sĩ rất nhanh quay lại báo cáo tình hình với lại Nguyễn Nhật.
"Có phát hiện ra hành tung của Điện Hạ nhà chúng tôi hay không..?"
Không chờ Nguyễn Nhật trả lời, phía sau chi quân đội này chạy đến hai người đàn ông trên dưới năm mươi tuổi.
Người lên tiếng xen ngang vừa rồi là Nguyễn Niêm, tổng quản của Khánh Vương Phủ, cũng là người chăm sóc cho Nguyễn Văn Khánh từ nhỏ đến lớn.
Hắn hiện tại lòng nóng như lửa đốt, kể từ khi bọn họ chia cách tại Thanh Nhai Thành mấy ngày trước, hắn vẫn luôn muốn đi tìm kiếm tung tích của Khánh Vương, ngách một nỗi hắn bị tên Quản Hàm Tri Phủ kia giam lỏng mất.
Nếu mà không có quân đội của Nguyễn Nhật đến kịp thời, hiện tại hắn cùng với lại Nguyễn Hạc vẫn còn đang tại Thanh Nhai Phủ dưỡng lão.
"Hồi Niêm đại nhân..! Chúng tôi vẫn chưa phát hiện ra hành tung của Khánh Vương Điện Hạ..!"
Tên binh sĩ làm nhiệm vụ thu nhập tin tức tình báo này cũng là nói thật, người của hắn đi trước một bước, nhưng là đi vào Hồ Huyện, vì ai cũng nghĩ Khánh Vương sẽ đi vào trong đó nghĩ ngơi, không ngờ bọn họ lại bị hớ một phen, khi quay ra khu vực này tìm kiếm thì đã không còn thấy tung tích của Khánh Vương cũng như đám người thích khách kia đâu cả, có chăng cũng chỉ phát hiện mấy chục bộ thi thể.
Một điều may mắn đó là bên trong những bộ thi thể đó, tất cả đều là của đám thích khách, mà không phải của Khánh Vương, nói vậy Khánh Vương vẫn còn chưa có chuyện gì, bọn họ vẫn còn có hy vọng.
"Tướng quân..! Xin cho hai người chúng tôi đi trước một bước..!"
Nguyễn Hạc đưa mắt ra hiệu cho hai mươi mấy tên hộ vệ Khánh Vương Phủ còn lại ra khỏi hàng, ôm quyền cung kính đối với lại Nguyễn Nhật lên tiếng nói.
Hắn là thống lĩnh hộ vệ bảo hộ Khánh Vương bên trong Khánh Vương Phủ, lên kinh lần này hắn đã huy động tối đa lực lượng của Khánh Vương Phủ vốn có, tầm một trăm binh sĩ.
Hắn nghĩ với số lượng binh sĩ lớn như vậy, thêm vào sự giúp đỡ của các quan viên binh sĩ trên đường đi, bảo hộ Khánh Vương an toàn đi đến Mễ Thành là không có vấn đề gì, ai mà nghĩ được lại xảy ra biến cố lớn đến như thế này.
Giờ đây Khánh Vương sống hay chết hắn cũng không có biết, rủi như Khánh Vương gặp chuyện không may, dù hắn có lấy cái chết để tạ lỗi vẫn là không chuộc hết tội a.
"Được..! Ta cho hai vị thêm bảy mươi tên binh sĩ nữa, chúng ta chia nhau ra hành động..!"
Nguyễn Nhật cũng hiểu tâm trạng hiện tại của hai người này, cũng không muốn giữ họ lại bên cạnh lâu hơn, mấy ngày qua bị hai người này quay như chong chóng, hắn là có chút mệt mỏi.
"Đa tạ Tướng Quân..!" Nét vui mừng hiện rõ trên gương mặt của hai người Nguyễn Hạc.
Nguyễn Nhật cho bọn họ thêm bảy mươi người, thêm vào ba mươi người của bọn họ nữa là vừa tròn trăm người.
Nhưng chiến lực lại vượt xa số binh sĩ mà hắn từng chỉ huy trước đây, bảy chục người này đều là kỵ Binh, từng ra chiến trường cùng Đại Nghê Quốc người tranh phong, từng giết qua rất nhiều binh sĩ của Đại Nghê Quốc, có bọn họ bên cạnh, dù có gặp được cường địch mạnh đến đâu bọn họ cũng có thể chống lại được.
"Toàn quân chia ra làm mười tổ đội, mỗi tổ đội một trăm người, do Bách Phu Trưởng chỉ huy, truy tìm tung tích của Khánh Vương Điện Hạ..!"
"Ba ngày sau chúng ta sẽ hội họp tại Liên Hoa Thành, đến khi đó ta hy vọng có thể nhìn thấy được Khánh Vương Điện Hạ, nếu như không, tất cả chúng ta đều sẽ bị bay đầu cả, các người phải chú ý điểm này.!"
Nguyễn Hạc mấy người đi không lâu, Nguyễn Nhật đố với còn lại đám binh sĩ của mình ra lệnh.
Hắn biết mình không thể đi theo lối mòn như bây giờ mãi được, dù có thám tử thăm dò, nhưng số lượng thám tử không nhiều, nếu không đem người của mình phân đi ra, chỉ sợ chưa tìm được Khánh Vương bọn họ đã đầu mình mỗi ngã rồi.
Trước khi hắn dẫn quân đi, Ánh Vương lời nói thiết huyết vẫn còn vang vọng bên tai của hắn, nếu mà không tìm được Khánh Vương, đưa ngài ấy an toàn về Mễ Thành làm Hoàng Đế, hắn cũng đừng có nghĩ đến chuyện quay lại Phong Linh Thành nữa.
"Vâng..! Tướng quân..!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.