"Ta hỏi hai đứa tụi bây, mấy ngày nay có bắt một tên thanh niên tên Nguyễn Văn Chương vào đây hay không..?"
Vương Hiểu Mai ánh mắt rất là nguy hiểm, đem hai người A Khôi khóa lại, nếu như bọn chúng dám nói dối dù chỉ một câu nàng ngay lập tức tiễn chúng về âm ty địa phủ.
"Mai Cô..! Hai chúng tôi dùng tính mạng của mình bảo đảm, mấy ngày hôm nay tuyệt không có bắt bất kỳ người nào đem về Thủy Lâm Trại..!"
A Khôi hai người trong lòng khổ sở không thôi, kể từ khi bị bà già này ép buộc đưa bà ta về nơi đây, cái câu này bà ta hỏi cũng trên dưới mấy chục lần.
Phiền toái không biết bao nhiêu mà kể, nói thật nếu bên trong này có người như vậy, bọn họ đã cung kính tiễn y đi từ lâu.
Trong mấy ngày nay, không chỉ bọn họ không bắt được người nào, còn là bị thiệt hại không dưới mười anh em.
Nguyên nhân là mấy ngày trước có một đám cao thủ lẫn quân đội đi vào bên trong Nam Thủy Lâm, tiến hành một hồi tranh đấu.
Những người kia ai nấy cũng đều là cao thủ, ra tay đánh nhau vô tình khiến cho ruồi muỗi như bọn họ gặp phải tai ương.
Chính vì chuyện này, Trại Chủ quyết định tạm thời đóng của sơn trại ba ngày, tránh qua trận tai nạn này rồi mới tính sau.
Bọn họ là áng binh bất động mấy ngày hôm nay, khi hay tin những người kia đã rời khỏi nơi này mới dám đi ra bên ngoài kiếm ăn.
Nói ra đám người mình cũng là xui xẻo, vừa mới khai trương thôi đã đụng phải bà già đáng sợ này, đúng là đen đủi hết chỗ nói.
"Nó không đến nơi đây..! Không lẽ..!"
"Mẹ à..! Mẹ biết Văn Chương đại ca bây giờ ở đâu sao..?" Lâm Phi Yên cũng khá là sốt sắng.
"Hừ..! Cũng tại ngươi mà ra..! Nếu con trai của ta có chuyện gì..! Ta sẽ không có bỏ qua cho ngươi..!" Vương Hiểu Mai khá là điên tiết.
Nguyễn Văn Chương không bị bắt đến Nam Thủy Trại nơi đây, nhiều khả năng nó đã đi đến Hồ Huyện, mà Hồ Huyện nơi đó là địa bàn của Lộc gia.
Trước đây Lộc gia có bá đạo thế nào nàng cũng không quan tâm, nhưng bây giờ lại khác, Lộc Minh thằng khốn đó có ý định với Lâm Phi Yên, nhưng Lâm Phi Yên đã có hôn ước trước với con trai của nàng.
Trong hoàn cảnh này muốn Lâm Phi Yên lấy Lộc Minh, phải đến tìm Nguyễn Văn Chương giải trừ hôn ước trước.
Nếu như hai người bọn họ gặp nhau, con trai mình cứng đầu như vậy, chắc chắn không có chuyện nó từ bỏ hôn ước với lại Lâm Phi Yên.
Mà không từ bỏ, với phong cách làm việc bất chấp thủ đoạn của Lộc Minh, con của nàng chắc không có kết quả gì tốt.
Đây là kết quả tồi tệ nhất, chỉ hy vọng những gì nàng nghĩ vừa rồi chỉ là suy đoán mà thôi, mọi chuyện không tệ đến mức độ như thế.
"Mẹ à..! Chúng ta nhanh trở lại Hồ Huyện đi..!"
Lâm Phi Yên mặt ngọc xanh mét, nàng cũng thật sự sợ Nguyễn Văn Chương sẽ xảy ra chuyện gì, cũng sợ Nguyễn Văn Chương sẽ đụng phải đám người Lộc gia, lòng nàng hiện tại như lửa đốt, hận không thể mọc ra đôi cánh bay trở lại Hồ Huyện.
"Đi thôi..! Trước trở lại Hồ Huyện rồi mới tính sau..!"
Đây cũng không có cách nào, đi một bước tính một bước, thầm cầu nguyện trời phật phù hộ cho thằng con của nàng không có chuyện gì.
"Đại nương..! Xin ngài hãy thương xót, đưa chúng tôi rời khỏi nơi đây..!"
"Đại nương..! Xin ngài ban ân cứu mạng lấy chúng tôi..!"
"Chúng tôi nguyện làm trâu làm ngựa đến báo đáp ngài..! Xin ngài hãy thương xót..!"
Mấy chục người bị bắt giam nơi này, nhìn thấy tình huống trước mắt, tất cả bên trong ánh mắt của mỗi người đều hiện lên một tia hy vọng.
Bọn họ không biết vì sao mấy tên sơn tặc khét tiếng độc ác này lại sợ bà già kia như vậy.
Nhưng bọn chúng biết, cơ hội của mình đã đến, chỉ cần bà già này chịu đưa mình rời khỏi đây, bọn họ có hy vọng rất cao có thể nhìn thấy ánh sáng Mặt Trời.
"Mẹ à..!"
Lâm Phi Yên là một người lương thiện, nàng cũng là không nỡ nhìn thấy nhiều người như vậy phải chịu khổ nơi này, nếu có thể cứu được, nàng cũng mong Vương Hiểu Mai mở lòng từ bi một lần.
"Những người này ta muốn đưa đi, tụi bây không có ý kiến chứ..?"
Mang theo một đám người thật sự quá phiền toái, nhưng thôi, nếu đã gặp phải, liền ra tay giúp họ một lần, xem như là tích phúc đi.
Nàng cũng hy vọng Văn Chương của mình cũng gặp được một người tốt bụng giúp nó thoát qua nguy hiểm.
"Mai Cô..! Cái này..! Chúng tôi không có ý kiến..!"
A Khôi hai người liếc nhìn nhau một cái, bên trong ánh mắt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, bọn họ hai người có phản đối thì cũng đâu làm được gì, ngay cả Trại Chủ của bọn họ cũng đã căn giận, mọi chuyện nên nghe theo lời của bà lão này mà.
"Đi thôi..!"
Đám người này biết điều như vậy cũng tốt, đỡ mất công nàng ra tay, cũng là tiết kiệm được không ít thời gian.
"Keng..! Keng..! Keng..!"
"Phốc..! A..!"
"Chuyện gì..!"
Ra bên ngoài không lâu, lại gặp phải cảnh chém giết này, nhiều người không quen nhìn thấy máu liền ngất xỉu đi, tình cảnh tương đương là hỗn loạn.
"Khôi ca..! Khôi ca..! Không xong..! Không xong..! Có người tấn công lên Thủy Lâm Trại chúng ta..!"
"Có biết bọn chúng là ai hay không..?"
Dám tấn công lên Thủy Lâm Trại, đúng là to gan lớn mật, nhưng.... Phải xem bọn kia là thần thánh phương nào cái đã rồi mới tính tiếp.
"Bọn chúng tự xưng mình là người của Chính Nghĩa Quân..!" Tên tiểu đệ kia nhanh chóng báo cáo.
"Chính Nghĩa Quân..?"
A Khôi không lạ gì cái tên này, mấy ngày trước đây, có một tên ăn mặc khá giống quân nhân đến Thủy Lâm Trại bọn họ, yêu cầu bọn họ phải vô điều kiện đầu hàng, nếu như không sẽ phải chịu cảnh diệt vong.
Yêu cầu phi lý như vậy, đương nhiên Trại Chủ bọn họ không thể chấp nhận rồi, còn cái Chính Nghĩa Quân này là ai cũng không có người nào hay biết, tên sứ giả kia lại buông lời cuồng ngôn, Trại Chủ bọn họ quá căm ghét đã cho y một đao về chầu diêm vương.
Mấy ngày nay không hề thấy Chính Nghĩa Quân đó có hành động gì, cũng không có ý nghĩ trả thù cho tên sứ giả kia, người bên trong Thủy Lâm Trại nghĩ là Chính Nghĩa quân kia chỉ là một đám ô hợp, hư trương thanh thế, nhưng không ngờ hôm nay bọn chúng lại làm thật.
"Bốp..! Rầm..! A..!"
"Có vẻ không được đúng lắm..!"
Mới đem một tên binh sĩ của đám người tự xưng là Chính Nghĩa Quân này đánh bất tỉnh, nhưng mà trên gương mặt của Vương Hiểu Mai cũng không có lấy gì gọi là vui mừng cả.
"Mẹ à..! Có chuyện gì sao...?"
Lâm Phi Yên cũng như mấy chục tù binh nam nữ đứng phía sau Vương Hiểu Mai nhìn lại.
Đám người bọn họ không biết võ nghệ gì, nhìn thấy Vương Hiểu Mai ra tay nhẹ nhàng liền đã đem một tên quân sĩ bên địch hạ đo ván, trong mắt bọn họ, Vương Hiểu Mai không khác gì là một vị thần linh cả, không ai biết được Vương Hiểu Mai có bản lĩnh lớn như thế, sao lại còn lo lắng nữa.
"Đám Chính Nghĩa Quân này không phải là binh sĩ tầm thường..!"
Vương Hiểu Mai nói một nữa, chợt nhận ra được đám người xung quanh mình chỉ là một đám người bình thường, có nói đi chuyên sâu vấn đề, bọn chúng cũng không rõ, chẳng khác nào như đàn gãi tai trâu.
"Không cần quan tâm những cái này..! Nhanh chóng đi theo ta..!"
Vương Hiểu Mai quyết định thật nhanh, không chờ Lâm Phi Yên phản ứng, nàng đã nắm lấy tay của con bé đem kéo đi thật nhanh, lấy hết tốc độ chạy ra bên ngoài dưới sự kinh ngạc của không ít người.
Vương Hiểu Mai nàng làm như vậy cũng hoàn toàn là bất đắc dĩ, đám Chính Nghĩa Quân này nàng trông không hề giống bình thường đạo phỉ, bọn chúng người nào người nấy thể lực sung mãn, bộ pháp vững chắc, ra tay dứt khoát mạnh mẽ.
Dù quân số không có bằng một nữa Thủy Lâm Trại đám đạo phỉ này, nhưng sức chiến đấu cường đại hơn vô số lần.
Như nàng tính không sai mà nói không bao lâu nữa Chính Nghĩa Quân sẽ làm gỏi đám đạo phỉ không qua hệ thống đào tạo này thôi.
....
P/s: Chương thứ 2 trong ngày đưa lên, cầu hoa tươi, cầu đề cử, cầu đánh giá truyện a..!