Giả Vương Bình Thiên Hạ

Chương 34: Giúp Lương Dân, Chống Quý Tộc




Chính Nghĩa Quân này còn mạnh hơn cả những đám quân đội của Đại Thành Quốc mà nàng đã gặp trước đây.
Đây là một chi quân đội cực mạnh chính hiệu, tại Đại Thành Quốc nơi đây cũng chỉ có Thành Hổ Quân mới có thể cùng đám binh sĩ này chống lại.
Cùng những người như vậy chống đối, phần thiệt trước sau gì cũng sẽ thuộc về Vương Hiểu Mai nàng.
Nhân lúc đám Chính Nghĩa Quân kia còn đang bận xử lý Thủy Lâm Trại, nàng phải dẫn Lâm Phi Yên rời khỏi nơi đây ngay mới được.
Không thì một khi bọn chúng giải quyết xong đạo phỉ, tính đến đường đối phó đám lương dân như mình đây, khi đó dù cho mình có chắp cánh cũng khó mà bay được.
Nên thôi, trong hoàn cảnh này nàng chỉ có thể lo cho mình cũng như người nhà, còn những người khác thì bọn họ tự cầu nhiều phúc đi, nàng không có bản lĩnh để lo hết cho tất cả.
"Xẹt..! Xẹt..!"
"Mẹ à..!" Hai mũi tên bắn đến, chỉ còn cách nàng cùng Vương Hiểu Mai đôi chút, nếu vừa rồi hai người bọn họ chạy nhanh hơn chút nữa, đã bị trúng chiêu rồi.
Chiến trường hung hiểm thì nàng nghe nói nhiều, nhưng chưa tận mắt nhìn thấy độ khốc liệt của nó, hiện tại nàng mới được mở mang tầm mắt, trong lòng không khỏi run lên từng hồi.
"Thật là tinh chuẩn..!"
Nhìn hai mũi tên chỉ cách hai mẹ con có vài bước chân trước mặt, Vương Hiểu Mai không khỏi thầm khen một tiếng.
Người mà có thể bắn ra được hai mũi tên như thế này, tiễn thuật tạo nghệ chí ít cũng phải có năm năm trở lên.
Nếu là một người có tài bắn cung điêu luyện như thế này cũng không có sao, nhưng cả đám người đều có tiễn thuật lợi hại như thế này, thì thật sự đáng sợ quá thay.
"Mai Cô..! Cứu mạng a..!"
Những người phía sau nhân lúc Vương Hiểu Mai ngừng chân lại cũng đã chạy đến, bọn họ không có quan tâm chuyện Vương Hiểu Mai bỏ rơi mình vừa rồi, chỉ hy vọng Vương Hiểu Mai có thể đưa bọn họ rời khỏi nơi này.
"Đạp..! Đạp..!"
"Đuổi tới cũng thật là nhanh..!"
Nhìn trận thế cả trăm tên Quân Sĩ vây quanh mình như thế này, Vương Hiểu Mai không khỏi có chút chậc lưỡi.
Nàng đã nhìn ra được, đám Chính Nghĩa Quân này thế nào cũng có thể đem Thủy Lâm Trại công phá, nhưng trong dự tính của nàng cũng nên cần một thời gian mới được.
Không thể nghĩ bọn chúng lại xử lý Thủy Lâm Trại nhanh gọn đến như vậy, xem ra nàng phải một lần nữa đánh giá lại sự cường đại của đám người tự xung là Chính Nghĩa Quân này mới được.
"Các vị quân gia..! Các vị tự xưng mình là Chính Nghĩa Quân, như vậy nên theo lẽ phải làm việc, hà cớ gì lại ức hiếp đám nữ nhân bá tánh bình thường tay không tất sắt như chúng tôi..!"
Cứng chọi cứng là không được rồi nè, Vương Hiểu Mai nàng còn tự hiểu lấy mình, bên ngoài mình là một tay võ lâm cao thủ thật, đem vài chục tên lưu manh đánh ngã cũng không tốn bao nhiêu sức.
Nhưng mà trước mắt mình đây là đám quân đội chính quy được rèn luyện kỹ càng, mang theo vũ khí tối tân, cùng bọn họ chống lại, không cần nghĩ nàng cũng hiểu đó là con đường chết.
Đối với đám người này, nàng chỉ có thể dùng đầu óc thôi.
"Ai bảo là chúng tôi muốn ức hiếp lương dân vô tội..!" Lực Hầu có chút nhíu mày, lên tiếng trách mắng.
Chính Nghĩa Quân bọn họ lập ra với tôn chỉ trợ giúp lương dân, chống lại Quý Tộc quan lại, đây là điều lệnh tiên quyết mà đại ca bọn họ đã căn dặn bọn họ.
Nếu như những lời nói của bà lão này mà rơi xuống trong tay của tướng quân bọn họ, hắn không thể nào tránh được một chầu trách mắng a.
"Hiểu lầm..! Hiểu lầm..! Đa tạ các vị ứng cứu..! Chính Nghĩa Quân muôn năm..!"
Vương Hiểu Mai cười híp mắt, nàng cần chính là câu nói này của tên Lực Hầu, nếu như Chính Nghĩa Quân đám người này có cái ý tưởng như thế này, lần này nàng là không cần lo lắng nữa rồi.
"Đa tạ quân gia ứng cứu..! Chính Nghĩa Quân muôn năm..!"
Phía sau đám người cũng là vui mừng ra mặt, Chính nghĩa hay chính nghiết cái gì đám người bọn họ không cần biết, bọn họ chỉ cần biết hiện tại đám người này không có làm hại mình, để cho mình rời khỏi nơi này là được rồi.
"Xẹt..! Xẹt..!"
"Các vị quân gia..! Không phải nói các vị không làm khó chúng tôi hay sao..?"
Đám tù nhân nhìn thấy cảnh này cũng giật mình dừng bước, trong đầu đã có ý nghĩ vừa thoát khỏi hang sói, nay lại rơi vào hang hổ nữa rồi.
"Những người kia có thể rời đi..! Riêng bà thì không được..!"
"Tại vì sao..?"
"Bà già..! Bà đánh người của chúng tôi thê thảm như vậy, nghĩ có thể rời đi được sao..?" Lực Hầu cũng rất là thẳng thắn nói ra nguyên nhân ngăn cản Vương Hiểu Mai.
Chính Nghĩa Quân bọn họ đúng là không có ý định ức hiếp lương dân, càng không có ý định làm khó những người vô tội.
Nhưng người đàn bà này lại khác, bà ta một hơi đem năm vị anh em của hắn đánh trọng thương, hôn mê bất tỉnh, không biết là còn sống hay đã chết, nếu như mà để cho bà lão này rời đi, hắn làm sao bàn giao lại với các anh em bên trong đây.
"Mai Cô..! Các vị..! Chúng tôi xin cáo từ trước, ân nghĩa của các vị, sau này có cơ hội chúng tôi sẽ hồi báo..!"
Lời của vị tướng quân Lực Hầu này mấy chục người ở nơi đây nghe vô cùng rõ ràng, ông ta chỉ muốn tìm Vương Hiểu Mai tính sổ, hoàn toàn không liên quan gì đến đám người của mình, không có lý do gì bọn họ phải ở lại nơi đây cùng Vương Hiểu Mai chịu tội cả.
"Phi Yên..! Cô cũng đi đi..!"
Vương Hiểu Mai lắc đầu, trận thế mà đám người Lực Hầu này dàn ra, là không có ý định để cho nàng rời đi, cũng là may mắn, đám người này không có làm khó những người voi tội khác, Lâm Phi Yên vẫn có thể theo đám đông vừa rồi xuống núi.
"Mẹ à..! Con sẽ ở đây cùng mẹ..!"
Lâm Phi Yên lắc đầu, nàng như đã xem mình là người của Nguyễn Văn Chương, như vậy mẹ của y cũng là mẹ của mình.
Thử hỏi trên đời này có người con nào lại đi bỏ rơi mẹ của mình trong lúc dầu sôi lửa bỏng thế này kia chứ.
Nàng nếu thật làm vậy, sau này cũng không còn mặt mũi đối mặt với lại Nguyễn Văn Chương a.
"Cô..! Thôi bỏ đi..!"
Vương Hiểu Mai nàng nghĩ lại, Lâm Phi Yên chỉ là một người con gái bình thường tay trói gà còn không chặc, đi ra bên ngoài gặp phải chuyện gì cũng chỉ có con đường chết, nhất là đám người Lộc Gia lẫn Lâm Gia vẫn đang đi tìm Lâm Phi Yên ráo riết.
Đường nào cũng là con đường chết, thôi thì giữ nó tại bên cạnh, nếu có chuyện gì mình ra tay tiễn nó đi sớm cho chắc, cũng khỏi phải lo nó làm nhục danh tiết của Nguyễn gia.
"Ào.. Ào..!"
"Nghĩa Phụ..! Nơi đây phong cảnh cũng không hề tệ, chúng ta tạm thời lấy nơi này làm căn cứ rèn luyện Chính Nghĩa Quân đi..!"
Đinh Hàm Tính nhìn ngắm thác nước đang chảy có chút xuất thần, nếu không phải còn có chí lớn, hắn cũng là muốn tại nơi này làm ra một cái trang viên nghĩ dưỡng, cảnh sắc nơi này đúng là rất đẹp, cũng rất yên bình, đám đạo phỉ nơi đây không nghĩ có ánh mắt tốt như thế, chọn đúng nơi đây làm hang ổ.
"Hàm Tính..! Con nói đúng..! Nơi đây chỉ cách Hồ Huyện có mấy chục dặm đường, liên thông với Mễ Quận, nếu như chúng ta từ nơi đây xuất binh bất ngờ, không đến bốn ngày binh mã của chúng ta liền có thể đến trước Mễ Thành..!"
Đinh Tam Lượng là quân sư có tiếng, bất kỳ lúc nào, hắn cũng liên tưởng đến dùng binh khiển tướng, làm sao có thể nhanh chóng dành chiến thắng.
"Nghĩa Phụ..! Ngài nói không có sai..! Tuy nhiên hiện tại chưa phải là lúc..!"
Đinh Hàm Tính gật đầu xác nhận những lời nói vừa rồi của Đinh Tam Lượng là không có sai.
Cũng vì nhìn trúng địa lý nơi này, thêm vào nơi đây cũng khá rộng rãi về lương thực, cho nên hắn mới không quản ngại đường xa vượt núi băng rừng đưa các huynh đệ của mình đến đây, mục tiêu của hắn cũng chỉ có một, đó là nhân lúc loạn thế, kiến công lập nghiệp mà thôi.
...
P/s: Cầu hoa tươi, cầu đề cử, cầu đánh giá truyện từ các bạn nào..!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.