Giấc Mộng Hoang Đường

Chương 9: Cơn ác mộng




Ánh nắng chiếu xuyên qua kính cửa sổ trong suốt chạm đến gương mặt anh tuấn của người đàn ông nằm trên giường. Hắn chậm rãi mở mí mắt của mình ra. Bất thình lình cơ thể cao lớn bật dậy.
Hắn nhận ra bên cạnh mình là một khoảng trống trải. Mới đó mà cô đã bỏ chạy rồi.
Khương Viễn Tước nằm xuống hít lấy mùi hoa cam Neroli còn vương trên gối. Mùi hương chỉ thuộc riêng về mình cô. Đôi mắt xanh của người đàn ông vẫn tràn ngập sự si mê.
Từ giờ cô chỉ có thể thuộc về hắn mà thôi.
*******************
...Biệt thự Nhật Quang...
Cánh cửa phòng ngủ ở tầng một bị khoá trái. Trong nhà tắm sang trọng kiểu Tây Âu, Khương Thịnh Hi vùi mình vào bồn tắm. Cả người cô lặn xuống dòng nước như muốn gột rửa tâm trí mình.
Cô nín thở cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua nhưng khi những hình ảnh rời rạc vừa xuất hiện. Cả người cô run lên vì kinh sợ. Cơ thể nhỏ nhắn trồi lên mặt nước hít lấy không khí để hô hấp.
Rốt cuộc là cô đã làm gì? Tại sao cô lại ở cùng với Khương Viễn Tước trong căn hộ đó. Cô và hắn...
Loại chuyện trái với luân thường đạo lý đó, sao cô cùng hắn có thể...
Giờ đây cô cảm thấy bản thân thật dơ bẩn, Khương Thịnh Hi lấy tay chà xát cơ thể mình với xà bông đến đỏ cả người. Cô muốn rửa sạch mùi của người đàn ông kia trên cơ thể chính mình.
Một cơn ác mộng mà Khương Thịnh Hi chưa từng trải qua đang ám ảnh cả tâm trí cô.
"Cốc... Cốc..."
Tiếng gõ cửa làm cô giật mình.
"Tiểu thư, lão gia gọi người xuống ăn sáng"
Tiếng của quản gia từ bên ngoài cửa phòng.
Thịnh Hi nhanh chóng nói vọng ra ngoài.
"Tôi biết rồi, tôi sẽ xuống ngay"
...
...
Khương Thịnh Hi mặc đồ ra khỏi nhà tắm. Cô không xuống nhà ngay mà tức thì cầm lấy điện thoại di động của mình lục tìm tên Evan.
Chuông đổ rất lâu đầu dây bên kia mới có người bắt máy.
"Alo..."
Giọng nói vẫn còn ngáy ngủ của Evan vang lên.
Khương Thịnh Hi cầm chặt điện thoại, gấp gáp nói.
"Evan, là em đây. Em xin lỗi vì gọi điện sớm cho anh như vậy. Nhưng em muốn hỏi đêm qua ai đưa em về vậy?"
"Em đang nói gì vậy? Chẳng phải em trai em đưa em về sao?"
Evan vừa trả lời cô vừa ngáp mấy cái.
"Nhưng sao Khương Viễn Tước lại ở đó?"
Cô lật đật hỏi.
Evan đầu óc vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn.
"Anh có biết đâu. Anh tình cờ gặp cậu ta lúc đưa em ra bãi đậu xe. Cậu ấy muốn đưa em về giúp anh nên anh đồng ý luôn."
...
...
Khương Thịnh Hi sấy khô tóc xong mới đi xuống phòng ăn. Vừa nhìn thấy cô, cha đã cau mày. "Sao lại lâu như vậy? Cả nhà đang đợi con đấy."
"Con xin lỗi"
Cô vội vàng ngồi vào bàn ăn.
"Hi nhi, đêm qua sao con không về nhà?"
Vương Hạ Lan nhìn bộ dạng vừa tắm xong của cô, mở miệng hỏi.
Khương Thịnh Hi biết cha mẹ cô sẽ hỏi, cô ngập ngừng vài giây.
"Dạ, đêm qua con có tham dự một bữa tiệc sinh nhật của cấp dưới. Vì có uống chút rượu với lại khuya quá nên con đã ngủ lại ở nhà thư ký của con gần đó cho tiện."
"Tiệc gì thì tiệc, cũng phải về nhà chứ."
Vương Hạ Lan nghiêm túc nói.
Bà không thích con gái mình qua đêm không về nhà với lý do tiệc tùng bên ngoài.
"Mẹ, con lớn rồi mà"
Thịnh Hi lại bắt đầu giọng điệu mềm nhũng của mình.
Nhưng dường như không làm mẹ cô lay động một chút nào.
"Lớn rồi thì muốn làm gì thì làm sao?"
Cô đành mím môi đáp.
"Con xin lỗi"
"Được rồi để con ăn sáng đi. Bà đừng la nó nữa."
Khương Dao Quang xen vào nói hộ cho cô.
Thế là Thịnh Hi mới được bắt đầu một bữa sáng yên bình ngày chủ nhật. Quản gia bắt đầu dọn thức ăn mới ra cho cô. Mùi bơ bánh mì thơm nứt cả căn phòng. Nhưng tâm trạng cô bây giờ chẳng còn hứng thú nào với thức ăn ngon của Cao Khải nữa.
Thịnh Hi chậm chạp cắt lát trứng ốp la, vốn là món ưa thích của cô. Bỏ vào miệng nhưng lại không có chút mùi vị.
"Thưa cha, con đã về"
Giọng nói vang lên trong phòng ăn bỗng làm tay phải đang cầm dao của cô có chút loạng choạng, không may làm rớt dao xuống đất. Thịnh Hi bị doạ cho hoảng hốt.
"Hi nhi, sao hôm nay con vụng về vậy?"
Mẹ cô bên cạnh nhìn thấy liền hỏi.
"Con xin lỗi mẹ"
Khương Thịnh Hi hấp tấp cúi xuống nhặt. Quản gia rất nhanh chóng đổi cho cô một con dao khác.
Khương Dao Quang nhìn người đàn ông trẻ vừa xuất hiện trong phòng, gương mặt già cả không nhịn được tức giận.
"Anh còn dám vác mặt về đây?! Cả tuần nay anh đi đâu?"
Khương Viễn Tước không hề nói hắn đã đi đâu, chỉ máy móc đáp.
"Con xin lỗi"
"Viễn Tước, công ty bề bộn nhiều việc, em nên tuân thủ kỷ luật, siêng năng đến công ty để giúp đỡ anh và cha. Đừng chỉ lo vui chơi bên ngoài."
Khương Vệ Thành lúc này lại mở miệng nhẹ nhàng khuyên bảo hắn.
Lần này Khương Dao Quang không nổi giận đùng đùng như thường lệ, ông ta chỉ lạnh lùng nhìn con trai mình.
"Đủ rồi... Anh đã lớn rồi. Tôi cũng không thể suốt ngày phải đánh mắng anh! Anh không muốn vào công ty làm việc? Vậy được, những gì tôi cho anh đem trả hết lại đây!"
Khương Thịnh Hi và Khương Vệ Thành bất ngờ ngước mặt lên nhìn cha mình.
"Bao gồm xe, thẻ, bất động sản và số cổ phần công ty tôi cho anh, đem trả hết lại đây. Rồi anh muốn làm gì thì làm."
Giọng ông uy nghiêm ra lệnh.
Khương Viễn Tước dường như không kinh ngạc trước quyết định của cha mình, hắn rất thản nhiên đáp.
"Vâng, thưa cha"
"Anh!"
Trước thái độ của hắn, Khương Dao Quang không khỏi tức giận.
"Được, rất tốt. Cứ như vậy mà làm."
Ông hừ lạnh nói.
"Nếu cha đã nói xong. Con xin phép được lên phòng."
Khương Viễn Tước thấp giọng nói.
Không đợi ông trả lời, hắn đã xoay người bỏ lên lầu. Bữa ăn sáng của gia đình cô lại chìm trong không khí căng thẳng.
...
...
Thịnh Hi ăn sáng xong thì đi lên phòng mình. Vào chủ nhật, trừ khi có những bữa tiệc quan trọng nếu không cô sẽ ở nhà nghỉ ngơi sau một tuần làm việc vất vả.
Cô vừa mở cửa bước vào phòng mình thì đã nhìn thấy người đàn ông như pho tượng khổng lồ lù lù đứng trong phòng cô. Khương Thịnh Hi kinh ngạc đóng nhanh cửa phòng lại.
Cô bước thẳng đến chỗ hắn, đưa tay lên.
"Chát"
Khương Viễn Tước không hề tránh né cái tát của cô. Hình năm ngón tay của cô in hằn lên má hắn, một mảng ửng đỏ.
"Cậu! Sao cậu dám làm vậy với tôi? Sao có thể?!"
Khương Thịnh Hi căm phẫn nhìn hắn.
Sau đó cô dường như vẫn không thể tin được những gì đã diễn ra, hoảng loạn nói.
"Tôi là chị gái của cậu kia mà. Loại chuyện... Loại chuyện này làm sao có thể xảy ra?"
Đôi mắt màu xanh như mặt biển yên tĩnh, không chút nổi sóng, hắn nhìn cô nói.
"Xin lỗi chị"
"Xin lỗi?"
Cô nực cười nhìn hắn.
"Cậu cho rằng đây là loại chuyện xin lỗi là xong sao?"
So với vẻ kích động của cô, Khương Viễn Tước rất thản nhiên. Giọng người đàn ông thanh lạnh.
"Xin lỗi chị vì từ bây giờ em sẽ phá hủy cuộc sống bình yên của chị"
Lời nói của hắn làm cô càng kích động hơn.
"Lời nói của cậu là có ý gì? Sao cậu lại đối xử với tôi như vậy?"
Hắn dùng ánh mắt mê đắm đặt lên gương mặt xinh đẹp của cô.
"Vì em muốn ở bên cạnh chị, muốn hôn chị, muốn có được chị..."
"Chát"
Thêm một cái bạt tai nữa giáng xuống mặt hắn. Lần này khoé miệng hắn đã dính chút máu. Cô khoẻ thật.
"Cậu mất trí rồi sao?! Cậu cho rằng tôi là ai? Giống đám phụ nữ cậu đưa về nhà?! Sao cậu dám nói những điều đáng khinh đó với chị gái mình!"
Khương Thịnh Hi điên cuồng nhìn người trước mắt. Cơn giận đang bao trùm cả tâm trí cô. Làm sao hắn lại dám suy nghĩ những điều như thế với cô.
Khương Viễn Tước lấy ngón tay cái chùi máu bên khoé miệng mình. Gương mặt anh tuấn hiện lên một nụ cười mê người.
"Nếu chị cho rằng đây là cơn ác mộng..."
Cô chằm chằm nhìn bộ dạng điềm nhiên của người đàn ông.
"Thì cơn ác mộng này chỉ mới bắt đầu thôi"
Hắn cười nói một cách rất tự nhiên.
"Cậu!"
Khương Thịnh Hi vốn muốn đánh hắn lần nữa nhưng người đàn ông đã chộp lấy cô.
Trong tích tắc, Khương Viễn Tước đã lôi cô ngã nhào vào người hắn. Đôi môi hắn thuận thế tấn công cô. Lưỡi hắn rất nhanh cạy hàm răng cô ra, đi vào trong truy tìm lưỡi của cô.
Thịnh Hi như bị sấm chớp đánh vào đầu, hoảng hốt vùng vẫy nhưng cả người cao lớn của hắn giam hãm lấy cô. Khương Viễn Tước ngậm cắn môi dưới của cô như một viên kẹo mềm mà nhai nuốt.
"Buông ra... Cậu mau buông tôi ra..."
Cô tức giận nói.
"Chị, không phải chị muốn la lớn cho cả nhà nghe thấy đó chứ?"
Người đàn ông thì thầm vào tai cô.
Khương Thịnh Hi cả kinh vội ngậm chặt miệng nhưng người đàn ông lại một lần nữa thần tốc tiến vào khoang miệng cô tấn công cuồng loạn. Hắn muốn tìm kiếm mùi hương quen thuộc của cô.
Thịnh Hi càng kháng cự hắn lại càng siết chặt cơ thể cô hơn. Hơi thở nóng hổi của người đàn ông chiếm giữ khoảng không gian ít ỏi của cô khiến Thịnh Hi cảm thấy nghẹt thở.
Thứ nằm trong lồng ngực cô đập loạn cả lên. Hắn điên rồi, sao dám ở đây làm loạn!
Khương Viễn Tước lại càng bạo dạn hơn ép cô vào tường, điên cuồng hôn cô. Môi hắn như bàn ủi nóng chà xát lên cánh môi mềm mại của cô. Hắn bắt đầu không an phận trượt xuống cần cổ trắng nõn của cô, nơi mùi hương hoa cam Neroli chiếm giữ nhiều nhất. Người đàn ông tham lam hít lấy, cắn mút da cô.
"Cậu điên rồi sao? Buông tôi ra!"
Cô không nhịn được nữa, giận dữ lên tiếng dù cô đã cố gắng hạ thấp giọng mình xuống để không ai nghe thấy.
Hắn đột nhiên dễ dàng buông cô ra, không có ý định làm khó cô nữa. Khương Viễn Tước nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp phía dưới đã đỏ hết cả lên. Không biết là vì nụ hôn của hắn hay là vì tức giận với hắn.
"Tối qua chị đã mệt rồi. Hôm nay hãy nghỉ ngơi đi"
Giọng người đàn ông khàn khàn nói với cô. Hắn hết sức kiềm chế dục vọng của mình để không lao vào muốn cô.
Một lần nữa Khương Thịnh Hi định đánh hắn nhưng đương nhiên hắn không cho phép cô được toại nguyện. Hắn kéo hai tay cô đặt lên tường.
"Thịnh Hi, đừng để em muốn chị tại đây"
"Cậu là đồ cầm thú!"
Dám cư nhiên bức ép chị gái của chính mình.
Khương Viễn Tước chỉ cười, nụ cười trầm thấp êm ái như rượu vang.
"Đúng vậy, em chính là loài cầm thú như vậy đấy. Chị nói không sai."
Hắn không hề phủ nhận. Sau đó người đàn ông buông cô ra, dịu dàng nói.
"Chị mau nghỉ ngơi đi"
Rồi nhanh chóng rời khỏi phòng cô. Khương Thịnh Hi vẫn đứng yên đó, trượt dài từ trên tường ngồi xuống đất. Tại sao chuyện này lại xảy ra? Loại chuyện thiên lý bất dung này quá sức chịu đựng của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.