Tô Viêm mở mắt ra, kinh ngạc xen lẫn vui mừng, không phải hắn đã chết rồi sao? Chẳng lẽ, địa ngục hay thiên đường gì đó đẹp như thế này hay sao?
Không đúng!
Chỗ này... rõ ràng là một căn phòng, lại còn là phong cách cổ xưa!
Tô Viêm phát hiện mình đang nằm trên giường, theo bản năng muốn ngồi dậy nhưng lại không cử động được, toàn thân đau nhức như muốn vỡ ra.
Hắn nhìn lên trên, thấy bốn góc đỉnh giường được treo mành mỏng thướt tha, phiêu phiêu theo từng luồng gió nhẹ.
Nhìn xuống dưới, một thân hắc y cổ trang, đai lưng màu đỏ tươi tạo thành điểm nhấn.
Nhìn sang phải, một căn phòng được bố trí gọn gàng, hơn nữa còn rất sạch sẽ. Đồ đạc tuy ít nhưng lại không tạo ra cảm giác trống trải, không khí ở đây cũng rất trong lành thoáng đãng. Làm hắn nhịn không được hít thêm vài hơi.
'Tinh! Tinh!' Một thanh âm máy móc vang lên trong đầu hắn: [Hoan nghênh quý khách tiến vào hệ thống.]
Cái gì quý khách? Cái gì hệ thống? Tô Viêm thắc mắc, còn chưa kịp hiểu rõ, âm thanh lại một lần nữa vang lên:
[Tinh! Tinh! Hệ thống kích hoạt thành công! Cố định nhân vật:
Tiểu công tử của Vân gia - Vân Ngạo Phong.
Tuổi: 18.
Trí lực: 25/100 (Đần độn).
Nhãn lực: 100/100 (Nhìn xuyên tường).
Thính lực: 49/100 (Sắp điếc đến nơi rồi).
Thể lực: 38/100 (Yếu ớt khiến người khác muốn che chở).
Lực chiến: 20/100 (Phế vật).
Chỉ số nhăn sắc: 100/100 (Khiến nhân không thể rời mắt, nhưng không đẹp bằng hệ thống).
Vũ khí: Ám Kiếm (Tự động công kích kẻ địch, mang tính phòng ngự cao).
Tu vi: Linh giả cảnh sơ kỳ (Chung quy ký chủ chính là một cái bình hoa)].
(Bảy cảnh giới chính trong truyện: Linh Giả - Linh Sư - Linh Tướng - Linh Vương - Linh Hoàng - Linh Đế - Linh Thánh).
Tô Viêm,... à không, Vân Ngạo Phong chợt mắt há hốc mồm. Thần tình kích động không thôi, có vui mừng, có tức giận...
Vui là vì cuối cùng hắn cũng được thử cảm giác nhiều tiền, Vân gia, vừa nghe đã biết có tiền có quyền, tài đại khí thô rồi. Còn tức giận là vì... Hắn yếu ớt? Hắn đần độn? Hắn là phế vật sao? Rõ ràng lúc trước hắn rất khỏe rất thông minh mà!?
Đậu má! Hệ thống, ngươi đừng có tùy tiện thêm bớt như vậy có được hay không hả?!
Vân Ngạo Phong kìm nén tức giận nói: "Đây là đâu? Còn nữa, ngươi là ai?"
[Ký chủ, đây là Vân Thiền đại lục, chỗ ký chủ đang ở là Vân gia trong Lĩnh Lạc thành, ta là soái thống của ký chủ! À, xin chúc mừng, ký chủ đã xuyên không rồi.] Giọng điệu nói chuyện y hệt như Google Translate vang lên.
Xuyên không? Đây là tức quá xuyên không luôn à!!! Nhưng mà, tự dưng xuyên qua đây rồi lại trẻ ra thêm mấy tuổi, lại còn là con nhà gia giáo nữa, cũng vui.
Vân Ngạo Phong liếc mắt nhìn bốn phía đều không thấy ai.
Hệ thống nói: [Ký chủ đừng tìm nữa, ta không có thực thể, người tìm cũng vô dụng!]
Hắn rốt cuộc cũng nằm yên, nói: "Vậy soái thống là gì?"
Hệ thống giọng điệu khinh bỉ: [Soái là gì? Là đẹp trai! Thống trong hệ thống, vậy ký chủ đã hiểu chưa? Đó chính là 'hệ thống đẹp trai'!]
"Phụt, ha ha ha ha...."
Hắn thật sự không nhịn được cười, cách phân tích của hệ thống có phải hay không vượt ra khỏi ngưỡng hiểu biết của con người rồi không? Không có thực thể mà cũng đòi đẹp trai a...
'Cạch!' Cánh cửa gỗ tinh xảo được mở ra, Vân Ngạo Phong ngay lập tức giật mình một cái, ổn định lại tinh thần, chỉ thấy từ bên ngoài bước vào một nam tử bạch y trẻ tuổi, dáng người cao ráo rắn chắc. Mắt phượng dài, đồng tử đen tuyền không chút gợn sóng tựa như mặt hồ tĩnh lặng, lông mi dày hơi rũ xuống, đôi môi mỏng tạo thành một đường thẳng, mang theo vẻ lạnh nhạt. Một đầu tóc đen mượt, được vấn lên bởi một sợi lụa mềm mại, đuôi tóc rũ xuống tận eo.
Bạch y nam tử xoay người đóng cửa lại, trong nhất thời nhìn thấy Vân Ngạo Phong đang nằm trên giường mở lớn hai mắt, rốt cuộc trong đôi đồng tử lạnh nhạt sâu thẳm kia cũng chút cảm xúc.
Nam tử ẩn ẩn lộ ra thần tình kích động, mày kiếm hơi nhíu lại, môi mỏng khẽ cong lên, bước chân chuyển hướng, đi nhanh đến bên giường.
Vân Ngạo Phong âm thầm hỏi hệ thống một câu: "Đây lại là ai nữa vậy?"
[Đây là ca ca của nguyên chủ - Vân Tuân Vũ, 20 tuổi, tài tuấn hơn người, bây giờ cũng chính là ca ca của ký chủ, đẹp trai không?!! Hô hô hô, nhưng trên thế gian này ai đẹp được bằng ta!]
"Hệ thống, ngươi bớt ảo tưởng sức mạnh đi!"
[Hứ!]
Trong mắt bạch y nam tử kia chợt hiện ra nét vui mừng rất nhỏ, đi qua ngồi xuống sườn giường, kéo chăn đắp cho hắn, giọng nói lạnh nhạt mà nhẹ nhàng, quan tâm hỏi: "Đệ thấy trên người sao rồi? Còn khó chịu chỗ nào không?"
Vân Ngạo Phong bối rối nói: "... Đệ... không sao!"
Ngoài miệng thì nói thế, nhưng trong lòng còn đang than thở: '*Đau sắp chết rồi*!'
Thấy hắn có hành động muốn ngồi dậy, Vân Tuân Vũ nhanh chóng đưa tay đỡ lấy lưng hắn, để hắn tựa vào đầu giường.
Vân Tuân Vũ hít vào một hơi, mơ hồ lẩm bẩm một câu: "Ta... rất lo cho đệ!"
Y nói quá nhỏ, hắn nghe không rõ, liền ngơ ngơ ngác ngác "hả" một tiếng.
"Không có gì!" Vân Tuân Vũ im lặng một lát, bất động thanh sắc nói: "Đệ ngồi đó, ta đi tìm Bạch dược sư."
Đợi sau khi Vân Tuân Vũ rời đi, Vân Ngạo Phong mới từ từ thở ra một hơi dài. Cái này..., ờ, tình huống là không biết nói như thế nào a...
Vân Ngạo Phong nghĩ nghĩ, nói: "Này, hệ thống, có thể nói chi tiết về Vân gia cho ta nghe không? Dù sao thì ta cũng chỉ là vừa mới tới đây thôi, còn nữa, sao thân thể của ta lại đau như vậy? Ui da...!"