Vân Ngạo Phong giật mình tỉnh lại, cả đầu mồ hôi như thác nước đổ xuống, ướt đẫm, sợi tóc mai dính trên gương mặt xinh đẹp.
Hoá ra... hoá ra chỉ là mơ?
Nhưng vừa rồi hắn đã mơ thấy chuyện gì?
Đầu óc lúc này trống rỗng cực kỳ, càng cố nhớ thì đầu đau càng thêm dữ dội.
Sau một hồi, rốt cuộc Vân Ngạo Phong cũng bình tĩnh lại, đang sắp xếp vài mảnh ký ức.
Nhìn căn phòng gỗ xa lạ này, đơn sơ thật sự!
Đang lúc Vân Ngạo Phong chạm chân xuống đất, cánh cửa phòng bỗng nhiên mở ra. Trong nhất thời, chưa kịp thích nghi với ánh sáng, hắn bèn phải che mắt lại.
Người vừa tới, không ai khác ngoài Đàm Quân Thư. Thấy tân binh hôn mê đã lâu ngày tỉnh dậy, y khó tránh khỏi kích động cùng vui mừng.
"Tiểu đệ, ngươi rốt cuộc cũng chịu tỉnh rồi a!"
Đàm Quân Thư trên tay bưng một chiếc khay gỗ, bên trong đặt vỏn vẹn hai món ăn thanh đạm, cháo và canh rau dại.
Còn hỏi vì sao y biết người này là nam nhân? Xưa nay phiêu bạt giang hồ, y từng nhìn qua biết bao nhiêu nam nhân có dung mạo thuộc kiểu như vậy, không phân biệt được chính là lừa mình dối người.
Thấy Vân Ngạo Phong ngơ ngác, Đàm Quân Thư rất nhiệt tình, đặt khay đồ trên chiếc bàn duy nhất trong phòng, liền nói: "A, đây là Thanh Nguyệt phong!"
Vân Ngạo Phong vừa mở miệng, đã muốn hỏi tung tích của ca ca, nhưng rốt cuộc cũng nhịn xuống, hỏi một câu khác.
"Ta... đã ở đây bao lâu rồi?"
"Đệ hôn mê suốt ba ngày ba đêm liền, khi sư phụ đưa đệ về, trên người còn bị Khốn Tiên Tác trói chặt, nói nghe xem, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Sở dĩ Đàm Quân Thư hỏi như vậy là vì hiếu kỳ. Thanh Nguyệt phong đã hơn mười năm không thu đồ, mà đã không thu đồ thì tất nhiên sẽ không tham dự đại hội chiêu sinh, mà không tham dự đại hội chiêu sinh thì làm sao biết được chuyện gì xảy ra? Đúng không!
"Ba ngày ba đêm rồi sao?" Vân Ngạo Phong lầm bầm: "Lúc đó..., ta cũng không biết chuyện gì xảy ra..."
Thấy hắn cũng không rõ ràng, Đàm Quân Thư không chất vấn nữa: "Được rồi, không nhớ cũng không sao! Đệ mau lại đây ăn chút cháo đi!"
Ngẫm lại, đã là ba ngày rồi, trong bụng cũng đã trống không, trước tiên lót dạ rồi có chuyện gì tính sau.
Tuy chỉ là hai món ăn thanh đạm, nhưng mùi vị lại rất ngon, ăn miếng thứ nhất thì tuyệt đối muốn ăn miếng thứ hai.
Nhìn Vân Ngạo Phong ăn ngon lành, Đàm Quân Thư ngồi trên giường gỗ, một chân đặt trên mép giường, không nhanh không chậm nói: "À phải rồi, tên đệ là gì?"
Vân Ngạo Phong vừa húp cháo, nói: "Gọi đệ là... Ngạo Phong đi."
Đàm Quân Thư im lặng một lúc, rồi lại cùng hắn tán gẫu một hồi, rất nhanh liền đã quen thuộc lẫn nhau.
Có lẽ do lâu rồi không có gì vào bụng, nên hai chén cháo và canh đều bị Vân Ngạo Phong húp đến sạch sẽ.
Đặt bát vào khay gỗ, hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
"Phải rồi, Quân Thư sư huynh, cuộc tỷ thí bỏ dở giữa chừng, theo lý thì phải làm thế nào?"
"Trước nay chưa từng xảy ra trường hợp nào như vậy, nhưng lần này Ma giới gây loạn, chỉ e là còn có ma tộc trà trộn vào nội môn. Để loại trừ mối nguy hại, ta nghĩ... theo tính cách của chưởng môn, có lẽ các tân binh phải kiểm tra một lượt, mới lại làm một cái tỷ thí võ nghệ sau."
Vân Ngạo Phong nghe xong gật gù, không hổ danh là đại phái tu tiên của tu chân giới, mọi quy định đều rất khắc nghiệt cùng chặt chẽ.
"Vậy...."
Như đoán được suy nghĩ của Vân Ngạo Phong, Đàm Quân Thư liền nói: "Còn đệ thì không cần lo, sư phụ đã dẫn đệ về đây, đồng nghĩa với việc nhận đệ làm đệ tử của người, sau này chỉ cần chuyên tâm tu luyện là được rồi!"
"...Vâng, sư huynh."
Trong lòng Vân Ngạo Phong vừa mừng vừa lo, vẫn là cảm thấy mọi sự xảy đến quá đột ngột, hắn hoàn toàn không kịp tiếp thu.
"Sư phụ từng nói, khi đệ tỉnh lại thì nói cho người biết. Nhưng ta nghĩ muốn đưa đệ ngắm cảnh một chút, tiện thể đi gặp sư phụ luôn, có được không?"
Đàm Quân Thư cầm lấy khay gỗ trên bàn, đã nhiều năm không được nói chuyện tử tế như thế này, cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Mà vì sao lại không được nói chuyện tử tế?
Lý do thực ra rất đơn giản, y ở cùng hai tên Phương Dược Nghi và Mạc Thủy thì khỏi bàn, toàn nói mấy lời cà khịa, lưu manh biến thái. Còn Khai Tri thì với y một chút cũng không hợp, gặp nhau là om sòm cả một vùng, so với hai tên kia thì còn muốn thê thảm hơn.
Vân Ngạo Phong câu lên khóe miệng, thân thiện nói: "Được a, đệ mới nhập phong, sau này có gì không hiểu còn phải làm phiền các vị sư huynh sư tỷ dạy bảo!"
Vừa bước chân ra ngoài, Vân Ngạo Phong liền cảm thấy có gì đó sai sai.
Nơi này rõ ràng là một ngôi viện rộng lớn, nhưng là... sao lại vắng tanh không một bóng người vậy trời? Đáng lẽ ra, trước mắt hắn bây giờ phải là các sư huynh đệ đồng môn đang... so tài, luyện võ gì đó chớ!
Nhìn ra nghi vấn trong mắt hắn, Đàm Quân Thư liền tỏ vẻ ngao ngán, nói: "Aiz, đệ không biết đó thôi, Thanh Nguyệt phong chúng ta đã hơn mười năm chưa nhận đệ tử mới, trong phong tính cả đệ cũng chỉ có sáu người. Mỗi lần đến Tề Linh đại hội còn không đủ nhân số để dự thi."
Bước dọc theo hành lang, Đàm Quân Thư rẽ vào một gian phòng nhỏ, cất đi khay gỗ.
Dừng một chút, y lại nói tiếp: "Hằng năm chúng ta chỉ có thể ở trong phong tu luyện, nhàm chán biết bao a. Không được ra ngoài ngắm cảnh đẹp, ta sắp bị buồn rầu giết chết rồi đây!"
Vân Ngạo Phong có chút hiếu kỳ, chăm chú lắng nghe những gì Đàm Quân Thư nói.
"Vậy Quân Thư sư huynh, các sư huynh sư tỷ khác đi đâu rồi? Sao không ở đây?"
"Họ đang luyện kiếm ở hậu sơn, ta là phụ trách trông coi đệ."
Nghe lời này, Vân Ngạo Phong xấu hổ sờ sờ mũi, vành tai đỏ ửng, cười hì hì nói: "Xin lỗi, đã làm cản trở công việc của sư huynh rồi, thật ngại quá!"
Vừa dứt lời, một bàn tay liền khoác lên vai hắn: "Nói gì vậy chứ, luyện kiếm cực khổ biết mấy, được ở không đã là phúc phận của ta rồi! Còn nữa, sau này dù gì cũng là đồng môn sư huynh đệ, mấy cái lễ tiết lông gà vỏ tỏi gì gì đó liền không cần câu nệ."
***
Tác giả: Trong đầu toàn nghĩ mấy chuyện đâu không, lặp từ hơi nhiều, nói chung là tác giả rất thích viết truyện, nhưng tầm hiểu biết phi thường hạn hẹp, cũng không thường xuyên đọc truyện lắm, trong đầu nghĩ cái gì thì viết cái đó.
Đăng lên để đủ số, để lấp hố, nhưng nhà hết muối rồi, lại không ở cạnh biển, nên nó nhạt như nước luộc trứng thôi, mỗi chap không dài, đôi khi bị bug hơi nhiều, 'thơng cẻm', ha ha...
Nhưng tác giả chắc chắn, bàn tay vàng của nam chính rất lớn, đặc biệt là cái kết, đảm bảo mọi người đều thích cái kết truyện này.
Tác xuống đây nói nhảm vài câu cho đầu óc khuây khoả, chứ thật ra tác đâu có khuây khỏa đầu óc bao giờ đâu😂.
Suy nghĩ dính đặc như hồ dán, ngu văn nó đặc biệt lắm, cảm giác rất vi diệu, ha ha 🤧😂.