Giai Nhân Ôn Nhu Của Hắc Báo

Chương 3:




Cơn sóng gió về việc tặng hoa rất nhanh liền trôi qua, đối với người đàn ông mà mình yêu thương, Kiều Vũ Tâm luôn nhẫn nhịn chịu đựng – Đành chịu thôi, ai bảo cô ngây ngốc yêu thương anh chứ.
Ba ngày sau khi buổi lễ tốt nghiệp kết thúc, khi Kiều Vũ Tâm tỉnh lại trên chiếc giường to lớn, mới phát hiện nam chủ nhân chẳng biết đã đi đâu, chỉ lưu lại một tờ giấy trên tủ đầu giường --
Có công việc cần xuất ngoại, hai tuần sau sẽ trở về.
Cô cầm lấy tờ giấy kia, nhìn chữ viết mạnh mẽ dứt khoát của anh, trong lòng dâng lên một sự cô đơn.
Luôn luôn như thế, anh luôn sử dụng cái gọi là "Công việc", lặng lẽ rời đi. Tuy rằng mỗi lần anh đi đều sẽ để lại tin tức ngắn gọn, nhưng cô vĩnh viễn không thể quen với tình huống này, một mình bị bỏ lại cô đơn vô cùng.
Trong căn phòng rộng lớn, là nơi bọn họ ở chung đã bốn năm, cô thích nơi này, nếu có thể, cô còn muốn có thêm nhiều vật dụng nho nhỏ đáng yêu trong căn nhà này, ví dụ như… Một đứa bé cùng vài chú chó nhỏ với thanh âm vui đùa ầm ĩ.
Bỗng dưng, trong lòng cô cả kinh, phát hiện bản thân đã nghĩ quá xa, khuếch trương giấc mộng quá mức.
Mày phải nhìn thẳng vào sự thật! Kiều Vũ Tâm à, sao mày học mãi vẫn không xong?
Lắc đầu, cô vỗ vỗ hai gò má, hít thật sâu, bắt buộc bản thân đừng nhớ mong, suy nghĩ về anh nữa.
Cô còn có rất nhiều việc để làm, nếu đã tốt nghiệp đại học, cô nên tìm một công việc thích hợp, tay làm hàm nhai, cũng khiến cho bản thân có lý do bận rộn.
Xuống giường rửa mặt chải đầu xong, cô làm cho mình một bữa sáng đơn giản, vừa uống một hớp cà phê, vừa lên mạng tìm các thông tin tuyển dụng, gửi bảng lý lịch của bản thân đến mấy công ty phù hợp với khả năng của mình.
Khi đến gần giữa trưa, bạn tốt Lạc Nhã Quân gọi điện thoại đến hẹn cô ra ngoài dùng cơm, cô thay đồ ra khỏi nhà, đi tới khu đông trong một ngôi nhà trang hoàng thanh lịch với phong cách nhà ăn tiêu chuẩn, Lạc Nhã Quân đã sớm ở trong phòng hạng nhất chờ cô, ngồi cùng bàn còn có một người đàn ông xa lạ.
"Vũ Tâm, để tớ giới thiệu với cậu, anh ấy chính là người mà tớ thường nhắc với cậu, anh họ của tớ!" Lạc Nhã Quân cười hì hì, khuôn mặt tràn ngập tinh thần phấn chấn. " Anh họ của tớ thời gian trước mới được triệu hồi từ chi nhánh bên San Francisco của công ty về Đài Loan, chuẩn bị tiếp nhận sự nghiệp của dượng tớ, hôm nay anh ấy là người mời cơm, cậu cứ tự nhiên gọi món ăn, không cần khách sáo với anh ấy."
Nghe vậy, Kiều Vũ Tâm nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt, lễ phép mỉm cười.
Lạc Nhã Quân lại tiếp tục giới thiệu, "Anh họ, cô gái xinh đẹp này chính là người bạn mà lúc trước em hay nhắc tới, Kiều Vũ Tâm, chúng em thân thiết như hai chị em vậy!"
Phó Chính Vũ đưa mắt nhìn Kiều Vũ Tâm, vươn một bàn tay, khóe miệng khẽ cười nói: "Xin chào, Kiều tiểu thư."
"À... Xin chào." Kiều Vũ Tâm hơi giật mình, nhưng vẫn vươn bàn tay nhỏ bé đáp lại, cảm nhận được đối phương dùng sức nắm chặt, qua vài giây mới buông ra.
"Nhã Quân nói em rất xinh đẹp, tâm tư lại tinh tế, hơn nữa các môn học rất giỏi, năng lực tốt, tính tình cũng thực ôn nhu, anh vẫn luôn mong được gặp em." Giọng Phó Chính Vũ trầm ổn, ánh mắt nhìn cô chăm chú.
"Ách... Em nghĩ, anh hẳn là biết cá tính Nhã Quân, cô ấy rất thích khuyếch đại sự thật, em không tốt được như vậy đâu." Kiều Vũ Tâm âm thầm thở dài. Vừa mới gặp mặt, cô liền cảm nhận được Phó Chính Vũ đối với mình có thiện cảm rất rõ ràng, làm cho cô có ý tưởng muốn xoay người chạy trốn.
Tuy rằng Phó Chính Vũ cho cô ấn tượng đầu tiên không tệ, nhưng trong lòng cô đã sớm có hình bóng một người đàn ông khác, cảm tình đơn thuần chuyên nhất của cô, chỉ yêu anh thôi cô đã dùng hết sức lực của bản thân, không thể lại tiếp nhận thêm một người khác nữa.
Lạc Nhã Quân ở một bên la hét phản đối, "Cái gì mà tớ thích khuyếch đại sự thật?! Cậu vốn y như tớ nói mà, chỉ cần là đàn ông đều muốn cưới cậu về nhà làm bà xã. Em nói có đúng không, anh họ?"
"Đúng." Phó Chính Vũ tự nhiên trả lời, ánh mắt mang theo ý cười nhìn Kiều Vũ Tâm.
Cô cảm thấy rất lúng túng. Ứng phó loại chuyện này, đối với cô mà nói thật vô cùng khó xử. Hai má Kiều Vũ Tâm phiếm hồng, môi khẽ nhếch, lại tìm không thấy lời thích hợp để nói, đối mặt với Phó Chính Vũ, cô bắt đầu cảm thấy như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
"Nhã Quân, hôm nay cậu tìm tớ ra đây có việc gì thế?" Cô nhẹ giọng hỏi, cố ý tránh đi ánh nhìn chăm chú của Phó Chính Vũ.
Lạc Nhã Quân tựa hồ không phát hiện ra không khí cổ quái, vẫn cười hì hì. "Ai nha! Là anh họ của tớ, anh ấy trở về Đài Loan làm việc, phát hiện bên cạnh không có một thư ký có năng lực lại cẩn thận thì không hay lắm, nên anh ấy hỏi tớ có người nào thích hợp để lựa chọn hay không, tớ đương nhiên nghĩ ngay đến cậu rồi! Cậu giỏi Anh Văn, lại có thể biên soạn Nhật ngữ, tớ cảm thấy công việc này thực thích hợp với cậu, hơn nữa... Tớ cũng chuẩn bị làm nhân viên cấp dưới của anh họ ở bộ phận tiêu thụ, nhưng tớ là dựa vào bản lãnh thật sự trúng tuyển phỏng vấn, không phải dựa vào quan hệ."
Thấy Kiều Vũ Tâm không có phản ứng, cô không ngừng cố gắng cổ vũ, "Vũ Tâm, thử xem thôi mà, dù sao có làm mới biết có được hay không! Nếu cậu đồng ý, chúng mình sẽ làm việc chung một công ty nha! Tớ không muốn xa cậu. Tớ dám cam đoan với cậu, đảm bảo, làm việc chung với anh họ của tớ, nhất định sẽ học được thật nhiều kinh nghiệm, bỏ qua cơ hội này thì tiếc lắm, cậu với tớ cùng nhau đi làm, được không?"
"Tơd..." Kiều Vũ Tâm nhìn vẻ mặt cầu xin của bạn tốt, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải từ chối như thế nào.
Ánh mắt của cô chậm rãi dời về phía Phó Chính Vũ, người kia đang cười nhẹ nhìn cô, thản nhiên mở miệng:
"Kiều tiểu thư, không cần nhận lời ngay đâu, em cứ từ từ suy nghĩ. Nếu có vinh hạnh này, anh rất muốn mời em đến công ty đi tham quan một chút, đến lúc đó em lại quyết định cũng không muộn."
Kiều Vũ Tâm đáp nhẹ, trong lòng không khỏi cười khổ. Cô hẳn là nên trực tiếp từ chối, nhưng tính tình ôn hòa như cô, thường thường nói không nên lời từ chối cứng rắn được.
"Ừm, nói sau đi." Cô lạnh nhạt mím môi, lại tránh đi ánh mắt quá mức nóng bỏng của Phó Chính Vũ.
Hai tuần sau --
Kiều Vũ Tâm tìm được công việc thư ký tại một công ty trưng bày sản phẩm xe Việt dã của Châu Âu.
Tiền lương tuy rằng không cao lắm, nhưng nghe nói cuối năm chia hoa hồng ít nhất là hơn bốn tháng lương, lại được hưởng thêm các loại phúc lợi và tiền thưởng. Chủ công ty là một đôi vợ chồng hơn năm mươi tuổi, rất tốt với cô, nhân viên công tác tổng cộng có sáu người, trong đó cô là người trẻ tuổi nhất.
Cô thích công việc cùng hoàn cảnh đơn thuần này, ở trong sự nghiệp, cô vốn không có dã tâm gì, chỉ mong sống bình an thong thả, có người đàn ông yêu cô, chăm sóc nhau cả đời.
Người đàn ông yêu cô... Trong đầu Kiều Vũ Tâm hiện ra khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn của Nghiêm Duẫn Thần, trái tim hơi hơi co rút đau đớn.
Cô thật sự không nắm bắt được tâm tư của anh, cũng không muốn đắm chìm trong cơn lốc xoáy mê hoặc đó. Cô chỉ khẩn cầu Nghiêm Duẫn Thần có thể yêu cô, nguyện vọng này trở thành bí mật sâu nhất dưới đáy lòng của cô.
Đã qua thời gian tan tầm, văn phòng chỉ còn lại một người là cô. Chỉnh lý lại vài bưu kiện điện tử gửi tới nửa giờ trước, lại gửi vào hộp thư điện tử của ông chủ, xong hết việc, Kiều Vũ Tâm tắt máy tính, cầm lấy túi xách rời khỏi công ty.
Mới vừa ra thang máy lầu một, cô bất ngờ nhìn thấy người đã mất tích hai tuần nay.
Nghiêm Duẫn Thần đang nghiêng người dựa vào cây cột hình trụ trong đại sảnh, hai tay bỏ vào trong túi quần, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cô.
Anh... Làm sao có thể xuất hiện ở nơi này? Kiều Vũ Tâm giật mình ngây người tại chỗ, trái tim ngay lúc anh chậm rãi đi về hướng cô đập loạn nhịp.
Chỉ xa nhau hai tuần mà thôi, cô đã nhớ anh da diết như vậy rồi, ai...
"Anh..." Cổ họng khô khốc, cô hít thật sâu mới tìm lại giọng nói của mình, "Anh đã về rồi?"
Nghiêm Duẫn Thần mặt không chút thay đổi nhìn cô vài giây, mới hỏi: "Em ở trong này làm gì?" Giọng điệu của anh trầm thấp, lạnh lùng .
"Em... Em đi làm." Cô cắn đôi môi mềm. "Anh là tới tìm em sao? Anh làm sao mà biết em ở trong này?"
Anh nhìn cô chăm chú, không trả lời câu hỏi của cô.
"Anh nuôi em được, em không cần đi làm."
"Đây là hai việc khác nhau. Anh nuôi em rất tốt, nhưng... Đó là chuyện của anh, em đã tốt nghiệp đại học, cũng không thể suốt ngày rảnh rỗi... Em có thể tự mình tay làm hàm nhai, em có thể tự nuôi sống chính mình." Cô cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, dưới cái nhìn chăm chú tóe lửa của anh nói ra khỏi miệng những lời này.
Đáng giận là, người đàn ông này hình như nghe không hiểu ngôn ngữ của cô.
"Ngày mai không cần đến đây nữa." Anh lạnh nhạt kiên định nói.
"Ngày mai là hai ngày nghỉ, đương nhiên không cần đến."
"Ý anh là muốn em tạm rời cương vị công tác, về sau không cần tiếp tục tới đây làm việc."
Anh thật sự quá bá đạo rồi! Kiều Vũ Tâm không hiểu anh rốt cuộc nổi cơn gì, cô đi ra ngoài làm việc, cũng đâu có làm gì trở ngại đến anh, ra ngoài xã hội làm việc thì có nhiều sự tôi luyện hơn không tốt sao? Vì sao anh muốn phản đối?
"Em thích công việc này, em thích ông chủ cùng đồng nghiệp nơi này, em không thể tạm rời vị trí công tác."
Trong lòng cảm thấy rất khổ sở, cô rất muốn rất muốn tiến vào trong lòng của anh, ôm chặt lấy anh, cảm nhận sức mạnh của anh, an ủi cho sự nhớ nhung của cô đối với anh, nhưng cô không thể... Không thể... Anh vừa thấy mặt cô liền thương tổn cô, lạnh mặt với cô, vừa đáng giận lại vừa bá đạo, hoàn toàn không để ý tới suy nghĩ cùng cảm nhận của cô.
"Anh không cần em đi ra ngoài làm việc! Ông chủ chết tiệt của em trả em bao nhiêu tiền lương, anh thêm năm lần cho em, như vậy em có thể thôi việc được chưa?!" Sắc mặt Nghiêm Duẫn Thần càng thối, bỗng nhiên nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, ảo não nói: "Em khóc cái gì? Có cái gì mà khóc?!"
Đây hoàn toàn không phải vấn đề về tiền được không? Vì sao anh lại không hiểu? Kiều Vũ Tâm đau lòng lắc đầu, muốn đẩy ra anh nhưng lại vô ích.
"Không cần anh lo..." Cô muốn nuốt nước mắt vào tim, không cho những người khác trong đại sảnh chế giễu, nhưng mà không làm được, cô không được làm, nước mắt ủy khuất vẫn không ngừng rơi.
Nghe được sự giận dỗi trong lời nói của cô, cơn giận của Nghiêm Duẫn Thần cũng lên dây, không thèm giải thích đã lôi kéo cô đi ra ngoài.
Ngay lúc hai người sắp đến gần chiếc xe thể thao mà anh đậu ở bên ngoài, một chàng trai cao lớn đột nhiên vọt đến, vô cùng gan dạ chắn ở trước mặt anh.
"Buông cô ấy ra! Anh không nên đối đãi thô lỗ với cô ấy như thế." Phó Chính Vũ vẻ mặt trầm ổn mở miệng, một chút cũng không e sợ hơi thở lãnh khốc của Nghiêm Duẫn Thần phát ra.
Nhìn thấy Phó Chính Vũ xuất hiện, còn tham gia chuyện của cô cùng Nghiêm Duẫn Thần, Kiều Vũ Tâm cảm thấy rất khiếp sợ, hoàn toàn mờ mịt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Anh là ai?" Nghiêm Duẫn Thần trầm giọng hỏi, hai mắt híp lại.
"Tôi là bạn của Kiều tiểu thư, mời anh buông cô ấy ra." Phó Chính Vũ lại yêu cầu lần nữa.
Hai bên huyệt thái dương của Nghiêm Duẫn Thần nhảy lên rất rõ ràng, bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Kiều Vũ Tâm, lấy giọng điệu lạnh lẽo chất vấn: "Anh ta là bạn của em? Quen lúc nào?"
Giọng điệu đáng giận của anh làm thương tổn cô, giống như cô làm bất cứ chuyện gì đều phải xin phép anh, ngay cả quen biết bạn bè dường như cũng đều phải trải qua sự cho phép của anh.
Cảm xúc khổ sở vẫn khuếch tán, Kiều Vũ Tâm liều mạng nhịn xuống nước mắt, trong khoảng thời gian ngắn, đem tất cả cảm xúc ấy đặt ở trong lòng, cô cảm thấy rất không công bằng, rất không công bằng.
"Em chưa bao giờ hỏi đến chuyện của anh, cũng xin anh đừng hỏi tới chuyện của em, chúng ta... Chúng ta là hai người độc lập, không ai liên quan đến ai, anh... Anh buông ra!"
Hiện tại cô vừa thương tâm vừa tức giận, chỉ hy vọng tìm một chỗ trốn đi, để cho cô yên lặng gặm nhấm vết thương, chẳng lẽ như vậy cũng không được?
"Có nghe thấy không? Buông Vũ Tâm ra!" Giọng của Phó Chính Vũ đã trở nên cứng rắn.
"Không cho phép anh gọi tên của cô ấy." Nghiêm Duẫn Thần vô cùng sắc bén trừng anh.
Phó Chính Vũ hôm nay xuất hiện tại nơi này, là vì biết được Kiều Vũ Tâm đang làm việc đây, anh muốn hẹn cô đi ăn cơm chiều, cũng tính mượn cơ hội lấy thiện cảm, lại một lần nữa thuyết phục Kiều Vũ Tâm làm thư ký của anh .
Đương nhiên, quyết định này ngoài công việc ra, còn kèm theo ý định riêng tư của anh.
Anh thích một cô gái giống như cô vậy -- ôn nhu nhàn tĩnh, thông minh thiện lương, anh muốn tiến thêm một bước để làm quen với cô.
Nhưng, anh lại không hề nghĩ tới sẽ nhìn thấy một màn này.
Nhìn đến Kiều Vũ Tâm bị một người đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị một tay giữ lấy, tinh thần hiệp sĩ của Phó Chính Vũ lập tức ngẩng cao đầu, thầm nghĩ vì giai nhân điềm đạm đáng yêu mở rộng chính nghĩa.
"Tôi cảnh cáo anh một lần nữa, mau buông Vũ Tâm ra, bằng không tự gánh lấy hậu quả."
Nghiêm Duẫn Thần cười giận dữ.
Giây tiếp theo, anh thật sự buông Kiều Vũ Tâm ra, nhưng lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, hung hăng đánh về phía Phó Chính Vũ, người kia không hề đề phòng anh sẽ ra tay như thế, cả người nháy mắt bị anh đánh ngã xuống đất, máu từ mũi không ngừng chảy ra.
Sự ầm ĩ này, hoàn toàn khiến cho người qua đường chú ý, mà Kiều Vũ Tâm theo phản xạ hét lên một tiếng, sau đó khiếp sợ nói không ra lời.
Trên mặt cô không còn chút máu, mãi cho đến khi Nghiêm Duẫn Thần bước đến giữ chặt cô, mới đột nhiên khiến cô phục hồi tinh thần lại.
"Buông! Buông! Anh là người dã man! Anh làm sao có thể đánh người?! Không cần kéo em! Buông ra-- "
Cô thử vài lần muốn vọt tới bên người Phó Chính Vũ coi tình trạng của anh, nhưng cổ tay của cô bị người đàn ông kiên quyết kiềm chặt, không hề buông lỏng chút nào, cuối cùng còn nắm thắt lưng của cô, quăng cô lên xe.
Vừa lên xe, Kiều Vũ Tâm rốt cuộc nhịn không được, nước mắt chảy ào ào, cô cũng không thèm nhìn tới Nghiêm Duẫn Thần, liền đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở trong lòng bàn tay mình, dùng sức khóc.
Siết chặt tay lái, Nghiêm Duẫn Thần tức giận đến xanh mặt, ngũ quan căng thật chặt.
Anh từ lúc Kiều Vũ Tâm khóc, một câu cũng không nói, bởi vì hiện tại anh giống như một con dã thú hoàn toàn bị chọc giận, ngay cả tính tình bản thân đều không thể khống chế, làm sao có thể trấn an cô đang khóc thương tâm?
"Lúc trước em tới khu đông nhà hàng Pháp, bạn học đại học của em Lạc Nhã Quân chính là người đã giới thiệu người đàn ông chết tiệt kia cho em sao?!"
Xe chạy trở về chỗ hai người ở chung, vừa vào nhà, Nghiêm Duẫn Thần liền khắc chế không được cúi thấp xuống, hai tay giống như dã thú bắt lấy con mồi, chặt chẽ cầm bả vai mảnh khảnh của cô.
"Anh..." Kiều Vũ Tâm vẫn rơi lệ không ngừng, trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ tới anh rõ ràng không ở Đài Loan, vì sao còn có thể nắm giữ rõ ràng hành tung của cô?
Trái tim cô đau quá, đau đến nỗi cô không có sức để suy nghĩ thêm gì nữa.
"Anh buông, buông ra -- "
Nghiêm Duẫn Thần căn bản không đem giãy dụa của cô để vào mắt, khom người bế cô lên, thẳng tắp đi về phía phòng ngủ.
Kiều Vũ Tâm kinh hãi hoảng sợ vùng vẫy, la hét: "Không cần! Buông em ra, sao anh lại dã man như vậy?! Em ghét anh, ghét anh! Em không muốn -- "
Cô rất rõ ràng này người đàn ông sắp sửa làm ra chuyện gì với cô, hiện tại cô rất sợ hãi khi đối mặt với những dây dưa thân mật, ý chí nghị lực của cô sẽ bị phá hủy hầu như không còn!
"Em ghét anh?" Sắc mặt Nghiêm Duẫn Thần xanh mét, miệng đang cười, nhưng một chút độ ấm cũng không có. "Bởi vì có người đàn ông khác theo đuổi em, lấy lòng em, cho nên anh liền trở nên không đáng một đồng sao?"
"Anh đáng ghét --" Môi của cô lập tức bị anh ngăn chặn, thân mình mềm mại bị áp đảo ở trên giường.
Nụ hôn của anh thật là ác độc, anh vươn tay bóp lấy chiếc cổ mịn màng của cô, tuy rằng không hề ra sức nhưng đã có hiệu quả bức bách cô nâng cằm lên, tiếp nhận nụ hôn của anh.
"Ngô ngô... Không..." Cô thống khổ lại đáng thương nhíu chặt mày.
Hơi thở của anh hoàn toàn xâm chiếm cô, khuấy động môi miệng của cô, hút hết nước bọt ngọt ngào của cô, cái miệng nhỏ của cô vừa nóng lại vừa tê dại, lại chỉ có thể tùy ý anh muốn làm gì thì làm.
Nghiêm Duẫn Thần buông cánh môi mềm mại của cô ra, thanh âm vô cùng khàn khàn nói: "Gã đàn ông chết tiệt đó... Có từng hôn em như thế này chưa? Hay là em cũng khát vọng được gã ta hôn em, âu yếm em như thế này..."
Anh đang ghen, bị cơn ghen tị trước nay chưa từng có mạnh mẽ chiếm giữ đầu óc, chỉ muốn giam thân thể cô gái nhỏ trong lòng này, làm cho cô chỉ có anh, cảm nhận anh.
"Không... Không..." Trái tim của Kiều Vũ Tâm đau đến mức nói không thành lời.
Nước mắt cô không ngừng rơi, rất nhanh liền thấm ướt khuôn mặt nhỏ nhắn, cũng làm cho Nghiêm Duẫn Thần cảm nhận được mùi vị mặn chát kia.
Trong nháy mắt, anh giống như bị người khác hung hăng đánh một đấm.
"Đừng khóc!" Tiếng nói khàn khàn thô lỗ đến cực điểm, anh không mấy dịu dàng lau đi nước mắt trên má cô, đáng tiếc rất nhanh lại bị những giọt khác thay thế được, hoàn toàn không kịp lau khô.
"Tránh ra... Hu hu Không cần lo cho em..." Cô vô lực chống đẩy anh, đấm vào anh.
Nghiêm Duẫn Thần khẽ cắn môi. "Anh càng muốn lo, em muốn thoát khỏi anh, cả đời cũng không có khả năng!"
Anh không thể chịu đựng được cô rúc vào trong lòng người đàn ông khác, cô chỉ có thể là của anh.
Gầm nhẹ một tiếng, anh lại hôn cô thật sâu.
Không nhìn tới nước mắt của cô, không thèm nghĩ nguyên nhân cô thương tâm nữa, anh có thể cho cô sự vui sướng và ham muốn xác thịt tốt đẹp nhất trên thế giới, làm cho cô dục tiên dục tử, rên rỉ trong lòng anh, thét chói tai, thừa nhận anh tất cả.
"Vũ Tâm, em muốn anh , cho dù em giận anh, chán ghét anh như thế nào, thân thể của em vẫn không thể kháng cự lại anh, khát vọng bị anh giữ lấy..."
Ngón tay của anh tìm kiếm chính xác đến chỗ mẫn cảm của cô, không ngừng trêu đùa, cọ xát.
Khi anh kéo móc khóa chiếc áo cô đang mặc, lộ ra nội y đang bao quanh bầu ngực sữa căng tròn, cúi đầu ngậm lấy đầu v* mềm mại của cô, Kiều Vũ Tâm rốt cục khó có thể khắc chế phát ra tiếng rên rỉ nỉ non.
Người đàn ông dùng thủ đoạn làm mưa gió trên trên người cô, làm cho cô như bị quăng vào ngọn lửa đang cháy, nóng bỏng, thở dốc không ngừng, da thịt trần trụi phiếm hồng, mồ hôi không ngừng chảy ra.
Đúng thế... Cho dù ngoài miệng nói chán ghét anh, muốn anh đi, nhưng trái tim cùng thân thể của cô vẫn đang run rẩy dưới sự đụng chạm của anh, vẫn chờ mong cái ôm mạnh mẽ cứng cáp của anh, vì anh mà mềm nhũn.
Cô yêu anh... Nhưng yêu một người, vì sao lại phải bị tổn thương hết lần này đến lần khác? Có ai có thể nói cho cô biết đáp án không….
Ở trong đầu hỗn độn một mảnh, khi cô đang cảm thấy bàng hoàng không thôi thì người đàn ông vặn bung hai chân của cô, một cái đâm vào mạnh mẽ, anh đem nam căn lấp đầy hoa huy*t non mịn của cô.
"Ân a --" Kiều Vũ Tâm không tự chủ được ưỡn cong người. Cô cùng anh hòa lẫn vào nhau, lửa nóng của anh đang ở giữa hai chân cô thiêu đốt, vô cùng thân thiết lại mãnh liệt thiêu đốt cô.
"Không cho phép em coi trọng người đàn ông khác, anh không cho phép!" Nghiêm Duẫn Thần ở bên vành tai đang nóng lên của cô nói nhỏ, eo mông dùng sức chuyển động, ở nơi ấm áp nhất, mềm mại nhất của cô qua lại nghiền nát.
"A a... Anh không... Ưm..."
Trên chiếc giường lớn bởi vì vận động kịch liệt phát ra tiếng vang, phương thức người đàn ông này muốn cô quá mức cường hãn, mỗi một lần đều vùi thật sâu vào trong cơ thể, hung hăng ma sát da thịt của cô, bừa bãi đoạt lấy cô...
"Em là của anh." Giọng nói của anh khàn khàn lại tràn ngập tình dục, một lần lại một lần tuyên thệ ở bên tai của cô, làm cho lòng của cô rất đau, rất đau, lại không có khả năng khán cự.
"Duẫn Thần... Ôi..." Cô mơ mơ màng màng gọi tên anh, cánh tay mềm mại vòng lên trên cổ ẩm ướt mồ hôi của anh.
Cô nhận thua, thần phục , cô quyến luyến tất cả của anh, làm sao có thể buông ra?
Nghiêm Duẫn Thần cúi người hôn lên nước mắt của cô, thắt lưng và mông của anh vẫn đang mạnh mẽ chuyển động, từng chút một giữ lấy tốt đẹp của cô."Giữ chặt lấy anh, Vũ Tâm, em biết nên làm như thế nào mà."
"Ngô... A a..." Kiều Vũ Tâm leo lên anh, hai chân quấn chặt lấy thắt lưng của anh, dục vọng cứng rắn nóng cháy của anh không ngừng ra vào thân thể ccô, động tác càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mãnh liệt.
Cô thét chói tai, ở trong sự vui sướng cực độ mà khóc ô ô, khoái cảm cực độ cùng sự thỏa mãn nổ mạnh trong cơ thể, cô ngất đi trong vòng tay ấm áp lại cường tráng của anh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.