Mộ Dung Vũ Xuyên ngẩng đầu lên, vô tình thấy khoé mắt Tào Thanh ươn ướt. Hắn không hề cảm thấy buồn cười chút nào dù bản thân hắn là một kẻ lạnh lùng, vì chính mắt hắn đã từng thấy cô gái này trong giây phút cận kề cái chết đã nỗ lực vượt qua… để rồi cuối cùng chính cô lại lựa chọn buông tay.
Mộ Dung Vũ Xuyên bỗng nhiên có một loại dục vọng vô cùng mãnh liệt, dục vọng này vượt qua cả nỗi sợ hãi, hắn muốn trừng trị kẻ thủ ác kia, bắt gã đưa đến pháp trường để chịu sự trừng phạt mà gã đáng nhận…
Bàn tay hắn nắm lại thành nắm đấm đặt trên sàn nhà, cảm nhận được sự tồn tại của linh hồn bất lực ấy, trong lòng hắn âm thầm mặc niệm — tôi sẽ giúp cô yên nghỉ, Trần Mộng Dao.
Sàn — sạt —
Một âm thanh rất nhỏ đột nhiên truyền đến, trong gian phòng yên tĩnh nghe thấy tiếng động đó vô cùng rõ ràng.
Mộ Dung Vũ Xuyên sợ hãi ngẩng đầu, ánh mắt hắn lướt qua Tào Thanh nhìn về phía sau cậu ta —
Đúng lúc nhìn thấy một bóng đen lướt ngang cửa phòng rồi biến mất.
“Có người…” Mộ Dung Vũ Xuyên nhảy dựng lên vọt ra khỏi phòng.
Tào Thanh sửng sốt một chốc rồi nhanh chóng phản ứng lại, cậu ta giơ súng đi theo ngay sau lưng hắn.
Trong hành lang mờ tối, một bóng người nhanh nhẹn chạy về phía cửa ra vào ngôi nhà.
Mộ Dung Vũ Xuyên liều lĩnh đuổi theo.
Lao ra khỏi cửa, bóng đen đó không chạy về phía đường lớn mà chạy về phía bờ sông.
Mộ Dung Vũ Xuyên đuổi theo sát sau lưng nhưng chẳng mấy chốc hắn đã cảm thấy khó thở. Chạy bộ không phải là sở trường của hắn. Hắn cố sức duỗi cặp chân dài đuổi theo bóng đen trước mặt.
Tào Thanh chạy một lúc đã vượt qua mặt Mộ Dung Vũ Xuyên.
Dọc bên bờ sông có một lối đi nhỏ đủ cho một chiếc xe máy chạy qua.
Con đường rất dài.
Một bên là con sông, một bên là lùm cây.
Hung thủ đương nhiên sẽ không nghênh ngang khiêng một cô gái băng qua khu cửa hàng về nhà. Đối với bọn tội phạm mà nói thì con đường bên bờ sông này cực kỳ lý tưởng để hành sự.
Ba người chạy dọc bờ sông thành một đường thẳng như trong một cuộc thi chạy bền.
Tào Thanh phát huy ưu thế của một cảnh sát được rèn luyện bài bản, người trước mặt cuối cùng cũng mệt mỏi chạy chậm lại. Lúc Tào Thanh vươn tay bắt được vạt áo hắn mới nhận ra đối phương có dáng người nhỏ nhắn.
Kẻ đó sợ hãi hô một tiếng, hai chân hắn va vào nhau cùng Tào Thanh té lăn xuống đất.
[Xem các chương mới nhất tại Truyenngontinh(.)com]
Tào Thanh lập tức đè lên người hắn, chợt nhận ra cơ thể bên dưới rất mềm mại.
“Đừng giết tôi, anh muốn gì tôi cũng cho anh hết.” Kẻ đó van xin bằng giọng rất cao và trong.
Tào Thanh lúc này mới nhìn kỹ lại, nhận thấy đó là một người phụ nữ khiến cậu ta vô cùng bối rối. Mộ Dung Vũ Xuyên cuối cùng cũng chạy tới nơi, trên mặt hắn cũng đầy vẻ ngơ ngác.
Người phụ nữ bò dậy, vừa thấy khẩu súng trên tay Tào Thanh liền co quắp nằm rạp xuống đất, miệng lắp bắp: “Cầu xin các người đừng giết tôi, muốn.. muốn… muốn tôi làm gì cũng được, đừng có giết tôi mà.”
Người phụ nữ này vẫn còn trẻ, ngoại hình tuy không xấu nhưng lại trang điểm rất đậm, trong bóng đêm gương mặt cô ta hệt như yêu tinh.
“Chúng tôi là cảnh sát.” Tào Thanh nói.
“Cảnh sát?!” Người phụ nữ từ hoảng sợ chuyển sang nghi ngờ, cô ta lần lượt quan sát hai người trước mặt.
Mộ Dung Vũ Xuyên cất tiếng hỏi: “Vừa rồi cô ở đó làm gì?”
“Ở đâu cơ?” Người phụ nữ vừa đứng lên vừa phủi bụi đất trên người.
“Nhà của Na Lượng.”
“Tôi… tôi hàng ngày đều đến đó mà.” Cô ta đáp.
“Quan hệ giữa cô và hắn là như thế nào?”
“Tôi và hắn?” Cô ta cười khẩy. “Chẳng có quan hệ gì cả. Hai người thật sự là cảnh sát?”
“Không có quan hệ gì sao lại đến nhà của hắn?”
“Chúng tôi…” Tròng mắt cô ta đảo một vòng rồi nói. “Chúng tôi là bạn bè bình thường.”
“Bạn bè bình thường?” Mộ Dung Vũ Xuyên quan sát cô ta từ đầu đến chân.
Xã hội bây giờ rất thịnh hành trào lưu nói ngược. Làm gương tốt cho người khác có thể bị nhận định thành dạy hư thế hệ sau, đền ơn đáp nghĩa có thể bị cắn ngược lại một cái, cứu người bị thương có thể bị đổ tội giết người cướp của, nói bình thường chắc chắn là không bình thường, miệng hay xưng hô anh em chính là loại người thường đâm dao sau lưng người khác.
“Cô đang làm việc ở đâu?” Mộ Dung Vũ Xuyên hỏi.
“Khách sạn Minh Châu.” Cô ta trả lời xong lại bổ sung thêm một câu. “Tôi làm phục vụ chứ không phải làm cái kia đâu nha.”
“Ồ.” Mộ Dung Vũ Xuyên gật gù. “Vậy mỗi ngày cô đều đến nhà hắn sao?”
“Tôi…” Tròng mắt cô ta lại đảo một vòng. “Thỉnh thoảng thôi, chỉ thỉnh thoảng.”
“Vậy dạo này cô có đến nhà hắn không?”
Cô ta không trả lời mà híp mắt hỏi ngược lại. “Có phải Na Lượng đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Mộ Dung Vũ Xuyên nhìn cô ta thật kỹ.
Cô ta lập tức nói tiếp: “Đã rất lâu tôi không gặp hắn ta.”
“Vậy tối nay cô đến đó làm gì?”
“Tôi chỉ đi ngang qua, nghĩ tới hắn nên ghé vào xem sao.”
“Tại sao thấy chúng tôi lại bỏ chạy?”
“Tôi không ngờ lại thấy hai người đàn ông trong phòng hắn. Tôi còn tưởng là… tưởng là…”
Cô ta chớp chớp mắt đầy tinh quái, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Tôi biết hắn có quan hệ với xã hội đen, nhiều khả năng đã đắc tội người khác… Vừa rồi tôi còn tưởng các anh đến tìm hắn báo thù nên mới bỏ chạy. Các anh cũng đâu có nói mình là cảnh sát đâu.”
Cô ta đối đáp khá lưu loát.
Mộ Dung Vũ Xuyên vừa quan sát cô ta vừa suy nghĩ xem lời cô ta nói có bao nhiêu phần đáng tin.
“Hắn…” Cô ta thử thăm dò. “Có phải hắn đã phạm phải tội gì không?”
“Cô đoán xem?” Mộ Dung Vũ Xuyên tung hứng.
Cô ta ngẩn người. “Sao tôi biết được? Tôi chỉ hỏi thăm thế thôi.”
“Cô biết hắn được bao lâu rồi?”
“Đã hơn một năm rồi.” Cô ta vừa nói vừa nhìn đồng hồ đeo tay. “Ối chà, sắp chín giờ rồi, tôi phải về nhà thôi, nếu không người nhà tôi sẽ lo lắng lắm. Mấy anh biết đó, thời buổi bây giờ ra ngoài buổi tối không an toàn chút nào.”
- ------------------
Người dịch: Min_4ever
Xem các chương mới nhất tại Truyenngontinh(.)com