Giải Phẫu Sư: Tân Khái Niệm Pháp Y

Chương 121: Sát nhân tập kích (4)




Minako vừa định giãy giụa đã nghe người đó nói: “Là anh đây.”
Nghe được giọng nói đó, toàn thân Minako bỗng chốc xụi lơ tựa vào lòng hắn.
“Sao em lại chạy lên tận đây? Lúc anh đến không thấy em đâu, cửa ra vào lại mở, anh còn tưởng là hung thủ đã bắt em vào trong nên lập tức chạy lên đây.”
Minako không màng đến bất cứ chuyện gì khác, cô dụi đầu vào lồng ngực Kiều Khải khóc oà lên. Cô rất uất ức, cô cần được an ủi.
Giọng Kiều Khải cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. “Đừng sợ, có anh ở đây rồi. Không cần phải sợ nữa.”
Đây chính là những lời mà Minako muốn nghe nhất.
Cùng lúc đó, tiếng bước chân vang lên ở dưới lầu trở nên gấp gáp hơn.
Như thể đang vội vàng chạy đến.
Kẻ đó điên mất rồi.
Lúc bình tĩnh hắn đã có thể làm ra những chuyện như vậy thì khi trở nên điên cuồng hắn sẽ thế nào đây?
Kiều Khải nghiêm trọng kéo Minako ra phía sau lưng mình. “Lát nữa cho dù có chuyện gì xảy ra thì em cũng phải chạy xuống lầu, chạy đến nơi có người, hiểu chưa?”
“Vậy còn anh?” Minako kinh hoàng hỏi.
“Em không cần lo cho anh.” Kiều Khải bình tĩnh đáp.
Ánh mắt anh ta nhìn trừng trừng về phía cầu thang, chờ đợi bóng dáng của tên ác ma xuất hiện.
“Em không đi đâu.” Minako đứng sau lưng anh ta nhỏ giọng thầm thì.
Kiều Khải đột nhiên quay đầu lại nhìn cô, trong ánh mắt anh ta có tức giận, có kinh ngạc, có đau lòng và rất nhiều cảm xúc khác nữa.
“Em muốn ở cạnh Kiều Khải – kun.” Minako nở nụ cười dịu dàng.
Kiều Khải không nói gì nữa.
Điều quý giá nhất trong cuộc đời là gì?
Có thể là tiền tài, đủ để xài cả mấy đời cũng không hết.
Có thể là danh vọng, quyền lực ngập trời.
Có thể là tài hoa, lưu danh ngàn đời, được người người kính ngưỡng.
Cũng có thể đơn giản chỉ là một câu nói, một ánh mắt ấm áp khiến ta dùng cả đời để trân trọng.
Kiều Khải quay đầu lại, vô cùng bình tĩnh nhìn về phía cầu thang.
Cho dù kết cục của bọn họ có là gì đi nữa, anh ta cũng đã thấy thoả mãn.
Bóng đen đó có dáng người cao ráo không thua gì Kiều Khải, hắn giơ nắm đấm về phía anh ta.
Nơi đây quá tối tăm không thể thấy rõ trong tay hắn có hung khí hay không.
Kiều Khải nghiêng người né tránh, bóng đen phản ứng khá chậm, anh ta lập tức bật đèn pin rọi vào mặt hắn.
Chùm tia sáng chói loà rọi thẳng vào mắt kẻ đó.
Hắn “A” một tiếng rồi lùi về sau. Kiều Khải lao tới vung lên một đấm khiến kẻ đó ngã lăn ra đất.
Anh ta vọt tới giữ chặt bóng đen rồi dùng đèn pin soi kỹ gương mặt hắn.
Chân tướng đã ở ngay trước mắt.
Kiều Khải bỗng ngây người ra.
Kẻ đang nằm dưới đất chính là Mộ Dung Vũ Xuyên.
[Xem các chương mới nhất tại Truyenngontinh(.)com]
Mộ Dung Vũ Xuyên cũng đã nhìn thấy đó là Kiều Khải, bèn lớn tiếng kêu: “Anh buông tôi ra được chưa?”
Kiều Khải tuy hơi do dự nhưng cũng thả Mộ Dung Vũ Xuyên ra.
Mộ Dung Vũ Xuyên nhe răng nhếch miệng vì đau rồi lồm cồm bò dậy. Hắn thấy Minako vẫn bình yên vô sự đứng đấy nên nở nụ cười với cô.
Minako lập tức trốn ra sau lưng Kiều Khải.
Mộ Dung Vũ Xuyên bước tới cầu thang bật đèn hành lang lên, vừa quay đầu nhìn lại đã thấy Minako và Kiều Khải đang nhìn mình không chớp mắt, vẻ mặt vô cùng kỳ quái.
“Hai người nhìn tôi như vậy làm gì?”
“Anh… anh…” Minako run rẩy nói: “Thì ra… chính là anh.”
“Cái gì chính là anh?” Mộ Dung Vũ Xuyên xoa vết bầm trên mặt do bị Kiều Khải đánh. “Tại em nên anh mới bị đánh đây này, em phải trả ơn cho anh như thế nào đây?”
“Anh chính là tên sát nhân ác ma kia! Tôi phải báo cảnh sát!” Minako có Kiều Khải là chỗ dựa nên không còn nhát gan như vừa rồi nữa.
“Trời đất, em đang nói đùa đấy à?” Mộ Dung Vũ Xuyên kinh ngạc nhìn cô.
“Tôi nói rất nghiêm túc đó, chính là anh. Chính anh đã giết Lý Thục Trân và bắt cóc Trần Mộng Dao có phải không?”
Minako hung dữ nhìn hắn chằm chằm, không có vẻ gì là đang đùa cợt.
“Mẹ nó, em dựa vào cái gì mà bảo đó là anh hả? Em có chứng cứ gì không?” Mộ Dung Vũ Xuyên lúc này đã nổi giận.
“Nếu anh không phải là hung thủ, cớ sao lại xuất hiện ở chỗ này?”
“Đó là vì…” Mộ Dung Vũ Xuyên ấp úng.
Hàng chân mày Kiều Khải nhíu chặt, trong ánh mắt chứa đầy vẻ nghi hoặc và dò xét.
“Anh xem đi, hắn ta không trả lời được kìa.” Minako quay sang nói với Kiều Khải như thể đang trưng cầu ý anh ta.
Mộ Dung Vũ Xuyên vừa uất ức vừa oan uổng nên lại càng tức giận hơn: “Con mẹ nó, anh vì lo lắng cho em, sợ em gặp nguy hiểm cho nên… cho nên… mới đến đây tìm em.” Mộ Dung Vũ Xuyên cắn răng giải thích.
Minako đáp ngay: “Không phải anh bảo sẽ về nhà sao? Chúng ta đâu có đi cùng đường?”
“Anh đi được một đoạn đường rồi… thấy lo lắng cho em nên mới quay trở lại tìm em.” Mộ Dung Vũ Xuyên xấu hổ nói hết ra, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống.
“Anh…” Minako cắn môi. “Tôi không tin anh. Vừa rồi ở trong rừng cây tôi đã thấy mặt anh, lúc đó anh đâu phải muốn bảo vệ tôi, là muốn bắt tôi mà…”
“Sao em lại…” Mộ Dung Vũ Xuyên nói không nên lời.
Bây giờ hắn rất khó giải thích. Nếu Minako là loại người lấy oán báo ân thì lần này hắn chết chắc.
“Em xác định vừa rồi người đuổi theo em là cậu ta?” Kiều Khải cũng khiếp sợ không thua gì Mộ Dung Vũ Xuyên.
Minako bước đến gần Mộ Dung Vũ Xuyên hơn để nhìn kỹ mặt hắn, ánh mắt cô chẳng khác nào một vị quan toà đang định tội phạm nhân.
Trái tim Mộ Dung Vũ Xuyên đập bang bang trong lồng ngực.
“Vừa rồi anh ta đeo mũ lưỡi trai và khẩu trang, nhưng dáng người thì giống y hệt.”
Mộ Dung Vũ Xuyên không nhịn được nữa, vẻ mặt hắn trở nên vô cùng kích động khiến Minako sợ hãi trốn trở lại sau lưng Kiều Khải.
- ------------------
Người dịch: Min_4ever

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.