Tại cổng chính trường Đại học y.
Kiều Khải giơ tay phải lên xem đồng hồ đeo tay. “Còn chưa đến 10 giờ, anh vẫn có thể đi tàu điện ngầm về nhà. Hai đứa cũng mau về nhà đi, đừng có ghé đông ghé tây, chưa biết được tên hung thủ có còn rình rập quanh đây hay không đâu. Mộ Dung Vũ Xuyên, tôi nhờ cậu đấy.”
Kiều Khải đi rồi, Minako vẫn còn thất thần nhìn theo bóng dáng anh ta. Đến khi giật mình nhìn lại cô mới phát hiện Mộ Dung Vũ Xuyên đã đi hướng ngược lại được một đoạn. Minako cắn môi, thời điểm này tốt nhất cô không nên ương bướng làm gì.
Cả đoạn đường cô chạy đuổi theo Mộ Dung Vũ Xuyên mà tên đó vẫn bình thản bước đi bằng đôi chân dài, không quan tâm cô có theo kịp hắn hay không. Dường như mỗi lần cô ở một mình với hắn đều sẽ gặp chuyện không may. Lần trước lúc ở phòng pháp y bị ông chú Võ Bưu trông như con tinh tinh bắt quả tang, lần này suýt chút nữa đã mất luôn cái mạng.
Đúng là mệnh tương khắc mà.
Sẽ không có phát sinh thêm chuyện gì xui xẻo đấy chứ?
Minako đang nghĩ ngợi linh tinh thì trời bắt đầu đổ mưa, cơn mưa rào khá nặng hạt kèm theo cả sấm chớp.
Tâm trạng cô lúc này đã không thể tệ hơn.
Mộ Dung Vũ Xuyên như cười như không nhìn cô.
Minako hung hăng trừng mắt với hắn rồi đưa tay che đầu bước đi trong mưa. Bỗng một vật mềm mại chụp trên đầu cô, cô lấy xuống xem mới biết đó là áo khoác của Mộ Dung Vũ Xuyên.
Chẳng hề cảm thấy bớt ghét hắn đi một chút nào, cô lớn tiếng nói: “Tôi sao xứng dùng áo của anh chứ? Tôi vừa lùn vừa xấu cơ mà.”
Mộ Dung Vũ Xuyên cười cười. “Không sao, một cái áo khoác thôi mà. Đừng quên giặt sạch trả lại anh là được, đứa nhỏ ngốc tè dầm.”
Minako ghét nhất là những lời châm chọc của hắn, cô tức tối cãi lại: “Tôi bị doạ sợ mới như vậy, đổi lại là anh thì anh cũng thế thôi.”
“Anh có sợ hơn thế cũng sẽ không tè ra quần, ha ha.”
Chiếc áo khoác lập tức bay trở lại lên đầu Mộ Dung Vũ Xuyên. “Tự mình dùng đi!” Minako tức giận bỏ hắn lại chạy lên phía trước.
Chạy được hai bước cô lại dừng chân. Cô không biết đường đến nhà Mộ Dung Vũ Xuyên.
Mộ Dung Vũ Xuyên đội áo khoác lên đầu mình như một tín đồ Hồi giáo rồi ra vẻ đắc ý bước ngang qua mặt Minako. “Về nhà nào.”
Nước mưa giội ướt từ đầu đến chân Minako. Nước mắt dần dâng lên trong khoé mắt cô. Tên đáng ghét này không biết nhường nhịn phụ nữ một chút hay sao?
Cái tên đàn ông tệ nhất trên đời! Cô hận không thể lao lên cắn hắn hai phát.
Nhìn theo bóng dáng Mộ Dung Vũ Xuyên, cô âm thầm thề với lòng, nếu Kiều Khải – kun đã bảo cô giám thị hắn thì cô nhất định sẽ tìm mọi cách để vạch trần bộ mặt thật của hắn.
Khi sự thật đã được phơi bày, hắn sẽ không thể chối cãi được việc hắn chính là hung thủ.
** [Xem các chương mới nhất tại Truyenngontinh(.)com]
22 giờ 37 phút.
Mộ Dung Vũ Xuyên và Minako giống như ăn trộm lén lút bước vào nhà.
Đèn đã tắt hết, trong nhà là một mảnh tối tăm. Người nhà hắn đều đã đi ngủ hết.
Minako lạnh cóng đến mức toàn thân run rẩy, vừa vào nhà đã lập tức chui vào phòng tắm. Cô cởi hết quần áo ướt ra rồi bước vào bồn tắm, bật vòi sen lên để cho dòng nước ấm phun lên người mình, xua đi cái lạnh. Trong lòng cô dâng lên sự thù hận đối với Mộ Dung Vũ Xuyên.
Vừa quay đầu lại, cô phát hiện trên cánh cửa phòng tắm lờ mờ hiện ra một bóng người.
Minako suýt chút nữa đã thét lên.
Lúc này bóng người đó mới chậm rãi lên tiếng: “Mở cửa ra.”
“Anh… anh… anh muốn làm… làm gì hả?” Minako sợ hãi nấp bên trong bồn.
Không phải hắn muốn động thủ vào lúc này đó chứ?
Giọng nói của Mộ Dung Vũ Xuyên khe khẽ truyền vào trong phòng: “Em định tắm xong mặc lại quần áo ướt hay là cứ thế trần truồng bước ra ngoài?”
“Tôi…”
“Anh mang cho em đồ của em họ anh này.”
“Thật không?”
“Đệt! Không tin thì thôi, anh đi đây.”
“Chờ chút đã.” Minako vội vàng nhảy ra khỏi bồn tắm.
Cô mà để Mộ Dung Vũ Xuyên bỏ đi thật thì cô chính là đồ ngốc rồi.
Minako nói qua cánh cửa phòng tắm: “Đàn anh, phiền anh để quần áo ở dưới đất là được rồi. Arigatou.” Vấp ngã một lần, lần này cô đã có kinh nghiệm nên lời nói cũng dịu dàng và nhỏ nhẹ không ít.
Bóng người ngoài cửa “Ừ” một tiếng, khom người đặt đồ xuống rồi rời đi.
Minako đợi một lát, dán lỗ tai lên cửa lắng nghe tiếng động bên ngoài rồi nhẹ nhàng kéo cánh cửa trượt, thò đầu nhìn ra. Sau khi đã tin chắc bên ngoài không có người, cô mới vươn tay cầm lấy chồng quần áo dưới mặt đất.
Cả quá trình cô đều vô cùng lo lắng và hồi hộp, sợ có một bàn tay nào đó chộp lấy tay cô, chắc chắn cô sẽ sợ hãi tới mức ngất xỉu. Trong tưởng tượng của cô, hình ảnh của Mộ Dung Vũ Xuyên đã tốt hơn được một tí xíu.
Sau khi mặc quần áo đàng hoàng, Minako bước ra khỏi phòng tắm. Cô đến trước cửa phòng Mộ Dung Vũ Xuyên rồi gõ cửa.
“Vào đi.”
Lúc Minako đẩy cửa bước vào, trái tim cô vẫn đập thình thịch trong lồng ngực, không phải cô đang tự chui đầu vào rọ đó chứ?
Phòng của Mộ Dung Vũ Xuyên gọn gàng sạch sẽ hơn trong tưởng tượng của cô. Không có bộ xương người nào ở đây cả, không có dao giải phẫu, trên giường cũng không có bộ thi thể nào.
“Có chuyện gì à?”
“Em… em sẽ ngủ ở đâu?”
“Nếu em không ngại thì có thể ngủ ở đó.” Mộ Dung Vũ Xuyên chỉ về phía chiếc giường.
Giường của hắn lớn hơn giường đơn và bé hơn giường đôi một chút, tuy hơi chật nhưng cũng đủ cho hai người cùng ngủ.
Minako lập tức lui về sau hai bước. “Em ngủ ở phòng khách là được rồi, có thể cho em mượn một cái chăn không?”
“Em đã tự mình quyết định thì anh sẽ không có ý kiến. Nếu như em nói muốn ngủ trên giường thì anh đã ra ngủ ở phòng khách rồi.”
Minako lại bắt đầu ngứa răng.
Phòng khách lớn hơn phòng ngủ. Những người chọn mua nhà đều sẽ ưa thích những căn nhà có phòng ngủ rộng rãi thoáng mát. Tuy vậy chẳng ai thích ngủ ở phòng khách cả. Nơi trống trải sẽ khiến người ta cảm thấy thiếu an toàn.
Minako tủi thân cuộn tròn người trên ghế sô pha, không phải vì lạnh mà là vì sợ. Lúc nãy mắc mưa khiến cô cứ hắt xì liên tục không thôi.
Nếu là Kiều Khải – kun, sao có thể để cô ngủ qua đêm trên một chiếc ghế sô pha được chứ?
Mộ Dung Vũ Xuyên đúng là kẻ chẳng ra gì mà.
- ------------------
Người dịch: Min_4ever