Mộ Dung Vũ Xuyên đã tỉnh táo trở lại sau cơn kinh hoàng. Hắn móc găng tay cao su trong túi ra đeo lên, lấy hai túi ni lông bọc giày lại rồi bước vào trong vũng máu.
“Cậu muốn làm gì hả?” Chị Coco tưởng hắn bị doạ sợ đến phát điên rồi.
Mộ Dung Vũ Xuyên đứng ở trước ghế sô pha quan sát thi thể của Pudding, một lúc sau hắn mới lên tiếng: “Cô đi hỏi mấy chị em của cô xem vị khách của Pudding có dáng dấp ra sao? Vẻ ngoài của hắn có gì đặc biệt không?”
“Cậu thật sự là cảnh sát?” Chị Coco hơi giật mình.
Mộ Dung Vũ Xuyên không trả lời, hắn nhìn khung cửa sổ phía sau ghế sô pha đã bị mở toang.
Rèm cửa sổ bị gió thổi tung bay.
Hắn cúi người xuống quan sát thi thể.
Chị Coco cảm thấy đôi chân mình đang run lẩy bẩy.
Mạnh mẽ ngang ngược không có nghĩa là khi nhìn thấy thi thể sẽ thờ ơ không sợ hãi. Con người luôn sợ hãi theo bản năng khi nhìn thấy thi thể của đồng loại. Chị Coco luôn có cảm giác thi thể của Pudding lúc nào cũng có thể nhảy lên ôm lấy kẻ đứng trước mặt.
Ngón tay của Mộ Dung Vũ Xuyên chọt vào bên trong vết thương tỉ mỉ kiểm tra. Lát sau hắn lại mở miệng người chết ra nhìn vào bên trong, như thể đó không phải là một người chết mà chỉ là một gốc cây, một quyển sách hay một cái bảng…
Chị Coco nhìn động tác thành thạo của hắn, dạ dày quặn lên từng trận co thắt. Cô ta không tài nào nhìn ra gã thanh niên mới lớn đang ngồi xổm trước ghế sô pha lại là một kẻ lợi hại như vậy.
“Phiền cô gọi giúp tôi một cuộc điện thoại.” Mộ Dung Vũ Xuyên nói.
“Gọi cho ai cơ?” Chị Coco còn chưa hoàn hồn hỏi lại.
"Đội trưởng Đội trinh sát số 2 ở Sở cảnh sát tỉnh – Đường Kiện.”
[Xem các chương mới nhất tại Truyenngontinh(.)com]
16 giờ 09 phút.
Lúc Đường Kiện dẫn người đến hiện trường phát hiện án, Mộ Dung Vũ Xuyên đã đứng lên và lau sạch vết máu trên găng tay cao su.
Đường Kiện ngạc nhiên nhìn hắn: “Cậu…”
“Tôi đến muộn một bước, nếu không cô ấy đã không chết.” Mộ Dung Vũ Xuyên nói.
Đường Kiện nhìn thoáng qua tình trạng tử vong của thi thể trên ghế sô pha, da đầu anh ta như muốn nổ tung. Anh ta thở dài một tiếng: “Mục tiêu của hung thủ đã mở rộng từ thành phố C lên phạm vi toàn tỉnh.”
Loại vụ án này có thể khiến bất cứ người phụ trách nào cũng phải đau đầu.
Ba kỹ thuật viên giám định hiện trường thận trọng bước vào trong phòng, chia nhau tiến hành thăm dò và tìm kiếm các chứng cứ còn sót lại tại hiện trường.
Đường Kiện nhìn thi thể của Liễu Quyên rồi hỏi Mộ Dung Vũ Xuyên: “Có thể xác định là cùng một người gây ra không?”
“Xác định.”
“Xem ra thủ pháp gây án rất giống với vụ án đầu tiên phát sinh ở thành phố C.”
“Thủ pháp thì rất giống, nhưng mà…”
“Nhưng mà sao?”
“Cũng có nhiều điểm bất đồng.”
“Không phải cậu định nói nạn nhân đã bị chuyển từ nhà vệ sinh tới ghế sô pha đó chứ?” Đường Kiện hỏi.
“Lúc Kiều Khải kiểm tra thi thể Lý Thục Trân, tôi cũng có mặt ở đó.” Mộ Dung Vũ Xuyên đáp. “So với nạn nhân trước mắt, tôi phát hiện có vài điểm không giống nhau.”
“Ồ?” Đường Kiện tỏ ra rất hứng thú lắng nghe.
“Điểm thứ nhất, hung thủ rạch một chữ thập trên người nạn nhân đầu tiên rồi đâm một nhát dao thứ ba chí mạng ở điểm giao nhau tại phần mũi ức. Mà trên thi thể của Liễu Quyên chỉ có mỗi chữ thập, không có nhát dao thứ ba.”
“Vậy tại sao nạn nhân lại chết?”
“Anh hãy chú ý nhìn vào vùng cổ bên phải của nạn nhân, ở đó có một vết thương rất nhỏ nhưng vết cắt rất sâu, đã cắt đứt yết hầu nạn nhân.” Mộ Dung Vũ Xuyên giơ tay tạo thành tư thế đang ôm một người.
Hắn vừa huơ tay vừa nói: “Lúc hành hung nạn nhân, hung thủ đứng ở phía sau cô ấy, dùng tay phải ghì chặt người nạn nhân, cũng có thể là bụm miệng cô ấy lại nên không ai nghe thấy tiếng kêu cứu. Tay trái hắn cầm dao rạch một nhát tại cổ khiến nạn nhân mất mạng ngay lập tức. Sau đó hắn mới rạch hai đường hình chữ thập lên người nạn nhân.”
“Sao cậu nhìn ra được chuyện này?”
“Nếu hung thủ dùng dao rạch hình chữ thập lên người nạn nhân trước thì cô ấy nhất định sẽ phản kháng rất mạnh. Thế nhưng vết dao tại hiện trường cho thấy nạn nhân không hề giãy giụa, vết dao chữ thập cũng rất ngay lối thẳng hàng. Điều này nói rõ lúc đó nạn nhân đã chết.”
“Tôi nghe nói lúc Lý Thục Trân bị rạch dao lên người thì cô ta vẫn còn sống.”
“Đúng vậy, nhưng mà,” Mộ Dung Vũ Xuyên đáp, “Sở dĩ Lý Thục Trân không giãy giụa là vì cô ta đã bị hung thủ cho uống trà có chứa Benladon. Khả năng gây tê của Benladon khiến cho nạn nhân không còn năng lực phản kháng. Trong khi ở đây Liễu Quyên không hề dùng qua Benladon. Người có sử dụng Benladon sẽ gặp phải tác dụng phụ rất rõ ràng: đồng tử mắt nở rộng, nhiệt độ cơ thể tăng cao, nhưng trên người Liễu Quyên không có những triệu chứng này. Đây cũng là điểm bất đồng thứ hai.”
“Vậy điểm bất đồng thứ ba là gì?”
“Liễu Quyên không bị xâm phạm tình dục.”
“……”
Mộ Dung Vũ Xuyên tiếp tục nói: “Điểm bất đồng thứ tư chính là, khi hung thủ gây án đều sẽ để lại những biểu tượng tôn giáo tượng trưng cho tình dục. Ngoại trừ vết rạch hình chữ thập, hắn còn nhét vào miệng nạn nhân những nội dung trong bản Kinh Thánh. Cả Lý Thục Trân và Trần Mộng Dao đều có, nhưng Liễu Quyên lại không có. Tôi đã kiểm tra rất kỹ toàn bộ cơ thể cô ấy mà không hề tìm thấy.”
“Những tên hung thủ sử dụng thủ pháp gây án điển hình đều có một đặc điểm chung, đó là bọn chúng sẽ không dễ dàng thay đổi cách thức gây án của mình.” Đường Kiện tiếp lời. “Trừ phi đó là do kẻ khác mô phỏng thủ pháp gây án của hắn, hoặc là có một nguyên nhân khác.”
“Tôi nghĩ là tôi đã biết nguyên nhân đó là gì rồi.”
Đường Kiện ra hiệu cho Mộ Dung Vũ Xuyên nói tiếp.
“Liễu Quyên vốn không phải là mục tiêu hung thủ đã chọn sẵn từ trước. Hắn quyết định giết cô ấy là bởi vì cô ấy chuẩn bị gặp tôi. Có thể nói hung thủ lựa chọn hai nạn nhân trước hoàn toàn là theo khẩu vị của hắn, riêng người trước mắt bị giết đơn thuần là vì hắn muốn giết chết cô ấy.” Mộ Dung Vũ Xuyên nhìn thi thể của Liễu Quyên, trong lòng nảy sinh vài phần áy náy.
- ------------------
Người dịch: Min_4ever
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại Truyenngontinh(.)com