Giải Phẫu Sư: Tân Khái Niệm Pháp Y

Chương 136: Tuyệt Địa (4)




“Tôi bỗng nghe thấy có tiếng động bên ngoài cửa sổ. Ngoài đó là khu đất hoang mà, sao lại có tiếng động được, thế nên tôi cảm thấy rất kỳ lạ, bèn rướn người nhìn ra ngoài cửa sổ… Và rồi tôi nhìn thấy một người đứng trong đám cỏ hoang, tay cầm xẻng như đang đào thứ gì đó lên.”
“Hắn đào cái gì?”
“Tôi... tôi thấy hắn lôi ra một thứ gì đó rất dài.”
“Cô có nhìn rõ vật đó không?”
“Không có. Trời bên ngoài mờ tối, hơn nữa thứ đó còn được bao bọc bằng một lớp vải bố, tôi không nhìn rõ.”
“Hắn muốn kéo vật đó đi đâu?”
“Tôi không biết… Hắn nói tối nay hắn bận, bảo tôi mai hãy đến.”
“Ngày hôm sau hắn có đến tìm cô không?”
“Có, giống như mọi khi, mà hắn lại còn có vẻ rất vui. Tôi hỏi hắn có chuyện gì mà vui như vậy, hắn bảo vừa mới làm được một khoản buôn bán có lời. Tôi hỏi hắn buôn bán thứ gì, hắn chỉ cười chứ không nói. Vài ngày sau tôi lại đến nhà hắn, nhân lúc hắn ra ngoài mua rượu và đồ nhắm, tôi leo ra ngoài cửa sổ đến chỗ hắn đào đất ngày hôm qua để xem rốt cuộc hắn đã làm gì.”
“Cô nhìn thấy gì?”
“Chẳng có gì cả. Thứ đó đã không còn ở đây, hoặc có thể hắn đã đem nó chôn ở chỗ khác rồi. Trên mặt đất chỉ còn lại một cái hố thật to đủ cho tôi nằm vào.”
- -----------
[Xem các chương mới nhất tại Truyenngontinh(.)com]
Đây là một manh mối hiếm hoi của vụ án giết người liên hoàn do một người duy nhất có khả năng nhận biết hung thủ cung cấp. Chính đoạn đối thoại khiến người ta mơ hồ như lạc vào sương mù làm Mộ Dung Vũ Xuyên cảm thấy trong đó có vấn đề.
Khi đã tỉnh táo và suy nghĩ lại, hắn chợt phát hiện trước đó hắn đã phạm phải một sai lầm. Hoặc có thể nói, tất cả mọi người đã phạm phải một sai lầm.
Kỳ thực khi Liễu Quyên vô tình phát hiện ra bí mật đó, chân tướng sự việc đã ở ngay trước mắt tất cả mọi người, nhưng bọn họ lại suy nghĩ quá phức tạp.
Na Lượng với với cô ấy hắn đã “làm được một khoản buôn bán có lời”. Từ “buôn bán” ở đây thật sự mang nghĩa “buôn bán”. Nói cách khác, hắn đã bán thi thể của Trì Phỉ Phỉ cho một người khác.
Tuy nghe có vẻ rất hoang đường, nhưng nếu dùng một góc độ khác để suy nghĩ, giả dụ như thật sự có một người sẽ đồng ý bỏ tiền để mua thi thể của Trì Phỉ Phỉ, vậy thì chuyện này nên giải thích như thế nào?
Một người đồng ý bỏ số tiền lớn để mua thi thể một người khác, trừ phi hắn ta hoặc cô ta có sở thích sưu tập thi thể, nếu không cách giải thích đơn giản nhất chính là bộ thi thể này rất có ý nghĩa với kẻ đó.
Như vậy kẻ đó là ai?
Hắn ta hoặc cô ta có quan hệ gì với Trì Phỉ Phỉ và Na Lượng?
Và kẻ đó có liên quan gì đến tên hung thủ của vụ án giết người liên hoàn này?
Mộ Dung Vũ Xuyên lại nghĩ tới những điểm mâu thuẫn trong vụ án.
Điều hắn nghi ngờ nhất chính là hung thủ rốt cuộc có phải là người thuận tay trái hay không?
Vốn ban đầu chuyện này cũng không khiến cho hắn chú ý. Nhưng khi những vết dao của hung thủ xuất hiện mâu thuẫn thì hắn đã bắt đầu hoài nghi.
Vết dao trên cơ thể Lý Thục Trân chứng tỏ hung thủ là người thuận tay phải, vết dao trên cổ Liễu Quyên lại chứng tỏ hung thủ là người thuận tay trái.
Mộ Dung Vũ Xuyên nhớ lại trong bản ghi chép đối thoại Trần Mộng Dao từng nói, lúc hung thủ kẹp lấy cổ cô ấy từ sau lưng, mông trái cô bị kim tiêm đâm vào. Như vậy có nghĩa là hung thủ ghì lấy cô bằng tay phải và rút kim tiêm bằng tay trái rồi đâm cô. Điều này lại một lần nữa chứng minh hung thủ thuận tay trái.
Lý do xuất hiện mâu thuẫn này là vì hung thủ cố ý muốn che giấu việc hắn là người thuận tay trái.
Trên đời này người thuận tay trái có rất nhiều, tại sao hung thủ phải che giấu điều này chứ? Nguyên nhân gì khiến cho hắn để ý chuyện này như vậy?
“Ui da, anh này đi đường sao bất cẩn thế?” Một cô gái ăn mặc rất trẻ trung kêu lên.
Chàng trai vạm vỡ đi bên cạnh cô lập tức đứng che ở trước mặt cô, như thể Mộ Dung Vũ Xuyên vừa đùa giỡn bạn gái hắn vậy. Hắn đứng đối diện Mộ Dung Vũ Xuyên, làm tư thế phòng ngự trong nhu đạo, mặt nghiêm trọng như lâm phải đại địch.
Mộ Dung Vũ Xuyên giơ tay lên xem đồng hồ, 20 giờ 05 phút. Đột nhiên toàn thân hắn chấn động như vừa bị giật điện.
Hắn nhìn chằm chằm đôi tình nhân, miệng gào to: “Tôi biết rồi! Tôi biết chuyện gì đã xảy ra rồi!”
Chàng trai bị hắn doạ đến mức phải lùi về sau một bước, lóng ngóng đạp trúng chân cô bạn gái đứng phía sau.
Ánh mắt Mộ Dung Vũ Xuyên trở nên cuồng loạn: “Vấn đề bây giờ là, phải tìm hắn ở đâu?”
Cô gái lên tiếng trách cứ bạn trai: “Sao anh không ra tay đi? Hắn còn quát vào mặt anh kìa…”
Chàng trai vẻ mặt trắng bệch nói với cô: “Em không thấy chúng ta đã đụng phải một gã bị bệnh tâm thần sao? Hắn mà lên cơn thì nguy hiểm lắm đó…”
- ------------------
Người dịch: Min_4ever

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.