Chương này mình xin gửi tặng bạn Jamesvo74862, cảm ơn bạn đã ủng hộ kim phiếu cho truyện ạ. ^^
===============
“Ai… ai vậy?” Giọng Minako trở nên run rẩy. Thực ra cô không cần ai trả lời mình cả, cô chỉ cần được bảo vệ ngay lúc này. Cô ôm chặt cánh tay Mộ Dung Vũ Xuyên như thể nếu không làm vậy thì cô chẳng thể nào đứng vững được nữa.
Giờ khắc này Mộ Dung Vũ Xuyên cũng không thể trả lời cô. Đối mặt với biến cố đột nhiên xuất hiện, đầu óc hắn cũng trì trệ không khá hơn Minako là bao.
“Lộp cộp, lộp cộp, lộp cộp…”
Có thể hắn không sợ thi thể. Có thể hắn đối với mọi chuyện đều hững hờ không màng đến, bởi vì hắn thông minh, đẹp trai, hắn gian xảo, giàu có, vì hắn từ lúc sinh ra đã ở trên vạch đích. Hắn cho rằng những điều đó là đương nhiên, đây là số mệnh của mỗi người.
Vì sao có những đứa trẻ vừa sinh ra đã bị cha mẹ vứt bỏ? Vì sao có những kẻ xấu xa tội ác chồng chất lại được người người tôn kính?
Ta không thể không thừa nhận một sự thật, rằng ông trời vốn không công bằng.
“Lộp cộp, lộp cộp, lộp cộp…”
Mộ Dung Vũ Xuyên cảm thấy như có một bàn tay đang nắm lấy trái tim hắn, từ từ siết chặt, khiến hắn chỉ muốn nôn ra ngay lập tức.
Sắc mặt hắn trong bóng tối lúc này đã trắng bệch như một tờ giấy, nhưng hắn vẫn cố gắng tỏ ra trấn định vì không muốn bị mất mặt trước Minako.
Chính lúc này, tiếng bước chân đột nhiên biến mất. Toàn bộ hành lang tầng hầm lại trở nên yên tĩnh.
Kẻ đó dường như đã tan vào trong bóng tối. Tiếng động vừa rồi bọn họ nghe thấy có lẽ cũng chỉ là ảo giác.
Mộ Dung Vũ Xuyên nắm tay Minako rất chặt, lòng bàn tay hắn ẩm ướt và lạnh băng, không rõ là mồ hôi lạnh của hắn hay của cô.
Minako khó nhọc cất tiếng: “Người đó… người đó đi rồi sao?”
Mộ Dung Vũ Xuyên cố gắng nuốt nước miếng, miễn cưỡng trả lời cô bằng một giọng bình tĩnh: “Có lẽ thế… Thật ra…”
Hắn vừa nói được một nửa thì tiếng bước chân lại đột ngột vang lên, lần này kẻ đó đã ở ngay trước mặt họ.
Kẻ núp trong bóng đêm đang nhào tới.
Chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt. Không kịp suy nghĩ lấy một giây, không kịp đưa ra một phán đoán nào, phản ứng duy nhất của Mộ Dung Vũ Xuyên là bỏ chạy.
Đầu óc hắn lúc này hoàn toàn trống rỗng. Thân thể hắn không còn nghe theo sự chỉ huy của bộ não. Không biết đã chạy được bao xa, hắn mới nhận ra mình không còn nắm tay Minako nữa.
Cùng lúc đó, một tiếng kêu thê lương của con gái từ phía sau truyền đến…
Nhưng Mộ Dung Vũ Xuyên không hề dừng lại. Hắn không biết tại sao mình vẫn còn chạy.
Chạy tất tả.
Chạy vội vã.
Mãi cho đến khi từng cơn gió lạnh thổi vào mặt, ánh đèn đường chói sáng đập vào mắt hắn. Hắn an toàn rồi sao?
Một chất lỏng lành lạnh từ trong hốc mắt hắn chảy xuống…
Kiến trúc vuông vức của toà nhà cục cảnh sát nhìn từ xa trông như một con quái vật xấu xí đang co đầu rút cổ trong bóng đêm.
Mộ Dung Vũ Xuyên kiệt sức tựa lưng vào thân cây, từ từ tuột xuống đất. Hắn run rẩy rút ra một điếu thuốc, đốt lên rồi nhét vào trong miệng, rít một hơi thật mạnh —
Từng ngụm từng ngụm khói thuốc bay lượn xung quanh hắn tạo thành một làn khói mờ đục. Hút xong một điếu mà hắn vẫn còn ngồi run rẩy.
Hắn không cách nào ngờ được bản thân mình lại là một tên hèn nhát như vậy. Giây phút đau khổ nhất của một người là lúc hắn phát hiện bản thân mình chính là loại người mà mình căm hận nhất.
Quá trình nhận ra cái tôi thật sự của mỗi người thường là quá trình đầy đau khổ và bất đắc dĩ.
Lấy di động trong túi áo ra, hắn bấm số điện thoại của Lục Tiểu Đường. Điện thoại vừa đổ chuông hắn đã ấn ngay nút tắt.
Bây giờ hắn biết phải nói gì với Lục Tiểu Đường đây?
Hắn còn có thể nói được gì?
Cho đến khi trời tờ mờ sáng hắn mới tựa vào thân cây đứng lên. Hai chân hắn lúc này đã tê cứng, chẳng biết tại sao hắn lại đi trở về.
Toà nhà cục cảnh sát lờ mờ hiện ra đường viền vuông vức, vẻ âm trầm ban nãy đã biến thành chán chường. Hắn vòng ra cửa sau, cánh cửa đang rộng mở vì lúc nãy hắn đã tông cửa chạy ra. Chiếc xe máy điện vẫn còn đậu bên cạnh cửa.
Nhìn vào bên trong, hắn có thể thấy rõ bậc thang dẫn xuống tầng dưới, từng bậc thang tối đen nay đã biến thành màu xám trắng.
Mộ Dung Vũ Xuyên bước từng bước xuống cầu thang, lồng ngực đang bình tĩnh lại bắt đầu nhảy lên thình thịch đến mức khiến lòng dạ hắn rối bời.
Hắn không dám dự đoán xem mình sẽ nhìn thấy điều gì, hắn ép buộc bản thân không được nghĩ tới nữa.
Khi đặt chân xuống tầng hầm, hắn hít sâu một hơi rồi đối mặt với dãy hành lang u ám sâu thăm thẳm.
Ánh sáng lờ mờ bên ngoài chiếu vào tuy không quá rõ ràng nhưng cũng đủ khiến cho người ta an tâm.
Hắn mở to hai mắt, cẩn thận nhìn… Bỗng nhiên hắn há hốc mồm.
Hành lang tuy âm trầm nhưng lại vô cùng sạch sẽ. Chị Đinh Lan là một người có bệnh thích ở sạch, mỗi ngày dù đã có cô lao công quét dọn thường xuyên, chị vẫn phải lau dọn thêm một lần nữa mới yên tâm.
Trên mặt đất lúc này rất sạch sẽ, không có mảnh vụn quần áo, cũng không có một vết máu nào.
Mộ Dung Vũ Xuyên đi tới đi lui trên hành lang, kiểm tra tỉ mỉ từng ngóc ngách cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.
Mỗi cánh cửa trên hành lang hắn đều mở ra xem. Phòng khám nghiệm tử thi, phòng xét nghiệm, phòng lưu trữ, nhà kho, phòng hồ sơ…
Không có gì cả.
Hắn cũng không rõ đây có phải là điều hắn muốn thấy hay không. Nhưng một người trưởng thành có sức khoẻ bình thường đều có thể khiêng một cô gái hơn bốn mươi ký đi mà không gặp khó khăn gì. Thậm chí một người phụ nữ cũng có thể làm được.
Hắn nhún vai, khoé miệng nhếch lên thành một nụ cười quen thuộc, nhưng nụ cười này trông còn khó coi hơn là khóc.
“Cho dù thế nào thì em cũng sẽ cố gắng, xin anh hãy giúp em. Xin nhờ anh ạ! Korekara osewa ni narimasu!”
“Em… thật ra lúc học đại học ở bên Nhật em chưa từng chạm vào thi thể.”
“Thật ra em làm sinh viên trao đổi quốc tế đến trường anh là bởi vì thành tích học tập của em rất kém. Những bạn học có thành tích tốt đều được trao đổi đến các đại học ở Mỹ và Đức rồi.”
“Ừm — em muốn ăn mì ramen. Ăn sushi nhiều sẽ bị béo phì.”
“Nhưng em không thích mình trông như một con heo nhỏ đâu.”
.........
Mộ Dung Vũ Xuyên lái xe máy điện chạy như bay trên đường lớn. Lúc đi là hai người nhưng bây giờ chỉ còn mỗi mình hắn.
Sáng sớm đầu ngày, người người tụ tập ở công viên để tập thể dục, mấy chú chó cưng chậm rãi chạy theo chân chủ, trên gương mặt đáng yêu ngốc nghếch hiện lên vẻ hạnh phúc.
Một ngày bình thường như bao ngày khác lại bắt đầu.
Nước mắt đã làm mờ đi ánh mắt hắn, tựa như có một con dao đang cắm phập trong lồng ngực hắn và ra sức vặn xoắn. “Xin lỗi, xin lỗi em —”
- -------------------------
Người dịch: Min_4ever
Dịch và đăng độc quyền tại