Gian Khách

Chương 3: Cây lê kỳ quái




“Tuy rằng ngươi lúc này ngươi cười vô cùng tươi, có chút phong thái vô sỉ của tiểu gia ta, nhưng…Ta vẫn phải bắt buộc nói cho người một tin vô cùng xấu, khiến người phải tỉnh lại trong giấc mộng giữa ban ngày, thật ra ngại quá.”
Tiết trời chiều của trường đại học Lê Hoa luôn ấm áp như vậy, khiến con người ta luôn có cảm giác muốn lười nhác. Hứa Nhạc nhìn khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc kia bên ngoài cánh cổng sắt, nhìn nụ cười treo trên mặt tên quan viên lưu manh lười nhác kia, không nhịn được mắng: “Rắm rít chuẩn bị thả đi.”
Mấy tháng gần đây, Thi Thanh Hải luôn bận bịu công tác, lại không biết hắn rốt cuộc là bận gì, tóm lại cả người đã gầy rộc đi, có điều bộ dạng gầy gộc của hắn lại khiến cho các đường nét trên khuôn mặt rõ ràng hơn, cùng với đôi mắt ong bướm làm mê say người kia, thiếu đi chút quyến rũ, nhưng lại tăng thêm vài phần anh dũng, lại càng hấp dẫn được những ánh mắt thèm thuồng nóng rực của những sinh vật giống cái trung niên kia.
Thí Thanh Hải đưa một điếu thuốc qua khe cửa sắt, hắn tự mình châm một điếu, nghiêm túc nói: “Chuyến bay ngày hôm qua của anh em Trâu gia, đã đến Lâm Hàng Châu rồi, cậu tự cẩn thận một chút, mấy ngày gần đây đừng đi ra cổng trường, cho đến khi tôi cho cậu một tin chính xác.”
Ngón tay Hứa Nhạc đang kẹp thuốc cứng đờ lại, không để ý châm thuốc, sau khi sững người mới nhớ ra hai khuôn mặt khó nhìn khiến người khác phải ghét bỏ kia, mấy tháng gần đây, hắn bận học các kiến thức cơ bản của phần cơ giáp, bận luyện công ban đêm, bận lĩnh hội sự thanh xuân bất ngờ đến trên lưng mình, lại quên đi chuyện này. Hắn nhìn Thi Thanh Hải hỏi: “Cậu lấy tin này từ đâu?”
“Đừng quên rằng thiếu gia ta là một điệp viên phòng ngoại cần.” Giọng điệu của Thi Thanh Hải không hề nhẹ nhàng, trong lòng hắn cảm thấy đen đủi, lần trước hắn mạo hiểm nổ súng ở bên ngoài tiệm hàng đêm, đã muốn đem vũng bùn này dính vào người, kết quả không ngờ các ông thâm căn cố đế ở bộ quốc phòng lại không hề nể mặt, cách vài tháng lại phái con gái mình qua, Thi Thanh Hải không phải sợ sự báo thù của đối phương, chỉ cần bên hông hắn còn súng, thì không có người nào có thể đối phó với hắn, vấn đề là ở Hứa Nhạc, hắn rất lo lắng cho người bạn duy nhất này của mình.
Một tên gác cổng không có địa vị thì có đánh giỏi thế nào, cũng không thể nào là đối thủ của những người đó…Hơn nữa điều khiến Thi Thanh Hải buồn bực lo lắng nhất là, Hứa Nhạc đắc tội với hai anh em kia, toàn bộ đều là lỗi của mình.
“Trên đời lại có người thù dai nhớ lâu vậy à?” Đương nhiên Hứa Nhạc không biết trên đời này thật sự có người như vậy, những đại nhân vật ở tầng lớp trên của xã hội, một khi bị tổn hại thể diện, nếu không thu hồi cả vốn lẫn lời lại, sẽ tuyệt đối không buông tay, “Cậu nói tên thiếu tá đó là người của quân khu ba, chẳng lẽ vì để đối phó với chúng ta mà đến Lâm Hải sao?”
“Họ đến Lâm Hải tự nhiên không phải là vì chúng ta, nhưng tiện tay thu thập hai chú cún dám sủa gâu gâu trước mặt họ, e rằng họ cũng không ngại đâu.”Đôi mắt đẹp của của Thi Thanh Hải thoáng lên một tia âm trầm, nhìn khuôn mặt chân thực bình phàm của Hứa Nhạc, lòng nghĩ nếu hai anh em kia có thật sự gây rối, nếu thực không thể được thì bản thân chỉ còn cách hạ độc thủ thôi, cùng lại sau chuyện này bị tổ chức khai trừ thôi. Nhưng khai trừ với Thi Thanh Hải dường như là từ đồng nghĩa? Hắn bỗng nghĩ điểm này, ngược lại cảm thấy trong ngực mình là trời cao biển rộng, cười nhìn Hứa Nhạc nói: “Đừng lo lắng quá, giao cho tôi làm là được rồi…Có điều, cậuphải nói cho tôi biết, vừa rồi tủm tỉm cười dưới ánh nắng, có phải đã có chuyện vui gì không?”
Hứa Nhạc sừng người lại, sắc mặt của Thi Thanh Hải lại thay đổi, nghiêm túc nhìn hắn nói: “Đừng nói với tôi, đây là lần đầu tiên cậu biết yêu đấy nhé.”
Hứa Nhạc không gật cũng chẳng lắc đầu, chỉ đứng ngây ra đấy. Thi Thanh Hải kinh ngạc nhìn hắn cả nửa ngày trời, bỗng mở miệng nghiêm túc nói: “Đừng trúng kế, huynh đệ. Tình yêu là gì? Tình yêu chỉ là cái cục nợ đời.”
Thi Thanh Hải tuy không phải là một chính nhân quân tử, thậm chí có thể nói là buông thả phóng túng, một tên lưu manh đã hại không ít cô gái, nhưng rất ít khi nói ra những câu nói hạ lưu khiếm nhã vậy. Hứa Nhạc nghe thấy câu này lại không hề tức giận. Hắn cau mày nói tiếp: “Tình yêu á..Chỉ là sự đối thị của đôi mắt, sự cọ xác của xác thịt, sự trao đổi thể dịch.”
Ba câu nói này lập tức khiến Thi Thanh Hải phải chấn động, hắn nhìn Hứa Nhạc như một người xa lạ, thầm nghĩ cái gã nhìn trông có vẻ thật thà này, sao có thể nói là những luận điểm thô bỉ nhưng lại chính xác như vậy?
Hắn không còn để ý đến Hứa Nhạc vẫn đang ngây người , bước tới chiếc xe công vụ màu đen. Ngồi trên ghế lái, hắn nhìn bên cánh cửa sắt, dưới ánh nắng, Hứa Nhạc vẫn đứng sững ở đó, lắc đầu---- Hắn không có quá nhiều thời gian để lo cho chuyện riêng của Hứa Nhạc, trong mấy tháng này, hắn đã phải điều động tất cả các nguồn trong tay mình, lại vẫn không thể tìm được vị trí của thái tử trong Đại Học Thành. Thậm chí có lúc hắn đang hoài nghi, tổ chức trọng thị một người trẻ tuổi như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Trên thế giới rốt cuộc có con người như vậy hay không?
Thi Thanh Hải lái xe đi mất, chỉ lưu lại một mình Hứa Nhạc ngây người ở đó. Hắn ngẩng đầu nhìn ánh nắng chói mắt ấy, nghĩ tới hôm qua cũng là dưới ánh nắng này, hắn và Trương Tiểu Manh chậm rãi bước đi trên đường chạy của sân vận động, xung quanh có vô số sinh viên xói con mặt kỳ dị tới, xem ra bản thân đã vi phạm với ý nguyện của mình, đã nổi tiếng rồi? Ba câu nói tình yêu vừa rồi, chính là câu mà Phong Dư đại thúc thường ngày nhàn rỗi lải nhải bên tai Hứa Nhạc, Hứa Nhạc vô thức nói ra, trong lòng lại không tài nào tán đồng với quan điểm trần trụi kia.
Mình và Trương Tiểu Manh có thể phát triển thêm không? Không cần nhiều thời gian suy nghĩ, Hứa Nhạc đã phủ nhận chuyện này.
Hứa Nhạc đã để lại cho Trương Tiểu Manh một ấn tượng vô cùng tốt, đây là một thanh niên trẻ chân thành lương thiện, cùng với nhiều lần tiếp xúc nói chuyện sau này, cô phát hiện ra rất nhiều ưu điểm của Hứa Nhạc, nào là cầu tiến, nào là cố gắng, nào là chung thủy, nhưng có thể thế nào chứ? Cô chỉ có thể thận trọng duy trì khoảng cách, nhưng lại hi vọng có được tấm lòng chân thành kia, đến cùng cô cũng sẽ có một ngày phải rời bỏ đại học Lê Hoa, quay trở lại bên cạnh ngài nghị sĩ, giúp ông ta xử lý đống sự vụ rườm rà phức tạp. Cô thường nhắc nhở bản thân đứng nên có lòng tham lam quá, có một cuộc sống yên bình trong trường đã đủ rồi, đối phương rốt cuộc cũng chỉ là một người bình thường, có lẽ sẽ đạt lý tưởng vào được công ty thiết bị động cơ Quả Xác, nhưng… vậy thì có quan hệ gì đến mình?
Hứa Nhạc không biết mình với Trương Tiểu Manh là cảm giác gì, chỉ cảm thấy đôi mắt bị viền kính đen che phủ của đối phương rất bình yên, rất thu hút. Một người trẻ tuổi chưa đầy hai mươi, lần đầu có sự tiếp xúc riêng với người khác giới như vậy, khó mà kìm nén được bắt đầu hấp hé ánh sáng, hắn thích ngồi bên cạnh cô, nhưng cũng cần phải thận trọng duy trì cự ly, không phải vì ánh mắt kỳ lạ kia, không phải vì gia thế cực tốt của đối phương, mà là bởi vì vấn đề của bản thân hắn, hắn không biết lúc nào sẽ của quân Liên Bang tới bắt mình.
Hứa Nhạc chưa từng yêu, Trương Tiểu Manh cũng chưa từng, lại gặp đúng tuổi yêu đương, giống như cây trong vườn lê đang sinh sôi nảy nở trong mùa xuân vậy, điều thú vị là, họ không hiểu cái gì gọi là ái mộ, cái gì gọi là thích, lại bắt đầu thích các cảm giác này, nhưng lại vì những nguyên nhân thực tại hay hoang đường phi lý, mà duy trì khoảng cách, khiến tâm ý có và không có, cũng chỉ giữ ở trong lòng.
Nếu như chỉ ở trong nội tâm mà không ai nhìn thấy, tự nhiên sẽ không thể nói được thích hay không thích. Sự chung sống của họ lúc này, giống như cây trong khu vườn lê dùng xích sắt trói chặt lại, ngốc mà đáng yêu.


Trong phòng làm việc trông có vẻ sạch không hạt bụi, Trương Tiểu Manh đang ngốc mà đáng yêu đang cầm chiếc máy hàn laser loại nhỏ, có ý muốn hàn nối các linh kiện kim loại nhỏ kia lại. Nhưng tuy cô đã có sự thẩm thấu lý giải xuất sắc về mặt các bài học, có điều khi chạm tay làm, lại tỏ ra vô cùng lúng túng.
Bên ngoài phòng làm việc của cô, mấy nam sinh đang chăm chú nhìn cô làm với con mắt quan tâm, lo lắng, chỉ hận một nỗi không thể xông vào làm thay cô. Thời gian luôn dễ khiến con người quên đi tất cả, những sinh viên giờ đây sớm đã quên đi việc Trương Tiểu Manh đã từng nghỉ học một năm, có hành động ấu trĩ đi đến khu hành chính S2, Trương Tiểu Manh là một nữ sinh xinh đẹp khả ái, hơn nữa là có một gia thế và tính cách không tồi. Tuy gần đây trong lời đồn trường học cô lại trở nên cổ quái, thích ở bên một anh gác cổng cũng là sinh viên dự thính nghèo kiết xác, nhưng họ không muốn tin vào điều này, theo tin tức nội bộ trong ký túc xá nữ sinh, Trương Tiểu Manh hoàn toàn phủ nhận khả năng cùng với thằng nhóc nghèo hèn này ở bên nhau.
Có lẽ tâm trí đã bay tới một nơi, tốc độ vẫn đều đều, mấy nam sinh kia vô thức quay đầu lại, nhìn gian phòng làm việc bên cạnh hoàn toàn trong suốt, sau đó họ chấn động dị thường khi nghe thấy tiếng tách.
“2 phút 23 giây!” Giáo sư Châu mặc chiếc áo làm việc mang theo một nét mặt không thể ngờ chăm chú theo dõi màn hình hiển thị cửa phòng làm việc, lớn tiếng nói với người trẻ tuổi trong đó: “Hứa Nhạc! Cậu đúng là thiên tài! Hôm qua mới phá vỡ kỷ lục lắp ráp ba bộ linh kiện trong trường, hôm nay lại phá vỡ kỷ lục về bản vẽ B! ***! Nếu không phải cậu chỉ đủ điểm một lịch sử chính trị học và kinh tế học, ta nhất định sẽ tiến cử với trường học cho cậu làm sinh viên chính thức miễn phí, thậm chí chỉ hận một nỗi không thể tiến cử cậu đi học viện quân sự một!”
Nghe nói lúc trước giáo sư Châu là một kỹ sư cơ giáp cấp đoàn của trung tâm phân phối lắp ráp lớn nào đó của bộ quốc phòng, đến nay vẫn mang phong cách đậm chất quân nhân, giọng nói vô cùng lớn, khiến cả tòa nhà thực nghiệm vang lên tiếng ong ong, huống hồ là lúc này ông đang hét ra tiếng reo vui cuồng nhiệt. Thoáng chốc, tất cả học sinh đều nghe thấy lời ông nói, ánh mắt ngưỡng mộ và chấn động chiếu vào phòng làm việc trong suốt kia.
Trương Tiểu Manh chỉ đang cách một mặt phẳng kính lớn, vụng về thao tác điểm hàn thứ tư, kinh ngạc ngẩng đầu lên, bỏ cặp kính viền đen xuống, nhìn sang bên cạnh, cô không thể ngờ rằng, một nam sinh nhìn bình thường quá đỗi, lại là có một tài năng thiên phú ở những mặt này, ngay cả giáo sư Châu cũng cảm thấy sửng sốt kinh ngạc.
Cánh cửa trong phòng làm việc trong suốt đó mở ra, Hứa Nhạc sau lưng ướt đẫm mồ hôi bước ra, dùng ống tay áo quệt những giọt mồ hôi đang chảy xuống trên trán, vờ như không nhìn thấy những con mắt kinh ngạc tò mò xung quanh mình, nhìn về hướng giáo sư Châu gật đầu tỏ ý khiêm nhường. Những kỹ năng thao tác được Phong Dư đại thúc tận tay truyền cho, dùng để hoàn thành phần thao tác thực tiễn ở trường học, tự nhiên sẽ có thể nhanh hơn các sinh viên khác nhiều. Chỉ là hắn cảm thấy đôi chút bất đắc dĩ, bản thân một khi tiếc xúc với những công cụ đó thì không thể khống chế cảm xúc của bản thân, vì muốn giảm tốc độ lại trong trạng thái say mê, hắn đã phải cố gắng hết sức, thậm chí gấp gáp đến độ toát mồ hôi, kết quả dường như vẫn nhanh đôi chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.