Giản Tích

Chương 6:




Phần 6/6
16
Như tôi dự đoán, Giản Mặc đánh Giang Lăng Xuyên xong thì đưa Giản Miên đi bệnh viện.
Anh ta khuyên Giản Miên: "Miên Miên à, em bỏ đứa bé này đi. Thứ đàn ông cặn bã như Giang Lăng Xuyên không xứng để em sinh con cho hắn đâu."
Ban đầu Giản Miên còn không chịu, cô ta không cam lòng: "Nhưng đứa bé này là át chủ bài duy nhất của em. Giờ em đã không có nhà để về rồi, nếu em không gả cho Giang Lăng Xuyên thì sau này phải làm sao?"
Giản Mặc nắm chặt tay Giản Miên, bảo đảm chắc chắn: "Miên Miên, trừ anh ra em không cần phải dựa vào bất kỳ thằng nào cả. Anh có thể nuôi em cả đời."
Giản Miên như chết đuối vớ được cọc, cô ta gật đầu nói: "Được, em đồng ý. Vậy về sau em chỉ có thể dựa vào anh thôi đó, anh đừng có mà phụ em."
Sau khi Giản Miên làm phẫu thuật xong, Giản Mặc thuê một căn hộ bên ngoài cho cô ta.
Người giúp việc nhà họ Giản, dì Lâm hay tin thì chủ động nói với Giản Mặc: "Cậu chủ, cô Miên quen uống canh tôi nấu rồi. Hiện tại cô ấy đang cần bồi bổ sức khoẻ, hay là để tôi mỗi ngày nấu canh sau đó đưa sang cho cô ấy uống nhé."
Giản Mặc gật đầu: "Vậy phiền dì."
Sở Dao, bạn gái của Giản Mặc về nước. Cô ấy đang mang thai, trở về để hai gia đình bàn chuyện kết hôn.
Giản Miên biết thế thì gây áp lực cho Giản Mặc: "Anh, không phải anh đã nói muốn chăm sóc em cả đời à? Nếu anh kết hôn với Sở Dao thì còn chăm sóc em thế nào được?"
Giản Mặc nói: "Anh lo hết chuyện ăn mặc ngủ nghỉ của em rồi mà. Anh đâu thể cả đời không kết hôn?"
"Tên em đã không còn trên hộ khẩu nhà anh rồi, chúng ta... sao lại không thể đến được với nhau chứ?" Giản Miên cầm tay Giản Mặc, chăm chú nhìn anh ta nói: "Em biết tình cảm anh dành cho em vượt qua tình anh em."
Giản Mặc ôm Giản Miên vào lòng, thiên sứ và ác quỷ trong nội tâm của anh ta đang đánh nhau ầm ầm.
Anh ta và Giản Miên không có quan hệ máu mủ, giờ Giản Miên cũng không còn là người nhà họ Giản.
Nhưng Giản Bác Viễn và Tô Thu Vân sẽ không đồng ý mối quan hệ này.
Anh ta xoa đầu Giản Miên, nói: "Để anh suy nghĩ thêm..."
Giản Mặc cân nhắc mấy ngày vẫn chưa biết nên làm thế nào. Người ta đồn ầm lên Giản Mặc sắp sửa đính hôn với Sở Dao.
Số lần Giản Mặc đến thăm Giản Miên càng ngày càng ít, Giản Miên gọi điện thoại cho anh ta cũng bị anh ta lấy cớ đang bận để nhanh chóng cúp máy.
Cả hành động lẫn thái độ đều cho thấy anh ta đang trốn tránh.
Giản Miên cắn môi đến bật máu, cô ta nghĩ ra một kế. Đó là lấy hình thức tự sát để ép Giản Mặc đưa ra quyết định.
Cô ta mua một lọ thuốc ngủ giả trên mạng. Lúc dì Lâm đến đưa canh thì tiện thể cầm gói hàng từ khu nhận hàng chuyển phát nhanh về phòng giúp Giản Miên, còn giúp cô ta bóc gói hàng luôn.
Thấy là thuốc ngủ, dì Lâm cẩn thận hỏi thăm: "Cô chủ, cô mất ngủ ạ? Cô đừng quá lạm dụng thuốc ngủ đó."
"Biết rồi." Giản Miên nảy ra một kế hoạch trong đầu, cô ta dặn dò dì Lâm: "Dì Lâm này, ngày mai dì không cần đưa canh tới cho tôi đâu."
"Thế ạ, được rồi." Dì Lâm gật đầu.
Giản Miên thuận miệng hỏi dì Lâm: "Đúng rồi, sức khoẻ của con dì thế nào? Hết bệnh chưa?"
Dì Lâm mỉm cười: "Đã hồi phục rồi. Nó sắp kết hôn, đến lúc đó mời cô chủ ăn kẹo mừng nhé."
"Ừ." Giản Miên gật đầu, không chú ý tới vẻ đau thương trong đáy mắt dì Lâm lúc bà ấy quay người đi.
Đêm đó, Giản Miên nốc hết lọ thuốc ngủ.
Thuốc ngủ cô ta mua là loại giả nên liều lượng cả bình thật ra cũng chỉ như ba viên thuốc thật thôi.
Cho nên cô ta nuốt hết không chút do dự.
Sau khi uống thuốc ngủ, cô ta gửi tin nhắn cho Giản Mặc: [Anh trai, đây là lần cuối cùng em gọi anh như thế. Hi vọng kiếp sau, chúng ta có thể gặp nhau với một thân phận khác.]
Rồi cô ta lịm đi.
Giản Miên cho rằng ngủ một giấc tỉnh dậy Giản Mặc sẽ thỏa hiệp với mình.
Kiếp trước, cô ta cũng nghĩ như thế, ngủ một giấc tỉnh dậy thì sự chú ý của bố mẹ sẽ quay lại trên người cô ta.
Đáng tiếc là chơi quá trớn.
Lọ thuốc ngủ giả kia đã bị dì Lâm đổi thành thuốc ngủ thật từ lâu rồi.
Kiếp trước như thế, kiếp này cũng vậy.
Dì Lâm làm ở nhà họ Giản cũng phải tầm mười năm rồi.
Hai năm trước, con của bà ấy đổ bệnh nặng cần phải phẫu thuật nhưng không có đủ tiền.
Hết cách bà ấy mới phải mở miệng vay tiền Tô Thu Vân. Tô Thu Vân vốn định cho bà ấy vay rồi nhưng lại bị Giản Miên cản lại.
Giản Miên nói: "Gia đình mình cũng đâu phải nhà từ thiện, cho bà ấy vay nhỡ bà ấy cuỗm tiền chạy mất thì làm sao bây giờ? Còn nữa, với mức lương ấy thì có trả cả đời cũng không hết số nợ này. Mẹ đừng cho vay."
Dì Lâm không gom đủ tiền, bỏ lỡ mất thời gian chữa trị tốt nhất của con.
Bà ấy vất vả cả nửa đời, mãi mới đến lúc con trai sắp sửa lấy vợ sinh con nhưng cuối cùng lại người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Dì Lâm giấu giếm việc này, nuốt hận vào đáy lòng để đợi thời cơ trả thù Giản Miên.
Bắt gặp Giản Miên mua thuốc ngủ giả để vờ tự sát, bà ấy tiện tay đổi thành thuốc ngủ thật, thành công đưa Giản Miên xuống suối vàng.
17
Giản Mặc vọt tới chung cư, bế Giản Miên lên đưa đi bệnh viện gần nhất.
Trên đường đi anh ta đấm ngực dậm chân tự trách: "Miên Miên, sao em lại ngốc thế? Anh chỉ là chưa quyết định có vượt qua ranh giới kia không chứ không phải muốn bỏ rơi em."
Giản Miên vào phòng cấp cứu, Giản Bác Viễn và Tô Thu Vân nhận được tin tức thì chỉ thờ ơ "À" Một tiếng.
Bọn họ không đến bệnh viện thăm hỏi cô ta.
Lần trước, Giản Miên trộm công thức điều chế cho Giang Lăng Xuyên đã làm nhà họ Giản tổn thất nặng nề.
Giản Bác Viễn và Tô Thu Vân hận chết Giản Miên rồi.
Hơn nữa, bọn họ còn nghe nói Giản Miên muốn dùng cái chết ép Giản Mặc chia tay Sở Dao rồi cưới mình.
Giản Bác Viễn và Tô Thu Vân rất vừa ý cô con dâu tương lai Sở Dao này nên Giản Miên làm như vậy càng khiến bọn họ ghét thêm.
Bác sĩ đi ra từ trong phòng giải phẫu, nói với Giản Mặc: "Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, anh hãy chuẩn bị hậu sự đi."
Giản Mặc đấm vách tường, hai con mắt vằn đầy tơ máu đỏ.
Giản Bác Viễn nghe tin Giản Miên chết thì buông một câu: "Đáng đời nó."
Tô Thu Vân vẫn là không đành lòng, rớt mấy giọt nước mắt, thở dài: "Đây là nó tự chuốc lấy, không oán chúng ta được, nhà mình đã rất tốt với nó rồi."
Sở Dao đi khám thai, gọi điện cho Giản Mặc nhưng anh ta không nhấc máy.
Gọi liên tục mấy lần thì Giản Mặc trả lời điện thoại bằng giọng điệu cáu bẳn: "Cô có thể đừng làm phiền tôi vào lúc này không? Tôi đã nhức đầu lắm rồi."
"Giản Mặc, chia tay đi. Tôi sẽ tự giải quyết đứa bé này." Sở Dao dứt khoát cúp điện thoại.
Sở Dao cũng coi như tỉnh táo, thấy Giản Mặc không đáng để mình phó thác cả đời thì cô ấy dừng lại trước bờ vực ngay để hạn chế tổn hại.
Cùng lúc đó, tôi mua vé máy bay đi Tây Tạng.
Tôi biết, chờ Giản Mặc tỉnh táo lại anh ta sẽ tìm tôi trả thù.
Kiếp trước, anh ta không màng hậu quả lái xe đâm chết tôi. Kiếp này, chắc chắn anh ta cũng sẽ giẫm lên vết xe đổ đó.
Hôm tôi sắp xếp hành lý có gọi điện báo cho Giản Bác Viễn và Tô Thu Vân: "Bố mẹ, con định đi Tây Tạng du lịch. Nghe nói bên đó có ngôi chùa rất linh, con muốn đi cầu một chút."
Giản Bác Viễn và Tô Thu Vân nghe vậy thì cũng muốn đi chùa cùng tôi.
Tôi thuyết phục: "Hai người đã có tuổi rồi, sợ là sẽ có phản ứng độ cao*, vẫn là đừng nên đi thì hơn."
(*Phản ứng độ cao hay sốc độ cao, là hiện tượng thiếu oxi cấp khi bạn leo lên núi cao trên 3000m như đi du lịch, leo núi.)
Bọn họ khăng khăng đòi đi, bảo rằng gần đây chẳng có chuyện gì xuôi chèo mát mái nên muốn đi chùa lạy một cái, biết đâu có thể chuyển vận cũng không chừng, tiện thể đi chơi giải sầu luôn.
Tôi không lay chuyển được ý bọn họ đã quyết, đành đặt thêm vé máy bay.
Tôi đoán quả nhiên không chệch đi đâu được. Giản Mặc suy sụp mất mấy ngày sau đó hay tin Sở Dao đã phá thai, chia tay với mình một cách triệt để.
Anh ta xốc lại tinh thần.
Giản Mặc cho rằng tất cả những chuyện phiền lòng dạo này đều bắt nguồn từ sự trở về của tôi.
Anh ta muốn trả thù bằng cách lấy mạng tôi.
Anh ta gửi tin nhắn cho tôi: [Giản Tích, mày chạy một mình như thế, không sợ tao ra tay với mẹ nuôi và em trai mày à?]
Tôi trả lời: [Tôi giấu họ đi từ lâu rồi. Anh giỏi thì đến đây, giết chết tôi ngay trước mặt bố mẹ đây này.]
Đúng vậy, thời điểm khi tôi quyết định đương đầu với Giản Mặc thì đã đổi chỗ ở cho mẹ nuôi rồi.
Em trai đang học đại học ở Bắc Kinh, hiện tại là kỳ nghỉ đông, mấy hôm trước tôi đã bảo nó mua vé máy bay ra nước ngoài du ngoạn rồi.
Tôi nhất định phải bảo đảm Giản Mặc không nắm được thóp của mình.
Giản Mặc tìm không được bọn họ trong thời gian ngắn thì anh ta sẽ trực tiếp tới tìm tôi cho nhanh.
Thay vì tự vào hang rắn, không bằng dẫn rắn ra khỏi hang.
Anh ta sẽ bay tới tìm tôi.
Tôi gọi điện cho Giang Lăng Xuyên: "Vết thương của anh lành chưa?"
Anh ta bất ngờ vì được quan tâm: "Khỏi lâu rồi, sao đột nhiên lại để ý tôi thế?"
Tôi nửa đùa nửa thật nói: "Không phải anh nói ghim nợ Giản Mặc sao? Hiện giờ có một cơ hội tốt cho anh đây."
Giang Lăng Xuyên hiểu rõ trong lòng tôi đang nói cái gì: "Chia sẻ hành trình của anh ta cho tôi đi."
"Lát nữa gửi cho anh liền." Tôi mỉm cười cúp điện thoại.
Giản Bác Viễn và Tô Thu Vân bị phản ứng độ cao rất nghiêm trọng nên phải nằm nghỉ ngơi, thở oxy trong khách sạn.
Tôi leo núi tuyết, Giản Mặc theo dõi tôi.
Đỉnh núi tuyết không có camera giám sát, muốn giết một người quá đơn giản.
Giản Mặc đi tới, khóe miệng anh ta nở một nụ cười độc ác: "Giản Tích, đáng lẽ mày không nên trở về. Đền mạng cho Miên Miên đi!"
Tôi lạnh lùng nói: "Anh quan tâm cô ta thế, hay là xuống Địa Ngục đoàn tụ với cô ta đi."
"Sắp chết đến nơi còn mạnh miệng!" Giản Mặc giơ cao gậy leo núi, vung về phía đầu tôi.
Sau lưng, hai người đàn ông cường tráng xông đến khống chế anh ta.
Giản Mặc không dám tin nhìn tôi:
"Giản Tích, mày thuê sát thủ ư? Sao mày dám?"
"Có dám hay không là một chuyện, quan trọng là tôi không muốn làm dơ tay." Tôi nhìn vách đá sâu hơn vạn trượng dưới đỉnh núi, bổ sung thêm: "Loại chuyện này, Giang Lăng Xuyên dám là đủ rồi."
Tôi vừa dứt lời thì hai gã kia đã khiêng Giản Mặc lên, quăng xuống vách núi cheo leo.
"Á——"
"Giản Tích, mày sẽ chết không được yên thân đâu!" Giản Mặc gào rú, âm thanh vọng lên càng lúc càng nhỏ dần.
Tôi lấy ra mười chồng nhân dân tệ từ trong ba lô leo núi, ném cho hai gã đàn ông xa lạ trước mặt, nói với bọn họ: "Yên tâm đi, tôi từ lâu đã muốn anh ta chết nên chuyện ngày hôm nay tôi sẽ mang theo xuống mồ."
Đây là tiền giữ mạng, phải cho bọn họ lợi ích gì đó để bọn họ khỏi xử tôi diệt khẩu.
Thấy tôi biết điều, nên bọn họ cầm tiền rời đi.
Giang Lăng Xuyên gọi điện thoại cho tôi: "Giản Tích, tôi rất thích thủ đoạn và lòng can đảm của em, hay là, chúng ta kết hôn đi!"
Tôi cười nhạt không nói, ây da, anh xứng sao?
Giang Lăng Xuyên tiếp tục hỏi: "Sao em không nói gì? Em muốn gì tôi cũng chiều."
"Tôi và anh không phải cùng một loại người. Không cần anh cho, thứ tôi muốn tự tôi cũng có thể lấy được." Tôi dập máy.
18
Sau khi trở về từ núi tuyết.
Giản Mặc mất tích, bảy ngày sau thi thể của anh ta được tìm thấy.
Giản Bác Viễn và Tô Thu Vân vốn đang bị phản ứng độ cao, nghe tin con trai qua đời thì tăng xông, vào bệnh viện cả đôi.
Tôi đi nhận diện thi thể với tư cách người nhà.
Nhìn anh ta đã bị đông cứng thành một khối băng, con tim hồi hộp của tôi rốt cục cũng bình tĩnh lại rồi.
Lúc lựa chọn phương pháp xử lý tang lễ, tôi nói với giọng điệu thờ ơ:
"Nhập gia tùy tục, thiên táng* đi."
(*Thiên táng: một hình thức mai táng của người dân một số vùng núi)
Thi thể của Giản Mặc bị chặt thành từng mảnh, tôi ở bên cạnh quan sát nghi lễ.
Tuyết lớn rơi lả tả, bao trùm lên tất cả.
Một đám kền kền bay tới giành ăn.
Tôi chắp tay trước ngực, thành kính vái bầu trời.
Giản Mặc, ‘an’ nghỉ nhé.
Sau khi Giản Mặc chết, Giản Bác Viễn và Tô Thu Vân cũng đổ bệnh.
Bọn họ ở bệnh viện địa phương một tháng sau đó tôi thuê máy bay đưa bọn họ chuyển về bệnh viện thành phố chữa trị.
Cả Giản Miên lẫn Giản Mặc đều đã qua đời. Tôi chính là trụ cột cuối cùng để bọn họ dựa vào, cũng chính là người thừa kế duy nhất của nhà họ Giản.
Tôi chưa từng tha thứ cho bọn họ nhưng bây giờ mạng họ cũng chẳng kéo dài được bao lâu, tôi không cần làm thêm gì hết.
Tôi tiếp quản tập đoàn nhà họ Giản, giờ mới là lúc tài năng chân chính của tôi được bộc lộ.
Tôi nghiên cứu phát minh được rất nhiều hạng mục kỹ thuật độc quyền, áp dụng vào sản phẩm mới của công ty. Sau khi đưa vào thị trường thì sáng lập kỷ lục doanh thu tiêu thụ sản phẩm.
Trong ba năm ngắn ngủi tôi đưa công ty từ lỗ lên lãi.
Tôi còn đầu tư thêm nhiều lĩnh vực khác, giá trị bản thân tăng gấp trăm lần.
Giản Bác Viễn và Tô Thu Vân lần lượt qua đời vì bệnh tật trong ba năm này.
Tôi đón mẹ nuôi đến biệt thự tôi mới mua để an hưởng tuổi già, báo đáp công ơn dưỡng dục của bà ấy.
Em trai tôi tốt nghiệp đại học Thanh Hoa xong thì tiếp tục thi nghiên cứu sinh, tiền đồ xán lạn.
Hôm công ty mới mà tôi đầu tư lên sàn chứng khoán tôi không đến tham gia nghi thức gõ chuông.
Chuyện lộ mặt trước công chúng giao cho người cùng hợp tác là được rồi, chủ nhân sau lưng là tôi đây khiêm tốn được chút nào hay chút ấy.
Tôi đến công viên trò chơi ngày xưa.
Nó đã thay đổi nhiều, đu quay mới này lớn hơn chiếc đu quay trước đây.
Tôi thuê trọn gói đu quay, ngồi một mình trên ấy.
Tiếng chuông reo vang, đu quay chuyển động giữa không trung.
Giản Mặc, anh xem đi! Ngồi đu quay cũng không nhất định cần người ngồi kèm bên trái và bên phải.
Một người ngồi có thể nhìn thấy phong cảnh rộng lớn hơn.
Bạn hỏi tôi ngồi đu quay một mình không cô đơn sao?
Có chứ, nhưng người đứng đầu chắc chắn phải cô đơn rồi.
Tôi thích hưởng thụ cô đơn hơn sự ồn ào náo nhiệt ngoài kia.
Giờ khắc này, tôi bỏ quá khứ lại đằng sau, hướng tới tương lai tốt đẹp phía trước.
(HẾT)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.