Giang Hồ Bất Ai Đao

Chương 34: Đồ mỹ hoa khai




Nghe tiếng kêu thảm thì nhận ra đó chính là nha hoàn vừa nãy. Tiểu Đao vội chạy ra, thấy nàng ngồi trên đất, tay run rẩy chỉ vào phía cuối hành lang gấp khúc – “Quỷ…Quỷ a!”
Nàng ta khi nãy la lên làm kinh động những người gần đó, kể cả Địch tiểu thư đang thiu thiu ngủ.
Mọi người vội vàng chạy đến trước cửa phòng Văn Tứ, sợ rằng có yêu ma gì đó quấy hắn, quả nhiên… Nến trong phòng vốn đã tắt không biết tại sao bây giờ lại sáng.
“Tứ ca!”
Địch tiểu thư bất chấp mọi người ngăn cản, đẩy mạnh cửa bước vào.
Cảnh tượng trong phòng lúc này khiến người khác vô cùng ngạc nhiên, vừa rồi không phải yêu ma ghê rợn, cũng không phải ác quỷ mặt xanh hung dữ.
Tiểu Đao nhìn không rõ, trước mặt có không ít người vây xem, chỉ thấy lờ mờ hình như có hai bóng người, định cất bước vào trong xem thử, bỗng nhiên Tiết Bắc Phàm ở phía sau ôm lấy thắt lưng nàng phi vào trong.
“A!” – Tiểu Đao hoảng hốt kêu lên một tiếng, định đạp cái tay ôm bên hông nàng.
May mắn là Tiết Bắc Phàm né kịp, nhưng vẫn bị sượt qua bên hông, đành phải xoa xoa hông mà trách – “Một cước này của cô cũng thật là độc, tính phế ta hay sao hả?!”
Tiểu Đao cả kinh, lông tơ dựng thẳng cả lên, nhích đến gần Hiểu Nguyệt trừng mắt với Tiết Bắc Phàm – “Ai cho ngươi sờ loạn, dâm tặc thối!”
Tiết Bắc Phàm thở dài – “Làm ơn mắc oán*!”
*câu này nguyên văn dịch ra là hảo tâm còn bị sét đánh, nhưng ở đây là thuần việt nên mới lôi tục ngữ thành ngữ ra
Tiểu Đao còn đang bực bội, tay kéo nhẹ ống tay áo Hiểu Nguyệt. Hiểu Nguyệt tìm thấy một khe hở có thể nhìn được cảnh tượng trong phòng, thì kéo Tiểu Đao qua chỗ đó.
Tiểu Đao vừa nhìn, vô cùng sửng sốt —— bên trong phòng ánh nến lập lòe, nhu hòa ấm áp, khí sắc Văn Tứ nhìn qua cũng không tệ, ngồi tựa bên giường cúi đầu xuống.
Bên giường, một nữ tử gần như là quỳ… Mọi người nhìn gương mặt nàng thì cảm thấy ngạc nhiên, không lẽ tiên nữ giáng trần hay sao? Nàng vận y phục thật dài trắng toát, váy xòe ra thật dài, trông như là ảo mộng. Dáng người nữ tử thon gầy mềm mại, nửa quỳ nửa tựa bên giường, bàn tay thon thả trắng ngần nắm chặt lấy tay Văn Tứ, ngẩng mặt nhìn hắn.
Nhìn lại gương mặt nàng, nhìn thế nào cũng thấy chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, xinh đẹp vô cùng, thanh khiết động lòng người, đặc biệt là đôi mắt hơi ngân ngấn nước, mi mày cau lại, thật khiến người khác thương yêu hết đỗi.
Cảnh tượng hai người đối diện có thể nói là có ẩn tình trong đó, mười ngón tay nắm chặt lại trông cứ như là hai người hữu tình cách biệt từ lâu nay mới tương phùng.
Rất lâu sau, Tiểu Đao chợt nghe có tiếng bắc phàm hỏi – “Có thấy nữ nhân này nhìn quen không?”
Tiểu Đao sực tỉnh, phát hiện ra người nọ chính là Liêu Tiểu Thanh xướng khúc Sai Đầu Phượng trong khu rừng âm u quỷ dị kia! Trước đó ở trong rừng cũng không thấy nàng đẹp như bây giờ… Hơn nữa, hình như còn trẻ thêm vài tuổi?
“Có phải là trẻ lại không vậy?” – Tiểu Đao quay đầu hỏi Tiết Bắc Phàm.
Tiết Bắc Phàm gật đầu – “Ta cũng thấy vậy, còn đẹp ra nữa!”
Hai người cảm thấy quá quỷ dị, trong đầu chợt nhớ lại cái món ăn thịt người ghê tởm của thất Di thái, không hiểu sao tự nhiên thấy lạnh sau ót.
Trọng Hoa trước kia cũng từng thấy Liêu Tiểu Thanh, cũng nhíu mày nhìn —— chẳng lẽ Liêu Tiểu Thanh là hồng nhan bất lão? Sao bây giờ còn trẻ hơn so với mấy năm về trước?
So với Liêu Tiểu Thanh đẹp kinh diễm động lòng người, thì địch tiểu thì có vẻ như bình thường hơn, mà gần đây do lao tâm khổ tứ quá nhiều nên người trở nên gầy hơn.
“Tiểu thư.”
Quản gia chung quy cảm thấy cảnh tượng đó chẳng ra thể thống gì cả, Văn Tứ dù sao cũng là cô gia của Địch gia bọn họ, ấy thế mà lại ở trong Địch phủ thân mật với một nữ nhân khác trước mặt nhiều hạ nhân như vậy… Gia đình hắn sau này còn chỗ nào mà nhìn mặt người khác đây?
Bọn hạ nhân cũng rỉ rả mấy câu cho nhau.
“Đây chẳng phải là Liêu Tiểu Thanh sao?”
“Không ngờ vẫn còn đẹp như thế nha!”
“Xem này, hai mắt cô gia chòng chọc nhìn kìa!”
“Nói vậy cô gia trước đó bị bệnh nặng, có phải là bệnh tương tư không?!”
“Tứ ca.”
Lúc này, Địch tiểu thư cũng bước vào phòng, nhưng hai mắt Văn Tứ vẫn nhìn chằm chằm Liêu Tiểu Thanh, miệng cứ lẩm bẩm – “Nương tử, nàng xem, Tiểu Thanh đã trở về, nàng ấy không có giận ta.”
Tiểu Đao huých tay Tiết Bắc Phàm một cái – “Ngươi nói xem có phải lầm lẫn là Liêu Tiểu Thanh tự nguyện cam chịu đơn phương hay không? Sao ta thấy giống như là ngươi tình ta nguyện vậy!”
Tiết Bắc Phàm nhỏ giọng nhắc Tiểu Đao – “Cô vẫn chưa nghĩ lại trong điểm! Liêu Tiểu Thanh vào bằng cách nào?”
Tiểu Đao sửng sốt —— đúng nhỉ! Vừa mới nãy nha hoàn nọ còn nói là có ma.
“Tỷ tỷ.” – Liêu Tiểu Thanh ngẩng mặt, ôn nhu nhỏ nhẹ nói với Địch tiểu thư – “Xin hãy cho ta lưu lại chiếu cố sư huynh, ta nguyện là trâu làm ngựa, đợi khi nào bệnh tình sư huynh tốt hơn sẽ rời đi.”
“A…” – Địch tiểu thư mở to mắt nhìn, Tiểu Đao thì nhíu mày, định vào trong phòng thì bị Tiết Bắc Phàm không phân nặng nhẹ ôm lại – “Chuyện nhà người ta, cô ít quản đi.”
Tiểu Đao bất mãn – “Ngay lúc này không can thiệp, sau đó nhất định sẽ xảy ra chuyện, lòng dạ đàn bà âm hiểm vô cùng! Địch tiểu thư không phải tự mình chăm sóc được đấy sao? Văn Tứ khi trước bệnh sắp chết, chẳng phải cũng chỉ có nàng ở bên chăm sóc hay sao?!”
Hiểu Nguyệt cũng gật đầu.
Tiết Bắc Phàm che miệng Tiểu Đao kéo nàng ra ngoài – “Cô bớt lo chuyện người ta đi, thanh quan còn không lo được việc nhà nữa là!”
“Đừng có nhiều lời!” – Tiểu Đao kiên quyết giãy ra muốn đi vào bênh vực Địch tiểu thư.
Trọng Hoa khẽ ra hiệu một tiếng, chỉ vào bên trong cánh cửa.
Mọi người quay đầu lại nhìn, thấy Địch tiểu thư khẽ gật đầu. Liêu Tiểu Thanh rối rít cảm tạ nàng, sau đó cầm lấy tay Văn Tứ, nhìn hai người như mới trải qua những quãng thời gian khổ lao, thương tâm đến nỗi rơi lệ.
Địch tiểu thư xoay người ra khỏi phòng, còn giúp bọn họ đóng cửa lại, lặng lẽ rời khỏi viện, không nói một câu. Cái gọi là trên trời dưới đất, khi sinh ly tử biệt mất đi mà lấy lại được, bây giờ lại có được mà mất đi, trông bóng dáng Địch tiểu thư đi ra khỏi viện khiến người ta cảm thấy lo lắng đau buồn thay cho nàng.
“Văn Tứ thật quá đáng!” – Hiểu Nguyệt bất mãn kéo Tiểu Đao quay về viện, giận dữ làm ngơ.
Tiểu Đao cũng bực mình, vậy cuối cùng ai đúng ai sai đây chứ? Trước kia Văn Tứ vứt bỏ ái nhân xưa, hại Liêu Tiểu Thanh yêu quá hóa cuồng. Nhưng hôm nay hắn cùng Liêu Tiểu Thanh nối lại tình sưa, cảm thấy xót xa cho mảnh tình thâm của Địch tiểu thư như nước chảy đổi dòng… Thật là một người quá đáng mà.
Đáng tiếc là người trong phủ cũng không thèm để ý, bọn họ không phải dạng người gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, đành bỏ qua tản đi.
“Ta hỏi cô.” – Tiết Bắc Phàm thấy sắc mặt Tiểu Đao sa sầm thì hỏi nàng – “Nếu hôm nay Liêu Tiểu Thanh quỳ ở cửa khóc lóc, nói muốn gặp Văn Tứ một lần, cam nguyện làm trâu làm ngựa chăm sóc hắn, bệnh cũng hắn cũng tốt hơn, nhưng Địch tiểu thư lại kiên quyết không cho, cô đồng tình với ai?”
Tiểu Đao bị một câu gậy ông đập lưng ông cứng họng, không nói lời nào.
“Kỳ thực cả hai lúc đó không khác nhau là mấy.” – Tiết Bắc Phàm thản nhiên nhún vai nói – “Ngủ sớm một chút, kịch hay còn ở phía sau.”
Tiết Bắc Phàm trưng cái dáng vẻ đã tìm ra manh mối nhưng cứ vờ thần bí, còn Tiểu Đao thì để tâm chuyện này cả một đêm, Văn Tứ, Địch tiểu thư, Liêu Tiểu Thanh, ba người thực ra có ý gì?

Sớm hôm sau, Tiểu Đao rời giường đến bắt mạch cho Văn Tứ, nói là muốn xem bệnh trạng Văn Tứ, không bằng nói nàng hiếu kỳ với Liêu Tiểu Thanh thì đúng hơn.
Liêu Tiểu Thanh quả thực là toàn tâm toàn ý chăm sóc Văn Tứ, bưng trà rót nước mọi thứ cực kỳ chu toàn, hoàn toàn không nhìn ra dáng điệu điên điên khùng khùng lúc ở trong núi.
Tiểu Đao đến trù phòng, thây nàng đang sắc thuốc thì bước qua chào một câu giữ lễ – “Liêu cô nương.”
Liêu Tiểu Thanh cười hiền lành – “Tiểu thần y, cứ gọi Tiểu Thanh là được rồi, đa tạ cô đã trị khỏi bệnh cho sư huynh.”
Tiểu Đao cười, hỏi dò – “Cô làm thế nào biết thân thể Văn công tử không tốt?”
Liêu Tiểu Thanh dường như buồn bã bất đắc dĩ – “Ngày trước ta bị bệnh điên, thần trí ngẩn ngơ không rõ, cũng may nhờ có thần ni hảo tâm chữa trị giúp ta. Ta sau khi hết bệnh, nghe nói sư huynh vì chuyện của ta mà lo lắng nóng giận thì vội vàng xuống núi đến đây.”
Tiểu Đao tự ngẫm không phải khéo thế chứ, điên một hai ngày là hết? Có điều nàng cũng chẳng nói ra, thấy Liêu Tiểu Thanh cầm chén thuốc quay về viện, thì đi theo sau hỏi tiếp – “Thần ni? Là người nào thế?”
“Là ân nhân cứu mạng ta.” – Liêu Tiểu Thanh không hổ danh là diễn viên chính của gánh xiếc Văn gia, giọng nói thanh thanh, tiếng trò chuyện nghe như đang hát làm dịu lòng người. Tiểu Đao đi theo nàng tới trước phòng Văn Tứ công tử, vừa vặn gặp Địch tiểu thư cùng nha hoàn đem thực hạp đến.
Tiểu Đao chớp mắt nhìn —— oan gia gặp mặt đây!
Đương lúc cảm thấy xấu hổ, chợt nghe trong phòng có tiếng Văn Tứ hỏi – “Tiểu Thanh? Thơm quá, là thịt vịt ninh sao?”
“Dạ.” – Liêu Tiểu Thanh cầm chén thuốc bước vào trong – “Sư huynh đói rồi?”
“Rất đói.” – Sức khỏe Văn Tứ hiển nhiên đã khôi phục lại không ít, cầm cái muỗng – “Ta muốn ăn thịt vịt ninh lâu lắm rồi.”
Tiểu Đao vô thức quay sàng nhìn Địch tiểu thư bên cạnh, thấy nàng chẳng qua chỉ là nhìn tình hình trong phòng một chút, sau đó xoay người rời đi, thần sắc vân đạm phong khinh kia lại khiến người khác hoài nghi rằng có đúng là người con gái tối hôm qua đau khổ tột cùng muốn tuẫn táng theo Văn Tứ hay không.
Tiểu Đao nhíu mày, hiện tại không có Tiết Bắc Phàm ở bên cạnh, tính tình nóng nảy nổi lên bước vào phòng.
“Thần y!” – Văn Tứ uống thuốc thì thấy Tiểu Đao tới, vội vàng nói – “Còn chưa cảm tạ ơn cứu mạng của cô.”
“Muốn tạ ơn thì tạ ơn nương tử ngươi đi.” – Tiểu Đao thản nhiên nói – “Nàng thiếu chút nữa là tuẫn táng theo ngươi, nhưng đó là khi ngươi còn nhớ rõ nương tử của mình là ai.”
Tiểu Đao nói không khách khí, chờ đợi xem Văn Tứ và Liêu Tiểu Thanh xấu hổ như thế nào.
Nhưng lại nhìn Văn Tứ, gương mặt vẫn y như cũ, còn hỏi – “Nương tử đâu? Gọi nàng đến nếm thử thịt vịt ninh của Tiểu Thanh làm đi.”
“Sư huynh.” – Liêu Tiểu Thanh cười hỏi hắn – “Ăn cơm xong ra ngoài đi dạo nhé? Đừng chôn chân ở trong phòng mãi.” – Lơ đãng mà đổi trọng tâm câu chuyện.
Tiểu Đao trong lòng cảm thấy buồn nôn, cũng không để ý bên trong thịt vịt ninh có cho nhiều đảng sâm[2], mùi vị khá nặng, dứt khoát xoay người rời đi, nhìn không vừa mắt!
Ra tới cửa viện, thấy Địch tiểu thư đang ngồi dưới một gốc cây, chăm chú nhìn vào những thảo dược trong tay được viết trong đơn thuốc cho Văn Tứ. Những thảo dược này nàng đã nắm rõ, nhưng vẫn tỉ mỉ xem xét một lần, còn đem những mẩu lá vụn nhặt bỏ đi.
Tiểu Đao đến cạnh nàng, do dự không lên tiếng.
Địch tiểu thư ngẩng đầu thấy nàng, cười hỏi – “Ăn sáng xong rồi?”
Tiểu Đao gật đầu, nghĩ thấy không đúng, lại lắc đầu, quả thực bản thân còn chưa ăn sáng.
Địch tiểu thư nhìn Tiểu Đao một lát thì nhịn không được cười rộ lên, cười đến mức dễ chịu, cứ như chuyện của Văn Tứ chưa từng có.
Tiểu Đao nhíu mày – “Cô không tức giận?”
Địch tiểu thư ngẩn người – “Tức giận cái gì?”
“Văn Tứ đối với cô như thế thật quá đáng.” – Tiểu Đao cũng không nói vòng vo – “Cô không ghen sao?”
Địch tiểu thư nở nụ cười – “Ta vẫn là nương tử chàng, chàng còn nhớ ra điểm này là được rồi.”
Tiểu Đao có chút nghi hoặc – “Nương tử… cái gì chứng minh cho điều ấy?”
Địch tiểu thư nhẹ nhàng đáp trả – “Mấy năm nay ta chưa từng có đau khổ chính là minh chứng cho điều đó.”
“Cô mấy năm nay toàn tâm toàn ý, cũng chỉ là vì giá trị của hai chữ nương tử thôi sao?” – Tiểu Đao lấy làm lạ.
“Vậy cô cảm thấy giá trị của hai chữ đó nên như thế nào?” – Địch tiểu thư đưa tay chỉnh lại tay áo giúp Tiểu Đao một chút – “Ta có thể nhẫn nhịn, miễn là ta vẫn là thê tử duy nhất của Tứ ca, đây cũng chính là nguyên nhân năm đó chàng lại chọn ta làm nương tử trong hằng hà sa số nữ nhân bên cạnh.”

Tiết Bắc Phàm sáng sớm thức dậy, định bụng đến nháo Tiểu Đao một chút cho có tinh thần, nhưng đến cửa chỉ thấy có Hiểu Nguyệt đang xếp quần áo.
“Nha đầu đó đâu rồi?”
Hiểu Nguyệt xụ mặt – “Không được gọi Tiểu Đao như vậy.”
“Được được, tỷ muội tốt của cô, tiểu mỹ nhân Nhan Tiểu Đao đâu rồi?”
Khóe miệng Hiểu Nguyệt hơi nhếch lên – “Sáng sớm nàng đã đi bắt mạch cho Văn Tứ rồi.”
Tiết Bắc Phàm cười – “Quả nhiên là vậy.” – xoay người rời đi. Vừa vào trong viện, thì thấy Tiểu Đao lẳng lặng ngồi cạnh ao sen, nhìn chằm chằm vào lá sen cùng đài sen đã sớm khô héo, sắc mặt hơi ngây ra.
Tiết Bắc Phàm lắc đầu, đến cạnh nàng ngồi xuống – “Làm sao vậy?”
Tiểu Đao vẫn như cũ ngây người nhìn phía trước, ngơ ngác nói một câu – “Địch tiểu thư nói, nàng nhẫn nhịn, chỉ có nhẫn nhịn, Văn Tứ mới là của nàng.”
Tiết Bắc Phàm xoa cằm – “Chà, nữ nhân này rất khôn ngoan.”
“Này.” – Tiểu Đao có chút tức giận – “Câm đi.”
Tiết Bắc Phàm đưa tay vân vê tóc nàng – “Nha đầu ngốc, mỗi người có một cách sống khác nhau, quản người ta làm chi?
“Nhưng thất Di thái đâu có nhẫn nhịn?” – Tiểu Đao tiếp tục lẩm bẩm – “Nàng rõ ràng là thích Văn Tứ, so với Văn Tứ phong lưu phóng khoáng thì Thái Biện vừa hèn hạ lại háo sắc, hai người cũng đã tiến khá xa. Nàng vì sao lại còn không từ thủ đoạn mà làm vui lòng Thái Biện? Ghen tuông tranh đoạt tình cảm của ái nhân?”
“Tranh bái.” – Tiết Bắc Phàm thuận tay nhặt một hòn đá, đứng nghiêng thân, vung tay thảy đá vào hồ sen – “Tình yêu danh lợi vốn là như thế, hoặc tranh hoặc nhẫn, dễ chịu hơn là ngồi chờ.”
Tiểu Đao hơi nhíu mày lấy tay vỗ má, đứng lên phủi tro bám lên váy, quyết định đi dạo một lát.
“Đi đâu đấy?” – Tiết Bắc Phàm kéo tay nàng – “Chúng ta ra ngoài ăn sáng đi?”
Tiểu Đao giãy tay ra, trừng mắt liếc hắn một cái – “Không nói với ngươi, đạo bất đồng bất tương vi mưu*.”
đạo bất đồng bất tương vi mưu: nói không hợp nhau thì tốt nhất không cùng nhau bày mưu
“Nghiêm trọng như thế?” – Tiết Bắc Phàm kinh ngạc nhảy dựng lên – “Ta nói gì chứ?!”
Tiểu Đao làm lơ, quyết định đi tìm Hiểu Nguyệt ăn sáng.
“Có muốn đánh cược với ta hay không.” – Tiết Bắc Phàm đột nhiên nói một câu.
Tiểu Đao khó hiểu quay đầu nhìn hắn – “Đánh cược gì?”
Tiết Bắc Phàm nhướng mày cúi người suống, đến trước mặt Tiểu Đao – “Trước buổi trưa, Văn Tứ sẽ khiến cô phải nhìn nhận khác xưa.”
“Hắn đã khiến ta nhìn nhận khác xưa rồi.” – Tiểu Đao bĩu môi – “Đơn giản lúc đầu hắn chỉ là tên quỷ phong lưu, bây giờ là một kẻ phụ tình.”
“Chậc chậc.” – Tiết Bắc Phàm lắc lắc ngón tay – “Nam nhân phong lưu và phụ tình chưa chắc là nam nhân hư hỏng, nam nhân hư hỏng lại càng khó có thể khẳng định.”
Tiểu Đao còn chưa kịp phản bác lại thì đột nhiên nghe có tiếng hỗn loạn truyền đến. Hai người chạy ra xem, thấy có vài nha dịch áp giải Liêu Tiểu Thanh, dẫn nàng ra ngoài.
“Làm gì vậy?” – Tiểu Đao khó hiểu.
“Đây là một yêu phụ.” – Nha dịch dẫn đầu nhìn quản gia một chút.
Quản gia cầm một vật trong tay – “Đây là vật lục soát được trong phòng Liêu cô nương, là thảo nhân, còn có đinh và búa gỗ.”
Nha dịch lấy một gói giấy vàng – “Còn tìm được độc dược trong phòng nàng, có lẽ là dự định vài ngày nữa đầu độc!”
Tiểu Đao nghĩ bụng, cái này với cái kia là sao đây?
“Sư huynh?” – Liêu Tiểu Thanh vội gọi Văn Tứ, dường như muốn xin hắn cầu tình giúp.
Mà lúc này, gương mặt Văn Tứ vẫn thản nhiên như cũ, ung dung điềm tĩnh – “Ngươi làm hại ta còn chưa đủ thảm sao?”
Liêu Tiểu Thanh kinh ngạc nhìn hắn, nước mắt chực trào ra – “Huynh cũng…”
Văn Tứ thở dài, quay sang bọn nha dịch khoát tay chặn lại – “Sau lưng nàng chắc chắn có yêu ma tà pháp bày mưu tính kế, xin đại nhân hãy mau chóng bắt gọn, để ta ngày sau được yên bình.”
“Văn Tứ!” – Liêu Tiểu Thanh đã sớm không còn dáng vẻ dịu dàng nhu mì, đuôi mắt lộ ra vẻ dữ tợn, gương mặt cũng lộ vài phần quỷ dị, nàng vùng vẫy hô to – “Ta muốn ngươi phải chết, ngươi là kẻ thay lòng đổi dạ!”
Tiểu Đao và Tiết Bắc Phàm đưa mắt nhìn nhau —— quả nhiên, còn điên lắm!
Nha dịch nọ nhìn Liêu Tiểu Thanh – “Điên phụ ngươi có phải bị sơn bà làm cho thế này không? Ngươi lại nháo nữa, cẩn thận tri phủ đại nhân hạ lệnh thiêu cháy ngươi!”
Liêu Tiểu Thanh ấy vậy mà chỉ nhìn Văn Tứ, nhưng Văn Tứ vẫn ngồi tựa trên giường mặt không đổi sắc, nửa phần không thương tiếc.
“Ha ha. . .” – Liêu Tiểu Thanh phát rồ mà giãy dụa, hai nha dịch cũng không kềm được, nàng vùng vẫy khiến tóc tai rối cả lên, miệng thì cười – “Quả nhiên nói diễn viên bạc tình là không sai, ngươi trước giờ đều là hư tình giả ý!”
Văn Tứ thản nhiên trả lời – “Ta nếu không giả vờ, làm sao có thể bắt ngươi tại chỗ được?”
Tiểu Đao thầm kinh hãi, Văn Tứ này đang mang bệnh nặng trong người, cư nhiên còn có thể tính kế Liêu Tiểu Thanh! Nam nhân này cuối cùng có bao nhiêu quỷ kế đây?
Tiểu Đao chợt nhớ lại từ tối hôm qua đến sáng hôm nay được thấy toàn những màn đặc sắc —— sớm đã biết Văn Tứ phong lưu nối lại tình xưa với người cũ, còn nghĩ Văn Tứ vô tình với thê tử đã kết tóc se duyên, nhưng bây giờ nhìn lại tìnhc ảnh của Địch tiểu thư và Liêu Tiểu Thanh, Tiểu Đao cảm thấy bùi ngùi. . . Lang tâm như sắt, nữ nhân chỉ là đồ chơi trong tay hắn.
“Cái này gọi là hận.” – Tiết Bắc Phàm chẳng biết từ lúc nào đã đến bên cạnh Tiểu Đao, thấp giọng nói – “Hiện tại Địch tiểu thư là nhẫn, thất Di thái là tranh, mà Liêu Tiểu Thanh thì lại là hận. . . Cô cảm thấy, càng thật, càng đáng thương?”
Tiểu Đao ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy tiếu ý trên mặt Tiết Bắc Phàm càng sâu – “Mọi thứ cho tới bây giờ chỉ là thoáng nhìn qua thấy tốt đẹp mà thôi, những thứ như ái tình, cuối cùng cũng chỉ có ba chữ nhẫn, tranh, hận vòng đi vòng lại. Cho nên mới nói, hoa khai đồ mi hoa sự liễu, đình hòe ảnh toái bị phong nhu*, những kẻ tin rằng tình yêu là bất diệt mới là kẻ ngu ngốc.”
hoa khai đồ mi hoa sự liễu, đình hòe ảnh toái bị phong nhu: khi đồ mi khai hoa, bóng cây hòa trong sân bị nhòe bởi gió xào xạc
Tiểu Đao mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Tiết Bắc Phàm.
Tiết Bắc Phàm nhướng mày – “Cô còn ngốc hơn, nhưng đừng coi trọng ta, ta so với tên Văn Tứ còn xấu xa hơn.”
Tiểu Đao giơ tay, thưởng cho hắn một cái bạt tai rõ nặng.
Đột nhiên “Bốp” một tiếng, khiến tất cả mọi người ở đây nhìn mà choáng váng.
Trọng Hoa cùng Hách Kim Phong bối rối nhìn Tiểu Đao rồi lại nhìn Tiết Bắc Phàm, hai người thường ngày tuy rằng cãi nhau, nhưng ai cũng biết đó chỉ là đùa giỡn. Tiết Bắc Phàm đùa cùng Tiểu Đao cứ như là đang chọc mèo, nhưng hôm nay đã nói cái gì vậy? Lại khiến cho nha đầu này xung khí dữ dội.
Chỉ có Tiết Bắc Phàm, đã bị tát, nhưng hết lần này tới lần khác còn cười tươi hớn hở, trông cứ như là muốn xin thêm cái tát nữa.
Tiểu Đao quay đầu lại, nhìn nha dịch đang giữ chặt Liêu Tiểu Thanh – “Thả ra.”
Bọn nha dịch khó xử nhìn Hách Kim Phong.
Hách Kim Phong cũng biết cứ như thế này mà dẫn đi tra khảo thì không ổn, nhưng Liêu Tiểu Thanh giấu độc, còn tự mình nhận là sát nhân.
“Ả giấu độc dược. . .” – Nha dịch giải thích.
“Ai nói thứ nàng giấu là độc dược.” – Tiểu Đao lấy bao thuốc bột, mở, mở bao bỏ tất cả bột vào trong miệng.
“Tiểu Đao!” – Hiểu Nguyệt cả kinh quên luôn việc gọi tên giả, muốn ngăn cũng không kịp. Tiết Bắc Phàm tinh nhạy, nhìn ra Nhan Tiểu Đao nháy mắt đã đổi gói thuốc, thủ pháp nhanh chóng. Những nha dịch dĩ nhiên là không nhận ra, còn cho rằng Nhan Tiểu Đao điên rồi, đó là độc dược.
Tiểu Đao chép chép miệng, khoát tay chặn nha dịch – “Còn không thả người?! Độc gì chứ, là bún xào!”
“Ơ. . .” – Bọn nha dịch hai mặt nhìn nhau – “Vậy còn thảo nhân kia?”
“Bên trên không viết tên, có thể hại ai chứ?!” – Tiểu Đao trừng mắt – “Là ta chữa lành cho Văn Tứ, hắn bị trùng cắn, không có liên quan đến vu thuật!”
Bọn nha dịch đều nhìn Hách Kim Phong, Hách Kim Phong cũng hiểu quả thực không có chứng cứ để bắt Liêu Tiểu Thanh, bọn nha dịch bèn buông lòng tay. . .
Liêu Tiểu Thanh tức khắc bay qua đánh Văn Tứ, nàng đánh rất dữ, nha hoàn hạ nhân trong phủ đều chần chừ nhìn Văn Tứ bị đánh đến mặt đầy máu.
Bọn hạ nhân vội vàng chạy qua ngăn, Địch tiểu thư vẫn như cũ đứng ở một bên nhìn, trông như không can hệ gì đến nàng.
Tiểu Đao lạnh lùng nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mặt, xoay người đi, lầm bầm – “Lãng phí một viên hảo dược của bản cô nương!”
Trọng Hoa đẩy Tiết Bắc Phàm một cái, “Huynh nói cái gì vậy?”
Tiết Bắc Phàm nhún vai, chậm rãi nói, “Nói thật mà thôi.”
Tiểu Đao đứng lại, quay đầu nhìn, cũng không biết là nhìn Tiết Bắc Phàm hay nhìn Văn Tứ phía sau, lạnh lùng buông ra hai chữ, “Hỗn đản.”
Trọng Hoa cùng Hách Kim Phong đơ người nhìn Tiết Bắc Phàm, Hiểu Nguyệt thì đuổi theo Nhan Tiểu Đao.
Tiết Bắc Phàm cũng cười vui vẻ còn lấy tay sờ sờ cái má bị tát – “Ta mà nói thêm câu nữa, mặt bên anỳ cũng sẽ bị nàng tát thêm một cái.” – Nói xong đuổi theo.
Hách Kim Phong bội phục nhìn theo – “Lần đầu mới thấy có người muốn bị đánh.”
Trọng Hoa đành bất đắc dĩ cười cười, trong lòng cũng loáng thoáng nghĩ ngợi, tên Tiết Bắc Phàm này, thựa ra là đang suy nghĩ cái gì?
Ngoài cửa, Tiểu Đao hậm hực bước đi, Hiểu Nguyệt là người duy nhất nghe được hai người nói chuyện khi nãy, đi được hai bước, nhỏ giọng gọi – “Tiểu Đao này.”
“Sao?”
“Cô cũng không tin rằng nam nhân không đáng tin, cảm tình không lâu dài sao?” – Hiểu Nguyệt hỏi – “Vì sao khi Tiết Bắc Phàm nói, cô lại đánh hắn?”
Tiểu Đao ngẩn người.
Hiểu Nguyệt nở nụ cười – “Kỳ thực cô rất tin tưởng, thực ra là có thiên trường địa cửu, đúng không? Hơn nữa cũng muốn tìm một người toàn tâm toàn ý với mình, đúng không?”
Tiểu Đao đờ mặt – “Ta không có.”
Hiểu Nguyệt kéo tay nàng ra ngoài – “Đi thôi, chúng ta đi ăn đi, mặc kệ đám xú nam nhân này.”
“Có đạo lý!” – Tiểu Đao gật đầu.
Phái sau cửa viện, Tiết Bắc Phàm tựa lưng vào tường cười, sờ sờ bên mặt bị Tiểu Đao đánh khi nãy, không đau, mà tê tê, hơi ngứa, ấm áp. . .
.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.