Giang Hồ Thập Ác

Chương 15: Tiền hung hậu kiết




Thiết Tâm Nam kêu lên:
- Không... không... ạ... không sai! Lan! Hoa Lan!
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
- Ta có biết, bây giờ, ngươi đang bàng hoàng, ngươi chẳng biết phải đi đâu, ngươi chẳng biết làm gì, cho nên ta không nói gì hết, ta muốn để cho ngươi yên tịnh mà suy tư.
Thiết Tâm Nam cười khổ:
- Thực sự ngươi được bao nhiêu tuổi? Có lúc, ta quá sợ, ta chẳng rõ thực hư, ngươi là một đứa bé hay ngươi là... là...
Tiểu Linh Ngư điềm nhiên:
- Một yêu quái?
Thiết Tâm Nam thở dài:
- Lắm lúc, ta có cảm tưởng ngươi là một khối tinh linh, kết tụ thành người, nếu không vậy thì tại sao ngươi đoán đúng tâm tính của người khác?
Tiểu Linh Ngư chỉnh sắc:
- Chẳng phải tinh linh biến ảo nào kết tụ thành ta cả. Mà chính là vì ta thông minh quá, ta thông minh hơn tất cả mọi người trên thế gian này.
Thiết Tâm Nam mơ màng:
- Có thể là ngươi...
Tiểu Linh Ngư tiếp:
- Tốt! Bây giờ ngươi đã hiểu rồi chứ?
Thiết Tâm Nam hỏi:
- Biết cái gì?
Tiểu Linh Ngư cười nhẹ:
- Thì... Biết là ngươi sẽ làm gì, biết là ngươi sẽ phải đi đến nơi nào...
Thiết Tâm Lan cúi đầu:
- Ta... ta...
Tiểu Linh Ngư tiếp luôn:
- Và ngươi cũng biết luôn là ta không thể đi theo ngươi!
Thiết Tâm Nam vụt ngửng mặt lên, gương mặt nàng trắng nhợt, nàng rung rung giọng hỏi:
- Ngươi... ngươi không thể?
Tiểu Linh Ngư so vai:
- Tư nhiên là không!
Thiết Tâm Nam muốn khóc:
- Nhưng... thực ra... đáng lẽ...
Tiểu Linh Ngư chận lại:
- Đúng, đáng lẽ ta theo ngươi cho có bạn đến một vài địa phương, cho biết đó đây, nhưng rất tiếc là ngươi đã biến thành nữ nhân rồi, cái ý nguyện của ta đành hủy bỏ. Ta cũng bỏ luôn cái việc thu nhận ngươi làm đệ tử.
Thiết Tâm Nam run run người:
- Nhưng ngươi... ngươi... ngươi...
Tiểu Linh Ngư lắc đầu:
- Ta với ngươi, là hai kẻ xa lạ, chẳng có mảy mai liên hệ, thế thì cùng đi chung với nhau để làm gì? Hà huống ta còn nhiều sự việc bên mình, ta cũng phải lo những sự việc đó chứ, tại sao lại để phiền vì một nữ nhân mà phải bỏ tất cả sự việc của ta?
Thiết Tâm Nam có cái cảm tưởng là vừa bị quất một ngọn roi vào đầu, đầu không đau nhưng tim đau.
Nàng thừ người ra đó, đờ một lúc, lại run lên, run như vậy chẳng rõ độ bao lâu.
Cuối cùng, nàng nhếch nụ cười thảm, thốt:
- Ngươi nói phải! Ta với ngươi có thân thích chi đâu? Ngươi cứ đi đi!
Tiểu Linh Ngư hỏi:
- Còn ngươi?
Thiết Tâm Nam phải cố gắng lắm mới đứng thẳng mình lên, dù thế cái vẻ cương quyết cũng chẳng hiện lộ nổi.
Nàng cười lạnh, đáp:
- Tự nhiên, ta có cái nẻo của ta, ta sẽ đi theo cái nẻo đó, ngươi khỏi phải bận tâm!
Tiểu Linh Ngư gật đầu:
- Nếu ngươi có chủ ý thì còn gì bằng? Hiện tại chắc ngươi không đủ sức vượt nhiều dặm đường, ta tặng ngươi con tiểu bạch mã đó.
Thiết Tâm Nam cắn môi suýt rớm máu:
- Đa tạ ngươi! Song, ta không dùng ngựa của ngươi đâu. Bất cứ cái gì của ngươi, ta cùng chẳng dùng. Ngươi... ngươi...
Nàng tránh xa con ngựa, quay mặt về hướng khác.
Chết thì nàng còn chịu nổi chứ nhất định nàng chẳng để cho Tiểu Linh Ngư thấy lệ thảm của nàng đang đổ ròng ròng.
Nàng giấu làm sao được với Tiểu Linh Ngư, chỉ nhìn đôi vai nàng rung rung, là hắn biết rõ nàng đang nức nở...
Nhưng, hắn vờ không thấy chi cả.
Hắn điềm nhiên nắm cương ngựa, kéo nó xề gần hắn đoạn mỉm cười, thốt:
- Ngươi không dùng thì ta dùng, ta có thể nào bỏ con ngựa của ta được. Xa cách nó ta khổ sở lắm!
Hắn từ khước đi theo Thiết Tâm Nam, song hắn bảo rằng xa con ngựa là hắn phải khổ sở lắm, hắn không chịu nổi.
Đau cho nàng vô cùng.
Nàng run run giọng, đáp:
- Ngươi... ngươi...
Nàng muốn nói:
- Chẳng lẽ ta không bằng một con ngựa? Chẳng lẽ xa cách ta ngươi không hề khổ sở? Ngươi chịu nổi sự chia ly này?...
Làm sao nàng nói được một câu như vậy?
Tiểu Linh Ngư tiếp:
- Thôi, được rồi, ta đi đây! Ta mong ngươi bảo trọng nhé!
Thiết Tâm Nam không quay đầu lại.
Nhưng nàng lắng tai nghe tiếng động, để suy diễn những động tác của Tiểu Linh Ngư.
Hắn lên lưng ngựa, quất roi vút vút trong không gian, bệt lưỡi kêu chóc chóc, rồi vó ngựa nện trên đường, thoạt đầu thưa, sau đó nhặt, đều đều, nhỏ dần...
Còn tưng tức, song niềm thất vọng quá nặng, Thiết Tâm Nam cố nói một câu cuối, nói to cho hắn nghe lọt:
- Tự nhiên ta biết bảo trọng lấy ta, cần gì ngươi phải giả tình giả nghĩa, đề tỉnh ta, thà ta chết chứ ta không tưởng là phải gặp lại ngươi đâu! Cho ngươi biết!
Đoạn nàng nhào xuống đó, gào lên khóc.
Nàng khóc to, mặc tình mà khóc, mà gào, cho hả hơi phần nào. Hắn có thấy đâu?
Hắn làm sao nghe được tiếng tim răn rắc qua sự rạn nức, rồi tiếng chách chách của những mảnh tim rơi chạm đáy lòng?
* * * * *
Nhưng, Tiểu Linh Ngư chưa đi thật sự.
Hắn biết, chẳng bao giờ Thiết Tâm Nam chịu nhìn theo bóng hắn, nên chỉ một thoáng sau, hắn âm thầm trở lại, đang lúc khóc ngất, Thiết Tâm Nam làm sao nghe được vó ngựa khẽ?
Hắn dừng ngựa tại chỗ cũ, hắn vỗ đầu ngựa, lẩm nhẩm:
- Tiểu Bạch Thể! Ngươi xem đó, có phải là ta thông minh vô cùng chăng? Ta không để mình phải lụy phiền vì nữ nhân, ta sẽ làm cho nàng ấy bỏ chạy đi cho ngươi xem! Mình đứng đây, xem chơi nghe, Tiểu Bạch Thể? Vội gì đi đâu, hở Tiểu Bạch Thể?
Thiết Tâm Nam vụt đứng lên, phóng chân chạy như điên.
Hắn lại lẩm nhẩm:
- Biết được điều bí mật của một nữ nhân, chưa hẳn là một việc làm bại hoại. Hà huống, ta với ngươi, có cần gì phải hấp tấp, vội vàng? Ta với ngươi cứ đủng đỉnh, chừng nào đi cũng được, chừng nào tới cũng được, tới nơi nào cũng được! Chúng ta cứ chờ xem, nàng có trở lại chăng.
Nhưng Thiết Tâm Nam không trở lại.
Đi luôn thật à? Nàng dám đi thật à? Tiểu Linh Ngư vụt ép gối vào hông ngựa, thốt:
- Chúng ta đi thôi, Bạch Thể, xem nàng đi đến đâu rồi, nàng làm gì, xem cho biết vậy thôi nhé, ta hiếu kỳ đấy, chứ chẳng phải ta quan tâm đến nàng đâu! Không, ta không quan tâm mà, Bạch Thể ơi, ngươi đừng nghi oan cho nhé. Trên đời này chẳng một nữ nhân nào làm cho ta quan tâm nổi!
Nói thế chứ hắn nghe lòng hơi nóng lên.
Rồi hắn thúc gối mạnh, con ngựa vọt đi liền. Hắn cứ cho là con ngựa chạy chậm, dù bốn gió của nó chẳng chạm đất.
Hắn lại thúc gối, hắn vung roi trót trót trong không gian, con ngựa chạy nhanh hơn lúc chạy tránh Tiểu Tiên Nữ.
Từ xa xa hắn đã thấy nàng.
Nàng chạy đến đây, rồi dừng lại nhào lăn ra đất khóc. Có lẽ lúc đầu nàng khóc to lắm, bây giời thì tiếng khóc khàn khàn, bờ vai rung mạnh, chứng tỏ nàng nức nở, tức tưởi, vì hẳn là niềm hận đối với Tiểu Linh Ngư bốc thành nước tuôn tràn vô tận...
Khi nghe gió ngựa của Tiểu Linh Ngư nện trên đường, nàng vụt ngưng khóc nằm bất động.
Tiểu Linh Ngư đến nơi, bỏ con ngựa nhảy vọt qua chỗ nàng nằm, cao giọng gắt:
- Chỗ này đâu phải là chỗ nằm ngủ?
Thiết Tâm Nam chỏi tay ngồi dậy quát trả:
- Đi, đi chỗ khác ngay, ai mượn ngươi lưu ý đến ta? Ta làm gì mặc ta mà!
Nàng đổi sắc diện đến thảm thương, chừng như nàng không còn điểm khí lực nào, nói mấy tiếng đó rồi, nàng mệt thấy rõ.
Tiểu Linh Ngư kêu lên:
- Ngươi thọ bệnh?
Qua mấy hơi thở, Thiết Tâm Nam khỏe lại và nàng lấy lại bình tĩnh, cười lạnh một tiếng, buông câu nói theo niềm hận:
- Bịnh cũng mặc ta, khỏe cũng mặc ta. Ai mượn ngươi lo lắng? Ngươi... với ta, chẳng phải là kẻ thân thích, thì ai chết mặc ai, ngươi còn lưu ý đến ta làm chi?
Nàng đứng lên, thân hình chao chao, có thể ngã xuống bất cứ phút giây nào.
Tiểu Linh Ngư điềm nhiên:
- Nhưng bây giờ thì ta chiếu cố đến ngươi!
Nhanh như chớp, hắn đưa bàn tay ra, sờ trán nàng.
Vầng trán đó nóng ran lên như có ngọn lửa đốt và chính ngọn lửa vô hình đó làm cho mặt nàng hừng đỏ lên, màu trắng nhợt nhạt tan biến mất.
Thiết Tâm Nam cố gắng đẩy tay hắn rời khỏi trán nàng, nàng phải cố gắng để làm cái việc rất dễ dàng đó, bởi khí lực của nàng đã tiêu tan từ lâu.
Nàng rung giọng, gắt:
- Đừng! Đừng chạm đến mình ta. Ta chẳng muốn!
Tiểu Linh Ngư hừ một tiếng:
- Ngươi chẳng muốn, song ta muốn!
Hắn vụt ôm nàng lên:
Thiết Tâm Nam hét, tiếng hét không vang lớn như ý muốn:
- Ngươi... ngươi dám ôm ta?... Buông tay ngay, buông... buông rồi cút ngay!
Nàng vùng vẫy nhưng làm sao thoát khỏi vòng tay của Tiểu Linh Ngư được?
Mà hét la làm gì, khi tiếng hét la chỉ vang khào khào trong cuốn họng? Khí lực nào giúp nàng hét đúng ý muốn?
Nàng vung tay đấm vào lưng Tiểu Linh Ngư, nàng muốn đấm mạnh thật mạnh, song nắm tay của nàng đưa ra nhẹ như nắm tay một đứa bé sơ sanh. Phủi một hạt bụi, bụi không rớt, thì đánh làm chi cho mệt?
Tiểu Linh Ngư càu nhàu:
- Đau nặng như vậy, sắp chết mà cũng còn hung dữ, ngươi là kẻ cứng cổ cứng đầu! Còn vùng vẫy nữa, ta tuột cả quần ngươi ra mà đét vào mông cho mà xem! Ngươi có muốn như vậy không chứ?
Thiết Tâm Nam hấp tấp kêu lên:
- Ngươi... ngươi...
Bỗng, nàng nhụi đầu vào lòng Tiểu Linh Ngư khóc ngất.
* * * * *
Thiết Tâm Nam thọ bịnh thật sự và bịnh của nàng khá nặng.
Hắn đưa nàng đến Hải Yến, tìm một ngôi khách sạn thuê phòng, nhưng nơi đây chẳng còn phòng trống, hắn lấy một lá vàng, trao gấp cho một người, bảo:
- Cho ngươi tất cả, dọn đi nơi khác, nhường phòng này cho ta!
Theo cái ý của Tiểu Linh Ngư, thì gian phòng này rất thuận tiện cho hắn hơn bất cứ gian phòng nào, cho nên hắn không tiếc vàng.
Mà vàng bạc đối với hắn có giá trị gì đáng cho hắn thiết tha?
Chụp lá vàng, nắm chắc trong tay, sợ Tiểu Linh Ngư giật lại, người đó không đắn đo, quơ vội mớ hành trang, rồi đi ngay.
Vàng, là một vật câm, song nó có oai lực điều khiển cả thế gian, giả như nó nói được, chắc nó chỉ huy luôn ông trời.
Nóng nảy, khẩn trương, hồi hộp, âu lo, đau lòng xót dạ, cộng thêm ngày nắng đêm sương giữa cánh đồng bao la man mác, rồi còn đánh đấm với địch, mãi đến bây giờ, Thiết Tâm Nam mới sanh bịnh, thì một nữ nhân như nàng, kể ra cũng có sức chịu đựng dẻo dai lắm.
Và, khi bịnh phát khởi, dĩ nhiên phải bạo, bởi bịnh dồn ứ qua nhiều thời khắc, bực ra rồi phải bực mạnh, như nước ứ vỡ đê tuôn trào.
Nhiệt độ lên mau, nàng hôn mê suốt một ngày.
Khi nàng tỉnh lại, hình ảnh trước tiên hiện ra trước mắt nàng, là một Tiểu Linh Ngư đang ngồi bên lò lửa, sắc thuốc.
Nàng gượng ngồi dậy, Tiểu Linh Ngư vội bước tới, ấn nàng nằm xuống.
Nàng rên ư ử:
- Ngươi... tại sao...
Tiểu Linh Ngư khoát tay:
- Đừng nói chuyện! Cấm đấy!
Thiết Tâm Nam nhận ra, quanh mắt Tiểu Linh Ngư có một vòng tròn, màu thâm thâm, đôi mắt chừng như lún sâu hơn trước mấy ly, mường tượng là hắn thức trắng đêm, luôn cả ngày không ngủ, lo lắng, săn sóc cho nàng.
Nếu thế thì luôn mấy đêm ngày liền hắn không chợp mắt!
Bất giác đôi giòng lệ thảm trào ra, mặt nàng ướt nhòa.
Tiểu Linh Ngư trở lại chiếc lò, rót thuốc ra chén, mang đến cho nàng, bảo:
- Cấm khóc nhé! Thuốc đây, uống đi, không có gì tốt bằng thuốc, uống thuốc vào là ngươi nghe khoan khoái ngay. Cứ còn làm như trẻ con, mỗi chút mỗi khóc, ta đét vào mông thì có kêu trời đấy!
Thiết Tâm Nam:
- Ai kê toa, bốc thuốc đó?
Tiểu Linh Ngư ngẩng cao mặt:
- Ta!
Thiết Tâm Lan ạ một tiếng:
- Thì ra, ngươi cũng biết xem bịnh, cũng biết kê toa bốc thuốc! Cái gì ngươi cũng biết hết!
Tiểu Linh Ngư dứ dứ nắm tay:
- Cấm nói. Uống thuốc đi!
Thiết Tâm Nam điểm một nụ cười, tự nhiên là phải nhẹ.
Dù đang bịnh, nàng cười cũng tươi, nụ cười cũng hấp dẫn như lúc mạnh.
Nàng hỏi:
- Cấm nói là cấm mở miệng, làm sao ta uống thuốc?
Tiểu Linh Ngư bật cười.
Hắn chợt phát hiện, nữ nhân cũng có lúc đáng yêu quá, song chỉ đáng yêu khi nào họ dịu dàng, họ ôn nhu, họ ngoan ngoãn. Chứ lúc họ hung hăng, dữ tợn, thì thật là đáng sợ và đương nhiên đáng ghét lạ!
* * * * *
Hoàng hôn xuống.
Thiết Tâm Nam ngủ say. Tiểu Linh Ngư ngồi nơi bậc nhà lẩm nhẩm:
- Giang Linh Ngư ơi! Ngươi đừng quên nhé, khi nữ nhân cười với ngươi, ngươi thấy đáng yêu thật, song ngươi cũng phải hiểu là nữ nhân đó định hãm hại ngươi đấy.
Nụ cười của nữ nhân, là chiếc vòng sắp sửa tròng qua đầu ngươi, trịch suốt cổ, họ rút mối thòng lọng, là ngươi nghẹt thở ngay. Nữ nhân ôn nhu, như mặt biển không gió, nào ai biết trong lòng biểng có bao nhiêu lượn sóng ngầm, chực chỉ hiện lên trên, nhận chìm thuyền to thuyền nhỏ? Chỉ cần sơ suất một tý thôi, là ngươi táng mạng nơi tay họ!
Con ngựa trắng của hắn, đang ở trong tàu, ăn cỏ.
Hắn bước về phía nó, hắn vỗ tay nhẹ nhẹ lên đầu nó:
- Tiểu Bạch Thể ạ, ngươi yên trí, ai thì dễ mắc mưu chứ chủ nhân ngươi không mắc mưu đâu, trên đời này chẳng một ai lừa nổi chủ nhân ngươi đâu! Nàng hết bịnh rồi, chúng ta sẽ lên đường...
Bỗng có tiếng vó ngựa vang lên rầm rập, vó ngựa từ xa xa, thoáng mắt đã nghe lớn lên, rồi đoàn kỵ mã đã đứng nơi trước cửa khách sạn.
Khách sạn đò, chia làm hai phần, phần bên trong gồm nhiều phòng cho thuê, phần bên ngoài là nơi bán cơm rượu cho khách đi đường.
Tiểu Linh Ngư động tính hiếu kỳ, âm thầm bước ra xem cho biết những ai vừa đến, với vẻ gấp rút vội vàng khả nghi.
Đứng nơi tối tăm, hắn nhìn ra, thấy bốn năm người vào khách sạn, họ lặng lẽ tiến vào, họ cùng đi một đoàn song chẳng ai nói với ai tiếng nào.
Họ ngồi xuống ghế, quanh chiếc bàn.
Họ không gọi rượu, gọi thức ăn. Chủ quán cũng chẳng dám hỏi, cứ dọn rượu dọn thức ăn, làm như khách rất quen thường bữa vào quán là phải ăn thứ gì, uống bao nhiêu rượu, thấy mặt khách là chủ cứ dọn, chẳng cần hỏi.
Người nào cũng mặc y phục rực rỡ, người nào cũng đeo trường kiếm, người nào cũng có khí thái bất phàm.
Nhưng, mặt người nào cũng đỏ, cũng sưng, chừng như mỗi người đã bị ai đó, tát tay vào mặt, tát nhiều và tát mạnh.
Rượu có đó, thức ăn có đó, song chẳng một ai nghĩ đến cái ăn, cái uống.
Họ vào quán rồi, ngồi xuống đó, ngây ra như mấy pho tượng.
Một lúc sau, hai người nữa, chạy vào, hai người này có vẻ thảm hại hơn mấy người trước.
Mặt vẫn đỏ, vẫn sưng, máu từ tai rỉ xuống, ướt cả má, đỏ cả cổ. Chừng như vành tai bị cắt, vì họ ở xa xa, Tiểu Linh Ngư không trông thấy rõ ràng.
Năm người trước trừng mắt nhìn hai người sau, hai người sau phát hiện ra năm người trước, chân co lại ngay như để tháo lui.
Nhưng, song phương đã thấy nhau rồi, hai người sau có muốn lánh mặt cũng chẳng còn kịp nữa.
Tiểu Linh Ngư nghĩ, có thể hắn sẽ chứng kiến một bi hài kịch đáng giá lắm, như vậy là buổi chiều này hắn lại được cởi mở tâm tư, hắn sẽ cười khoan khoái.
Bởi còn gì thích thú hơn cho hắn, thích hoạt động, lại gặp cái cảnh oan gia chạm mặt oan gia?
Trông vào tình hình đó, thì hắn đã hiểu ngay đôi bên đúng là oan gia của nhau rồi.
Mà oan gia gặp oan gia, là sao khỏi có chuyện đấm đá tưng bừng?
Hắn hồi hộp chờ.
Hắn đoán sai. Hai bên ghìm nhau như vậy, song họ không động thủ. Hay đúng hơn, họ chưa động thủ liền, thành ra hắn nóng nảy lạ.
Trong số năm người trước, có một đại hán, mặt sưng đáng sợ, gương mặt của gã hơi lớn, gương mặt sưng lên gần bằng một chiếc mâm. Mặt hắn rổ chằn, nơi nào không rổ thì nổi lên những nốt ruồi to, bây giờ, vết rổ cũng bằng mặt, nốt ruồi cũng lặng xuống, đủ biết cái sưng đó quả phi thường vậy.
Gã nhìn sang hai người vào sau, bật cười ha hả, thốt:
- Tiền bạc mà giao cho An Tây, là cầm như nằm ngủ giữa đường cũng chẳng sợ mất. Từ lâu rồi, An Tây tiêu cục có bao giờ để mất mát trong một chuyến hộ tống nào?
Vàng bạc thì chẳng mất, nhưng lần này lại mất vành tai! Thế mới kỳ!
Cười ha hả, thốt oang oang, dĩ nhiên gã phải đau, vì bởi lớp thịt sưng bị căng thẳng, gã cố chịu đau, cười cho hả, nói cho hả, đồng bạn của gã cũng cười theo, cười rồi rơi nước mắt liền, bởi ai ai cũng cảm thấy đau không tưởng nổi.
Hai người vào sau tức uất đến đỏ ngầu đôi mắt, người bên tả có một vết xẹo đao rất to nơi mặt, cười lạnh:
- Khi mình bị kẻ khác đánh sưng mặt, thì đáng lý ra mình không nên cười, bởi khi cười thì há rộng miệng, động đến má, banh da, chằn thịt, đau lắm, đau thấu ông trời chứ chẳng phải vừa!
Đại hán có gương mặt đầy vết rổ và nốt ruồi đập tay xuống bàn, kêu bốp một tiếng, thét:
- Ngươi nói gì?
Đại hán xẹo mặt cười lạnh như trước:
- Cùng là anh em với nhau cả mà! Nói móc nhau làm chi? Hãy xem cho kỹ đi, ai hơn gì ai nào? Ta muốn nhắc chừng ngươi đấy, ta mất vành tai, thì ngươi cũng sưng mặt, ngươi lành lẽ chi đó lại mỉa mai ta?
Đại hán có nốt ruồi vụt đứng lên, định vọt tới.
Đại hán xẹo mặt vẫn giữ nụ cười lạnh, cũng đứng lên.
Tiểu Linh Ngư khoan khoái quá chừng, thầm nghĩ:
- Rồi! Sắp đánh nhau rồi! Ta nói mà, thế nào cũng choảng nhau! Được xem cái màn kịch này cũng tiêu sầu mấy đoạn!
Nhưng, hắn thất vọng liền.
Đồng bạn của song phương kéo họ ngồi xuống.
Người kéo đại hán có nốt ruồi ngồi xuống, là một gã râu rậm và dài, tuổi hơi cao, mặt ít sưng, có lẽ tuổi càng cao nên càng được kẻ nào đó đánh nhẹ tay hơn đối với bọn trẻ.
Gã khoát tay, gượng cười, thốt:
- An Tây tiêu cục với Định Viễn tiêu cục tuy ngày thường vì nghề nghiệp mà tranh chấp nhau luôn, lắm lúc lại cướp đoạt hàng hóa lẫn nhau, song chẳng qua vì sinh hoạt mà có những sự việc đó. Dù vậy, người trong hai tiêu cục vẫn là anh em trên chốn giang hồ, nếu không có duyên cớ chính đáng, thì động thủ với nhau làm gì? Đừng làm thế mà mất hòa khí một cách vô lý!
Người kéo đại hán mặt sẹo, là một gã có thân vóc ốm và cao, cũng gượng cười, tiếp:
- Ấu Dương đại ca nói rất đúng! Chúng ta bị Tổng cục giao phó một công tác đến địa phương này, một địa phương xa xôi tận chân mây cuối trời, không phải ai ai cũng dám đến, do đó chúng ta cùng mang niềm nhục bại, cái chỗ đáng trút hận không dám trút thì cố mà nuốt vào, chứ sao lạI trút lên đầu nhau làm gì, mình là người đồng hội đồng thuyền cả mà!
Người có cái họ Ấu Dương thở dài:
- Đúng đấy! Chừng như tai nạn của chúng ta, do chính một người gây nên, chứ chẳng phải do những người khác biệt. Chúng ta có một kẻ thù chung, liên kết với nhau mà trả thù chung, lại chẳng làm còn sanh sự với nhau chi nửa cho thiên hạ cười ché?
Người có vóc cao và ốm kêu lên:
- Thế ra các vị cũng bị nàng...
Gã Ấu Dương cườI khổ:
- Chứ còn ai nữa? Tại hạ đoán trúng quá! Câu đồng hội đồng thuyền của huynh đài vừa nói đó, đúng lắm! Cái hoạn nạn đã đồng mà người gây ra tai nạn cho chúng ta cũng là một!
Y thở dài, tiếp:
- Trên thế gian này, còn ai có thể nhẫn tâm hạ thủ đoạn tàn độc như nàng ấy chứ?
Thật là xuất hành không chọn ngày lành, nên dọc đường gặp quỷ!
Tất cả bảy người, gồm song phương, đều thở dài.
Họ đã đồng tính với nhau rồi! Năm người sưng mặt, hai người vấy máu đầy mặt, làm gì ai thấy được những cảm nghĩ của họ nơi gương mặt biến thể đó được?
Nhưng, nhìn vào ánh mắt của họ, tất ai cũng rõ niềm câm hận đang bốc bừng.
Đại hán có nốt ruồi lại đấm tay xuống mặt bàn hằng hộc:
- Nếu chúng ta có làm gì đắc tội với liễu đầu đó, nàng đánh chúng ta, cũng chẳng đáng tức. Điều đáng hận là có ai dám trêu vào nàng đâu? Chừng như nàng đánh chúng ta để mua vui vậy thôi! Thế mới tức!
Gã Ấu Dương thở dài:
- Biết làm sao hơn! Giả như nàng có đánh chết chúng ta, chúng ta cũng phải chịu chết. Bởi tài nghệ của chúng ta non kém quá, chúng ta dám làm gì nàng? Thôi thì còn sống được đây, kể cũng là một cái may cho chúng ta đó! Nhẫn nhục! Không nhẫn được, cũng phải cố mà nhẫn!
Đại hán ốm cao vụt bật cười khan:
- Các vị có nhận ra, nàng rất khác thường chăng? Tại hạ thấy thần sắc của nàng, thầm suy đoán là nàng bị kẻ nào đó lừa gạt, nàng mắc mưu nên tức uất, không may cho chúng ta gặp nàng trong tình trạng đó, nàng đổ trút niềm tức uất lên đầu chúng ta bởi nàng cần phát tiết bớt cái khí tức đó, nếu không thì hẳn nàng dám điên loạn lên lắm, đôi mắt của nàng đỏ quá chừng, đỏ vì hận mà cũng vì khóc nhiều, mí mắt của nàng mọng lên rất rõ. Con ngựa thường ngày của nàng cũng mất luôn, con ngựa mà nàng chẳng bao giờ rời ra!
Đại hán có nốt ruồi vỗ tay cười lớn:
- Từ lão ca nhận xét kỹ đó nhé! Hẳn là liễu đầu đã gặp tay nào lợi hại hơn nàng, thành ra nàng thất bại lớn, bị kẻ đó khinh miệt, lại còn bị cướp ngựa luôn! Bảo sao nàng không tức uất chứ!
Tất cả bảy người cùng cười.
Tuy nhiên, họ vừa cười, lại vừa nhăn mặt, biết cười là đau lắm, song vẫn không nín cười được, bởi họ đang hả hê, họ hiểu rõ là nữ nhân nào đó đang tức uất, có lẽ còn tức uất hơn họ, họ xem như đã được báo thù rồi. Cho nên, đau thì đau thật, họ phải cười.
Lắng nghe câu chuyện của bảy người đó, Tiểu Linh Ngư đoán ra nữ nhân là ai rồi.
Nếu không là Tiểu Tiên Nữ, thì còn là ai nữa?
Cái tát tay của nàng, chính hắn có thưởng thức rồi! Và hắn hiểu tư vị của những tát tay đó như thế nào!
Có điều, nàng đánh những người này khá mạnh tay, nàng đánh mạnh như vậy, hẳn là nàng tức uất lắm!
Người có tánh nóng nảy, hung tợn như nàng, lại phải nằm bất động mà chịu suốt đêm bên cạnh giếng, giữa cánh đồng hoang, tự nhiên phải tức, và tức cực điểm.
Phát tiết cái tức đó, nàng phải đánh mạnh tay, điều đó chẳng lạ gì.
Hắn đang bấm bụng cười thầm, bên ngoài đột nhiên bảy người ngưng cười.
Họ ngưng cười, hình thế của họ trở thành quái dị vô cùng khi họ bất động.
Người nào ngồi trong tư thế nhìn ra cửa, chong mắt nhìn, người nào không nhìn được, mà cũng chẳng dám quay đầu nhìn, lại cúi đầu xuống, tất cả bảy người đều xuất hạn, đầu ướt, mặt ướt, phút chốc toàn thân cũng ướt luôn.
Nơi khung cửa khách sạn. Tiểu Tiên Nữ đã hiện hình.
Nàng đứng đó, từ từ buông từng tiếng:
- Ta bảo các ngươi đi tìm người, ta có bảo các ngươi đi tìm rượu đâu.
* * * * *
Quả tim của Tiểu Linh Ngư nhảy mạnh suýt vọt khỏi lồng ngực. Nhưng, hắn cố giữ bình tĩnh, lùi dần.
Hắn biết, cái người mà Tiểu Tiên Nữ bảo bọn đó đi tìm chính là hắn.
Thì hắn làm sao dám đứng đó nữa chứ?
Cũng may, lúc đó đêm đã xuống lâu rồi, bóng tối lan tràn khắp khách sạn, nơi nào có đèn, chỗ đó sáng lên, nơi nào không đèn lại tối tăm hơn, người trong vùng sáng nhìn vào bóng tối, khó nhận định được mọi sự vật.
Tiểu Linh Ngư đi dọc theo tường, lần lần ra đến chỗ nhốt ngựa.
Chuồng ngựa, cũng như mọi chuồng thú, có nền đất, đương nhiên là phải ẩm ướt, dơ dáy, hắn bốc đất ướt tô lên mình con ngựa, biến con ngựa bạch thành con ngựa rằn, con ngựa toan hí lên, hắn với lấy một nắm cỏ, tong vào mõm nó đoạn hắn vỗ tay nhẹ nhẹ lên đầu nó, thấp giọng bảo nó:
- Tiểu Bạch Thể! Đừng hí lên nhé, lúc này ngươi hí lên, thì ta phải chết, ngươi cũng chết, cái nàng trong phòng kia cũng chết luôn! Lỗi tại ngươi đó, ai bảo ngươi có sắc lông trắng? Màu trắng của nàng gây phiền phức cho ta, màu trắng của ngươi cũng nguy hại cho ta không kém!
Hắn đã làm xong cái việc biến thể con ngựa, hắn nhìn nó, điểm một nụ cười, trông nó, hắn buồn cười quá chừng, suýt quên sự hiểm nguy đang hiện hình bên ngoài gian phòng ăn của khách sạn, cái hiểm nguy đó sẽ đến với hắn trong phút giây đây...
Hắn trở về phòng.
Nơi hắn trú, chẳng có đèn, đèn thì có song chẳng ai đốt.
Hắn không đốt lúc ra ngoài, Thiết Tâm Nam cũng chẳng đốt, dù nàng đã tỉnh ngủ rồi. Nàng giương tròn mắt nhìn hắn, đôi mắt tròn quá, sáng quá.
Nàng nhìn, hắn từ từ bước vào, đến gần nàng, đột nhiên nàng nắm tay hắn, rung rung giọng hỏi:
- Chiếc giày của ta đâu?
Tiểu Linh Ngư trố mắt:
- Chiếc giày? Cần chỉ một chiếc?
Thiết Tâm Nam gấp giọng:
- Thì hai chiếc! Mà ở đâu rồi?
Tiểu Linh Ngư hừ một tiếng:
- Hai chiếc giày rách nát đó, ngươi hỏi làm gì?
Thiết Tâm Nam không đáp câu hỏi, chỉ giục:
- Lấy đem cho ta!
Tiểu Linh Ngư lắc đầu:
- Còn đâu mà đem? Ta đã quăng xuống cống nước rồi.
Thiết Tâm Nam run người lên:
- Ngươi quăng rồi?
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
- Bọn ăn mày còn có những đôi giày lành lẻ hơn, ngươi tiếc làm gì cái thứ xác sơ đó chứ? Mà tại sao ngươi khẩn trương? Để ta mua cho đôi mới, tốt hơn nhiều.
Thiết Tâm Nam cố gượng ngồi dậy và định bước xuống giường, thốt qua hơi thở gấp:
- Ngươi quăng nó ở chỗ nào, dẫn ta đi nhặt.
Tiểu Linh Ngư đưa tay chận nàng, giữ nàng bất động, bảo:
- Đừng đi nhặt, vô ích.
Thiết Tâm Nam đấm xuống giường bịch bịch, gào nhẹ:
- Ngươi... ngươi đáng chết lắm! Ngươi biết không, trong một chiếc giày đó, ta có giấu...
Tiểu Linh Ngư nheo nheo mắt:
- Giấu cái gì?
Thiết Tâm Nam gắt:
- Thì cái vật đó chứ cái gì nữa? Ta vì nó, suýt mất mạng mấy lần và chắc chắn là còn bị hăm doạ mãi mãi vì nó, chứ chẳng muốn vứt bỏ để được an toàn!
Đoạn hắn hỏi:
- Thế ra, ngươi chẳng giữ nó trong mình? Sao ngươi lại nói là ngươi giữ nó trong mình ngươi?
Thiết Tâm Nam suýt khóc được:
- Ta nói dối với ngươi!
Tiểu Linh Ngư thở dài:
- Lỗi tại ngươi! Ai bảo ngươi dối ta? Chính ngươi tự hại ngươi đó! Giả như ngươi nói thật với ta, thì làm gì ta tùy tiện vứt bỏ đi, ngươi thử nghỉ, có ai giữ một đôi giày xơ xác như vậy trong phòng cho chật chỗ, cho vướng bận? Kẻ nào quét dọn mà chẳng vướng mắt vì nó chứ?
Thiết Tâm Nam nhào ngửa lên giường, nằm như chết, lệ uất cứ trào.
Nàng không khóc lớn, niềm thất vọng xâm chiếm cả tâm hồn, nàng chẳng còn một điểm nghị lực nào để phát biểu một phẫn uất, ngoài mấy hạt lệ.
Nàng lẫm nhẩm:
- Xong!... Thế là xong! Đời ta cũng xong luôn!
Tiểu Linh Ngư cười nhẹ:
- Dù cho trong chiếc giày có vật đó đi nữa, vật đó xứng đáng gì? Một mảnh giấy rách, có giá trị làm sao mà ngươi tha thiết với nó? Ta thật thấy làm lạ, ngươi lưu luyến đến cả những vật mà bất cứ ai cũng vứt bỏ xuống được!
Thiết Tâm Nam vụt ngồi dậy, trừng mắt nhìn hắn:
- Ngươi... ngươi... làm sao biết được, vật đó là một mãnh giấy?
Tiểu Linh Ngư điềm nhiên:
- Ta cứ tưởng ngươi nói vật gì, chứ nếu là mảnh giấy đó thì ta đã lấy ra khỏi chiếc giày của ngươi! Có điều, nó rách gần như nát, nó lại thúi, thúi như cá sình!
Thiết Tâm Nam chồm tới hắn, đấm vào ngực hắn thình thịch vừa cười, vừa mắng:
- Ngươi đáng chết lắm! Ngươi cố ý làm cho ta quýnh quáng lên!
Tiểu Linh Ngư cười hì hì:
- Ai bảo ngươi lừa ta? Ta biết rõ từ lâu, cái vật mà ngươi trân quý đó, ngươi giấu nó trong chiếc giày, kể ra ngươi cũng khôn đó, khôn hơn quỷ vậy đó!
Thiết Tâm Lan xì một tiếng:
- Chính ngươi mới là quỷ đó! Không có cái gì mà người ta qua mặt ngươi được cả! Ngươi... ngươi làm ta suýt chết khiếp đó nhé!
Tiểu Linh Ngư tiếp:
- Vật đó đã ở trong tay ta rồi, ngươi không nên khẩn cấp nữa.
Thiết Tâm Nam cuối thấp đầu:
- Nó đã ở trong tay ngươi, ta còn khẩp cấp cái gì nữa?
Tiểu Linh Ngư hỏi:
- Ngươi không sợ ta đoạt luôn?
Thiết Tâm Nam lắc đầu:
- Không sợ!
Tiểu Linh Ngư gật gù:
- Thế thì ta giữ luôn!
Thiết Tâm Nam dịu giọng:
- Ta trao cho ngươi đó.
Tiểu Linh Ngư trừng mắt:
- Nhưng ngươi chết thì chịu chết chứ không chịu rời nó?
Thiết Tâm Nam đáp:
- Người ta khác, ngươi khác.
Chẳng rõ tại sao, Tiểu Linh Ngư nghe mát ruột hết sức. Và trong yết hầu, có một vị ngọt dịu phát sanh đưa dần dần ra miệng.
Rồi, hắn nghe đôi chân nhẹ lạ, như có đám mây mang hắn từ từ lên cao, lâng lâng, phiêu phưởng.
Nhưng hắn tự cảnh cáo ngay:
- Giang Linh Ngư! Đừng! Đừng nhé! Ngươi luôn luôn phải cẩn thận! Viên thuốc đắng, để nguyên chất, có ai uống trôi? Cho nên người ta bọc đường, đừng thấy ngọt mà ham. Nuốt hết chất ngọt rồi, ngươi sẽ mửa đến mật xanh vì chất đắng!
Hắn định đẩy Thiết Tâm Nam ra khỏi mình hắn, song chẳng biết tại sao, hắn không làm nổi việc đó.
Thiết Tâm Nam hỏi:
- Vừa rồi, ngươi đi đâu?
Tiểu Linh Ngư thản nhiên:
- Vơ vẩn bên ngoài. Ta còn trông thấy một người.
Thiết Tâm Nam trố mắt:
- Ai?
Tiểu Linh Ngư đáp:
- Người đó, ngươi nhìn qua là nhận ra ngay. Mà ta cũng nhận ra luôn, chính đó là sự không may cho ta!
Thiết Tâm Nam giật bắn mình:
- Tiểu Tiên Nữ?
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
- Chứ còn ai nữa?
Thiết Tâm Nam biến sắc mặt:
- Nàng ở đâu bây giờ?
Tiểu Linh Ngư buông gọn:
- Mở cửa sổ ra, là thấy nàng ngay!
Tay chân Thiết Tâm Nam vụt lạnh như giá băng.
Nhưng, nàng hận Tiểu Linh Ngư, gắt:
- Nàng ở bên ngoài, thế mà ngươi ở đây, lại còn lòng dạ đùa cợt được nữa à?
Tiểu Linh Ngư điềm nhiên:
- Dù nàng đứng trước mặt ta, ta cũng cười đùa như thường, huống hồ nàng ở ngoài đó?
Thiết Tâm Nam cắn môi đoạn hừ một tiếng:
- Ngươi... đúng là... Mà thôi, bây giờ, chúng ta làm sao đây?
Tiểu Linh Ngư ung dung đáp:
- Ba mươi sáu chước, chước trốn là cao hơn hết! Chúng ta...
Hắn do dự một chút.
Bỗng, bên ngoài có tiếng quát vọng vào:
- Ta bảo ngươi mở cửa, ngươi cứ mở, ta làm gì mặc ta, ngươi tìm hiểu làm chi?
Tiếp theo đó là một tiếng bình, mường tượng tiếng đạp cửa.
Tiểu Linh Ngư thở dài:
- Xong! Không trốn được nữa rồi!
Thiết Tâm Nam biến sắc mặt thành màu đất, giọng rung rung:
- Tiểu Tiên Nữ đang lục soát tất cả các gian phòng tại khách sạn này! Có lẽ nàng bắt được tin tức là bọn ta còn loanh quanh trong vùng phụ cận, nếu chúng ta vọt mình qua cửa sổ thoát đi, có lẽ cũng còn kịp! Hẳn là nàng lục soát mấy nhà chung quanh rồi mới đến đây vậy, chúng ta thoát đi, vào nhà nào gần đây, tạm trú, chắc cũng qua được cơn nguy.
Nàng nắm tay Tiểu Linh Ngư, định lôi hắn nhảy qua khung cửa sổ.
Tiểu Linh Ngư lắc đầu:
- Không được! Chúng ta trốn đi, có khác nào thú nhận với chúng là người chúng đang tìm. Chúng sẽ cho Tiểu Tiên Nữ hay, nàng đuổi theo, ngươi phải biết, chạy xa nàng suốt đêm, suốt ngày, nàng còn biết mà theo được, hà huống chỉ cách mấy phút giây. Chạy như thế, không thoát khỏi tay nàng đâu!
Thiết Tâm Nam rung người:
- Thế thì làm sao? Làm sao? Hở?...
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
- Đừng sợ! Ta có cách!
Chợt có tiếng nữ nhân hét:
- Ra! Ra ngay! Các ngươi là cường đạo ở đâu, muốn vào ít nhất cũng phải gõ cửa chứ? Sao lại ngang nhiên vào như vậy?
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
- Chắc nữ nhân nào đó đang tắm!
Sự tình diễn tiến như thế, hắn vẫn ung dung như thường, chẳng tỏ vẻ gì là khẩn cấp, hắn cười hì hì, hắn làm cho Thiết Tâm Nam vừa sôi gan, vừa lên ruột.
Hắn lấy trong mình ra một chiếc bọc, có thêu hoa, song rất cũ.
Thiết Tâm Nam trố mắt:
- Cái gì thế?
Tiểu Linh Ngư nheo nheo mắt:
- Bửu bối! Các vì tiên xuống núi, phá trận, đều có mang theo ít nhiều bửu bối thì ta xuất cốc, cũng mang theo ít nhiều bửu bối chứ! Những vật này, ta đánh cắp của mụ Đồ đấy!
Hắn lấy trong bọc ra một vật, mỏng mỏng, mềm mềm, dính dính, mường tượng lớp da miếng đậu hủ, mà cũng giống da người.
Thiết Tâm Lan kêu lên:
- Chiếc nạ da người?
Tiểu Linh Ngư gật đầu:
- Thế ra ngươi cũng nhận được.
Trong bọc có rất nhiều chiếc, hắn chọn hai chiếc, rồi bảo:
- Trước hết, ngươi hãy thay y phục, tùy tiện giấu nơi nào đó thì giấu, đoạn lấy chiếc áo của ta kia mặc vào.
Thiết Tâm Nam làm y theo lời hắn.
Hắn lại bảo nàng chường mặt tới, trong khi nàng rùng mình thì hắn đã đeo chiếc nạ cho nàng rồi.
Còn hắn thì có gương mặt nhăn nheo, bất quá tuy tuổi hơi cao, song chưa có một sợi râu nào cả.
Thiết Tâm Nam bật cười, nhưng nàng chẳng dám cười lớn.
Nàng thốt khẽ:
- Đúng là giữa đêm gặp quỷ! Bỗng nhiên ngươi biến thành ông cụ non!
Tiểu Linh Ngư điềm nhiên:
- Có trở thành ông cụ non, mới xứng đáng với bà cụ non chứ!
Đúng lúc đó, tiếng chân và tiếng người vang lên bên ngoài rất gần.
Tiểu Linh Ngư vẫn không bối rối, từ từ lấy trong bọc ra một bộ râu.
Phải chứ, đã là ông cụ rồi, dù là cụ non, cũng phải có tý râu. Hắn gắn râu lên mép, hắn lại lấy một bình đựng phấn trắng, rãi lên tóc hắn và tóc của Thiết Tâm Nam, trong thoáng mắt, hai mái tóc đen biến thành mái tóc muối tiêu, muối nhiều, tiêu ít.
Cuối cùng, hắn lấy mấy cây bút, vẽ vời lên mặt Thiết Tâm Nam.
Bên ngoài, tiếng chân và tiếng người cứ vang, mỗi lúc mỗi gần, chừng như họ đã đến sát bên cửa.
Thiết Tâm Nam xanh mặt, tay chân lạnh như giá băng.
Tiểu Linh Ngư bình tĩnh như thường, trấn an nàng:
- Đừng sợ! Đừng sợ! Cái thuật cải sửa dung mạo tuy ta chưa thông thạo lắm, song cũng tạm dùng được, ta tin thế nào cũng có kết quả.
Bây giờ thì đúng là tiếng chân dừng lại ngay trước cửa phòng rồi.
Tiểu Linh Ngư thu dọn nhanh những vật dụng vào trong bọc, cất xong xuôi, đoạn bảo:
- Chúng ta đi thôi! Do cửa phòng ra, không cần vượt qua cửa sổ.
Thiết Tâm Nam kinh hãi:
- Cửa... cửa phòng?
Mặt nàng không còn một hạt máu.
Nhưng sợ gì, bởi Tiểu Linh Ngư đã mở cửa phòng rồi. Hắn làm cái việc đó ung dung quá chừng, như chẳng hề nghe những tiếng hét, tiếng la của bọn người lục soát các gian phòng kế cận.
Bên ngoài chẳng phải ai xa lạ, chính là bọn sưng mặt và sứt tai, còn Tiểu Tiên Nữ thì đứng phía sau họ, cách xa xa giám sát việc làm của bảy người đó.
Họ đứng quanh bên ngoài, ngăn hẳn lối ra.
Tiểu Linh Ngư không hề ngẩng đầu nhìn ai cả, cao giọng thốt:
- Các vị cảm phiền tránh qua một bên, cho tôi đưa vợ tôi đi tìm y sư gấp. Không biết ăn nhằm cái thứ gì mà bỗng dưng lại sanh bịnh, bịnh nặng quá! Nếu không đến y sư kịp chắc là bà ta phải bỏ mạng đấy!
Giọng nói của hắn khàn khàn, chẳng khác giọng nói của một cụ già.
Trong giọng nói có cái vẻ khẩn cấp, đúng là sự khẩn cấp của một người chạy thuốc cho bịnh nguy.
Thiết Tâm Nam thì run mãi, run đến phát sợ.
Trông nàng, còn ai không tưởng đó là một mụ già nhiễm bịnh nặng bất ngờ?
Bảy người đó lập tức tránh qua hai bên, nhượng lối cho cả hai. Họ sợ đứng gần, vi trùng bịnh truyền sang, rồi họ cũng sanh bịnh luôn, sanh bịnh liền tại chỗ.
Cái gã mặt rỗ, có nốt ruồi, lại đưa tay bịt mũi, đôi mày cau lại, thốt:
- Vào tháng này, dù đang lúc nửa đêm, khí oi bức khiến con người ta không thể mặc áo mà ngủ, vậy mà bà ấy run như cầy sấy, thiết tưởng cái chứng bịnh của bà ấy phải nặng lắm! Có thể bà ấy mắc bịnh dịch đấy!
Tiểu Linh Ngư thở dài, từ từ bước ra khỏi cửa. Dĩ nhiên hắn phải dìu Thiết Tâm Nam, bởi lúc đó nàng run người cực độ, suýt hôn mê vì quá sợ.
Nàng hận mình chẳng mọc đôi cánh mà bay đi, nàng lấy làm lạ tại sao Tiểu Linh Ngư bình tĩnh không tưởng nổi!
Cả hai vượt qua bọn sưng mặt sứt tai, vượt luôn ngang Tiểu Tiên Nữ.
Họ vượt qua chúng rất dễ dàng.
Tiểu Tiên Nữ nhìn theo họ, mắt nàng giương to, nhưng ánh mắt chừng như chẳng có vẻ gì tỏ ra là nàng nghi ngờ.
Họ cứ đi tự nhiên, họ chẳng hề quay đầu nhìn lại song tâm tư họ chuyên chú những tiếng động ở phía sau là cái chắc.
Bỗng một tiếng soảng vang lên.
Tiếng soảng đó, do thanh đao rời vỏ, chạm vào vỏ phát lên, chính Tiểu Tiên Nữ rút thanh đao của một tên trong số bảy người, rồi nàng nhảy vút theo Tiểu Linh Ngư, giá thanh đao trên đầu hắn, đồng thời quát:
- Ngươi tưởng lừa ta dễ lắm à?
Thiết Tâm Nam bay hồn lạc vía nhưng Tiểu Linh Ngư điềm tĩnh như thường.
Hắn cứ đi làm như câu nói của Tiểu Tiên Nữ hướng về ai chứ chẳng phải hướng về họ.
Hắn cũng vờ chẳng thấy thanh đao đang chực chờ trên đỉnh đầu, thanh đao đó sẽ giáng xuống ngay, nếu hắn run người một chút thôi.
Run người là hắn thừa nhận có lừa gạt, và trong trường hợp này, kẻ lừa gạt hẳn là kẻ mà Tiểu Tiên Nữ tìm kiếm.
Nếu phải chi Tiểu Tiên Nữ chận đầu thì hắn chẳng bước tới được, nàng ở phía sau hét tới, nên hắn và Thiết Tâm Nam vẫn bước như thường.
Thanh đao chỉ còn cách đầu hắn độ ba ngón tay.
Bọn bảy người sưng mặt sứt tai lắc đầu, thở dài, thầm nghĩ:
- Quỷ liễu đầu đó đa nghi quá chừng! Đến một đôi vợ chồng già nua lại bịnh hoạn thừa chết thiếu sống như vậy mà nàng cũng chẳng tha cho thì thật là hết nói nỗi rồi.
Tiểu Linh Ngư vẫn chẳng tỏ vẻ hay biết gì cả.
Hắn cứ đi, bình tĩnh bước đi thẳng tới tào ngựa, dắt con bạch mã biến thành rằn ra khỏi tàu, lẩm nhẩm nói với nó:
- Ngựa ơi! Ngựa ơi! Vợ ta đau, đau nặng lắm đó, ta phải đưa bà ấy đi tìm thầy, song ta không thể bỏ ngươi lại đây một mình, vậy thì ngươi đi theo ta với bà ngươi nhé?
Thiết Tâm Nam xuất hạn ướt mình, tưởng chừng nàng có thể hôn mê bất cứ lúc nào. Y phục của nàng ướt như xối nước.
Ra đến đó rồi, đáng lẽ nên đi gấp, Tiểu Linh Ngư lại còn dần dà bên cạnh con ngựa, rồi ung dung dẫn nó ra khỏi tàu, rồi lẩm nhẩm những tiếng nhảm nhí với nó! Mất thì giờ biết bao nhiêu?
Nếu đánh được, hẳn nàng đánh hắn một trận chí chết mới hả cái tức của nàng.
Bây giờ, cả hai đến con đường cái rồi.
Thiết Tâm Nam tự hỏi, nhờ vào ma lực nào nàng lại rời khỏi phòng được và ra đến đây.
Nàng không tin là mình có đủ nghị lực di động một khoảng cách như thế, lại di động trước mũi của Tiểu Tiên Nữ.
Nàng tưởng là mình nằm mộng, ra đến đường rồi, mà nàng còn chưa tỉnh hẳn cơn mộng đó, nàng vẫn còn bàng hoàng.
Nàng cứ để cho Tiểu Linh Ngư đỡ nàng lên lưng ngựa, Tiểu Linh Ngư đi bên cạnh, nắm cương ngựa, hắn vẫn ung dung bước, con ngựa cũng từ từ bước chẳng tỏ vẻ gì khẩn cấp cả.
Thiết Tâm Nam kêu khẽ:
- Trời ơi! Ta van ngươi! Gấp lên một chút! Rời khỏi nơi này xa xa rồi, ngươi có thích thì lăn ra đường mà nằm ngủ, ta chẳng nói gì đâu, chứ bây giờ thì ngươi nên nhít nhanh nhanh đôi chân cho ta nhờ!
Tiểu Linh Ngư lắc đầu:
- Đừng! Đừng dại thế! Hấp tấp đi là chết cả lũ đấy nhé! Chúng còn nhìn theo bọn ta, chắc chắn là chúng theo dõi bọn ta từng cử động, bọn ta bước gấp là lộ chân tướng ngay!
Để lảng tránh vấn đề, hắn tiếp:
- Ngươi xem, đêm đẹp thế này, ngồi ngựa ung dung mà ngắm cảnh, còn gì thú hơn? Nếu ngươi sành thi, thì đúng lúc thi tứ ngươi dâng cao đó hãy sáng tác một vài bài, tức cảnh, hoài tình đi, cho vơi cái lo của ngươi!
Trời!
Trong trường hợp này mà hắn còn nói đến chuyện cảnh đêm đẹp, trời đêm đầy thi vị!
Thiết Tâm Nam thở dài! Nàng tự hỏi, mình nên khóc hay nên cười, hay nguyền rủa cái tên tiểu quỷ này nữa.
Con đường cái đó, cuối cùng đưa họ đến một cánh đồng.
Phía sau lưng họ còn mấy ánh đèn, song ánh đèn chơm chớp mờ, ánh đèn mờ nhỏ là họ đã đi khá xa.
Thiết Tâm Nam thở phào.
Nàng nhếch nụ cười khổ, hỏi:
- Ta nghĩ mãi, chẳng hiểu nổi cái tâm của ngươi ra sao? Và ngươi dùng cái tâm đó, để làm những việc gì?
Tiểu Linh Ngư cười nhẹ:
- Tâm của ta... Ta có thể làm bất cứ việc gì nhưng ta chẳng có tâm! Ta không hề có tâm!
Thiết Tâm Nam cắn môi, nén cái nhói ở tâm, đoạn cười gượng tiếp:
- Nếu thanh đao đó giáng xuống thật sự thì đầu của ngươi bị chẻ làm hai rồi, và mỗi vai ngươi phải mang một mảnh!
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
- Ta hiểu, thanh đao đó chẳng làm hại ta, nhát đao dò đường mà, dễ hiểu lắm!
Nàng thực nghiệm, nếu ta biến thái độ qua cuộc thực nghiệm đó, thì hỏng, hỏng cho ta lẫn cả ngươi. Ngươi biết không, nếu thực sự nàng có ý sát hại chúng ta thì cần chi nàng phải mượn đao? Với tay không nàng thừa sức giết chúng ta như thường kia mà? Nàng mượn đao, là nàng không gấp, mà không gấp thì đương nhiên là nàng không cương quyết, nàng dung cái dần dà đó, doạ khiếp chúng ta, xem phản ứng như thế nào. Nàng không cương quyết, ta làm gì phải sợ?
Thiết Tâm Nam thở dài:
- Đúng! Tuy nhiên, điều đáng nói là trong cảnh tranh sống, tranh chết qua đường tơ kẽ tóc mà ngươi vẫn bình tĩnh, suy diễn ra cái đạo lý đó được! Ngươi là một quái nhân!
Nàng dừng lại một chút, lại hỏi:
- Bình sanh, ngươi không hề biết sợ?
Tiểu Linh Ngư cười lớn:
- Ngươi tưởng là ta không sợ? Cho ngươi biết, ta suýt chết vì sợ đó! Trên thế gian này, chỉ có hai mẫu người không biết sợ thôi! Hai mẫu người đó là điên và ngu!
Thiết Tâm Nam cười tươi hơn một chút:
- Bây giờ chúng ta đi đâu đây?
Tiểu Linh Ngư đáp:
- Đi đâu thì đi, đi đến nơi nào cũng chẳng quan hệ gì, miễn là nơi đó chẳng có ai nhận ra ngươi thì thôi! Bất quá ngươi còn bịnh thế này...
Thiết Tâm Nam mỉm cười:
- Vừa rồi, gặp chúng, ta sợ hãi quá độ thành xuất hạn, trái lại nhờ xuất hạn mà bịnh ta thuyên giảm nhiều, ta nghe trong mình khỏe trở lại gần như cũ, ta có thể cử động gần bằng cũ! Ngươi nghĩ, có phải là một dịp may chăng? Chúng đã mang đến cho ta một thang thuốc thần diệu đó!
Tiểu Linh Ngư hỏi:
- Ngươi đi đứng được rồi chứ?
Thiết Tâm Nam gật đầu:
- Được! Nếu không tin, ta xuống ngựa đi cho ngươi xem!
Tiểu Linh Ngư cũng gật đầu:
- Vậy là tốt! Ngươi xuống ngựa, đi đi! Ta cũng đi!
Thiết Tâm Nam giật bắn mình:
- Ngươi... ngươi nói gì?
Tiểu Linh Ngư điềm nhiên:
- Ngươi đi, ta đi. Chúng ta chẳng đã chia tay nhau từ trước rồi sao? Chỉ vì ngươi bịnh, ta phải chiếu cố ngươi, bây giờ, ngươi lành mạnh rồi thì tự nhiên đường ai nấy đi, mỗi người một ngã.
Thiết Tâm Nam biến sắc, sắc mặt nàng biến đổi hơn hẳn lúc nghe tin Tiểu Tiên Nữ đến khách sạn.
Rồi nàng run người lên, rồi lệ thảm tuôn trào ra khóe mắt, lệ thảm cuộn chảy thành giòng xuống má.
Lâu lắm, nàng rung rung giọng, hỏi:
- Ngươi... thật sự ngươi...
Tiểu Linh Ngư gật đầu:
- Thật vậy đó. Ngươi tặng ta vật đó, ta cứu mạng cho ngươi, thế là huề, chúng ta chẳng ai nợ ai, chúng ta có thể trở lại trường hợp xa lạ như trước khi chưa gặp nhau.
Thiết Tâm Nam rít qua hai hàm răng:
- Chẳng lẽ ngươi không có cái tâm, thật sự như ngươi đã nói? Cái tâm của ngươi, ngươi vứt bỏ nó ở đâu? Sài lang, hổ báo đã xơi mất rồi?
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
- Lần thứ nhất ngươi đoán trúng một điều!
Thiết Tâm Nam lại gào lên:
- Ngươi... ngươi...
Bỗng nàng đưa tay, tát nhanh vào mặt hắn, rất mạnh.
Tiểu Linh Ngư không hề nhúc nhít, cứ điềm nhiên tiếp:
- Cũng may, sài lang, hổ báo đã xơi quả tim của ta rồi, ta đang ghi ân sài lang, hổ báo, ta đang tìm cách báo đáp, tạ ơn chúng! Ngươi nghĩ xem, ta không ơn chúng làm sao được, nếu ta còn quả tim như tất cả nam nhân trên đời, thì ta sẽ trở thành công cụ của nữ nhân mất! Quả tim ta sẽ là một khí cụ của nữ nhân, mặc tình các nàng vày vò, chà đạp, bóp đập. Đau lắm, người ơi! Thà là sài lang hổ báo xơi đi, vĩnh viễn ta không còn đau đớn nữa!
Thiết Tâm Nam từ trên lưng ngựa nhào xuống đất, khóc ồ ồ.
Nàng gào qua nức nở:
- Ngươi không phải là con người!... Không!... Ngươi không phải là con người!
Tiểu Linh Ngư nâng nàng lên, mỉm cười, thốt:
- Mình sẽ gặp nhau nhé, nếu còn có duyên may gặp nhau. Vô luận ta là người, là chó, là trâu, ít nhất ta cũng không ngu ngốc, để dao động vì những giọt lệ của nữ nhân! Ta...
Bỗng một giọng nói lạnh lùng vang lên, ngăn chận câu nói của hắn:
- Phải! Ngươi không ngu ngốc! Ngươi thông minh lắm! Rất tiếc ngươi quá thông minh! Cực độ thông minh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.