Giang Nam Tài Nữ, Đệ Nhất Khuynh Thành

Chương 94: Ưu đàm hoa (3)




Bấy lâu nay chúng ta luôn duy trì hòa hảo với Long Thịnh Hoàng Triều và Lãnh Dạ Chi Quốc nhờ đó tránh được rất nhiều cuộc xâm lăng. Quốc gia của chúng ta theo chế độ mẫu hệ, nữ nhi làm chủ, lẽ nào muội muốn họ phải xông pha chiến trường, máu chảy thành sông?” Nữ vương bệ hạ lạnh lùng giải thích.
Phương Nhược Vũ á khẩu, nhìn chằm chằm nữ vương, sau đó nói:
“Muội hiểu rồi, xem ra cuộc chiến lần này một mất một còn, cũng không còn cách nào khác.”
Huyền Viên Hoàng Triều.
Sau khi nghe tin tức mật thám báo cáo lại, Huyền Viên Thiên Mặc híp mắt, cười tà mị nói:
“Khá khen cho Phượng Nữ Quốc, xem ra không thể không cho chúng một bài học rồi, ta nói như vậy có đúng không, tể tướng đại nhân?”
“Lời của người là tối cao, thần sao có thể nói đúng hay không đúng, tuy nhiên bệ hạ, đội quân sát thủ của chúng ta biến mất rồi, không để lại một chút dấu vết nào cả.” Bạch Thụy Phong nhìn thẳng vào mắt y, hờ hững đáp.
“Ân, ta biết, điều tra xem kẻ nào đã làm.”
“Đã cho người điều tra nhưng vẫn chưa có manh mối. Còn nữa, Vô Ngân Quốc đã chiếm được thành Nam Dương.”
“Dĩ nhiên là phải chiếm được rồi, bọn chúng thật sự rất ngốc, nghĩ rằng chỉ cần bế quan tỏa cảng là có thể ngăn chặn được chúng ta? Từ trước khi bọn chúng nhận thức được âm mưu xâm lược, ta và tên Lãnh Khiết Hàn kia đã âm thầm điều động một binh đoàn sát thủ trà trộn vào Nam Dương, bọn họ chia thành nhiều đoàn nhỏ, giả dạng làm nông dân sinh sống ở trong thành, khi thời cơ đến, lập tức phản công.”
“Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, không cần đổ máu vẫn hoàn toàn chiến thắng, chỉ cần bắt được thống lính của thành Nam Dương, lấy được binh phù của hắn thì còn lo gì binh lính không phục tùng, những kẻ không khuất phục giết chết không tha. Dù sao bọn họ xuất thân là sát thủ, một nhát kiếm giết cả chục người, chỉ cần ba trăm sát thủ liền có thể đánh bại một ngàn quân địch, đồng thời trong một ngàn quân đó có bao nhiêu người thật sự sẽ hi sinh mình để bảo vệ thành? Giết những kẻ khác làm gương, bọn họ chắc chắn sẽ e sợ mà đầu hàng.”
“Rất tốt, đó chính là những điều ta đang muốn nói.” Huyền Viên Thiên Mặc vỗ tay tán thưởng, người có thể hiểu hắn cũng chỉ có tên này: “Mà này, cũng lâu rồi không được nhìn thấy tính cách thứ hai của ngươi, cho ta nhìn một chút có được không?”
Lời vừa dứt, Bạch Thụy Phong có chút giật mình, vội vàng nói:
“Ta không thích, mỗi lần hắn xuất hiện đều gây loạn khắp nơi, khi ta tỉnh dậy toàn thân đau nhức, cho nên ta đang cố gắng khống chế bản thân, không cho hắn thoát ra ngoài.”
“Hửm, vậy sao?” Huyền Viên Thiên Mặc nhướng mày, mỉm cười hỏi.
“Ha ha, tất nhiên rồi!” Bạch Thụy Phong lập tức trả lời, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra.
Lãnh Dạ Chi Quốc.
Lúc này tại Ngự Thư Phòng, Lãnh Dạ Trúc Quân và Lãnh Dạ Thiên Kỳ đang cùng nhau lên kế hoạch tác chiến. Nhìn chằm chằm vào bản đồ quân sự, Lãnh Dạ Trúc Quân nhíu mày nói:
“Thành Nam Dương bị phá chỉ trong vòng một đêm, điều này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của binh sĩ những thành khác, hơn nữa Nam Dương có vị trí chiến lược cực kỳ quan trọng, đây là cửa khẩu biên giới giữa nước ta với Phượng Nữ Quốc, muốn vận chuyển lương thực bắt buộc phải qua thành Nam Dương, tình huống hiện tại cực kỳ nguy hiểm, nếu không có lương thực e rằng binh lính ở các thành khác không thể trụ được lâu, hơn nữa từ Nam Dương có thể công phá được Linh Châu thành, từ đó tạo ra thế gọng kìm tấn công những thành khác, thất đệ chúng ta phải làm thế nào?”
“Không còn cách nào khác, bắt buộc phải giành lại được Nam Dương!” Lãnh Dạ Thiên Kỳ trầm giọng trả lời.
“Bằng cách nào? Vô Ngân Quốc liên thủ với Huyền Viên Hoàng Triều, thế lực hùng mạnh, dựa vào số binh lính của chúng ta, có được không? Ta còn nghe nói tại Nam Dương thành có một pháp sư, hắn tạo nên một trận đồ kỳ quái, phàm là kẻ nào bước vào đều không thể thoát ra.” Lãnh Dạ Trúc Quân lo lắng nói.
“Nhất định sẽ có cách” Lãnh Dạ Thiên Kỳ siết chặt nắm đấm, nghiến răng nói.
Núi Nhân Thiên.
Nhược Lam sau khi khóc xong một trận, tinh thần cũng trở nên tỉnh táo hơn, thanh âm có phần mệt mỏi:
“Ôm như thế đủ chưa? Còn không chịu thả ta ra.”
“Bình tĩnh trở lại rồi à? Nàng thông minh như vậy chắc cũng nên biết có ta bên cạnh nàng thì con đường hái được Ưu Đàm hoa sẽ được rút ngắn, sẽ không đuổi ta đi chứ?”
Nhược Lam suy nghĩ lồi lâu, sau đó trả lời:
“Được rồi, nhưng trước hết phải trả lời ta. Ngạo Đường Phi, hắn nói ngươi bị đa nhân cách, có đúng hay không?”
“Đa nhân cách?” Hắn mở to hai mắt, nghiêng đầu nhìn.
Nhìn thấy biểu cảm của hắn, Nhược Lam vỗ đầu mình, ai nha, hắn là người cổ đại, không hiểu từ này cũng đúng thôi, bản thân có phải hay không ngốc theo mấy người ở đây rồi, cư nhiên lại dùng từ ngữ hiện đại. Nghĩ vậy, Nhược Lam lập tức nói:
“Khụ, đại khái là để chỉ những người có hai tính cách khác hẳn nhau. Ta gặp ngươi lần đầu ở An Hiên Quốc, lúc đó ngươi nhìn ta với một khuôn mặt chả có tí biểu cảm gì, thế nhưng sau đó ngươi lại xuất hiện, thái độ cứ như quen biết ta từ lâu lắm rồi, ta vốn cứ nghĩ ngươi cố tình làm thế để tiếp cận ta, nhưng cái tên thủ lĩnh Bất Thiên Nhai kia lại nói ngươi rất đáng sợ, ban ngày một kiểu, ban đêm lại một kiểu khác cho nên ta nghĩ ngươi là người có hai tính cách. Nếu để ngươi đi cùng ta, lỡ ban ngày nhân cách kia của ngươi tỉnh lại, hắn tấn công ta thì làm thế nào hả?”
Lời vừa dứt, khuôn mặt nam tử trở nên xám như tro, tên Ngạo Đường Phi khốn kiếp, dám nói ta ban ngày thế này, ban đêm thế khác, chẳng phải muốn nói ta là kẻ hai mặt ư? Hừm lần này trở về, nhất định phải cắt lưỡi hắn cho chó ăn! Nhưng mà hiện tại đành phải nói dối một phen rồi.
Thấy hắn không trả lời, Nhược Lam bèn tiến lại gần, huơ huơ tay trước mặt hắn:
“Uầy, sao không trả lời?”
“Ha ha, nàng đừng lo, đúng là ta đa nhân cách nhưng ta có thể khống chế được bản tính còn lại, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta thì hắn sẽ không xuát hiện đâu, hơn nữa có lẽ nàng không nhận ra nơi đây đã bị phù phép, ánh sáng không thể nào xuyên tới đây, cho dù là ban ngày cũng sẽ tối hệt như đêm đen, mà bóng đêm là nơi ta xuất hiện.” Hắn chụp lấy cánh tay nhỏ bé của Nhược Lam, mỉm cười trả lời.
“Ồ!” Nhược Lam thu lại cánh tay, trong lòng không ngừng hoài nghi, nó vẫn có cảm giác có cái gì không đúng thế nhưng lại không biết rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào. Thôi kệ, gạt qua một bên, dù sao hiện tại có tên hỗn đản này đi theo cũng không tệ. Như chợt nghĩ ra điều gì, Nhược Lam lại tiếp tục hỏi:
“Ngươi là pháp sư? Vậy thân nhân của ngươi?” Nhược Lam thật sự lo sợ, một mình hắn đã đủ chết rồi, nếu như người nhà hắn cũng là pháp sư thế chẳng phải Huyền Viên Thiên Mặc sẽ trở nên bất bại sao?
“Ta biết nàng đang nghĩ gì, điều đó sẽ không xảy ra đâu, bởi vì ta là người duy nhất sống sót trong cuộc truy sát đó. Tộc của bọn ta gồm có một trăm người, bọn họ mỗi người sở hữu một sức mạnh riêng tuy nhiên lại có cùng một đặc điểm đó chính là xinh đẹp như nữ tử, trưởng lão đã từng nói với ta rằng đấy là ưu ái mà Thiên đế đã ban tặng cho chúng ta, một trí tuệ bất phàm và một thân thể dẻo dai mềm mại như nữ nhân, kết hợp hai thứ đó thì có thể luyện tới cảnh giới cao nhất của pháp thuật. Tộc của chúng ta rất trung thành với Huyền Viên Hoàng Triều, cứ như thể họ sinh ra là vì bảo vệ hoàng tộc vậy. Thế nhưng hai mươi năm trước, trong chúng ta có kẻ phản bội, hắn đã liên kết với gian thần âm mưu ám toán đương kim hoàng thượng, hắn là kẻ mạnh nhất trong chúng ta, sức mạnh của hắn phải nói là quá lớn, lớn đến nỗi tam vị trưởng lão cũng phải bất lực …”Nam tử dừng lại một chút, khẽ nghiêng đầu nhìn Nhược Lam.
Thấy hắn nhìn mình, Nhược Lam đáp lại:
“Có phải hay không kẻ phản bội đó nhận thức được mối nguy hiểm từ các ngươi cho nên hắn ra tay diệt trừ, vậy ngươi làm sao làm sao sống sót?”
“Năm đó ta mới bốn tuổi, mẫu thân của ta bị giết ngay trước mặt của ta, máu của người cứ thể chảy từng giọt, từng giọt. Ta vốn nghĩ mình thế là xong rồi, nào ngờ Huyền Viên Thiên Mặc xuất hiện, là hắn đã cứu ta.”
“Sao có thể? Huyền Viên Thiên Mặc lúc đó cùng lắm chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, sức đâu ra mà chống lại một kẻ pháp lực cao cường để cứu ngươi?” Nhược Lam kinh ngạc hỏi.
“Nàng có cần bắt bẻ thế không? Bên cạnh hắn có một quân sư tên là Huyết Lệ, Huyền Viên Thiên Mặc năm tuổi, Huyết Lệ mười lăm, ta lúc đó tuy chỉ là một tiểu hài tử nhưng vẫn có thể nhận ra cả người tên đó tràn ngập sát khí, đôi mắt của hắn đỏ như máu từ từ tiến về phía ta. Ta không biết hắn đã làm cách nào nhưng đầu của tên phản bội bỗng nhiên rơi xuống đất …”
“Nói tóm lại là Huyền Viên Thiên Mặc cùng cái tên Huyết Lệ kia đã cứu ngươi chứ gì. Mà hắn cứu ngươi vậy hắn phải biết ngươi là pháp sư chứ?”
“Năm bốn tuổi ta được hắn đưa vào hoàng cung, kể từ đó cách ly với thế giới bên ngoài, về phần pháp lực ta luôn giấu hắn, cho dù hắn có thử thách bao nhiêu lần ta vẫn coi như không có tí linh lực nào hết.”
“Tại sao phải giấu? Có phải hay không ngươi sợ bản thân sẽ giống người trong tộc của mình?”
“Cũng không hẳn, mà có nói nàng cũng không hiểu đâu.”
“Tên hỗn đản nhà ngươi, không nói thì làm sao ta hiểu được!” Nhược Lam trừng mắt, lớn giọng mắng. Thật sự không ngờ gia tộc của hắn lại bị sát hại như thế, bất qua nhất định sau khi trở về phải nhờ Mộ Dung Phi Tuyết điều tra lai lịch tên Huyết Lệ kia, chỉ một khắc mà có thể hạ gục được pháp sư mạnh nhất của tộc hắn, chắc chắc không phải kẻ tầm thường. Mà khoan! Huyết Lệ? Xà vương Huyết Lệ? Vừa nghĩ ra cái tên này, Nhược Lam thoáng chốc rùng mình, Lãnh Huyết nói hắn là sủng vật của thần Hủy Diệt sao có thể ở bên cạnh Huyền Viên Thiên Mặc được, chắc chỉ là tên trùng tên mà thôi. Mặc dù nghĩ như vậy nhưng cơ thể Nhược Lam không ngừng run rẩy, lí trí bảo rằng không phải đâu, tuyệt đối không phải, nhưng tâm lại có một loại dự cảm vô cùng tồi tệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.