Vẻ mặt Triệu Vô Ngôn bất mãn trừng mắt nhìn tên nam nhân Địch Dục Thiên đang dùng đũa tao nhã gắp những món ăn nổi tiếng của tỉnh Phúc Kiến. Trên bàn bày ra món Tiểu Trường Xuân, bánh bơ nhân thịt, bánh viên tròn, bánh trứng muối bơ. Hiện tại độc trong người hắn đã được giải hoàn toàn, nhưng nàng lại cảm thấy khó chịu vô cùng.
“Đê tiện.”
“Ăn một chút không tính là đê tiện chứ? Vân nhi.” Hắn cười cười.
“Tên của ta là Triệu Vô Ngôn, gọi ta là Triệu Vô Ngôn, nếu không ta lập tức bỏ đi ngay.” Nàng thật sự nghiêm túc.
“Vân nhi….” Địch Dục Thiên ngừng đũa.
Triệu Vô Ngôn đột nhiên đứng dậy, đi ra ngoài.
Cánh tay phải của Địch Dục Thiên chụp tới, ôm nàng vào trong ngực, thấp giọng nói: “Không được rời đi! Ta thật vất vả lắm mới tìm được nàng, Vân…”
Nàng hung hăng trừng mắt.
Hắn lập tức sửa lại, “Vô Ngôn.” Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, còn những chuyện khác từ từ nói sau.
Nàng đẩy tay hắn ra, giãy người ra khỏi lồng ngực của hắn, trở lại ngồi trên ghế, gượng gạo ra lệnh, “Nói!”
“Nói gì?” Hắn nhìn nàng, trong mắt có ý cười. Nàng thật sự rất đáng yêu! Năm tháng cũng không làm nàng già đi, nhưng không biết sao nàng lại đi ưa thích cải trang thành bộ dáng lão thành.
“Đêm qua.”
“Đêm qua làm sao?” Thật sự rất tốt nha.
“Còn giả bộ! Ngươi dùng phương pháp gì mà đem ý thức của ta tách khỏi thân thể?” Nàng nhớ tới bản thân trên không trung nhìn thấy hình ảnh hắn ức hiếp thân thể xuân sắc của mình, trong lòng liền khó chịu vô cùng.
“À…” Hắn thích thú, nhìn nàng một cách sâu xa, tới gần mặt nàng, cười khẽ: “Nàng muốn biết?”
“Nhảm nhí.” Nói mau!
“Được. Ngồi nói, không bằng đứng lên nói.” Hắn vươn tay ôm lấy nàng, liền chuyển hướng đi tới giường lớn.
“Làm gì vậy?” Tên dâm tặc này!
“Làm chuyện tối hôm qua! Làm cho nàng trầm mê (mê muội, mụ mẫm đầu óc) ở dưới thân ta, đương nhiên ý thức của nàng liền thoát khỏi cơ thể, chỉ còn lại có tiếng rên rỉ làm cho nam nhân điên cuồng.” Tiếng cười khẽ đầy mờ ám phát ra từ cổ họng hắn.
“Ta không phải nói cái kia! Ngươi có biết ta đang nói cái gì không.” Triệu Vô Ngôn lại giãy giụa trong ngực hắn.
Địch Dục Thiên bực mình nhìn nàng, có chút tức giận. “Vân nhi, sao nàng chưa già mà đã lú lẫn như vậy?”
“Sai! Tiếp tục gọi ta một câu Vân nhi nữa, ta sẽ bỏ đi. Chú ý đấy, Địch tướng quân.” Nàng nhắc nhở hắn.
“Chẳng lẽ nàng không hề hoài niệm chút nào về khoảng thời gian ở Khánh vương phủ, tỉnh Quảng Châu? Nhìn thấy ta, trong lòng nàng không gợi lại chuyện xưa sao?” Hắn mới không tin. Nhìn thấy nàng tối qua còn nhiệt tình, thì đã biết nàng không có quên hắn.
Triệu Vô Ngôn nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Đúng vậy, khi nhìn thấy ngươi, đích thực trong lòng có nhớ lại chuyện cũ. Nhưng thật xin lỗi, ta cũng không nghĩ sẽ quay lại với ngươi.” Nói xong, nàng cũng không quay đầu lại, đi ra ngoài phòng.
“Vân nhi!” Hắn đuổi theo ra ngoài.
“Đã cảnh cáo ngươi từ sớm, không được gọi ta là Vân nhi.” Triệu Vô Ngôn không để ý hắn, tiếp tục đi ra ngoài Tư Vân uyển.
“Không được đi! Sau này ta sẽ gọi nàng là Vô Ngôn.” Thân ảnh cao to của Địch Dục Thiên đứng chắn lại cửa Tư Vân uyển, chặn đường đi của nàng. Triệu Vô Ngôn vẫn không dừng lại cước bộ, nhún mũi chân một cái, đã bay lên mái hiên, dùng khinh công bay khỏi Tĩnh Hải tướng quân phủ. W𝚎b đọc 𝓃ha𝓃h 𝐭ại ﹍ TR𝘶MTRU 𝒀𝙀𝑁﹒𝚟𝓃 ﹍
“Vô Ngôn, chúng ta đã từng có hồi ức thật vui vẻ, nàng nhớ chứ!” Hắn nhảy lên mái ngói, bắt đầu đuổi theo.
“Hừ!” Triệu Vô Ngôn khẽ hừ, rõ ràng nghe được tiếng hắn truyền tới bên tai, có thể thấy được công lực của nàng không kém. “Là hồi ức vui vẻ của ai chứ?” Nàng cắn răng cãi lại, thi triển khinh công nhiều hơn, rời khỏi tướng quân phủ.
Địch Dục Thiên nghe vậy, cước bộ đột nhiên dừng lại, thân hình cao to đứng ngây ra trên mái ngói, khuôn mặt tuấn tú không chút thay đổi, trông hết sức bình tĩnh, phía Đông dâng lên nắng sớm, lại chiếu sáng khóe môi của một người bị cắn nát, chảy ra vết máu đỏ tươi.
“Là hồi ức vui vẻ của ai chứ?” Nàng đánh hắn thức tỉnh chỉ bằng một câu nói. Đúng thật là hắn làm tổn thương nàng, phải không?
Địch Dục Thiên nằm trên ghế dựa ở Tư Vân uyển, nhìn về phía chân trời. Bầu trời quang đãng, mây trắng ưu nhàn thổi qua…Hắn nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên nụ cười hoạt bát vui vẻ của nàng, ánh mắt ngời sáng tự tin hiếu kỳ. Chẳng bao lâu sau, nụ cười của nàng trở nên có chút thanh thản, hai mắt lơ đãng hiện lên tia lạnh lùng—
Là vì hắn sao? Hắn từng dùng phương thức vụng về nhất làm tổn thương nàng…Sau khi rời khỏi hắn, nàng có từng qua lại với nam nhân nào không? Nàng xinh đẹp động lòng người như vậy, y thuật xuất sắc, tài mạo song toàn, nam tử bên cạnh sao có thể bỏ qua cho đóa hoa xinh đẹp như nàng chứ! Vệ Đình Long kia không phải là một trong số đó sao?
Nghĩ đến đây, ghen tị trỗi dậy mãnh liệt trong lòng khiến cho con ngươi đen của hắn lóe lên tia nhìn nham hiểm hung ác.
Bảy năm trước hắn ép buộc nàng đi, đích thật là vì hắn sợ hãi. Hắn hi vọng chỉ có quan hệ thân thể với nữ nhân, không cần có tình cảm ràng buộc. Từ nhỏ, hắn đã biết phụ than hắn nhận thức lầm, rồi lại tiếp tục bị nhục nhã, bị phá hủy, phụ thân chỉ coi hắn là thế thân của mẫu thân. Các huynh đệ đều xem thường hắn, cho rằng hắn chỉ là con trai do thiếp sinh ra, nên chẳng hề tôn trọng… Người duy nhất quan tâm hắn, thương hắn, chính là nữ nhân hoạt bát kia…
Lúc ấy, hắn không đủ khả năng để trao ra tình cảm nồng đậm cho nàng, nhưng hiện tại hắn không giống như trước nữa. Sau khi kế thừa tước vị, dựa vào một thân võ nghệ cùng tài năng quân sự trác tuyệt (xuất sắc), dẫn dắt đại quân tiêu diệt giặc Oa ở vùng duyên hải, công danh sự nghiệp hiển hách, không còn bóng ma của cha và huynh trưởng quấy phá, hắn có thể trao cho nàng tấm chân tình năm đó! Nhiều năm qua, hắn không ngừng tìm kiếm nàng…
“Tướng quân.” Bách Thụy đi nhanh vào Tư Vân uyển, cung kính chấp tay hành lễ.
“Nói.”
“Triệu đại phu dừng chân lại Duyên Bình phủ.”
Địch Dục Thiên đứng dậy, bước ra ngoài uyển, phun ra một câu. “Đến Duyên Bình phủ.”
“Nhưng…Tướng quân, hiện nay giặc Oa phía Đông Nam vùng duyên hải Tuyền Châu đang tụ tập, triều đình có lệnh, chúng ta phải hỏa tốc đi ngay!”
“Bảo Hàn Hướng Dương giúp ta gánh vác.” Hắn cũng không quay đầu lại.
“Nhưng Trấn Hải đại tướng quân còn ở tại Thiệu Hưng phủ cùng phu nhân của ngài ấy…” Bách Thụy theo sát ở phía sau.
“Lần trước ta giúp hắn trấn giữ tình hình ở Đông Hải, nên đây chính là thời điểm hắn phải trả ơn ta.”
“Tướng quân!” Bách Thụy nhìn Địch Dục Thiên khư khư cố chấp, nhịn không được bèn khuyên can hắn, “Tướng quân, nếu Triệu đại phu kia không có tình ý, sao ngài không buông tay đi…”
Ầm! Thân hình cao gầy của Bách Thụy lập tức bị một chưởng thật mạnh đánh tới hòn non bộ ngay giữa uyển, lực đạo phát ra thật mạnh mẽ, dường như có thể nghe được tiếng xương cốt bị gãy.
“Khụ! Tướng quân…” Miệng Bách Thụy phun máu tươi, ôm lấy ngực, đau đớn kêu thành tiếng.
Địch Dục Thiên hừ lạnh một tiếng, “Nói thêm một câu nữa, coi chừng cái đầu của ngươi đó!” Vung ống tay áo lên, hắn xoay người rời đi.
Sau khi tắm rửa xong, Triệu Vô Ngôn ở trong căn phòng hảo hạng yên tĩnh, chuyên tâm giã thuốc bột xanh biếc. Nàng chia thuốc bột vào những bọc nhỏ, rồi kiểm tra lại số lượng dược thảo còn lại trong túi, thầm đánh giá một chút, lúc này mới cởi áo lên giường nghỉ tạm.
Nàng nhắm mắt lại, mái tóc đen bóng rối tung trên gối, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng. Đêm thực yên tĩnh, nhưng khuôn mặt tuấn mỹ này vẫn không xua tan đi được, cứ khuấy đảo sóng lòng của nàng.
Hắn….tiêu sái tuấn dật biết bao, xinh đẹp lạnh lùng biết bao, từ trước tới giờ vẫn vậy. Chỉ vì muốn gặp mặt nàng một lần nữa, hắn không tiếc lấy sinh mệnh ra đặt cược. Thật khờ! Nam nhân này…
Một bóng đen lặng lẽ tới gần bên giường, nàng vẫn khép hai mắt lại như cũ.
Bàn tay khẽ vuốt lên gò má mịn màng trắng hồng của nàng… Nàng thờ ơ trợn mắt.
“Vân nhi.” Giọng nói trầm ấm vang lên.
Nàng không muốn trả lời. Trong lòng còn bận tính toán, nếu quả thật thoát khỏi hắn không được, thì phải lập tức vượt biển đến Đông Doanh (Nhật Bản), hoặc đến dân tộc Tác-ta ở phương bắc, làm cho hắn cả đời cũng tìm không thấy.
Bàn tay to vén áo mỏng của nàng ra, làm lộ ra bộ ngực tròn trịa, vai trắng như tuyết, thân hình mê người…
“Vân nhi…” Trong thanh âm khàn khàn ẩn chứa ham muốn vô hạn.
“Nói cho ta biết, ngươi làm thế nào tách ý thức của ta ra khỏi thân thể?” Nàng vẫn còn khẽ nhắm hai mắt như trước.
“Ta không tách rời ý thức ra khỏi thân thể nàng, ta chỉ dùng ám thị nhằm khơi lại ký ức trước kia trong đầu nàng thôi.” Hắn cúi người xuống, tham lam hôn hai nụ hoa trên bầu ngực trắng như tuyết.
“Thứ ta nhìn thấy là ký ức trước kia?”
“Ừm.” Hắn cởi ra y phục mỏng manh trên người nàng.
“Vậy là ai cùng ngươi ở trên giường?”
“Đương nhiên là nàng.” Bàn tay ve vuốt cái bụng bằng phẳng của nàng.
“Ta?” Nàng bỗng chốc trợn mắt, hung hăng trừng hắn, “Ý là nói, theo ký ức trước kia của ta, ta với ngươi lăn qua lăn lại ở trên giường?”
Hắn cười nhưng không nói.
“Đê tiện!” Triệu Vô Ngôn căm phẫn đẩy hắn ra. Vừa nghĩ tới hắn ở trên giường bắt nạt nàng, còn muốn nàng cầu xin hắn, nàng liền tức giận.
“Trí nhớ của nàng còn nhiệt tình hơn nhiều so với sự tưởng tượng của ta! Vân nhi…”
“Rốt cuộc là muốn ta nói bao nhiêu lần, ngươi mới có thể nhớ kỹ tên ta? Địch tướng quân.” Nàng lạnh lùng nói, khoác thêm áo vào.
“Được, ta gọi nàng là Vô Ngôn, nàng cũng không cần gọi ta là Địch tướng quân, gọi tên ta đi.”
Nàng đứng dậy xuống giường, từ chối cho ý kiến, cứ thế mà rót chén trà, nhấp một ngụm.
Hắn ngồi bên cạnh nàng, đôi con ngươi chuyên chú nhìn nàng, “Vô Ngôn, nàng chữa khỏi thương thế của ta, ta muốn cảm tạ nàng thật nhiều. Theo ta trở về phủ Phúc Châu, được không?”
“Không được.”
“Vì sao?”
“Bởi vì ta không muốn đi theo ngươi đóng kịch. Ngươi muốn chơi, thì cứ việc chơi, đừng kéo ta xuống nước.” Nàng khẽ hớp một ngụm trà.
Không ngờ hắn khẽ cười một tiếng, “Nàng biết rồi?”
Triệu Vô Ngôn ném cho hắn tia nhìn xem thường, “Ta không phải ngu ngốc.”
“Nàng làm sao thấy được?” Hắn tự rót cho mình một chén trà.
Nàng liếc mắt nhìn hắn một cái. Đã quá nữa đêm, chẳng lẽ hắn lại muốn tìm ra lời giải đáp? Bất quá nói ra cũng tốt, không cần tiếp tục dính líu tới hắn nữa.
“Đầu tiên, khi ta còn phán đoán độc trong cơ thể ngươi có phải là của Đông Doanh hay không, thì Bách Thụy đã kết luận trước, hắn còn nói đầy khó hiểu, sẽ có nguy hiểm đến tánh mạng, có thể thấy được Bách Thụy đã muốn nói trước tính chất của độc dược này. Ta hỏi ngài ấy có tìm đại phu nào xem qua chưa, hắn trả lời là có tìm đại phu trong vùng— theo lý mà nói, Địch đại tướng quân là trọng thần của triều đình, gặp phải chuyện lớn như thế, sao lại chỉ thỉnh đại phu địa phương xem qua, thật vô lý hết sức.”
“Huống chi, tình hình khẩn cấp, phải bố cáo rộng rãi để chiêu dụ danh y trong thiên hạ, làm sao lại chỉ đưa mật lệnh khẩn cấp đến một mình Vệ Đình Long ở kinh thành, lại vừa đúng dịp, lúc ấy ta cùng ở một chỗ với Vệ đại tướng quân… Mặt khác, thời gian nhân sâm ngàn năm được chuyển tới Từ gia trang cũng quá trùng hợp, ngươi bị trúng độc, giải dược lập tức được Từ gia trang thu mua, Bách Thụy còn chủ động báo ta biết là Từ gia trang có nữa, nói rõ ra là muốn ta làm giao liên (người đưa thư), cầm giải dược đem về.”
Nàng xoay xoay cái chén trống không, đôi mắt sáng nhíu lại, “Đây không phải quá coi thường Triệu Vô Ngôn ta sao?” Nàng tiếp tục rót trà, “Ta chỉ hoài nghi trong tuồng vui này Vệ đại tướng quân có chen một chân vào đóng vai phụ hay không?”
Địch Dục Thiên cười ha ha, “Cho nên tuồng vui này, vai diễn thất bại duy nhất là Bách Thụy?”
Nàng xem xét liếc hắn một cái, “Cũng không hẳn vậy. Vào bên trong phủ, ta đã cảm thấy có chút kỳ quái, trong phủ không có một người nào, không có một nha hoàn đầy tớ già nào, cũng không thấy đến một vị nữ tử, chuyện này rất không bình thường! Sau khi ta tới Từ gia trang tra sách thuốc, đã chứng thật được nghi hoặc trong lòng—nhân sâm ngàn năm giải độc để lại di chứng là sắc dục (ham muốn tình dục) tăng cao, bên trong phủ trừ ta ra thì không có nữ nhân khác, cục diện này cũng được bố trí rất rõ rang. Muốn lừa ta lên giường, cũng không đáng như vậy đâu! Ta càng xác định đây là trò lừa bịp có chủ đích.”
Nàng hớp ngụm trà: “Chẳng qua, ta không biết ngươi làm thế nào, trong tình trạng ham muốn hừng hực mà vẫn không cần nữ tử khác, nếu ta không thể ra tay… Cho nên hẳn là ngươi đã nuốt thuốc gì, mới có thể gạt bỏ nữ tử khác.”
Vỗ tay! Vỗ tay! Rất đặc sắc!
Hắn nhìn nàng đầy tán thưởng, khóe miệng khẽ cười, “Không hổ danh là thiếu niên thần y Triệu Vô Ngôn, quả thực không lừa được nàng. Trong chuyện này Đình Long không hề biết gì, đừng nghĩ oan cho hắn.”
Nàng liếc mắt xem thường. Nàng sớm biết Vệ Đình Long không dự phần, nếu không, lấy cá tính hô hào lắm lời của hắn, mọi việc đi đến nửa đường cũng sẽ bị nàng phát hiện, Địch Dục Thiên sẽ không tiếp tục đùa được nữa.
“Thấy nàng giải được độc mà mấy ngày kia lại không tới Tư Vân uyển, ta chỉ biết mọi chuyện đã bị phát hiện…” Hắn vừa cười một chút, “Cho nên ta phải đích thân ra tay. Ta không phải nuốt thuốc gì, mà là…” Hắn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, thích thú nhìn nàng.
Nàng nhíu chặt mày liễu, muốn giằng tay hắn ra, nhưng hắn lại không buông.
Nàng đột nhiên hiểu ra: “Là tay của ta!”
Hắn lại lần nữa tán thưởng gật đầu. “Ngày đó, khi nàng rời đi, ta chà xát lên tay nàng một loại hương liệu của Đông Doanh, trước khi mất đi ý thức, ta tự mình thôi miên chỉ có thể nhận biết được hương vị này, cho nên những nữ nhân khác ta cũng không muốn.” Hắn xoa bóp bàn tay non mềm nhỏ bé của nàng.
“Khó trách Bách Thụy tìm ta trở về đêm đó, ngươi vừa thấy ta, đã nắm tay ta trước tiên.” Triệu Vô Ngôn nghĩ tới.
“Nếu Bách Thụy tìm không thấy ta, vậy ngươi làm sao lo liệu được?” Nàng lần nữa đẩy bàn tay sỗ sàng của hắn ra.
“Ta chỉ còn con đường chết.” Hắn nói thật nhẹ nhàng.
Nàng hung hăng, ác độc, tức giận trừng hắn!
“Lấy mạng ra đùa giỡn, ngươi cho rằng mình sống đủ lâu rồi sao?!” Nàng quát lên.
“Vì muốn gặp nàng một lần, cũng đáng lắm.” Hắn cười nhạt.
“Vô lại! Hạ lưu!” Nàng mắng.
“Ta thật sự là vậy.” Hắn thừa nhận.
“Chỉ một lần này thôi, lần sau không được viện cớ này nữa?” Khuyên bảo đầy đạo đức.
“Không dám cam đoan.” Chơi riết thành nghiện nha!
“Ngươi!” Nam nhân thối!
“Hử?” Tiểu bảo bối!
Có phải ở cùng một chỗ với tên Vệ Đình Long, cho nên miệng lưỡi đều trở nên trơn tru như hắn không? Triệu Vô Ngôn tức giận nghĩ.
“Ngươi bao nhiêu tuổi rồi, mà còn tùy hứng như vậy!”
“Cho nên mới cần nàng dạy đó.” Hắn vừa cười.
Triệu Vô Ngôn quay qua liếc hắn một cái, “Diễn tuồng xong rồi, ngươi còn ở đây làm gì?”
“Tìm nàng.”
“Để làm gì?”
“Làm thê tử của ta.”
“Thật xin lỗi, ta không có hứng thú.”
“Vô Ngôn, nàng đã nói nàng sẽ tha thứ cho ta. Cho chúng ta cơ hội bắt đầu một lần nữa, được không?”
“Không được.”
“Vì sao? Chẳng lẽ nàng còn không chịu tha thứ cho ta?” Mày kiếm của hắn nhíu lại.
“Không phải. Chỉ cần thổi tắt ánh nến, toàn bộ nữ nhân trong thiên hạ, mở ra hai chân, cũng chẳng có gì khác biệt. Chẳng lẽ ta so với người khác lại có nhiều miệng hơn, nhiều bầu ngực hơn à?” Nàng tỳ người bên cửa sổ, nhìn ra bóng đêm tối mịt.
Hắn nhếch môi lên, gượng mặt tuấn tú hiện lên tia căng thẳng.
“Muốn làm không phải không được, chỉ là ta có dụng ý muốn tiếp cận nàng…Thiên hạ có rất nhiều, rất nhiều nữ tử tham phú quý.”
“Yêu ngươi? Hừ! chẳng qua ta muốn viện cớ để bay lên làm phượng hoàng mà thôi!”
“Ngươi thấy dáng vẻ rên rỉ của ta ở dưới thân ngươi, thì cũng đủ biết ta là nữ tử dâm đãng, sau này ta tuyệt đối không thể thủ tiết cho ngươi. Sau này ta sẽ lén vụng trộm với nam nhân khác, chi bằng hiện tại cắt đứt dứt khoát!”
Triệu Vô Ngôn xác nhận thật bình thường, dùng lời nói mà nhiều năm trước hắn đã tổn thương nàng, nói thật lưu loát. Sắc mặt Địch Dục Thiên rất khó coi, môi mím chặt lại, nhìn bóng lưng nho nhỏ quay về phía hắn.
Hắn thực sự đã tổn thương nàng. Sau nhiều năm như vậy, nàng hoàn toàn nhớ rõ mỗi một câu hắn nói lúc ấy…
Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng trở nên trầm tĩnh.
Mùa thu, ban đêm lạnh, Triệu Vô Ngôn chỉ mặc duy nhất chiếc áo mỏng, gió thổi qua khiến hai gò má của nàng ửng hồng, nàng chỉ rủ mắt ngắm cảnh, không nhúc nhích, để mặc cho làn hơi rét lạnh xâm nhập thẳng vào trong lòng. Năm đó hắn nói những lời này với nàng, tàn nhẫn xé nát tấm chân tình của nàng. Nàng không phải không hiểu được nội tâm sợ hãi của hắn, nhưng nếu thực sự đã yêu thương nàng, chỉ cần tìm nàng nói ra hết, chứ không phải liên tiếp đuổi lòng của nàng ra ngoài cửa.
Năm đó nàng khóc hàng đêm, khóc đến mức hai mắt sưng to, trông hệt như quả đào, cuối cùng nàng cũng rút ra được một kết luận—không biết quý trọng chân tình của nàng, thì việc gì nàng phải đau lòng vì hắn? Cho nên, nàng xóa bỏ hoàn toàn thân ảnh cao to ấy trong lòng mình.
Bởi vì nàng đã có thể bình tĩnh đối mặt với đoạn tình cảm lưu luyến đã qua, cho nên tường thuật lại lời nói tàn nhẫn năm đó, cũng không có lấy một tia nghẹn ngào, không có lấy một tia thương cảm, chỉ làm giống như đem chứng cớ nói ra mà thôi. Nàng cũng không muốn hắn gọi nàng là Vân nhi, bởi vì chuyện hôm qua đã qua rồi, giờ nàng là Triệu Vô Ngôn, chứ không phải Chiếu Vân Du năm đó.
Về điểm này, hắn biết rõ.
Đường cong trên khuôn mặt tuấn tú của Địch Dục Thiên nhanh chóng thoáng qua nét run rẩy, khổ sở thật lâu mới lên tiếng. “Nàng không chịu tha thứ cho ta?”
Tỳ người bên cửa sổ, thân hình nhỏ xinh của Triệu Vô Ngôn đã sắp đông thành băng, xoay người lại, bình tĩnh nói: “Không, kể từ năm năm trước, ta cũng đã tha thứ cho ngươi.”
“Vậy tại sao nàng…” Hắn khó hiểu.
Sau đó, nàng đã tha thứ cho hắn, ở trong lòng nàng, hắn và những người khác đều như nhau, vì sao nàng phải trở về với hắn? Thử hỏi, nàng nhất định không thể cùng Trương Tam, Lý Tứ về nhà sao? Nàng hoàn toàn tha thứ cho hắn, quên chuyện hắn đã tổn thương nàng, cũng quên luôn quên luôn đoạn tình cảm lưu luyến kia, quên sạch sẽ.
Đáy mắt Địch Dục Thiên chậm rãi hiện lên tia kinh hãi. “Không! Đừng nói với ta nàng đã quên hết đoạn tình trước kia!” Hai tay hắn bóp chặt bờ vai nhỏ xinh của nàng, “Hãy nói nàng vẫn còn yêu ta, vẫn còn quan tâm đến ta!” Hắn rống to, “Nàng đã từng nói sẽ yêu ta cả đời! Nàng phải yêu ta!”
Hắn siết chặt như muốn bóp nát bả vai nàng, Triệu Vô Ngôn vẫn cắn chặt hàm răng, chảy mồ hôi lạnh, không cho cổ họng bật ra tiếng đau, mặt không chút thay đổi nhìn hắn.
Địch Dục Thiên thấy nàng như vậy, trong nháy mắt giống như người điên, điên cuồng hét lên. “Không! Không cho phép như vậy! Nàng yêu ta! Nàng hẳn là yêu ta! Nàng cần phải yêu ta! Vô Ngôn—”
Nhưng Triệu Vô Ngôn vẫn trầm mặc nhìn hắn, không nói một câu.