Giang Sơn Hứa Nhĩ

Chương 42: Lựa chọn cuối cùng




Giờ thìn khắc một.
— tầm bảy giờ mười lăm sáng
Thống lĩnh cấm vệ quân lúc này hớt ha hớt hải đầu đầy mồ hôi chạy vào đại điện, lòng như lửa đốt hô lên: “Vương gia! Tham tướng canh giữ phía đông Từ Phương Sĩ đã mở cửa thành, đám quân tạo phản ở đại doanh kinh nam nay tràn vào trong, hơn nữa bọn binh lính trông coi ở phía đông cửa thành cũng đảo chính đi theo đám người kia, bọn họ khí thế hừng hực xông vào bên trong thành, hiện tại đang trên đường đến hoàng cung!”
Lương Trinh quay đầu lại, liếc mắt nhìn Chúc Vân Tuyên vẫn vô cùng bình tĩnh ngồi xếp bằng trên tháp tự chơi cờ mất một lúc, sau mới lạnh lùng hỏi: “Tình huống bên ngoài ra sao rồi?”
“Trên đường đâu đâu cũng có quân tạo phản, bọn chúng đang giao thủ cùng kinh vệ quân, nghe nói… Chu phó thống lĩnh kinh vệ quân cũng đã bị bọn họ bắt được.”
“Thật sao?” Khi nghe được tin này, gương mặt Lương Trinh vẫn duy trì sự bình tĩnh, dẫu cho cái vị Chu phó thống lĩnh kia một canh giờ trước vừa mới nhận mệnh lệnh của hắn, xuất cung đi đối phó với đám quân tạo phản này.
“Vương gia, hiện tại chúng ta phải làm sao…”
Khi nghe được bên ngoài lúc này đột ngột vang lên thanh âm chém giết thất thanh, Lương Trinh chợt kinh hoảng, qua chốc lát sau, chỉ khe khẽ lắc đầu: “Ngươi cứ tự quyết định là được, nếu như cảm thấy không thể chống cự nổi nữa, thì mở cửa cung.”
“Vương gia!”
“Ngươi lui xuống trước đi.”
“Vương gia ngài định cứ như vậy mà bó tay chịu trói thật sao?!”
Lương Trinh không nói thêm gì nữa, chỉ phất tay, rồi xoay người tiến về phía Chúc Vân Tuyên.
Vị thống lĩnh cấm vệ quân kia dùng sức siết chặt tay cuộn tròn thành nắm đắm, buộc lòng phải lui xuống.
Lương Trinh ngồi lên tháp, cầm lấy một quân cờ đen: “Bệ hạ chơi cờ một mình thì sao vui được, để thần chơi cùng ngài.”
Chúc Vân Tuyên ngước mắt nhìn đối phương một cái, rồi khẽ dọn hết toàn bộ quân cờ trên bàn qua một bên, bắt đầu lại từ đầu.
Hai người cứ yên lặng như vậy chơi cờ, ai cũng không lên tiếng nói gì. Trong đại điện tĩnh lặng giờ khắc này chỉ còn lại tiếng hí khúc tình cờ vang lên, khung cảnh này, dường như có thể ngưng đọng mãi mãi vậy.
Giờ thìn khắc sáu.
— tầm tám giờ ba mươi sáng
Cao An hối hả chạy vào trong điện, hắn kích động đến độ nói năng lộn xộn cả lên: “Bệ hạ, bệ hạ! Người của Định Quốc công đến rồi! Sẽ mau chóng tới Cam Lâm cung!”
Chúc Vân Tuyên đặt quân cờ cuối cùng xuống, đồng thời bình tĩnh mà thuật lại sự thực: “Trẫm thắng.”
Lương Trinh khẽ cong cong khóe môi, thấp giọng nỉ non: “Đáng tiếc thần lại không còn thứ gì, đành phải chịu bại dưới tay bệ hạ rồi.”
Tiếng đao kiếm va chạm keng két cùng tiếng bước chân mỗi lúc một gần, Chúc Vân Tuyên lẳng lặng nhìn hắn: “Kết thúc rồi.”
Cửa cung ngoài điện được mở rộng, binh lính cứu viện đại doanh kinh nam cưỡi ngựa ào ào tràn vào phá tan cổng lớn Cam Lâm cung, chẳng mấy chốc bọn họ đã chế ngự thành công toàn bộ những cấm vệ quân còn đang ngoan cố chống cự kia. Hạ Hoài Linh bắt sống thống lĩnh cấm vệ quân, đồng thời cũng là người đầu tiên xông vào trong đại điện, đi theo phía sau hắn ngoại trừ Tưởng Thăng ra, còn có này tham tướng kinh vệ quân Từ Phương Sĩ tức người đã mở cửa thành cho bọn họ.
Đám thân binh đứng sau lưng Hạ Hoài Linh bắt đầu ùa lên trước vây bắt Lương Trinh, bản thân hắn cũng không hề làm ra bất cứ động thái chống cự nào: “Trên người bản vương không có vũ khí, Định Quốc công không cần lo.”
Hạ Hoài Linh nghiêm nghị đảo mắt lướt qua nhìn Lương Trinh, sau đó chợt tiến lên một bước cùng mọi người quỳ xuống trước mặt Chúc Vân Tuyên: “Chúng thần cứu giá chậm trễ, kính xin bệ hạ thứ tội, hạ thần khấu kiến bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Đứng hết lên đi.”
Chúc Vân Tuyên ngồi thẳng lưng, khi nhìn Lương Trinh hiện đang bị áp chế quỳ xuống đất, trên mặt vẫn không có chút hoảng loạn nào, còn cảm xúc trong lòng nhất thời trở nên rối ren hỗn loạn, cũng không biết nên lên tiếng nói gì cho phải.
Lương Trinh bỗng nhiên mở miệng, thế nhưng người hắn hỏi lại là Từ Phương Sĩ đứng phía sau Hạ Hoài Linh: “Ngươi cũng là do một tay bản vương đề bạt lên, chẳng lẽ ngươi thật ra lại là người của Định Quốc công sao?”
Đối phương tránh né ánh mắt của hắn, đoạn nghẹn ngào lên tiếng: “Vương gia quả thật đối xử không tệ với mạt tướng, chẳng qua là nửa năm trước, thê tử của mạt tướng dẫn hai đứa con gái về Giang Nam thăm họ hàng, trên đường về đi ngang qua Dự Châu, chẳng may hai người con của mạt tướng nhiễm phải dịch bệnh… Sau đó hai đứa nó bị vương gia phái người thẳng tay đưa vào khu cách ly, chỉ mới qua ngày hôm sau liền bị bó đuốc thiêu rụi không còn trên cõi đời này nữa, thậm chí ngay cả xương cốt cũng không thấy đâu, thê tử của mạt tướng vì không chịu đưỡc đả kích, bèn nhảy giếng tự vẫn…”
“….Thì ra là như vậy.”
Hắn quả thực không hề hay biết chuyện này, khi đó tình hình vô cùng hỗn loạn ầm ĩ, có lẽ là do những kẻ cấp dưới sợ gánh trách nhiệm, thành ra không hề có người nào đem việc có thân thích của binh tướng trong doanh tự vẫn nhảy giếng trình diện cho hắn biết, về sau Từ Phương Sĩ cũng chưa tường đề cập qua trước mặt mọi người. Nhưng suy cho cùng dẫu cho hắn có sớm biết bên trong đám người nhiễm dịch bệnh còn có con cái thân tín của mình, thì hắn cũng không thể chọn con đường khác, càng không có cách nào cứu người về. Về chuyện này Từ Phương Sĩ dĩ nhiên sẽ không hiểu được, cho nên hắn ta không thể không hận Lương Trinh, việc đối phương chọn cách phản bội hắn, âu cũng là lẽ thường tình.
Lương Trinh nhìn gương mặt dường như ảm đạm không rõ của Chúc Vân Tuyên, chợt tự giễu nở nụ cười: “Bệ hạ, đối phương nói như thần tự mình tạo nghiệp chướng vậy, nhưng thần liều lĩnh tính mạng đi vào dịch khu vốn là để giải quyết khó khăn cho bệ hạ mà, ấy vậy mà lại khiến người sinh lòng căm thù thần, khiến cho thân tín của thần cũng làm phản đứng về phía bệ hạ giúp ngài đối phó thần, đẩy thần vào chỗ chết.”
Từ Phương Sĩ dùng sức siết chặt tay, vành mắt trở nên đỏ bừng, còn Chúc Vân Tuyên cũng chỉ lặng thinh nhíu mày, không nói bất cứ câu nào, duy chỉ có một mình Hạ Hoài Linh đứng ra lạnh giọng phản bác lại: “Chiêu vương nói sai rồi, đã ăn lộc vua, thì phải trung với vua. Chiêu vương ngươi khinh thường quốc pháp, ngông nghênh phạm thượng, có tội thì phải chịu, Từ tham tướng chẳng qua là chỉ dốc hết sức làm tròn bổn phận của một vị thần tử mà thôi.”
Lương Trinh trút một tiếng cười giễu cợt, lên tiếng hỏi Chúc Vân Tuyên: “Bệ hạ, chuyện thần làm có đến mức tội ác tày trời như vậy không?”
Chúc Vân Tuyên chỉ nhấp nháy đôi mắt như muốn tràn ra nước, không đáp lại.
Lương Trinh đăm đăm nhìn Chúc Vân Tuyên hồi lâu, người sắp xếp lên kế hoạch tỉ mỉ, sau đó đưa mật chỉ ra khỏi thành viện binh muốn thâu tóm hết thế lực của hắn chính là đối phương, mà người một canh giờ trước đỏ hoe đôi mắt lẳng lặng nằm trong lồng ngực hắn, cũng chính là đối phương. Vị bệ hạ này của hắn mâu thuẫn đến vậy, rõ ràng đã sớm biết được ăn cả ngã về không, thế nhưng tại thời khắc sống còn vẫn không nhịn được mà lộ ra phương diện yếu đuối nhất, khiến người ta có muốn căm hận cũng không đành lòng.
Chúc Vân Tuyên lúng túng hạ chỉ: “Bắt giam Chiêu vương vào ngục chờ thẩm tra.”
“Bệ hạ, thần muốn nói vài câu riêng với ngài.”
Sau một lúc im lặng, Chúc Vân Tuyên lên tiếng ra lệnh những người trong đại điện: “Các ngươi lui ra bên ngoài chờ đợi đi.”
“Bệ hạ cẩn thận bị mắc bẫy.” Hạ Hoài Linh không yên tâm nhắc nhở hắn.
Chúc Vân Tuyên thờ ơ đáp lại: “Không sao, các ngươi lui xuống trước đi.”
Hạ Hoài Linh chỉ đanh kêu binh lính trước tiên buông Lương Trinh ra, sau đó dẫn mọi người tạm thời lui xuống trước, nhưng vẫn không đi xa, mà đứng ngay bên ngoài đợi, đồng thời lắng tai nghe động tĩnh bên trong, chỉ cần có chuyện, bọn họ sẽ tức khắc vọt vào.
Trong đại điện thoáng chốc đã trả về sự yên tĩnh vốn có, Lương Trinh thẳng thừng ngồi bệt xuống đất, giữa hai hàng lông mày không có chút gì sợ hãi khi bản thân đang trong tình cảnh sắp chết đến nơi, thậm chí bên khóe miệng còn ngậm lấy một nụ cười như không cười bình thản hỏi Chúc Vân Tuyên: “Bệ hạ, tội danh của thần chắc chắn phải chết đúng không?”
“Ngươi đã biết, cần gì phải hỏi nữa.”
“Bệ hạ muốn thần chết sao?”
Chúc Vân Tuyên mi mắt khẽ run: “Trẫm đã cho ngươi cơ hội.”
“Ngài không muốn thần chết, ” Lương Trinh nói như chắc chắc: “Ngài không nỡ xa thần.”
Ánh mắt Chúc Vân Tuyên thoáng sầm tối lại: “Lương Trinh, ngươi tự đề cao mình quá mức rồi….”
“Nếu như bệ hạ thật lòng muốn thần chết, vậy thần chết không thành vấn đề, nhưng nếu ngài không nỡ lòng cho thần chết, vậy thì thần cũng không thể nào chết được, thần chính là không muốn nhìn thấy viễn cảnh hôm nay bệ hạ xử tội thần, ngày sau sẽ bởi vì hội hận mà chịu nhiều đau khổ dằn vặt.”
“Lương Trinh! Bây giờ ngươi còn có cơ hội lựa chọn sao?!”
Lương Trinh khẽ than thở: “Bệ hạ, từ sau khi ngài đăng cơ, hai năm qua, dù cho những chuyện thần làm ra quả thật có tư tâm đi chăng nữa, thì từ trước đến giờ vẫn luôn vì ngài, thần chưa bao giờ nghĩ tới chuyện hãm hại ngài cả.”
“Trẫm nói rồi, ngươi đề cao mình…”
“Đúng vậy, thần quả thực tự cao tự đại, luôn cho rằng dựa vào sức một mình mình có thể khống chế thao túng toàn bộ mọi thứ, nhưng sự thật ngay cả người bên cạnh mình thần cũng không thể khống chế nổi, thần nhớ ngày đó bệ hạ từng nói, thứ ngài muốn, thần không thể cho được, khiến suốt khoảng thời gian này thần vân luôn trăn trở không biết rốt cuộc bệ hạ muốn gì, nhưng ngày hôm nay, cuối cùng thần cũng đã hiểu ra, nhưng chẳng lẽ ngài không định cho thần cơ hội nào hay sao?”
Lương Trinh nói đến là chăm chú, trong đôi mắt của hắn cũng hằn rõ sự hụt hẫng không hề che giấu. Chúc Vân Tuyên dời ánh mắt, lạnh nhạt nói: “Chiêu vương cần gì phải nhiều lời, trẫm đã nói, ngươi căn bản không còn con đường lui nào nữa rồi.”
“Lúc trước dường như thần đã từng nhắc cho bệ hạ về việc trước khi tiên đế lâm chung, có đưa cho thần một tờ mật chỉ…”
Hai con ngươi của Chúc Vân Tuyên đột nhiên co rụt lại: “Ý ngươi là gì?”
Lương Trinh cười nhạt: “Bệ hạ, trong thánh chỉ tiên đế không chỉ cho thần tông tịch, còn nói thần có thể phế truất tân đế bất cứ khi nào…”
“Ngươi định uy hiếp trẫm?” Chúc Vân Tuyên căm hận nói, “Ngươi cho rằng chuyện đến nước này, chỉ cần dựa vào một tờ mật chỉ tiên đế để lại, thì ngươi có thể uy hiếp thành công trẫm sao? Trẫm căn bản có thể nói đó là giả, bây giờ ngươi chẳng qua chỉ là một tên loạn thần tặc tử ai ai cũng muốn trừ khử mà thôi, nào có ai sẽ chịu tin ngươi, có ai chịu tin ngươi chứ hả?”
Lương Trinh vẫn cười: “Bệ hạ, chỉ bằng một tờ thánh chỉ này tất nhiên sẽ không thể làm ngôi vị hoàng đế của ngài bị lung lay, thế nhưng ngài đừng quên, đế vị này ban đầu là làm sao có được. Tuy rằng gã thái giám Phùng Sinh kia đã sớm bị ngài xử lý, nhưng về chuyện gỉa mạo chỉ dụ vua, thần vẫn còn giữ những bằng chứng cùng nhân chứng khác, vì thế một thi thần có chết đi, cũng có thể nói rõ chân tướng sự thật cho khắp thiên hạ này. Ngài phải biết, cửu hoàng tử vẫn còn sống, nay lỡ như tin kia bị truyền ra, thì ngài sẽ không thể nào chặn nổi miệng lưỡi người đời, ngài có thể giết được bao nhiêu người? Coi như ngài có bản lĩnh có thể tiếp tục ngồi vững trên ngôi vị này, thì lai lịch bất chính cuối cùng vẫn là lai lịch bất chính, thiên hạ rộng lớn, ai cũng có thể danh chính ngôn thuận dèm pha ngài, thần e là cả đời này ngài cũng không cách nào có thể sống yên ổn, hơn nữa đến khi qua đời còn lưu lại tiếng xấu vang nghìn đời.”
“Ngươi! Ngươi giỏi lắm… Giỏi…” Chúc Vân Tuyên trở nên cực kỳ phẫn nộ: “Thì ra ngay từ lúc vừa mới bắt đầu, ngươi đã thủ sẵn cho mình một con đường lui.”
Lương Trinh lắc đầu: “Bệ hạ, lúc trước ngài không tin thần, thần ắt cũng không dám tin ngài, vì lẽ đó cho dù có thế nào cũng phải giữ lại chút biện pháp bảo toàn cái mạng này, nhưng mà cho tới hiện tại, thần đã không còn quan tâm tới vấn đề mình còn có thể sống hay không, thậm chí mấy ngày trước, thần còn định hạ quyết tâm kéo ngài cùng chết diễn xong đoạn kết màn kịch này. Nhưng mà, đến cuối cùng thần vẫn không nỡ,  nếu đã thành ra như vậy, thì  thần nguyện để ngài căm thù thần, cũng không muốn ngài ngày sau bởi vì tự tay giết thần mà phải canh cánh trong lòng suốt đời.”
“Trẫm hận ngay lúc này không thể giết chết ngươi thì có!”
Đôi mắt Chúc Vân Tuyên giờ nay đã đỏ bừng, bộ dạng như căm giận không thể chịu đựng nổi. Lương Trinh chợt ngồi dậy rồi từ tốn nói với đối phương: “Bệ hạ không cần nổi giận, thần sẽ tiêu hủy hết những bằng chứng kia, còn tờ mật chỉ cũng sẽ trả lại cho ngài, thần sẽ rời khỏi nơi này, rời khỏi Đại Diễn. Nếu như ngài đã không muốn nhìn thấy thần, vậy thì cả đời này thần sẽ không đặt chân đến Đại Diễn thêm một bước nào nữa, đồng thời ngài cũng có thể nói cho người khác rằng thần đã chết, bản thân ngài cũng nên xem như thần không còn trên cõi đời này nữa là được, khi đó thần sẽ không còn có thể uy hiếp ngài, cũng như vĩnh viễn không quay về quấy rầy ngài. Thần nói ra cách này, là bởi vì một khi ngài không chân chính giết thần, thì sẽ không cần suy nghĩ bận tâm vướng mắc đến nó, sau đó sớm muộn gì cũng có một ngày ngài sẽ dần quên hết những chuyện này đi, tới lúc đó, coi như ngài đã chắc chắn ngồi vững trên ngôi vị đế vương.”
“Ngươi cho rằng làm như vậy… Trẫm sẽ cảm kích ngươi sao?!”
“Thần không cần bệ hạ cảm kích, thần chỉ hy vọng bệ hạ… Có thể giữ lại tính mạng cho đứa con trong bụng ngài, nuôi nấng nó nên người, cho dù cả đời này nó không biết đến người phụ thân này cũng không sao.”
Chúc Vân Tuyên trừng đôi mắt không ngừng trào nước nhìn Lương Trinh, còn Lương Trinh không lên tiếng nói thêm gì nữa, đoạn đứng lên tha thiết nhìn đối phương một lúc thật lâu, sau đó xoay người, bước từng bước ra ngoài.
Ngay khoảnh khắc cửa đại điện vừa được đẩy ra, những tia sáng rực rỡ thoáng chốc ập đến, vô số thanh kiếm từ khắp phía vây kề đến cổ, Lương Trinh nhắm mắt lại, bình thản tiếp nhận hiện thực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.