Giang Sơn Hứa Nhĩ

Chương 50: Tâm linh tương thông




Vừa qua đông chí được hai ngày, Chúc Vân Tuyên liền đi một chuyến đến Nguyên Tế Tự. Từ khi hắn đăng cơ đến nay, mỗi một năm vào ngày này đều sẽ đi đến nơi đây làm pháp sự cho vị mẫu hậu mất sớm của mình, từ lâu đã thành thông lệ.
Nhớ năm đó còn có Lương Trinh đi theo cùng, bây giờ chỉ còn lại một mình hắn.
Tiếng tụng kinh của lão phương trượng vang vọng bên trong cung điện lúc lâu, Chúc Vân Tuyên nhẹ nhàng vuốt ve chuỗi phật châu trên cổ tay của mình, đồng thời thành kính bái lạy trước tượng Phật.
Mãi đến khi mặt trời dường như sắp lặn, hắn mới đứng dậy hành phật lễ cùng lão phương trượng. Thấy giữa mi tâm của đối phương vẫn cứ luôn chau lại chứa đựng nhiều nỗi sầu não ưu tư, lão phương trượng mới lên tiếng động viên: “Bệ hạ nhân ái hiếu thuận, tiên hoàng hậu ắt sẽ được trời cao che chở,  ngài không cần lo lắng nhiều.”
Chúc Vân Tuyên than thở: “Kỳ thực cũng không riêng là vì mẫu hậu, hôm nay trẫm tới đây, còn muốn thắp một chiếc đèn chong cho một đứa bé, nhằm hy vọng nó vui vẻ an khang, ngày ngày bình an.”
Hắn liền đưa mẫu giấy đã sớm viết xong ngày sinh tháng đẻ đưa tới, lão phương trượng xem xong lên tiếng nói cho hắn biết: “Nếu như là đứa bé này, thì ba năm trước đã từng có người thắp đèn cho rồi.”
Chúc Vân Tuyên thoáng chốc sững sờ: “Đã có người thắp đèn? Là ai?”
“Là thí chủ Lương Trinh, vào ba năm trước, trước lúc rời kinh, hắn có đi một chuyến đến ngôi miếu tự này, thắp lên một chiếc đèn cho đứa bé này, chỉ dẫn cho nó về con đường sớm được siêu thoát.”
Chúc Vân Tuyên lắp bắp nói: “… Là hắn sao.”
“Chính là vị ấy.”
Chúc Vân Tuyên ngơ ngơ ngác ngác cứ như vậy mà đi ra khỏi đại điện, sau đó lại ngây ra như khúc gỗ như người mất hồn đứng ở bên hành lang, dẫu cho cho cơn gió buốt lạnh căm ào ào vụt qua hai bên gò má, hắn cũng không hay không biết.
Thì ra những chuyện hắn muốn làm, ba năm trước Lương Trinh đã làm qua, mặc dù mục đích cuối cùng của hai người bọn họ không giống nhau, thế nhưng trong suy nghĩ lẫn hy vọng đều đặt trên người đứa con trai kia.
Đến giờ phút này, hắn đột nhiên bắt đầu hối hận, năm đó hắn không nói ra chân tướng cho Lương Trinh nghe, có phải là quá mức tàn nhẫn với đối phương hay không.
Cao An ở phía sau chợt nhẹ giọng gọi hắn: “Bệ hạ….”
Chúc Vân Tuyên bừng tỉnh lại, chợt lẩm bẩm nói: “Theo trẫm đi dạo ra phía sau một chút đi.”
Hắn cứ đi dạo loanh quanh không có mục đích băng qua tầng tầng những đài các ở miếu tự, sau đó bước lên nấc thang cao đi lên cao, phóng tầm mắt nhìn ra xung quanh, nhưng lại không còn trông thấy được bóng người thích ý đánh cờ trong lương đình năm đó nữa.
Khi đứng trên lầu các cao nhất trong chùa chiền, cả tòa sơn miếu này thoáng chốc thu vào đáy mắt, ở nơi dòng suối nằm trong rừng xa xa kia được ánh tà dương rọi xuống như đang dát lên một tầng ánh sáng vàng óng ánh. Chim bay mệt trở về tổ, còn những vị hòa thượng kia tất bật tới tới lui lui gánh cho xong đợt nước cuối cùng trước khi đêm xuống, tất cả mọi sự vật đều ngay ngắn có trình tự, duy chỉ có một mình hắn đứng ở đây ngắm phong cảnh, dương như có chút nào hòa hợp.
Xa hơn chút nữa ở dưới hơn chân núi kia, có thể mơ hồ thấy được một đồng cỏ mênh mông đã bị bao phủ một tầng tuyết trắng, cảnh tượng ngày đó hắn sóng vai cạnh người kia cưỡi ngựa rong chơi cứ như hiện lên trước mắt, chỉ khác một điều, chính là bây giờ cảnh còn, người mất.
“… Tòa trang dưới chân núi kia hiện tại là của ai?
Cao An nghe xong thoáng thừ người ra, sau một lúc mới phản ứng được chuyện Chúc Vân Tuyên hỏi chính là tòa trang có hồ nước nóng đã từng là của vị Chiêu vương kia: “Sau khi Chiêu vương bị… Chém đầu, thì toàn bộ gia sản đều được kê biên sung vào công, tòa trang kia đã bị thu hồi trở thành hoàng trang, chỉ cần bệ hạ chưa ban chỉ xuống, thì nó chính là của ngài.”
Sau một hồi im lặng dài dằng dặc, Chúc Vân Tuyên hững hờ nói: “Giữ lại đi.”
Đột nhiên không còn hứng thú tiếp tục đi dạo nữa, vào lúc này hắn khẽ nhắm mắt lại, xoay người rời đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi vừa mới hồi cung, Chúc Vân Quỳnh liền đến Cam Lâm cung thỉnh an, Chúc Vân Tuyên cũng để cậu nhóc ở lại cùng nhau dùng bữa, đến ban trưa khi thấy nhóc con cứ ngáp suốt, bèn để cho cậu đến thiên điện nghỉ ngơi.
Thục Hòa trưởng công chúa tiến cung, nghe nói Chúc Vân Quỳnh cũng ở đó, bèn quái lạ nhìn Chúc Vân Tuyên, sau hồi lâu do dự mới hỏi hắn: “Ta nghe người ta nói bệ hạ còn phái sư phụ dạy đứa bé kia học chữ thật sao? Ngươi rốt cuộc định làm gì? Chẳng lẽ thật sự… Muốn cân nhằc đến đứa bé kia sao?”
Thuở trước khi Chiêu Dương đế băng hà nàng cũng có mặt ở đó, tất nhiên cũng rõ ràng về trận sóng gió thừa kế ngôi vị này, thậm chí cho đến ngày nay, vẫn còn có người ngoan cố không chịu thừa nhận hoặc có ý đồ gì khác, luôn cho rằng chiếu thư truyền ngôi của mấy vị nội các phụ thần kia mới là thật, thế mà hôm nay, Chúc Vân Tuyên không những không đề phòng người em trai này, ngược lại còn cưu mang, động thái ra vẻ như muốn tự mình bồi dưỡng cho, thành ra sao có thể khiến cho người ta không suy nghĩ nhiều được chứ.
Chúc Vân Tuyên khẽ lắc đầu: “Cô đa nghi rồi, trẫm không hề có ý này.”
“Vậy ngươi đây là…?”
“Tốt xấu gì đệ ấy cũng là hoàng đệ của trẫm, lại còn bị hạ nhân trong hoàng cung này ngược đãi, ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, nhẫn nhịn chịu đói lâu ngày lưu lại mầm bệnh, thử hỏi sao trẫm có thể nào ngồi yên không để ý đến, nói thế nào thì đệ ấy cũng là con cháu hoàng gia, không thể nào để đệ ấy một chữ bẻ đôi cũng không biết được, chỉ cần sau này đệ ấy chịu học tập giữ mình, thì trẫm liền có thể đảm bảo cho đệ ấy sống một đời bình an.”
Trưởng công chúa than thở: “Trong lòng ngươi hiểu rõ là được, hiếm thấy ngươi có lòng như vậy, ngươi cùng hắn đứa nào cũng là cháu của ta, ta tất nhiên hy vọng hai ngươi đều sống tốt, thế nhưng nếu bắt buộc phải chọn một trong hai, thì bà lão như ta vẫn hướng về ngươi.”
Chúc Vân Tuyên khẽ cười trấn an vị đại cô: “Trẫm hiễu nỗi lòng ưu tư khắc khoải của cô, trẫm không sao, hiện tại mỗi ngày có đệ ấy đến đây nói chuyện với trẫm cũng tốt, nếu không… Trẫm cảm thấy cực kỳ cô đơn.”
“Ngươi đó, hà tất gì làm khổ mình như vậy…”
Nàng chỉ mơ hồ biết được Chúc Vân Tuyên cùng cái người Chiêu vương bị xử tử kia dạo trước có một ít gút mắc không rõ, thế nhưng lại không ngờ đến những gút mắc kia vẫn còn dai dẳng tới tận ngày hơn nay, nàng đã sớm khuyên qua Chúc Vân Tuyên nên thu nạp hậu cung sinh nhiều con cháu, thế nhưng về sau thấy hắn càng ngày càng thờ ơ, đồng thờ dần dần không còn những cảm xúc hỉ nộ ái ố như người bình thường nữa, cho nên cũng không dám tiếp tục mở miệng khuyên nữa.
Mấy chuyện tình ái này nàng là người rõ hơn ai hết, thành ra cũng thấu hiểu được, tất cả căn nguyên của mọi bệnh trạng này đều chỉ vì một người duy nhất, cho dù người khác khuyên nhủ ra làm sao cũng khó tháo gỡ.
Chúc Vân Tuyên thất thần một lúc, cũng không lên tiếng nói gì, trưởng công chúa thấy vậy chợt thở dài: “Thôi bỏ đi, đừng nói chuyện này, hôm nay ta đến đây là có chuyện muốn nói cùng ngươi, hai năm qua rốt cuộc ta cũng thấy bản thân mình ngày một già yếu đi, chỉ sợ không thể sống được mấy năm nữa, cho nên hiện tại muốn đi về Giang Nam, năm đó khi ta còn là một tiểu cô nương, có từng theo gia gia ngươi đến Giang Nam chơi mới quen được chú ngươi, nhiều năm qua vẫn chưa có dịp trở về thăm, có lẽ lần này sẽ một đi không trở lại.”
Chúc Vân Tuyên ngẩn ra: “Không trở lại?”
“Đúng vậy, có lẽ ta sẽ ở lại quê hương của tên chết tiệt kia dưỡng lão, chú ngươi ông ta luôn nói nơi đó rất đẹp, hồi trước cứ lải nhải bên tai ta không ngừng, nói là chờ khi cả hai già rồi sẽ dẫn ta về quê nhà dưỡng lão, lần này đi cũng coi như hoàn thành tâm nguyện khi xưa đi.”
Khi nói những câu này, trong mắt trưởng công chúa dường như lấp lánh nước, lúc bấy giờ Chúc Vân Tuyên mới chú ý tới người đại cô của mình tóc đã hoa râm, tâm trạng nhất thời trở nên hoảng hốt. Có một chuyện thực ra hắn vẫn luôn chôn sâu xuống tận đáy lòng, từ trước đến giờ vẫn không dám nói cho cô mình nghe, chính là năm đó khi tiên đế tưởng mẫu hậu là Khánh Huệ thái hậu sát hại cha Lương Trinh, cho nên sau khi ông lên ngôi chỉ qua mấy năm sau lão thái hậu cũng qua đời. Tuy là Chiêu Dương đế ngoài mặt luôn tỏ ra kính trọng người chị trưởng công chúa này, thế nhưng sự thật thì như thế nào? Chuyện phò mã bỏ mạng cùng tiểu quận chúa chết yếu thật chỉ là bất ngờ thôi sao? Tuy rằng cũng chỉ là suy đoán không có bằng chứng chứng minh, thế nhưng Chúc Vân tuyên vẫn luôn suy nghĩ đến chiều hướng tiêu cực, chỉ là chuyện đã đến nước này, nói đến cũng vô dụng, song chỉ tăng thêm nỗi bi thương cùng oán hận mà thôi.
“Vậy cô định khi nào lên đường.”
Vẻ mặt trưởng công chúa có chút thất vọng: “Đang cho ngươi chuẩn bị, chờ qua mùa xuân năm này liền đi, bây giờ trong kinh ta cũng không còn bận tâm điều gì, người duy nhất khiến ta không yên lòng  cũng chỉ có bệ hạ.”
“Để trẫm tiễn cô.” Chúc Vân Tuyên bật thốt lên, nhịp tim đập thoắt run lên, lại mở miệng, trong giọng điệu lần này tỏ ra kiên định hơn chút: “Trẫm đưa cô đi, trẫm cũng muốn… đến Giang Nam một chuyến.”
“Bệ hạ cũng muốn đi?”
Chúc Vân Tuyên gật đầu: “… Dù sao cũng phải ra ngoài ngắm nhìn một chút.”
Thật ra là hắn có tư tâm, lần đi đến Giang Nam này, mục đích có lẽ là… có lẽ là gặp mặt Yến nhi một lần. Hắn trốn tránh ba năm, đến giờ khắc này, rốt cuộc vẫn là chịu thua chính mình.
Trưởng công chúa cười nói: “Cũng tốt, hoàng đế Đại Diễn của chúng ta xưa nay đều là người không thích ràng buộc, từ lão tổ tông thuở lập nước đến nay ai ai đều có thông lệ xuất ngoại đi dạo, dù sao bây giờ ngươi cũng đã đăng cơ năm năm, cũng nên ra ngoài ngắm nhìn đây đó, muốn đi thì đi đi, người khác cũng không thể xen vào.”
Khi Chúc Vân Quỳnh tỉnh lại, Chúc Vân Tuyên đang gọi đám quan chức nội các đến để bàn bạc về việc đi tuần, sau đó lập tức hạ chỉ ngay tại chỗ. Đợi đi khi quan chức lui ra hết, Chúc Vân Quỳnh mới đi đến trước mặt Chúc Vân Tuyên, khi trông thấy nét mặt của hắn đột nhiên vui vẻ dễ chịu lạ thường, bèn hiếu kỳ hỏi: “Hoàng đế ca ca gặp chuyện vui gì sao?”
Chúc Vân Tuyên cười với cậu: “Tháng sau đợi khi hết tết nguyên tiêu, trẫm muốn đưa đại cô đến Giang Nam, cửu đệ có muốn đi cùng không?”
Hai mắt Chúc Vân Quỳnh đột nhiên sáng lấp lánh gật đầu lia lịa: “Đệ cũng có thể đi sao?”
“Muốn đi thì cứ đi.”
__________________________
Mân Châu, phủ Tổng nguyên soái thủy sư.
Trong tay Chúc Vân Cảnh cầm thư, nhỏ giọng nói cho Hạ Hoài Linh nghe chuyện Chúc Vân Tuyên sắp đến Giang Nam đi tuần một chuyến, sau đó chợt cười thở dài: “Cuối cùng hắn cũng xem như nghĩ thông suốt rồi.”
Vào lúc này, trên thảm bằng da hổ ở bên cạnh, Yến nhi cùng Minh nhi đang bu quanh một đống đồ chơi được đan bằng tre chơi đùa đóng vai một gia đình, hai bé con này hết sức phấn khởi hào hứng đặt tên cùng cốt truyện cho từng con một, để chúng nó đóng những vai khác nhau trong nhà, nhóc con nào cũng đến là tập trung. Nguyên Bảo nay đã chín tuổi thành ra không hứng thú gì mấy đến mấy trò trẻ con này, chỉ là nhìn thấy hàng thủ công này được đan khéo léo tinh tế, bèn hiếu kỳ cầm lên một con cẩn thận xem hết một lúc, sau đó còn đưa tay định gỡ ra nghiên cứu.
Yến nhi đang tập trung suy nghĩ chợt ngừng lại, lập tức quay sang nhìn Nguyên Bảo, Nguyên Bảo thấy vậy cũng dừng tay lại rồi cười giả lả nói: “Yến nhi nè, đệ xem mình có nhiều như vậy, vậy cho ca ca một con có được hay không?”
Bé con vẫn luôn ngoan ngoan nghe lời lúc này hệt như chạm vào vẩy, có nói sao cũng không chịu gật đầu, cứ dùng cặp mắt đen lay láy liên tục nhìn chằm chằm vào Nguyên Bảo, trong mắt còn óng ánh nước, chỉ chốc lát sau, Nguyên Bảo cũng đành chịu thua đem đồ chơi trả về chồ cũ: “Sợ đệ rồi, sao đệ có thể đáng yêu như vậy chứ…”
Yến nhi nuốt nước mắt vào trong, sau đó lại hết sức trân trọng giơ tay sờ sờ con búp bê Nguyên Bảo vừa buông ra kia.
Chúc Vân Cảnh chứng kiến cảnh tượng này từ đầu tới cuối chỉ đành lắc đầu, năm đó khi hắn đến Cam Lâm cung có từng thấy qua mấy món đồ chơi này, sau khi hỏi thăm Cao An mới biết được rốt cuộc nó được làm từ tay ai, chỉ là không nghỉ tới ba năm dài trôi qua, Chúc Vân Tuyên không những không vứt chúng đi, mà còn đưa tới cho Yến nhi, mà nhóc con này, đối với mấy món đồ chơi quý khác không thèm tranh không thèm cướp, chỉ yêu thích không buông mấy món đồ chơi tầm thường không đáng giá, có lẽ là vì cha con tâm linh tương thông.
Còn về Chúc Vân Tuyên, rốt cuộc hắn đang suy nghĩ gì, đồng thời có chịu buông xuống tất cả những đoạn tình từ trước kia hay không, thì chỉ có chính hắn hiểu rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.