Giang Sơn Hứa Nhĩ

Chương 9: Uổng phí tâm tư




Còn chưa đến giờ Thìn, một chiếc xe ngựa đã dừng lại ngay trước một ngôi nhà tranh đơn sơ nằm ở trong một thôn quê. Chúc Vân Tuyên được Cao An đỡ bước xuống xe, một tiểu tư lúc này đang quét tước trong viện chợt nhìn thấy hắn, liền bất ngờ la một tiếng rồi hoảng hốt vứt cây chổi trong tay, xoay người hối hả chạy vào nhà.
Chỉ chốc lát sau, một ông lão đầu tóc bạc trắng dẫn hết một nhà già trẻ đi ra, sau đó lo sợ tái mét mặt mày quỳ gối xuống trước mặt Chúc Vân Tuyên hành lễ: “Thảo dân khấu kiến ngô hoàng, vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Lão sư hãy bình thân.” Chúc Vân Tuyên tiến về trước, khom lưng tự mình đỡ người đứng dậy.
Chừng một phút, hai người đi vào nhà ngồi đối diện nhau trong thư phòng, trước mặt là hai chung trà xanh nóng nghi ngút. Chúc Vân Tuyên nhìn lướt qua cách bày trí của gian phòng, tuy nơi đây đúng là có hơi thô sơ đơn giản, thế nhưng vẫn không hề mất đi vẽ phong nhã vốn có của nó, sau chợt mở miệng khẽ cười bắt chuyện: “Lão sư sống ở chốn thôn quê này có tốt không?”
Lão nhân than thở: “Nhàn vân dã hạ, tự đắc kỳ nhạc* thôi. Bây giờ hằng ngày chỉ biết ngậm kẹo đùa cháu, chăm hoa bón cỏ, tính ra cũng khá thoải mái.”
–Nhàn vân dã hạc: chỉ cuộc sống an nhàn, không lo sự đời. | Tự đắc kỷ nhạc: lấy đó làm niềm vui thú tiêu khiển qua ngày.
“Vậy quả thật cũng không tệ, ” Chúc Vân Tuyên gật gật đầu, tay nâng chung trà lên đến môi khẽ mím lại như có gì đó muốn nói, một lát sau mới khẽ im lặng một lúc rồi lên tiếng: “Lão sư, người có bằng lòng trở về… Giúp trẫm một chút hay không?”
“Bệ hạ có chuyện gì khó xử hay sao?”
Chúc Vân Tuyên cười khổ: “Trẫm mới bước lên ngôi vị, hiện tại đều bị mọi người xung quanh dòm ngó, nay nội các cũng trống đi nhiều vị trí, mà người hẳn cũng biết chúng quân thần trong triều ôm ấp bao nhiêu tâm tư khác trong lòng, thành ra người mà trẫm có thể trọng dụng vốn đã ít nay còn ít hơn. Trẫm biết lão sư tuổi tác cao căn bản nên an hưởng tuổi già, thế nhưng trẫm thực sự không còn biện pháp nào khác, lão sư xin hãy nể tình thầy trò đèn sách mấy năm qua mà trở về giúp trẫm một chút đi.”
Chúc Vân Tuyên nhớ lại lúc trước, trong lời nói tràn đầy sự nuối tiếc không thôi, khiến lão nhân nghe xong cũng ngậm ngùi cảm khái: “Mới mấy năm không gặp, bệ hạ khác xưa nhiều rồi.”
“Dù sao con người cũng phải học cách trưởng thành.”
Vị lão nhân này từng là thái sư của thái tử Đông cung, họ Tăng tên Hoài, thuở trước là người thầy dạy học cho huynh trưởng thái tử nay đã bị phế truất là Chúc Vân Cảnh. Bởi vì hồi còn bé Chúc Vân Tuyên suốt ngày cứ bám dính lấy huynh trưởng nhà mình, thành ra có cùng học chung với Chúc Vân Cảnh được mấy năm. Năm năm trước do án vu cổ Đông cung liên lụy, các quan chức ở Đông cung cũng bị cuốn vào vòng xoáy bị triều đình điều tra, kết cục Tăng Hoài cũng bị bãi quan cách chân, sau đó lão liền dẫn một nhà già trẻ của mình trở về chốn thôn quê này, từ đây vui sống thảnh thơi không màng thế sự.
Trong ấn tượng của Tăng Hoài, tiểu hoàng tử vẫn hay theo sau thái tử chính là một chàng trai nhỏ hoạt bát sáng rỡ như ánh mặt trời, đôi khi còn thông minh tinh quái, nhưng hiện tại khi so với người trước mặt mang nhiều tâm sự nặng trĩu, vẻ mặt trầm ngâm này dường như là hai con người hoàn toàn khác nhau. Chàng trai năm ấy bây giờ thành ra như vậy, âu cũng là do tạo họa trêu người.
Chúc Vân Tuyên lên tiếng cầu xin: “Xin lão sư quay về giúp cho trẫm đi, nếu như người không về, trẫm thực sự là một thân một mình không còn ai nữa rồi…”
Tăng Hoài vẫn do dự chưa quyết định được: “Chức quan của thảo dân là do tiên đế bãi bỏ, nay lại quay về, chỉ sợ sẽ khiến người đời chê trách làm liên lụy bệ hạ.”
“Chuyện này người đừng lo, án vu cổ đã sớm được sáng tỏ từ lâu, lão sư không cần vì chút án oan này mà phiền não, người cũng nên phục chức lại rồi.”
Từ lúc Dự vương Chúc Vân Tuần vì mưu nghịch bị xử từ, thì án vu cổ Đông cung cũng đồng thời được sửa lại, chỉ là Chiêu Dương đế không chịu cho Chúc Vân Cảnh quay về, thành ra cũng không phục chức cho những quan chức từng ở trong Đông ung. Hiện tại bây giờ Chúc Vân Tuyên không còn ai để mà trọng dụng, mà vị lão sư Tăng Hoài này cũng là do Chúc Vân Cảnh gửi thơ gợi ý cho hắn. Chúc Vân Cảnh có nói lão tiên sinh Tăng Hoài không những là người học cao hiểu rộng, tài đức vẹn toàn, mà còn kết giao rất rộng, rất được những vị quan thanh liêm trong thành tôn sùng kính trọng, nếu như nay Chúc Vân Tuyên có lão bên cạnh, coi như cũng có thể giảm bớt những tranh luận cùng nghi vấn do đám người Trương Niên Linh kia khơi gợi ra.
Thấy gương mặt lão nhân vẫn tỏ ra do dự, Chúc Vân Tuyên lại chân thành lên tiếng lần nữa: “Lão sư, người xem như nể mặt huynh trưởng trẫm, mà giúp trẫm đi.”
Tăng Hoài nghe vậy cũng buông một tiếng thở dài, dù gì lão và Chúc Vân Cảnh cũng có tình nghĩa thầy trò hơn mười mấy năm qua, dẫu cho lúc trước Chúc Vân Cảnh không phải là một vị học trò khiến cho mình hài lòng đi chăng nữa, thì chuyện đối phương bị vu cáo ban chết oan uổng vẫn luôn khiến lão không thôi nuối tiếc trong lòng, thôi đi, nếu bây giờ có thể phụ tá tân đế, thì cũng xem như có thể vơi bớt đi chút sự tiếc nuối này.”
Sau nghĩ nghĩ thông suốt, Tăng Hoài liến kính cẩn nghiêng mình quỳ xuống lĩnh chỉ tạ ơn: “Cảm niệm bệ hạ ưu ái, lão thần nguyện dùng hết khả năng, ra sức làm trâu làm ngựa cho bệ hạ!”
Chúc Vân Tuyên vui mừng giương hai tay đỡ người dậy: “Xin lão sư đứng lên đi, là trẫm nên nói tạ ơn với lão sư mới phải.”
Sau khi cùng Tăng Hoài trò chuyện hết một cánh giờ, Chúc Vân Tuyên mới cáo từ rời đi, trên đường trở về thì trên bầu trời đầy mây kia chợt nổi lên cơn mưa tí tách bắt đầu nhỏ hạt, Chúc Vân Tuyên thấy vậy bèn kêu người tăng tốc độ đi nhanh, phải về cung trước buổi trưa.
Trời đúng là không nguyện lòng người, khi xe ngựa mới vừa vào thành, mưa đã bắt đầu ầm ầm lớn lên, sắc trời cũng trở nên mỗi lúc một âm u, mấy hàng quán lớn nhỏ dọc hai bên đường đã bắt đầu hối hả dọn hàng, không ít cửa hàng còn đóng luôn cả cửa lại không buôn bán kinh doanh nữa. Sau một tiếng sấm vang rền nổ lên giữa những ngày xuân, cơn mưa rào hối hả kia bắt đầu mưa như trút nước ào ào đổ xuống, ngay cả chút ánh sáng còn lại cuối cùng cũng bị những đám mây đen kịt kia ngăn bao phủ toàn bộ, bên ngoài hiện tại chỉ còn lại một màu đen ngòm như trời đêm, đưa tay cũng không thấy được năm ngón.
Trong lòng Chúc Vân Tuyên không hiểu sao lại bắt đầu cảm thấy phiền muộn, song giờ đây xe ngựa bất ngờ dừng lại, hắn nghe thấy thanh âm cất cao của Cao An nói vọng vào trong xe: “Bệ hạ, phía trước chính là Chiêu vương phủ, Chiêu vương phái người lại đây, mời ngài vào phủ tạm nghỉ.”
Chúc Vân Tuyên đẩy cửa sổ xe ra ngoài liếc nhìn một cái, hôm nay hắn là cải trang xuất hành, đám người tùy tùng thị vệ tổng cộng chỉ dẫn theo hơn mười người, hiện tại ai nấy cả người đều ướt như chuột lột, bộ dạng trông hết sức chật vật, còn ở trước xe ngựa, một người được Chiêu vương cử tới hiện tại cũng đang quỳ trên mặt đất, chờ đợi quyết định của hắn.
Sau một hồi do dự ngắn ngủi, Chúc Vân Cảnh liền nhận lời: “Vậy thì làm phiền Chiêu vương rồi.”
Cửa phủ Chiêu vương mở rộng, song mấy chục gia đinh trong phủ thời khắc này cũng cầm theo đèn lồng nối đuôi nhau mà ra, soi sáng cho đường phố đang tối tăm ở bên ngoài này. Lương Trinh đi tới bên cạnh xe kéo, sau đó cười nhìn Chúc Vân Tuyên đang đi xuống lên tiếng: “Không biết bệ hạ giá lâm, nên không tiếp đón từ xa, kính xin bệ hạ thứ tội.”
Chúc Vân Tuyên khe khẽ gật đầu: “Chiêu vương nói quá rồi.”
Lương Trinh nhận lấy chiếc ô từ tay Cao An rồi tự mình che cho Chúc Vân Tuyên, Chúc Vân Tuyên nhìn thấy hành động này của đối phương chợt chững bước lại, sau đó quay đầu sang nhìn Lương Trinh, đối phương chỉ cười cười rồi nháy mắt đáp trả hắn, khiến cho những lời chưa kịp nói ra khỏi miệng của Chúc Vân Tuyên cũng bị dằn lại, cuối cùng hắn quyết định không nói gì thêm, mà cùng Lương Trinh tiến vào cửa lớn vương phủ.
Tòa vương phủ này là Chiêu Dương đế ban cho cho Lương Trinh, nơi đây không những có phong thủy cực tốt mà còn cực kỳ khí thế trang trọng, chẳng bù cho Chúc Vân Tuyên, mặc dù trước đó cũng là được phong vương tước, nhưng chỉ ví lý do chưa thành hôn, cho nên ngay cả phủ đệ cũng không có mà vẫn phải ở lại trong cung. Sắc trời lúc này quá mức tối tăm, khiến người ta không thể nhìn rõ được bốn phía xung quanh như thế nào, cộng thêm việc Chúc Vân Tuyên cũng không hứng thú gì mấy, thành ra hắn vẫn luôn im lặng suốt quãng đường để Lương Trinh dẫn mình đến chính viện nơi đối phương đang ở.
Hạ nhân thấy cả hai đi vào liền đi đến dâng trà, ánh mắt Chúc Vân Tuyên lơ đãng đảo qua nhìn mấy.. tỳ nữ có gương mặt xinh đẹp thướt tha kia, đến khi thu tầm mắt về lại đụng trúng đôi mắt đầy ý cười của Lương Trinh, cảm thấy hơi chột dạ ho nhẹ một tiếng rồi hỏi: “Sao Chiêu vương biết trẫm đúng lúc đi qua chỗ ở của ngươi?”
“Muốn thì biết thôi.” Lương Trinh cười hỏi ngược lại Chúc Vân Tuyên, “Bệ hạ cải trang xuất cung muốn đi đâu vậy?”
“Ngươi vừa nói đã biết, thì cần gì phải hỏi lại.” Chúc Vân Cảnh lạnh lùng cứng ngắc trả lời lại, cho dù có là vị đế vương nào, thì việc bị hạ thần của mình nắm được hành tung trong tay, cũng đều không lấy làm vui vẻ nổi.
Lương Trinh cũng thức thời đổi đề tài: “Thần mới sai người làm bữa trưa, chi bằng bệ hạ ở lại nơi này của thần dùng bữa trưa đi?”
Chúc Vân Tuyên ngước mắt liếc mắt nhìn sắc trời vẫn còn tối om om bên ngoài, cuối cùng vẫn không từ chối lời mời của đối phương.
Đồ ăn trong phủ Chiêu vương vô cùng phong phú, nhưng Chúc Vân Tuyên hiện đang không có râm trạng nào ăn uống, cho nên chỉ đụng đũa mỗi món một ít nếm thử. Lương Trinh thấy đối phương ăn không ngon, bèn kêu người làm canh cho: “Bệ hạ dùng không quen đồ ăn trong phủ của thần sao? Đầu bếp của thần được mới từ Giang Nam, chẳng lẽ những món này cũng không hợp khẩu vị ngài?”
“Chiêu vương đúng là thật biết hưởng thụ.” Chúc Vân Tuyên lạnh lùng đáp lại. Hắn của ngày xưa vốn cũng là người biết hưởng thức mỹ thực rượu ngon, cũng như yêu thích sống một cuộc sống tự do phóng khoáng, thế nhưng từ lúc huynh trưởng bị phế truất ngôi rồi đến ban chết, khiến cho bản thân hắn ngày nào cũng rơi vào trạng thái căng thẳng cực độ, không một giây phút nào dám lơi lỏng, rồi cứ thế mà cho tới khi lên ngôi, trong đoạn thời gian này hắn cũng thường xuyên bất an lo âu nhiều thứ, ở đâu còn có tâm tư hưởng thụ vui thích như Lương Trinh.
“Nếu như bệ hạ thích, ngày mai thần liền đưa hai người đầu bếp kia tiến cung tặng cho bệ hạ.”
Lương Trinh cười hí hửng nhìn đối phương, thế nhưng Chúc Vân Tuyên cũng không đáp trả lại, mà chỉ yên lặng cúi đầu tiếp tục uống canh.
Sau khi ăn trưa xong, Lương Trinh mời Chúc Vân Tuyên sang thư phòng của mình. Sau khi vào cửa, Chúc Vân Tuyên có tùy tiện lướt qua nhìn quanh một vòng, diện tích của gian thư phòng này quả thật cực kỳ rộng lớn, khắp nơi được điêu khắc chạm trổ hết sức tinh xảo khéo léo, so với thư phòng ở chốn thôn quê ban sáng hắn ghé qua chính là một trời một vực. Hắn rảo bước thong thả đi đến giá sách trước mắt, sau đó tiện tay lấy xuống một quyển lật thử, ấy vậy mà nó lại là về điển tịch sách lược hành quân trên biển.
Tuy Lương Trinh là võ tướng, thế nhưng lại chưa từng ra chiến trường, chớ nói chi là chiến đấu trên biển. Chúc Vân Tuyên không nghĩ tới bản thân người kia những lúc rỗi rảnh cò biết đọc mấy thứ này, trong lòng có chút ngờ vực, bắt đầu thơ thẩn hồn mây suy nghĩ vu vơ. Người phía sau lúc này chợt sấn đến gần, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: “Bệ hạ, hay là thần chơi cờ giết thời gian cùng ngài được không?”
Chúc Vân Tuyên nhét quyển sách đang cầm trong tay về lại trên giá sách, rồi nghiêng đầu liếc nhìn hắn một cái, không tỏ rõ ý kiến gì, này cũng coi như là ngầm chấp nhận.
Bàn cờ được đặt trên một chiếc bàn nhỏ ở trên tháp thượng, còn hai người ngồi đối diện nhau trên tháp. Chợt có tỳ nữ dâng trà vào, Chúc Vân Tuyên khẽ liếc nhìn tiểu cô nương lễ phép ngoan ngoãn này, ý nghĩ trong đầu chợt động đậy, sau một hồi đợi nàng lui ra liền đột nhiên cất tiếng hỏi Lương Trinh: “Chiêu vương bây giờ đã gần hai mươi hai, mà vẫn chưa có ý định cưới vợ hay sao?”
Tay đang cầm quân cờ của Lương Trinh cũng ngưng lại một lúc, sau mới cong môi nở nụ cười hỏi ngược lại: “Từ khi nào mà bệ hạ có hứng thú quan tâm tới chuyện đại sự cả đời của thần vậy?”
Chúc Vân Tuyên đặt chén trà xuống: “Thuận miệng hỏi mà thôi, Chiêu vương tuổi trẻ tài cao, hiện đang là chàng trai tuấn kiệt được săn đón nhất trong triều, có biết bao nhiêu nữ nhân đem lòng mến mộ, cũng nên sớm ngày thành gia lập…”
Lương Trinh đột nhiên đổ người về trước kề sát lên mặt Chúc Vân Tuyên, hắn kề sát tới độ hai chóp mũi dán nhau mới thôi, lúc bấy giờ hơi thở cả hai hòa lẫn vào nhau, Lương Trinh lại dùng đôi mắt tràn đầy ý cười nhìn người trước mặt. Chúc Vân Tuyên còn chưa nói xong đã bị ngắt ngang, hiện đang trừng to hai con mắt, trong ánh mắt dường như còn vụt qua chút sự bối rối hoảng loạn, cũng may là bản thân hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, lạnh lùng dò hỏi: “Chiêu vương đây là có ý gì?”
Lương Trinh cười giơ tay, nhẹ nhàng vuốt nhẹ lên hai gò má của hắn, rồi thấp giọng nỉ non: “Bệ hạ nghĩ sao?”
Chúc Vân Tuyên cười giễu: “Chẳng lẽ những tỳ nữ xinh đẹp trong phủ cũng không đủ làm thỏa mãn Chiêu vương hay sao? Coi như nếu tinh lực của Chiêu vương thật sự dồi dào không có chỗ phát tiết, thì nên cưới vợ sinh con sớm mới là hợp lẽ.”
Một hơi thở ấm áp phả lên mặt Chúc Vân Tuyên, một lúc sau, bên tai hắn vâng lên một thanh âm cười khẽ: “Nếu bệ hạ đã quan tâm đến chuyện cưới xin của thần như vậy, thì chi bằng ngài gả cho thần, làm thê tử của thần đi, ngài chịu không?”
Chúc Vân Tuyên nghe xong liền xoay mặt đi chỗ khác, đồng thời cắn chặt răng ra lệnh: “Lui ra.”
Lương Trinh khẽ cười thành tiếng, sau đó khẽ đặt một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước in lên môi đối phương, rồi bước chân lui về phía sau buông người ra.
Hai mắt Chúc Vân Tuyên lập tức trở nên đỏ bừng lên, căm tức nhìn Lương Trinh, thế nhưng Lương Trinh chỉ bật cười một cái đáp lại, vị tiểu hoàng đế trước mặt hắn luôn là người như vậy, không thích mấy loại đùa giỡn này, thật sự đúng là khiến người ta cảm thấy cực kỳ thú vị.
Lương Trinh thong thả đặt một quân cờ đặt lên bàn, sau đó chậm rãi nói: “Bệ hạ không cần nhọc lòng quan tâm những chuyện này, trong lòng bệ hạ vốn đã rõ ràng còn giả bộ hồ đồ, bệ hạ biết thần căn bản nhìn không lọt mắt những người nữ nhân kia, thần mong bệ hạ đừng uổng phí tâm tư thêm nữa.”
Chúc Vân Tuyên lạnh giọng nhắc nhở hắn: “Không phải Chiêu vương cũng đang uổng phí tâm tư đó sao.”
Gương mặt Lương Trinh chợt bất động, sau một lúc mới khẽ mỉm cười lên tiếng đáp: “Vậy cũng không hẳn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.