Giáng Tuyết Huyền Sương

Chương 37: La hán trận bỏ thân cự yêu




Công lực của Phương Triệu Nam lúc này đã khác trước, chàng vừa mới vung kiếm lên thì vạch thành một đường kiếm phong mạnh mẽ. Chỉ nghe tiếng kim khí giao nhau, máu văng tung tóe đến mấy thước, hai tên quái nhân lập tức bị chàng chém đứt cả người lẫn đao thành hai đoạn. Phương Triệu Nam một kiếm thì đã đắc thủ, đại triển thần oai, vung kiếm xông lên phía trước. Chàng đã biết trận chiến hôm nay khó tránh nổi, trong lòng đã sớm có sát cơ, toàn là đánh ra những chiêu kiếm hiểm độc dị thường, lại thêm uy lực của thanh Bạch Giao kiếm và nội công mạnh mẽ nên không kẻ địch nào chống nổi. Chỉ thấy ánh hàn quang lấp loáng, kiếm phong tựa bảo, trong tai vang lên tiếng kim khí giao nhau không ngớt, máu văng như mưa, trong khoảnh khắc chàng đã giết chết đến gần hai mươi tên. Lúc này, các nhà sư Thiếu Lâm thấy Phương Triệu Nam uy dũng như thế thì ý chí chiến đấu đại tăng, hợp lại thành trận La Hán bắt đầu triển khai thế tấn công.
Phương Triệu Nam quát lớn một tiếng, vung kiếm lại chém thêm hai tên quái nhân, chàng lách người đến trước Đại Huyền thiền sư, hạ giọng nói:
“Kẻ địch xem ra không có gì đáng sợ, nhưng chỉ e bọn chúng lại đốt lên mê hương đối phó chúng ta ...”.
Đại Huyền thiền sư nghe thế thì đã hiểu, thế rồi đáp rằng:
“Lão nạp sẽ tiếp tục đi lấy nước chuẩn bị”. Thế rồi xoay người chạy đi. Các nhà sư đi sau Đại Huyền thiền sư cũng vội vàng chạy theo.
Lúc này, đám quái nhân xông vào trận đa số đều bị thương dưới kiếm của Phương Triệu Nam, những kẻ còn lại đều bị các nhà sư đẩy ra ngoài trận.
Phương Triệu Nam thấy trận thế đã ổn định, đang định lui vào trong trận để cho Đại Ngu thiền sư biết, bảo ông ta chuẩn bị thêm nước, chỉ cần một trăm nhà sư chia nhau đi lấy nước hai lần thì có thể đối phó được với mê hương của kẻ địch.
Chàng chợt nghe một tiếng quát, một bóng người lướt tới. Phương Triệu Nam giật mình, nhủ thầm:
“Không xong, nếu kẻ này là Nhạc chủ Minh Nhạc thì mình khó chống đỡ”. Ý nghĩ ấy lướt qua như điện chớp, chàng vội vàng giở thanh Bạch Giao kiếm đánh xoay tròn trên đầu vẽ ra một màn kiếm quang hộ thân.
Chỉ nghe một tiếng keng vang lên, sau đó là tiếng ong ong kéo dài không dứt.
Phương Triệu Nam giật mình, chàng thâu kiếm lại nhìn, may mà thanh Bạch Giao kiếm vẫn hoàn toàn chẳng hề hấn gì. Chàng đảo mắt nhìn ra, một thiếu nữ toàn thân mặc đồ lam, tay trái cầm món binh khí quái lạ đỏ như lửa, tay phải cầm một thanh kiếm. Nàng vừa mới nhảy vào trận thì lập tức bị các nhà sư vây lại tấn công, chỉ thấy trượng ảnh loang loáng, đao quang cuồn cuộn chia nhau tấn công về phía nàng.
Thiếu nữ áo lam tay trái múa món binh khí quái lạ, chặn trượng thế, giới đao đánh tới không ngớt, tay phải cầm ngang thanh kiếm đề phòng Phương Triệu Nam ra tay tấn công. Nàng đứng đối diện với Phương Triệu Nam, tuy ở trong trận, một bên thì bị các nhà sư tấn công, một bên thì bị Phương Triệu Nam chặn. Chàng cười lạnh:
“Ngươi thật lớn gan, dám nhảy vào trong trận ...”.
Các nhà sư tuy chỉ có thể tấn công từ một mặt nhưng thế tấn công mạnh mẽ vô cùng, thiếu nữ ấy dù thân mang võ công tuyệt thế nhưng cũng có cảm giác chống đỡ không nổi. Thế rồi mới nói:
“Ngươi hãy bảo bọn chúng dừng lại, ta có lời muốn nói với ngươi”.
Phương Triệu Nam lạnh lùng nói:
“Trong kiếm trận, chỉ cần sai sót thì sẽ thua cả, ngươi nghĩ thật hay!”.
Thiếu nữ áo lam vừa múa món binh khí quái dị chặn thế tấn công của thiền trượng và giới đao, cười lạnh một tiếng nói:
“Ta được lệnh mà đến đây, ngươi không tin ta cũng đành chịu”.
Phương Triệu Nam thấy nàng nói có vẻ trang trọng như thế, không khỏi giật mình nhủ thầm:
“Ả yêu phụ Nhạc chủ Minh Nhạc không biết đang giở trò gì, chi bằng cứ nghe nàng ta nói thử” ý nghĩ ấy lướt qua, chàng mỉm cười:
“Ta dù có muốn họ dừng lại cũng không thể ra lệnh cho họ”, chàng nói câu đó rất lớn giọng, lại đang hướng về người nắm giữ sự biến hóa của trận. Quả nhiên nhà sư nắm giữ sự biến hóa của trận quay đầu lại nhìn Phương Triệu Nam, đột nhiên giơ tay phải đẩy xéo ra ngoài. Các nhà sư ở phía sau lưng thiếu nữ áo lam đột nhiên thối lui ra ba thước, toàn trận vẫn xoay chuyển như cũ nhưng không ai tấn công về phía thiếu nữ áo lam nữa.
Phương Triệu Nam nhìn nàng ta rồi nói:
“Giờ đây cô nương đã đủ thời gian nói chuyện, không biết có gì chỉ giáo?”.
Thiếu nữ áo lam đưa mắt nhìn quanh, nói:
“Gia sư sai ta đến nói với ngươi một câu”.
Phương Triệu Nam mỉm cười:
“Thật may mắn, không biết câu gì?”.
Thiếu nữ áo lam nói:
“Người hỏi ngươi, có thể theo Minh Nhạc hay không?”.
Phương Triệu Nam ngửa mặt cười nói:
“Tại hạ cũng có một câu nói muốn nhờ cô nương chuyển lời cho lệnh sư”.
Thiếu nữ áo lam nói:
“Chuyện gì?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Cô nương hãy hỏi rằng bà ta có thể cạo đầu xuất gia, trở thành đệ tử của cửa Phật không?”.
Thiếu nữ áo lam nói:
“Những lời ta nói đều là sự thật”.
Phương Triệu Nam nói:
“Những lời tại hạ nói đều từ gan ruột ...”.
Thiếu nữ áo lam chợt mỉm cười:
“Ngươi không chịu chấp nhận thì thôi, tại sao lại mỉa mai như thế ...” khi đang nói thì tay phải đã trao món binh khí vào tay trái, rồi nàng chậm rãi cho tay vào áo. Phương Triệu Nam cảnh giác vô cùng, thanh Bạch Giao kiếm trên tay phải đột nhiên giương lên, mũi kiếm chĩa vào cổ tay thiếu nữ áo lam, lạnh lùng nói:
“Cô nương tốt nhất đừng làm càn!”.
Thiếu nữ áo lam cười lạnh, nàng mở bàn tay ra, ở ngón giữa và ngón trỏ cà kẹp một mảnh khăn màu đỏ, miệng nói:
“Ngươi đừng quá căng thẳng!”.
Phòng thí nghiệm nghiêm mặt nói:
“Đối với bọn người trong Minh Nhạc các ngươi, tại hạ quả thực phải đề cao cảnh giác”.
Thiếu nữ áo lam nói:
“Sự việc đã xong, ta đành phải cáo biệt”.
Phương Triệu Nam nói:
“Cô nương hãy bỏ mảnh khăn ấy vào áo, chúng ta có nói tiếp cũng không muộn”.
Thiếu nữ áo lam tuy tính tình kiêu ngạo, nhưng lúc này hai bên đang động thủ, mũi kiếm của Phương Triệu Nam đã chĩa vào ba đại huyệt của nàng, chỉ cần chàng đẩy kiếm về phía trước sẽ khiến cho nàng trọng thương dưới kiếm. Nàng tuy ngang ngạnh nhưng cũng đành phải khuất phục dưới Bạch Giao kiếm, thế là chậm rãi nhét mảnh khăn vào trong áo, lạnh lùng nói:
“Trước khi trời sáng, chúng ta sẽ đánh một trận sinh tử”.
Phương Triệu Nam gập cổ tay, thâu lại kiếm thế, cười rằng:
“Tại hạ đang chờ”.
Thiếu nữ áo lam nói:
“Ta phải ra đây”.
Phương Triệu Nam nói:
“Xin mời, xin mời!”.
Thiếu nữ áo lam nói:
“Bọn chúng cứ xoay vòng tròn, ta làm sao đi?”.
Phương Triệu Nam hỏi:
“Vậy cô nương vào đây bằng cách nào?”.
Thiếu nữ áo lam nói:
“Ta vọt tường người mà vào”.
Phương Triệu Nam nói:
“Đúng thế! Vậy cô nương hãy vọt tường người mà ra đi”.
Thiếu nữ áo lam cười lạnh:
“La Hán trận tuy được gọi là đệ nhất kỳ trận trong võ lâm nhưng chưa chắc giữ được ta”.
Phương Triệu Nam thầm nhủ:
“Ả nha đầu bay vào trận, chắc chắn có nguyên nhân khác, mình tuy đã đề cao cảnh giác khiến ả không thể giở trò, nhưng bọn người trong Minh Nhạc xảo quyệt vô cùng, nay đã trở mặt động thủ không cần phải lưu tình gì nữa”. Thế rồi vung cây Bạch Giao kiếm trong tay nói:
“Tại hạ tuyệt nhiên không tin cô nương chỉ vì một câu nói của lệnh sư mà mạo hiểm xông vào trận La Hán, cô nương đã cảm thấy ra trận không dễ, vậy thì đừng đi nữa”.
Thiếu nữ áo lam thấy chàng không trúng kế khích tướng của mình thì trong lòng lo lắng lắm, thầm nhủ:
“Kẻ này thật khó đối phó như thế, e rằng mình đã khéo quá hóa vụng”.
Phương Triệu Nam lạnh lùng nói:
“Thế cuộc trước mắt, cô nương chắc đã thấy, hươu chết về tay ai, chỉ e cô nương cũng không dám đoán, nếu cô nương chịu nghe tại hạ khuyên nhủ ...”.
Thiếu nữ áo lam tươi cười nói:
“Thế nào? Ngươi muốn ta đi theo Thiếu Lâm bỏ kiếm đầu hàng?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Các đại môn phái trong thiên hạ đều đã nhận được thiệp mời của Thiếu Lâm, trước sáng sớm ngày mai sẽ đến đây, lệnh sư huênh hoang khoác lác, ngồi dưới đáy giếng mà nhìn trời, lúc này chắc bà ta đã biết muốn độc bá võ lâm không phải chuyện dễ”.
Thiếu nữ áo lam cười lạnh:
“Đây là lúc nào?”.
Phương Triệu Nam không ngẩng đầu lên, đáp rằng:
“Tự cô nương không biết nhìn sắc trời ư?” chàng rất cảnh giác, không chịu ngẩng đầu nhìn sắc trời. Thiếu nữ áo lam hít sâu một hơi, thầm nhủ:
“Hắn ta cảnh giác như thế, mình khó ra khỏi trận La Hán, xem ra chỉ có cách mạo hiểm một lần”.
Phương Triệu Nam nhìn lên mặt thiếu nữ áo lam mà mắt không chớp, thấy nàng đang suy nghĩ thì đẩy thanh Bạch Giao kiếm ra phía trước, ánh hàn quang loang loáng đâm thẳng về phía nàng.
Nàng ta cũng chẳng phải tay vừa, kiếm thế của Phương Triệu Nam vừa động, nàng lập tức rê ngang sang trái hai thước, tay phải cầm kiếm gạt ngang đánh keng một tiếng, chặn lại kiếm thế của Phương Triệu Nam.
Phương Triệu Nam gập cổ tay thâu thanh kiếm lại, chưa kịp đánh ra kiếm thứ hai, món binh khí quái lạ trong tay trái của thiếu nữ áo lam đã điểm tới phía trước ngực. Chỉ thấy vật này trong suốt, có rất nhiều mũi nhọn. Vừa điểm tới thì chia nhau đâm các yếu huyệt ở trước ngực.
Phương Triệu Nam vung cổ tay, đánh ra một chiêu Hoành Tảo Ngũ Nhạc, thanh Bạch Giao kiếm quét về phía món binh khí quái lạ trên tay của nàng ta. chỉ nghe keng một tiếng, thanh kiếm như chém vào đá, binh khí của nàng ta tuy bị bật ra nhưng không hề suy chuyển gì cả. Phương Triệu Nam giật mình, thầm nhủ:
“Không biết binh khí này do vật gì chế thành mà lại cứng rắn như thế”.
Phương Triệu Nam đã động sát cơ, chàng quát lớn một tiếng, lại đánh ra một chiêu Khổng Tước Dịch Vũ, thanh Bạch Giao kiếm vẽ xéo ra một đạo ngân hồng chém ngang tới. Thiếu nữ áo lam cầm cây Thanh Long kiếm xuống, không lui mà tiến, đột nhiên lướt tới phía trước hai bước, món binh khí quái dị trong tay điểm thật nhanh vào huyệt Huyền Cơ ở trước ngực Phương Triệu Nam.
Đây là lối đánh lưỡng bại câu thương, nếu Phương Triệu Nam không rút kiếm về tự cứu, đương nhiên có thể đả thương nàng ta bằng Bạch Giao kiếm, nhưng món binh khí quái lạ trong tay của nàng ta sẽ điểm vào huyệt chí mệnh của chàng. Tình thế ép buộc Phương Triệu Nam đành phải tự cứu mình trước, chàng gập cổ tay, thâu về thanh Bạch Giao kiếm, rồi đành tròn một vòng, lướt ngang sang trái hai bước để né tránh.
Thiếu nữ áo lam nhân lúc chậm trễ ấy đột nhiên phản công bằng ba nhát kiếm nhanh như chớp, ba nhát kiếm này chiêu số rất kỳ quái, toàn là xỉa vào yếu huyệt trên người đối thủ. Phương Triệu Nam buộc phải lùi hai bước nhưng lập tức múa kiếm phản công trở lại.
Hai người đã triển khai một trận ác đấu kịch liệt trong La Hán trận.
Thiếu nữ áo lam lâm vào cảnh nguy hiểm nên giở hết tuyệt học của mình, nàng muốn lợi dụng cuộc ác đấu kịch liệt để khiến các nhà sư không thể nào xen vào giúp cho Phương Triệu Nam được.
Lúc này bọn quái nhân tấn công La Hán trận càng mạnh mẽ hơn, thế xoay chuyển của La Hán trận cũng trở nên nhanh chóng hơn.
Phương Triệu Nam lo rằng thiếu nữ áo lam lại giở ra quỷ kế nào đó, cho nên thi triển toàn những chiêu kiếm tuyệt học, kiếm này nối tiếp kiếm trước không để cho đối phương có cơ hội lấy hơi.
Thiếu nữ áo lam thì lo lắng bị các nhà sư Thiếu Lâm vây công, cho nên không hề dám lơi lỏng, giở hết sở học của bản thân đối phó với Phương Triệu Nam.
Hai người đều dốc hết toàn lực lao vào nhau, dệt thành một màn kiếm dày đặc, các nhà sư Thiếu Lâm đang dàn trận bên ngoài tuy muốn giúp Phương Triệu Nam nhưng cũng không thể nào xen vào được.
Đang lúc kịch đấu, chợt nghe một tiếng hú chối tai vọng tới.
Lúc này, thiếu nữ áo lam đã tỏ ra không thể chống cự được nữa, Phương Triệu Nam càng đánh càng mạnh, chàng hiểu rất rõ, công lực của mình đã tăng tiến rất nhiều, cho nên chàng chẳng hề thấy ngạc nhiên vì mình có thể kéo dài trận chiến được như thế. Nhưng thiếu nữ áo lam nghe xong tiếng hú dài ấy thì tinh thần đột nhiên phấn chấn, liên tiếp đánh ra ba chiêu kiếm hiểm độc, lấy lại ưu thế đã mất.
Phương Triệu Nam thấy thiếu nữ áo lam sau khi nghe tiếng hú dài ấy thì tinh thần phấn chấn, chàng không khỏi giật mình, thầm nhủ:
“Tiếng hú dài này không biết do ai phát ra, nhưng âm thanh cao vút, nếu không có nội công thượng thừa chì chẳng làm được, cả hai bên đang lúc kịch chiến, đôi bên đều có thương vong, tiếng hú này e rằng có liên quan đến chiến cuộc ...” một ý nghĩ lướt qua, chàng lập tức toàn lực vận kiếm, sau khi chặn được ba chiêu kiếm tấn công thật nhanh của thiếu nữ áo lam, chàng đột nhiên phóng ra một chiêu Xảo Đoạt Tạo Hóa.
Thiếu nữ áo lam thấy kiếm thế của Phương Triệu Nam sắp đánh tới, như điểm như chém, tạo thành một màn ngân quang chuyển động, trông rất kỳ ảo không thể nào chống đỡ nổi, nàng cảm thấy hình như đã thấy chiêu kiếm này ở đâu đó. Đang lúc lúng túng, nàng lập tức dùng cả hai món binh khí đẩy ra, trong một đạo bạch quang có lẫn ánh hồng quang chói mắt, che lấy trước thân. Võ công của nàng đã được đích thân Nhạc chủ Minh Nhạc truyền thụ, cho nên có liên quan đến La Huyền, chiêu kiếm Xảo Đoạt Tạo Hóa này chính là tuyệt học của La Huyền. Tuy chỉ một đòn nhưng rất giống với kiếm pháp của La Huyền, nàng tuy chưa học qua nhưng vừa nhìn thì thấy hình như rất giống.
Chỉ nghe tiếng kim khí giao nhau, thanh Bạch Giao kiếm của Phương Triệu Nam đã đâm lướt tới. Chỉ thấy ánh bạch quang lấp loáng, khi sắp đâm vào cổ họng của nàng ta, thanh Bạch Giao kiếm đột nhiên ngừng lại.
Té ra chàng chỉ biết tiến hóa đến đây nên kiếm thế đột nhiên ngừng lại. Bên tai chợt nghe tiếng kêu thảm vang lên không ngớt, La Hán trận đang xoay như bánh xe đột nhiên đại loạn.
Thiếu nữ áo lam hơi định thần lại, Thanh Long kiếm chợt quét xéo ra. Phương Triệu Nam lách người, chàng đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy ba bốn chục cái xác của các nhà sư Thiếu Lâm nằm ở dưới đất, không biết bị thương bởi vật gì.
Còn bọn quái nhân thì bắt đầu dàn hàng ngang xông vào trận.
Trận thế của các nhà sư Thiếu Lâm đã loạn, hòa thượng nắm giữ trận thế ấy hình như cũng đã chết, đại cuộc không ai nắm giữ, các nhà sư tuy chia nhau nghênh địch nhưng cũng đã không còn trật tự, không thể nào ngăn cản được bọn quái nhân.
Thiếu nữ áo lam chợt quát lên một tiếng, vừa mới vung kiếm lên thì đã lập tức chặt một nhà sư Thiếu Lâm thành hai khúc. Nàng vừa chém ra một kiếm thì đắc thủ, sát cơ nổi lên, không tấn công Phương Triệu Nam nữa, tay trái múa món binh khí quái lạ, tay phải vung thanh kiếm, cứ tìm chỗ nào đông người thì xông tới.
Hai ánh xanh đỏ cứ thay phiên nhau lóe lên, trong chớp mắt nàng đã chém đến bảy nhà sư Thiếu Lâm. Phương Triệu Nam thấy các nhà sư thương vong nặng nề, không khỏi rầu rĩ, đề tụ chân khí rồi quát lớn:
“Mọi người hãy đứng tại chỗ chống địch, không được chạy bừa, chờ đợi cứu viện”. Nói xong thì vung thanh trường kiếm lên, chạy về phía thiếu nữ áo lam.
Đòn đánh ấy hiểm độc lạ thường, ánh bạch quang lấp loáng xông vào giữa hai ánh xanh đỏ thay phiên nhau lóe lên. Thiếu nữ áo lam thấy Phương Triệu Nam xông tới thì không giết các nhà sư nữa mà lật tay đánh ra một chiêu Hải Thị Đương Lâu, vẽ ra một màn kiếm ảnh màu xanh, che kín ở trước thân. Sau khi Phương Triệu Nam tung ra một đòn thì kiếm thế lập tức thay đổi, chàng thi triển tuyệt chiêu liên miên cứ giống như sông dài biển rộng, toàn là các chiêu kiếm tinh kỳ của các đại môn phái.
Chàng đã thi triển sở học trong đợt tấn công gấp ấy, thế kiếm rất mạnh mà lại hiếm thấy, nàng ta lập tức lọt xuống thế hạ phong, chỉ có thể chống đỡ chứ không thể trả đòn. Võ công của nàng tuy quái lạ, nhưng khi đã mất hết tiên cơ thì các chiêu kiếm quái lạ cũng không thể nào phát huy uy lực được, lại thêm gần đây Phương Triệu Nam đã tiến bộ rất nhiều về mặt nội công, cho nên lực dùng kiếm rất mạnh, càng khiến cho kiếm thế của nàng ta chậm lại.
Phương Triệu Nam tuy chiếm hết ưu thế nhưng chàng đã dốc hết toàn lực, còn nàng ta tuy buộc lọt xuống thế hạ phong, nhưng nhờ có kiếm chiêu kỳ dị, nàng có thể tạm thời chống chọi chứ chưa đến nỗi thất bại. Hai kiếm múa tít, kiếm phong tuôn ra ào ạt. Trong chốc lát, cả hai người đã giao thủ hơn bốn mươi hiệp.
Phương Triệu Nam càng đánh càng mạnh, thiếu nữ áo lam đã dần dần không chống trả nổi, tình thế ấy đã đến lúc có thể phân thắng bại. Nếu Phương Triệu Nam có thể giữ được tiên cơ, đánh thêm mười hiệp nữa, nàng ta chắc chắn sẽ bị thương dưới kiếm của chàng. Trong khoảnh khắc thắng bại sắp phân, chợt một tiếng quát lớn vang vào tai, một bóng đỏ lướt nhanh tới, một luồng kiếm phong quét vào sau lưng.
Phương Triệu Nam vừa xoay người, lách ngang qua ba thước, nheo mắt nhìn lại thì thấy thiếu nữ áo đỏ tay phải cầm kiếm, tay trái cầm phất trần đứng đối diện với thiếu nữ áo lam.
Cách đó bảy thước là thiếu phụ áp vàng, sau lưng bà ta là Tiêu Dao Tử, Tụ Thủ Tiều Ẩn, Bạch Trác Nghĩa và các võ lâm quần hào.
Rõ ràng thiếu phụ áo vàng đã đột nhiên thay đổi ý, bà ta dùng đám quái nhân đánh vào trận La Hán, còn quần hào Trung Nguyên thì làm hậu đội để đánh một trận cuối cùng.
Thiếu nữ áo lam và thiếu nữ áo đỏ chưa ra tay tấn công, cả hai bên đứng giằng co với nhau.
Sau khi gặp nhiều kẻ cường địch, Phương Triệu Nam đã trở nên bình tĩnh hơn, chàng đưa mắt lướt nhìn một vòng, đã không thấy một nhà sư Thiếu Lâm nào nữa, chỉ có xác nằm la liệt ở dưới đất, chàng thầm tính thì đến hơn bốn năm chục cái xác, toàn là xác của các nhà sư Thiếu Lâm lúc này, tiếng đọc kinh và tiếng nhạc khó nghe đã đều ngừng lại, chỉ nghe văng vẳng tiếng binh khí giao nhau.
Các nhà sư Thiếu Lâm đã lui ra ngoài mười trượng, dưới ánh đuốc bập bùng, chàng có thể thấy rõ ràng cuộc ác đấu đang diễn ra.
Đoạn thứ nhất của trận La Hán đã hoàn toàn tan vỡ vì thương vong quá nặng nề.
Thiếu phụ áo vàng chợt phất tay, đám quần hào Trung Nguyên đứng phía sau bà ta lập tức tản ra, vây lấy Phương Triệu Nam. Phương Triệu Nam hít một hơi, nạp khí vào Đan Điền, ngưng tụ chân khí, chuẩn bị nghênh tiếp một trận vây công. Nào ngờ đám quần hào ấy bao vây chàng xong thì không hề ra tay. Thiếu phụ áo vàng đột nhiên bước về phía Phương Triệu Nam. Phương Triệu Nam giật mình, thầm nhủ:
“Bà ta sai cao thủ bao vây mình, nhưng lại đích thân ra tay đối phó với mình, rõ ràng là muốn giết mình chết”. Thế rồi chàng giơ ngang thanh Bạch Giao kiếm che kín môn hộ, chuẩn bị dùng Đạt Ma Tam kiếm liều một phen. Thiếu phụ áo vàng uyển chuyển bước tới, không hề vội vã, khi còn cách Phương Triệu Nam ba bước thì đột nhiên ngừng lại, đưa mắt nhìn chàng rồi đột nhiên ngừng lại, đưa mắt nhìn chàng rồi lạnh lùng nói:
“Giờ đây chắc ngươi đã tin, trước khi trời sáng, ta có thể tiêu diệt hết toàn bộ bọn hòa thượng Thiếu Lâm!”.
Phương Triệu Nam ngẩng đầu nhìn sắc trời, vẫn chưa hết canh bốn, cứ theo tình hình này mà nghĩ, trước khi trời sáng muốn giết hết tất cả các hòa thượng Thiếu Lâm cũng chẳng khó khăn gì. Chàng cảm thấy rất khó trả lời câu hỏi này, thế là trầm ngâm trong khoảnh khắc rồi nói:
“Dùng mưu kế để thắng, dù cho có thắng cũng chẳng là anh hùng gì”.
Thiếu phụ áo vàng cười rằng:
“Trong chiến trận chỉ nói đến giết địch cầu thắng chứ không nói đến dùng phương pháp gì, dùng binh thì phải trá ngụy, càng trá càng tốt ...”.
Phương Triệu Nam nói:
“Trong võ lâm giang hồ chỉ nói đến chân tài thực học, chính đại quang minh mới có thể khiến cho võ lâm đồng đạo tâm phục khẩu phục, bà là Nhạc chủ Minh Nhạc mà chỉ dùng độc kế, thực sự tổn thương đến thanh danh”.
Thiếu phụ áo vàng cười rằng:
“Hòa thượng chùa Thiếu Lâm không dưới nghìn người, dù cho bọn chúng bó tay chịu trói, cũng phải giết một trận ...”.
Phương Triệu Nam tuy lanh lẹ, nhưng chàng vốn mang lòng hiệp nghĩa, thấy các hòa thượng chùa Thiếu Lâm bị thương vong nặng nề, trong lòng có thể bất nhẫn. Thế là trong chớp mắt đã đưa ra một quyết định hệ trọng. Chàng ngẩng đầu nhìn sao trời lấp lánh trên khoảng không, nghiêm trang nói:
“Nhạc chủ nói không sai, dù cho bọn họ liều mạng, bất luận ai thắng ai thua cũng đều là một trận hào kiếp chưa từng có trong võ lâm ...” chàng thở dài thê lương rồi nói:
“Những kẻ này chỉ biết đọc sách tụng kinh, họ chẳng qua là kẻ hy sinh cho Nhạc chủ mà thôi. Dù cho Nhạc chủ có thể giết chết hết bọn họ, nhưng người trong chín đại môn phái cũng không cam chịu phục tùng Nhạc chủ, từ xưa đến nay chưa ai có thể tạo ra cục diên thiên hạ thống nhất ...”.
chàng cao giọng, rồi nghiêm nghị nói:
“Nhạc chủ so với lệnh sư thì thế nào? Nhưng lệnh sư không có dã tâm thống nhất võ lâm, ông ta cũng chưa có hành động cuồng ngạo ...”.
Thiếu phụ áo vàng tựa như bị những lời của Phương Triệu Nam lay động, hai làn thu ba cứ nhìn sững lên mặt Phương Triệu Nam. Phương Triệu Nam ho một tiếng rồi nói:
“Thành tựu của lệnh sư tuy được võ lâm đồng đạo kính trọng, nhưng ông ta không phải là người duy nhất đạt được thành tựu ấy, nếu so lệnh sư với Đạt Ma sư tổ, chắc Nhạc chủ đã biết ai hơn ai thua. Còn Trương Tam Phong, người sáng lập ra phái Võ Đang chỉ e không kém gì lệnh sư, võ lâm đồng đạo đều coi ông là bậc tôn sư của một phái, nhưng họ chẳng qua chỉ có thể tạo ra một đại môn phái trong võ lâm mà thôi ...”.
Thiếu phụ áo vàng hơi chớp mắt, lạnh lùng nói:
“Lúc này thời gian quý như vàng bạc, ngươi cứ nói luôn miệng như thế để cho ai nghe?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Tại hạ không tiếc môi khô lưỡi rát là mong Nhạc chủ có chút lòng từ bi ...”.
Thiếu phụ áo vàng cười nói:
“Vậy ngươi hãy bảo bọn chúng buông binh khí xuống, bó tay chịu trói, ta sẽ mở cho một mặt lưới, tha cho tội chết”.
Phương Triệu Nam nghe thế thì rùng mình, nói:
“Nói như thế, những lời lúc nãy của ta đã hoàn toàn uổng phí, nếu Nhạc chủ đã quyết như thế, tại hạ có một cách có thể tránh được một trận đồ sát”.
Thiếu phụ áo vàng nói:
“Có gì thì cứ nói thẳng, đừng lòng vòng mãi nữa”.
Phương Triệu Nam nói:
“Đánh rắn thì đánh đầu, đánh chim thì bẻ cánh, nếu Nhạc chủ có thể chế phục những nhân vật đầu não trong chùa Thiếu Lâm, các nhà sư sẽ không còn người đứng đầu nữa, lúc đó cũng không thể đánh nữa”.
Thiếu phụ áo vàng nói:
“Ý ngươi là muốn bọn họ chọn ra mấy cao thủ để đánh trận cuối cùng?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Chính là ý này”.
Thiếu phụ áo vàng nói:
“Cách này cũng tốt ...” bà ta phất tay, đám quần hào vây quanh Phương Triệu Nam lập tức nhường ra một lối, miệng nói:
“Ngươi hãy đến nói với bọn họ!”.
Phương Triệu Nam hơi cúi người nói:
“Nhạc chủ hãy lập tức hạ lệnh cho đám quái nhân ấy tạm thời ngừng đánh”.
Thiếu phụ áo vàng nói:
“Điều này không khó”.
Phương Triệu Nam thâu thanh Bạch Giao kiếm, bước sải ra mấy bước, đột nhiên quay đầu lại:
“Tại hạ còn có một chuyện muốn Nhạc chủ chấp nhận”.
Thiếu phụ áo vàng giận dữ nói:
“Ngươi thật phiền toái, ta muốn giết ngươi chỉ cần giở tay, có gì hãy nói mau!”.
Phương Triệu Nam lớn giọng nói; “Tại hạ muốn Nhạc chủ không dùng ám khí, không dùng chất độc, mọi người phải dùng chân tài thực học để phân sinh tử”.
Thiếu phụ áo vàng hơi trầm ngâm nói:
“Cứ theo lời ngươi”.
Phương Triệu Nam nói:
“Nhạc chủ thân phận cao quý, một lời nặng như chín đỉnh, chúng ta hãy chắc một lời như thế”. Nói xong thì xoay người chạy đi.
Thiếu nữ áo lam thấy bóng dáng của Phương Triệu Nam dần khuất, quay đầu lại nói với thiếu phụ áo vàng:
“Kẻ này võ công không tệ, sư phụ sao không mượn dịp trừ y?”.
Thiếu phụ áo vàng nói:
“Y nói cũng đúng, Thiếu Lâm có hàng ngàn người, nếu ai cũng liều mạng, không những chúng ta phải gây ra thương vong rất lớn, vả lại trước khi trời sáng có thể giết chết hết bọn chúng hay không cũng khó nắm chắc. Nếu theo lời y, để chùa Thiếu Lâm chọn ra vài cao thủ quyết chiến, đối với chúng ta cũng có lợi lắm, chỉ cần thâu phục được bọn đầu não, các hòa thượng sẽ giống như quần long vô thủ, lúc đó chúng ta sẽ thâu phục hết toàn bộ hoặc giết chết cũng được”.
Thiếu nữ áo đỏ nói:
“Sư phụ hứa không dùng ám khí, chất độc, há chẳng phải để cho bọn chúng chiếm nhiều phần lợi?”.
Ánh mắt lạnh lẽo của thiếu phụ áo vàng lướt nhìn hai người rồi nói:
“Nếu tam sư muội của các ngươi còn sống, ả sẽ không hỏi ta những lời này, dù các ngươi có đưa ra câu hỏi, ta cũng không cần trả lời cho các ngươi ...”.
Hai thiếu nữ tuy cuồng ngạo nhưng rất kính sợ thiếu phụ áo vàng, thế rồi cúi đầu xuống, hạ giọng nói:
“Đệ tử ngu xuẩn, mong sư phụ lượng thứ”.
Thiếu phụ áo vàng bước về phía trước rồi nói:
“Hay mau bảo bọn chúng ngừng tay, Ngũ Hành kiếm trận của chúng ta không phải là địch thủ của La Hán trận”.
Thiếu phụ áo vàng lấy ra một ống sáo màu bạc rồi thổi lên, tiếng sáo cao vút vang lên khắp nơi. Bọn quái nhân nghe tiếng sáo ấy thì lập tức ngừng lại, nhất tề thối lui ra sau. La Hán trận của các hòa thượng Thiếu Lâm cũng ngừng lại, gió núi thổi ánh đuốc bập bùng, sau khi cuộc ác chiến ngừng lại, màn đêm trở lại sự yên tĩnh vốn có.
Dưới đất toàn là máu tươi, xác chết nằm la liệt khiến cho đêm tối yên tĩnh có thêm không khí thê lương. Thiếu phụ áo vàng chậm rãi đưa nhìn xung quanh, hạ giọng nói với thiếu nữ áo lam:
“Ngươi hãy để ý nghe hiệu lệnh của ta, đợi ta chế phục được bọn đầu não, lập tức xua người xông vào chém giết, một mặt phóng hỏa đốt chùa tạo ra cảnh tượng thê lương để tiêu diệt ý chí chiến đấu của bọn hòa thượng ấy”.
Thiếu nữ áo lam cúi đầu nói:
“Đệ tử tuân lệnh”.
Thiếu phụ áo vàng phất tay dắt theo dắt theo thiếu nữ áo đỏ cùng bọn Tiêu Dao Tử chậm rãi bước về phía trước.
Ở phía đối diện có một nhóm nhà sư mặc tăng bào màu trắng, có một nhà sư già mặt mũi xanh xao, tay phải cầm ngang cây thiền trượng, tay trái cầm cái đồng bạt, chậm rãi bước tới. Bên trái nhà sư ấy là Nam Bắc Nhị Quái, bên phải là Phương Triệu Nam. Cả hai bên bước đi rất chậm rãi, nhưng không khí trang nghiêm vô cùng, cả hai bên đều sai hết cao thủ tinh nhuệ ra ứng chiến, vì cuộc chiến này liên quan đến sự sinh tử tồn vong của cả hai bên nên sắc mặt ai nấy đều rõ ràng rất căng thẳng.
Khoảng cách của hai bên dần dần kéo gần lại nhưng lại không nghe tiếng bước chân, tựa như mỗi người trong số họ khi bước chân lên và hạ chân xuống đều rất cẩn thận. Thiếu phụ áo vàng nhướng mày, đột nhiên gia tăng tốc độ phóng nhanh về phía trước. Trong chớp mắt, đã đến phía trước mặt các nhà sư. Nhà sư đi đầu chính là Đại Ngu thiền sư. Chỉ thấy ông ta gõ cây thiền trượng xuống đất, cung kính mở hai mặt đồng bạt ra. Giữa hai cái đồng bạt là một tượng Phật bằng bạch ngọc, ở miệng và mũi của tượng có một luồng khói màu lam nhạt bốc ra.
Thiếu phụ áo vàng nhíu mày, lạnh lùng hỏi:
“Đó là vật gì?”.
Đại Ngu thiền sư nghiêm nghị đáp:
“Nhạc chủ hãy yên tâm, chùa Thiếu Lâm chưa bao giờ ám toán người ta, cũng không dùng độc khí để hại người, luồng khói xanh này chính là đàn hương tinh luyện của bổn tự, không những chẳng có hại mà còn có thể giải độc của mê hương”.
Thiếu phụ áo vàng giận dữ nói:
“Chúng ta đã bảo chỉ tỷ thí võ công, đâu cần phải dùng thứ này nữa”.
Đại Ngu nói:
“Lòng hại người không thể có, lòng phòng người không thể không, đây là cây hương cuối cùng trong chùa chúng tôi, nếu không phải lão nạp kính trọng thân phận của Nhạc chủ cũng không dùng đến nó”. Lời của ông ta tựa như ám chỉ rằng không tin lời hứa không dùng mê hương của thiếu phụ áo vàng.
Thiếu phụ áo vàng cười lạnh rồi nói:
“Ta làm sao tin những lời ấy của ngươi?”.
rồi đứng từ xa điểm về phía cái đồng bạt ấy.
Đại Ngu biết gặp phải cường địch, ông ta thầm vận công lực, phất tay áo ra, đánh ra một luồng tiềm lực mạnh mẽ. Thiếu phụ áo vàng cười lạnh, đột nhiên lướt thẳng về phía trước ba thước.
Luồng kình lực của Đại Ngu thiền sư tuy mạnh mẽ tuyệt luân nhưng khi chạm với luồng chỉ phong của thiếu phụ áo vàng thì nhất thời cảm thấy không xong, chỉ phong của đối phương điểm ra tựa như một mũi dùi xoáy thẳng vào trong luồng kình lực, ông ta không khỏi kinh hãi.
Nam Quái Tân Kỳ tựa như đã nhận ra điều đó, ông ta đưa tay phải lên giả vờ vuốt râu, âm thầm đẩy ra một luồng nội kình chặn lại luồng chỉ phong của thiếu phụ áo vàng.
Phương Triệu Nam thấy hai bên ngừng thi đấu nội công với nhau, vội vàng chạy ra cao giọng nói:
“Tại hạ đã chuyển lời của Nhạc chủ cho Đại Ngu thiền sư, vì hàng ngàn sinh mang vô tội, Đại Ngu đã đồng ý với Nhạc chủ ...” chàng ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói:
“Thời gian đã không còn sớm nữa, Nhạc chủ hãy đưa ra quy tắc, để chúng ta động thủ sớm hơn”.
Thiếu phụ áo vàng lạnh lùng nói:
“Chủ ý là ngươi đưa ra, vậy ngươi hãy lập ra quy tắc”.
Phương Triệu Nam cười rằng:
“Quy tắc bất luận là ai lập ra cũng phải được cả hai bên đồng ý, tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh”.
Thiếu phụ áo vàng cười lạnh nói:
“Khi động thủ, kẻ ta giết trước nhất là ngươi”.
Phương Triệu Nam nói:
“Nếu Nhạc chủ muốn giết thì cứ giết, song tại hạ cũng không chịu bó tay đợi chết, Nhạc chủ dù cho có thể giết được tại hạ e rằng cũng phải mất nhiều sức”.
Thiếu phụ áo vàng nói:
“Chỉ cần cất tay lên là xong”.
Phương Triệu Nam ho nhẹ, quay đầu nhìn bảy mươi hàng cao thủ Thiếu Lâm đứng phía sau Đại Ngu thiền sư, miệng nói:
“Nếu trước khi trời sáng, Nhạc chủ có thể giết hết tất cả chúng tôi, mọi người còn lại cũng đều bó tay chịu trói mà không chống cự”.
Thiếu phụ áo vàng cười lạnh:
“Điều đó cũng chẳng anh hùng gì”.
Phương Triệu Nam nói:
“Chỉ e trước khi trời sáng, Nhạc chủ không thể nào giết chết hết tất cả chúng tôi, không biết nên làm thế nào?”.
Thiếu phụ áo vàng tuy biết rõ trúng kế khích tướng của Phương Triệu Nam nhưng vẫn kiêu ngạo đáp rằng:
“Trước khi trời sáng, nếu giết không hết các ngươi, ta sẽ lập tức rút đi, trong vòng ba năm không nghĩ đến chuyện bá nghiệp nữa”.
Phương Triệu Nam mỉm cười:
“Cách đặt cược của Nhạc chủ tuy hơi ít một chút, nhưng thời gian ba năm không phải quá ngắn, lúc đó tình thế võ lâm không biết đã thay đổi như thế nào, có lẽ lệnh sư cũng chưa chết, cũng có thể chùa Thiếu Lâm còn có vị trưởng lão xuất hiện mưu cầm đại sự, thôi thì cứ định như thế”.
Thiếu phụ áo vàng chậm rãi giở bàn tay lên nói:
“Kẻ ta giết trước tiên là ngươi”.
Phương Triệu Nam nói:
“Nhạc chủ đã coi trọng tại hạ như thế, làm sao dám không xá mạng phụng bồi, nhưng trước khi động thủ, tại hạ có hai câu phải nói cho xong”.
Thiếu phụ áo vàng giở tay lên, đành phải hạ xuống, nói:
“Còn lời gì hãy mau nói!”.
Phương Triệu Nam nói:
“Khi chúng ta động thủ, không biết là đơn đả độc đấu hay là hỗn chiến?”.
Thiếu phụ áo vàng nói:
“Chủ ý là do ngươi đưa ra, quy tắc cũng do ngươi lập, đơn đả độc đấu hay hỗn chiến cứ do ngươi chọn lựa!”.
Phương Triệu Nam nói:
“Theo ý tại hạ, đơn đả độc đấu là tốt nhất ...”.
Thiếu phụ áo vàng tựa như đã nghĩ thông, đơn đả độc đấu sẽ có thể kéo dài được thời gian, đối với bản thân rất bất lợi, miệng mấp máy chưa kịp nói thì Phương Triệu Nam đã lên tiếng:
“Trận thứ nhất, tại hạ sẽ phụng bồi Nhạc chủ”.
Thiếu phụ áo vàng giận dữ nói:
“Ngươi đã chiếm hết phần hơn ...”.
Phương Triệu Nam không đợi bà ta nói tiếp, vung cây Bạch Giao kiếm trong tay nói:
“Nhạc chủ để ý, tại hạ sắp ra tay đây”.
Đại Ngu thiền sư cao giọng kêu:
“Phương thí chủ là khách, trận dầu tiên cứ để lão nạp ra tay ...”.
Phương Triệu Nam đã có dự mưu trước, không thèm để ý đến tiếng gọi của Đại Ngu thiền sư, giơ cao thanh kiếm trong tay đâm ra một chiêu Tây Lai Phạn Âm về phía thiếu phụ áo vàng. Chiêu kiếm này có ẩn chứa sự từ bi trong sát cơ, thiếu phụ áo vàng biến sắc, người hơi lách nhẹ thì đã tránh qua đến bốn thước. Phương Triệu Nam đã tính toán, biết rằng chỉ cần để cho đối phương có cơ hội ra tay mình e rằng không thể trả đòn nữa, thế là đề tụ chân khí, mang cả người lẫn kiếm lao tới.
Nhưng thân pháp của thiếu phụ áo vàng rất nhanh rất kỳ lạ, Phương Triệu Nam tuy đuổi sát theo nhưng đối phương vẫn có đủ thời gian trả đòn, điều kỳ lạ là bà ta không hề lập tức ra tay mà cứ đứng lặng ở một chỗ, tựa như chờ Phương Triệu Nam đánh ra kiếm chiêu thứ hai. Chàng rất thông minh, vừa thấy vẻ mặt của thiếu phụ áo vàng thì lập tức đoán ra ý định của đối phương là muốn xem thử lộ số kiếm thế của mình, lòng chợt nảy ra một ý, thầm nhủ:
“Lúc này càng kéo dài thời gian thì càng có lợi cho bên mình”.
Thế rồi mới trầm khí xuống Đan Điền, thâu lại thế tấn công, nói:
“Tại hạ còn có mấy câu muốn nói rõ trước”.
Thiếu phụ áo vàng ấy lộ sát cơ trên mặt, lạnh lùng nói:
“Đây là cơ hội cuối cùng cho ngươi”.
Phương Triệu Nam mỉm cười:
“Trận đấu này của chúng ta là liều mạng với nhau hay điểm tới thì dừng ...”.
Thiếu phụ áo vàng nói:
“Đương nhiên đấu nhau bằng mạng, không chết không ngừng!”.
Phương Triệu Nam sợ bà ta ra tay trước, công lực của mình vốn không bằng bà ta, nếu cứ để bà ta chiếm tiên cơ thì không thể nào chống cự được, lập tức buông thanh kiếm nói:
“Nhạc chủ cẩn thận, chiêu kiếm thứ hai của tại hạ lợi hại hơn chiêu kiếm thứ nhất nhiều”. Chàng không bỏ qua bất cứ cơ hội kéo dài thời gian nào, dù chỉ là một câu nói, một khoảnh khắc cũng không dễ dàng bỏ qua.
Thiếu phụ áo vàng nói:
“Ngươi không cảm thấy đã nói quá nhiều hay sao?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Nào dám! Nào dám! Tại hạ chẳng qua chỉ muốn nói rõ trước, để khỏi sau này hối hận”. Thế là vung kiếm đâm ra một chiêu Nhất Trụ Kình Thiên. Kiếm thế vừa phóng ra, lập tức vẽ ra một màn ngân hồng vẽ ra một trượng như cơn sóng lớn kéo tới. Kiếm thế trên người ấy thật hiếm có trên đời.
Người hai bên đều không khỏi sững ra, thiếu phụ áo vàng cũng kinh hoảng trước kiếm thế ấy, hai vai bà ta lắc lư, người tránh qua đến tám thước. Thân pháp của bà ta tuy nhanh nhẹn tuyệt luân nhưng vẫn bị mảng ngân hồng như từ trên cao đổ xuống quét trúng vào người, xé rách một mảnh áo. Phương Triệu Nam không ngờ kiếm thế ấy lại có uy thế kinh người như vậy, vừa quét ra một kiếm thì đảm khí đại tăng, nghiêm mặt nói:
“Kiếm thứ ba của tại hạ hiểm độc vô cùng, Nhạc chủ phải cẩn thận”.
Thiếu phụ áo vàng vẫn chưa định thần, nghe Phương Triệu Nam nói mấy câu thì lòng chấn động, thầm nhủ:
“Kiếm thế hai chiêu trước của y không phải khoác lác, nếu lại thử của y chiêu này, tiên cơ sẽ mất hết, một khi bị thương dưới kiếm của y, thì mọi chuyện hỏng bét”. Bà ta nhíu mày, đột nhiên giơ tay vỗ ra một chưởng.
Đòn này tuy nhẹ nhàng, nhưng khi bàn tay phất lên thì một luồng ám kinh mạnh mẽ xé không thành gió tuôn thẳng tới. Phương Triệu Nam đã sớm đề chân khí toàn thân chuẩn bị, thấy luồng chân khí ấy kéo tới, biết không thể tiếp lấy, thế là tung người lách qua. Rồi chàng đột nhiên giơ thanh Bạch Giao kiếm, dồn ám kình lên toàn thân kiếm, quét sang hai bên trái phải vẽ thành ba đóa kiếm hoa điểm vào luồng ám kình ấy. Một tiếng xì xì nhẹ vang lên, thanh Bạch Giao kiếm đột nhiên chịu một áp lực ngàn cân. Phương Triệu Nam vừa vận khí dồn vào thân kiếm vừa lách người qua thừa thế tránh luồng kình lực ấy.
Luồng chân khí của thiếu phụ áo vàng phóng ra tuy chắc chắn nhưng vì thanh Bạch Giao kiếm là món lợi khí hiếm có trên đời cho nên đã bị kiếm ảnh phá vỡ.
Phương Triệu Nam chợt cảm thấy toàn thân chấn động, người như bị người ta giở lên rồi té phịch xuống đất, khí huyết trong nội phủ đều nhộn nhạo kịch liệt, máu toàn thân như đột nhiên chảy nhanh hơn, đầu váng mắt hoa, tai ù lên, thanh Bạch Giao kiếm trong tay bất giác rơi xuống. Cú đánh này của bà ta đã khiến cho toàn thân chấn động, may mà thanh Bạch Giao kiếm đã xé rách màn ám kình che kín ở trước ngực cho nên không đến nỗi ngất đi.
Thiếu phụ áo vàng khi phát chưởng tuy rất nhẹ nhàng như chẳng có chuyện gì, kỳ thực đã ngầm tập trung sáu thành công lực, thấy Phương Triệu Nam trúng một đòn mà vẫn không hề ngất, lòng mới thầm khen rằng:
“Không ngờ kẻ này công lực lại thâm hậu đến thế”. Rồi bà ta lướt lên như điện xẹt, giơ tay điểm về phía trước ngực Phương Triệu Nam. Lúc này Phương Triệu Nam đã không còn sức chống cự, thấy một chỉ điểm tới đến sát người, chàng vẫn không biết né tránh. Khi ngón tay của thiếu phụ áo vàng sắp chạm vào ngực Phương Triệu Nam thì đột nhiên chàng ngửa người ra sau, ngã xuống đất.
Bề ngoài nhìn vào, chàng tựa như đã bị chỉ lực của bà ta làm cho bị thương nên ngã xuống, nhưng thiếu phụ áo vàng thì biết rằng mình vẫn chưa nhả kình ra, luồng kình lực vẫn hoàn toàn nằm trong ngón tay vẫn chưa kịp phát ra, Phương Triệu Nam ngã xuống như thế khiến cho bà ta cảm thấy kỳ lạ.
Phương Triệu Nam đặt lưng xuống đất thì đột nhiên lăn qua một bên, rồi sau đó bật người dậy vọt lên cao đến bảy tám thước, miệng thì quát lớn:
“Binh bất yếm trá, càng trá càng tốt ...” đang nói thì thanh Bạch Giao kiếm trong tay đã thi triển chiêu kiếm hiểm độc lợi hại nhất trong Đạt Ma Tam kiếm là Thiên La Địa Võng, kiếm ảnh tuôn ra đầy trời từ trên chụp xuống.
Thiếu phụ áo vàng thấy chàng đột nhiên nhảy vọt lên, trong lòng hơi ngạc nhiên, chưa kịp nghĩ gì thì đã thấy kiếm ảnh từ trên bổ xuống. Bà ta chưa bao giờ thấy chiêu kiếm hiểm hóc như thế, trong lòng rất kinh hãi, vội vàng ngửa người vọt ra sau. Một mặt là vì Phương Triệu Nam bị thương, không thể nào phát huy được uy lực của chiêu kiếm ấy, lại thêm đây là lần đầu tiên chàng dùng chiêu kiếm này động thủ cho nên biến hóa chưa rành. Thân pháp, võ công của bà ta lại là cao thủ thuộc hàng nhất lưu trong võ lâm, cử động tiến lui nhanh nhẹn như điện, cho nên bà ta đã phóng ngược ra sau, tránh được màn kiếm ấy.
Nếu võ công của Phương Triệu Nam cao hơn một chút, biến hóa kiếm chiêu rành hơn một chút, từ trên cao vận khí đuổi theo, thiếu phụ áo vàng cũng không thể nào thoát khỏi màn kiếm ấy của chàng. Thì ra Phương Triệu Nam bị trúng một luồng chưởng phong, nội phủ đã bị chấn động kịch liệt, chỉ cần đối phương kịp thời đánh thêm một chưởng nữa, chàng sẽ bị thương bởi chưởng lực của bà ta. Chỉ có một cách duy nhất để giành lấy chiến thắng là làm cho đối phương hiểu lầm mình bị thương không chịu nổi nữa, sơ ý khinh địch rồi bất ngờ vung ra một kiếm, chàng bị thương thật là bảy phần, giả vờ là ba phần, cho nên đã lừa được thiếu phụ áo vàng.
Phương Triệu Nam thi triển ra chiêu kiếm ấy mà không trúng được đối phương, người rơi thật mạnh xuống đất, miệng phun ra hai ngụm máu tươi.
Đại Ngu thiền sư trầm giọng nói:
“A di đà Phật, Phương đại hiệp hãy nghỉ ngơi một lát để cho lão nạp thử chưởng lực của nữ thí chủ này”.
Phương Triệu Nam sau khi bị thương lại cố gắng vung kiếm đánh địch, chân khí của toàn thân không ổn định, đẩy máu tươi trong nội phủ ra, nhưng chàng vẫn hiểu rõ trừ phi thương thế của mình mau chóng hồi phục, dùng Đạt Ma Tam kiếm có thể ngăn cản thiếu phụ áo vàng chỉ có Nam Bắc Nhị Quái đích thân ra tay mới có thể đánh trả được bà ta. Chàng tuy hiểu rõ điều đó nhưng không tiện nói thẳng ra, trầm ngâm một hồi rồi nói:
“Đại sư là người chủ trì đại cuộc, tốt nhất đừng nên đích thân ...” chàng đột nhiên hạ giọng:
“Tại hạ đã hạ được nhuệ khí của bà ta, tuy bị thương nhưng mục đích đã đạt được, giờ đây phải tìm cách khích cho Nam Bắc Nhị Quái ra tay”.
Đại Ngu thiền sư nghiêm mặt nói:
“Lão nạp đã nhớ”.
Phương Triệu Nam tuy đang nói chuyện với Đại Ngu thiền sư nhưng hai mắt cứ nhìn thẳng lên người thiếu phụ áo vàng sợ bà ta đột nhiên lại ra tay thì mình chống trả không kịp. Nào ngờ bà ta như kinh hoảng trước kiếm chiêu của Phương Triệu Nam, không dám tiến tới nữa, hạ giọng căn dặn thiếu nữ áo đỏ và Tiêu Dao Tử ở phía sau, tựa như đã thay đổi kế hoạch tấn công trước đó. Rõ ràng, Đạt Ma Tam kiếm của Phương Triệu Nam đã khiến cho bà ta không dám khinh địch. Quay đầu nhìn lại, chàng thấy các nhà sư Thiếu Lâm đang tự động xếp thành một trận La Hán. Phương Triệu Nam chống kiếm lui ra sau, bước về phía Nam Bắc Nhị Quái.
Nam Bắc Nhị Quái đứng cách đó ba bốn thước, mái tóc bay bay trong gió, hai người vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, tựa như chẳng hề hay biết trận đấu hung hiểm lúc nãy.
Phương Triệu Nam đề chân khí bước đến gần hai người, nhìn Nam Quái nói:
“Tân đại ca, lúc nãy tiểu đệ giao thủ với Nhạc chủ Minh Nhạc, mấy chiêu kiếm pháp ấy thế nào?”.
Nam Quái Tân Kỳ nhếch mép cười:
“Kỳ ảo còn dư, công lực còn thiếu, khi sắp đả thương được kẻ địch thì biến hóa chậm chạp, không đủ linh hoạt, nếu kiếm chiêu này do ta xuất thủ, đã sớm chém chết ả dưới kiếm”.
Phương Triệu Nam cười rằng:
“Tiểu đệ đã sớm ngưỡng mộ võ công, nội lực của đại ca, nhưng không biết kiếm thuật đại ca có thành tựu gì không?”.
Nam Quái Tân Kỳ ngạc nhiên nói:
“Kiếm là vua của binh khí, đương nhiên hiểu rất rõ”.
Phương Triệu Nam đưa thanh Bạch Giao kiếm tới nói:
“Tiểu đệ vừa giao thủ với ả yêu phụ ấy, công lực không đủ đối địch, nội phủ đã bị bà ta đánh chấn thương không thể ra tay được nữa, kiếm này xin tạm trao cho đại ca, đại ca hãy ra đánh với bà ta một trận!”.
Nam Quái Tân Kỳ đưa mắt nhìn Bắc Quái, chậm rãi nhận lấy thanh Bạch Giao kiếm, nói:
“Đã sáu mươi năm nay, ta đã không dùng binh khí động thủ với người khác”.
Phương Triệu Nam đã nhận thấy trong lời nói của ông ta có ý khiếp sợ, lòng thầm nhủ:
“Nếu mình không tìm cách khêu dậy lòng cầu thắng của ông ta, chỉ e rằng chưa thực sự bước ra, trong lòng đã bại”. Một ý nghĩ lướt qua, chàng cao giọng nói:
“Năm xưa đại ca động thủ với La Huyền, có dùng binh khí không?”.
Nam Quái Tân Kỳ nói:
“Chỉ dùng một đôi chưởng”.
Phương Triệu Nam nói:
“Nay Tân đại ca đã dùng kiếm, chả lẽ còn sợ nữ đệ tử của La Huyền?”.
Nam Quái tức giận nói:
“Ai bảo ta sợ ả?”.
Nói xong thì cầm kiếm bước ra.
Phương Triệu Nam đã thấy Nam Quái Tân Kỳ bị khơi dậy hào khí cầm kiếm bước ra, chàng đưa mắt nhìn lên mặt Bắc Quái Hoàng Luyện:
“Lão tiền bối chắc cũng động thủ với La Huyền rồi?”.
Bắc Quái Hoàng Luyện nói:
“Đương nhiên đã từng đánh”.
Phương Triệu Nam nói:
“Lão tiền bối đơn đả độc đấu với y hay là có đại ca của vãn bối giúp đỡ?”.
Bắc Quái Hoàng Luyện nói:
“Hai chúng tôi đánh một mình y”.
Phương Triệu Nam nói:
“Lúc đó, ngài và đại ca của tại hạ có thân thiết nhau không?”.
Bắc Quái Hoàng Luyện nói:
“Chưa bao giờ chúng tôi thân thiết nhau cả!”.
Phương Triệu Nam nói:
“Tại sao ngài lại giúp ông ta?”.
Bắc Quái Hoàng Luyện nói:
“Ngươi cứ hỏi mãi không ngừng, không cảm thấy đã làm cho người ta bực bội sao?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Lần này ông có giúp ông ta không?”.
Hoàng Luyện lạnh lùng cười:
“Điều đó phải coi lão phu có vui hay không”.
Phương Triệu Nam nói:
“Ông tốt nhất đừng giúp ông ta, nếu ông ta chết trong tay của yêu phụ áo vàng, ông há chẳng phải là cao thủ thuộc hàng số một trên giang hồ sao?”.
Bắc Quái Hoàng Luyện biến sắc nói:
“Sao ngươi tưởng ta không đánh lại y?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Theo tại hạ thấy, Nam Bắc Nhị Quái kẻ tám lạng người nửa cân, không ai thắng được ai cả ...” chàng hơi ngập ngừng rồi nói:
“Cũng giống như uy danh của hai người, trên giang hồ vừa nhắc đến Nam Quái Tân Kỳ chắc chắn sẽ nghĩ đến Bắc Quái Hoàng Luyện ...”.
Bắc Quái cười ha hả rồi nói:
“Điều đó cũng đúng ...” đột nhiên tiếng cười ngừng lại, im lặng không nói, hai mắt đang nhìn thẳng về phía trước.
Phương Triệu Nam nhìn thấy ánh mắt của ông ta, thấy Nam Quái Tân Kỳ giơ ngang kiếm đứng yên, còn thiếu phụ áo vàng cũng chậm rãi bước tới, khoảng cách của hai người không quá một trượng. Chàng lén nhìn Bắc Quái Hoàng Luyện, chỉ thấy chân của ông ta bất giác rê về phía trước, vẻ quan tâm thể hiện ra thành hành động. Phương Triệu Nam thấy thế thì như gạt được tảng đá trong lòng.
Trong mấy tháng nay, võ công của chàng đã tăng tiến rất nhiều, nhưng vẫn còn kém xa Nhạc chủ Minh Nhạc. Vừa rồi bà ta chỉ chém ra một luồng chưởng phong, thế nhưng nội phủ của chàng đã bị chấn động kịch liệt, sau khi trúng chưởng lại không kịp thời vận khí điều tức mà còn múa kiếm xông lên cho nên bị thương càng nặng hơn.
Nhưng chàng nhớ rõ lời dặn của Giác Mộng đại sư, Nam Bắc Nhị Quái hợp lực có lẽ sẽ chống cự được bà ta, về sự an nguy của hàng ngàn nhà sư Thiếu Lâm chàng cố gắng đề tụ một ngụm chân khí, nói khích Nam Quái Tân Kỳ ra tay rồi lại tìm cách dụ Bắc Quái Hoàng Luyện, nay thấy cả hai đều đã ra đối địch, tinh thần của chàng trở nên rã rời, không thể đề tụ chân khí được nữa, ngửa người té soài xuống đất. Đại Ngu thiền sư vội vàng chạy tới, lấy ra hai viên thuốc màu trắng bỏ vào miệng Phương Triệu Nam rồi vận khí đẩy vào huyệt Mệnh Môn của chàng. Khoảng một tuần trà sau, Phương Triệu Nam mới chậm rãi hít khí, mở mắt nhìn xung quanh, trong trường đã triển khai một trận ác đấu sinh tử tồn vong.
Thanh Bạch Giao kiếm trong tay Nam Quái vẽ ra muôn ngàn kiếm quang, bao vây lấy bóng màu vàng. Cả hai bên đều tung đòn rất nhanh chóng cho nên không thể nào nhìn thấy rõ được, còn Bắc Quái Hoàng Luyện thì vẫn đứng yên một bên. Rõ ràng, Nam Quái Tân Kỳ chưa gặp nguy hiểm. Phương Triệu Nam thở dài một hơi, nói:
“Uy danh của Nam Bắc Nhị Quái quả nhiên đồn không ngoa”. Chàng gắng hết sức để nói câu ấy rất lớn, tựa như để cho Bắc Quái Hoàng Luyện nghe thấy. Đại Ngu thiền sư hạ giọng nói:
“Phương thí chủ vẫn chưa bình ổn khí huyết, không nên nói lớn tiếng”. Phương Triệu Nam điềm nhiên cười, quay đầu nhìn La Hán trận rồi hạ giọng nói:
“Những người này có phải là cao thủ trong quý phái không?”.
Đại Ngu thiền sư nói:
“Ai cũng có hỏa hầu hai mươi năm trở lên ...”.
Phương Triệu Nam liền nói:
“Vậy rất tốt, mời đại sư hãy gọi hai vị thiền sư Đại Đạo và Đại Huyền đến đây! Chúng ta cố gắng giữ chặt chỗ này, dù có chết cũng không lui một tấc ...”.
Đại Ngu thiền sư nghiêm nghị nói:
“Phương thí chủ hãy yên tâm, không có lệnh của lão nạp, họ sẽ không sợ chết mà né tránh”.
Phương Triệu Nam thở dài, nói:
“Nếu không may Nam Bắc Nhị Quái và tại hạ cùng các cao thủ trong quý phái đều chết, chỉ e những người còn lại cũng không cách nào chống được bọn chúng”.
Đại Ngu thiền sư nói:
“Phương thí chủ có gì căn dặn hãy cứ nói ra, lão nạp sẽ nghe theo”.
Phương Triệu Nam nói:
“Lão thiền sư tâm địa lỗi lạc, có thể sánh với mặt trời, không biết đến sự cơ trá trên giang hồ, cuộc chiến đêm nay liên quan đến vận mệnh của quý phái, nếu cao thủ trong quý tự liên kết với Nam Bắc Nhị Quái mà vẫn không thể nào chống cự được kẻ cường địch, hình như không cần để cho họ tiếp tục hy sinh vô ích. Ý của tại hạ là đại sư hãy điều động tất cả cao thủ ở hậu đội, cùng với Đại Đạo, Đại Huyền thiền sư tiếp tục quyết chiến. Còn những người khác thì hãy tìm cách bỏ chạy vừa nghe được tín hiệu thì lập tức chia nhau rời khỏi Tung Sơn, như thế quý tự dù cho bị kẻ cường địch phá hủy, nhưng đệ tử trong giang hồ rất nhiều, sau này sẽ có ngày dựng lại chùa Thiếu Lâm ở Tung Sơn”.
Chàng thấy các nhà sư Thiếu Lâm bị tử thương nặng nề, trong lòng có cảm giác bất nhẫn, những người này bình thường chỉ biết đọc kinh niệm Phật, không hề có liên quan gì đến ân oán, vì thế trong lòng sinh ra cảm giác tội nghiệp.
Đại Đạo thiền sư hạ giọng nói:
“A di đà Phật, Phương thí chủ nhân tâm hiệp đảm thật khiến cho lão nạp kính phục, lão nạp sẽ lập tức căn dặn bọn họ”.
Phương Triệu Nam mỉm cười, nói:
“Bình sứ trong tay lão thiền sư chứa thuốc gì?”.
Đại Ngu thiền sư nói:
“Đó là Trấn Thần Kế Mệnh kim đơn của chùa Thiếu Lâm chúng tôi”.
Phương Triệu Nam nói:
“Thuốc có công dụng gì?”.
Đại Ngu nói:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.