Giáng Tuyết Huyền Sương

Chương 5: Đêm trăng hàn đàm cùng kết duyên




Phương Triệu Nam nghe nàng nói rất kiên quyết như thế, trong lòng nhủ thầm:
“Võ công của nàng hơn mình rất nhiều, chuyện này nàng đã quyết định, không hứa cũng phải chịu, đã khó thoát được cái chết, chi bằng đem khí khái trượng phu ra hứa cho xong”. Thế rồi mỉm cười nói:
“Lời của cô nương nếu chữ nào cũng xuất phát từ chân tâm, tại hạ lấy thân bảo vệ bản đồ cũng rất đáng, nhưng có hai chuyện, sau khi tại hạ chết đi cô nương phải giúp tại hạ hoàn thành”.
Trên khuôn mặt hồng hào của thiếu nữ áo trắng hiện ra nụ cười hiếm hoi, nàng dịu dàng nói:
“Trước tiên đừng nói chuyện sau khi chàng chết, chúng ta hãy cùng thề trước ánh trăng làm phu thê, sau đó chàng dặn cho thiếp cũng không muộn”. Nói xong, nàng chậm rãi đưa tay nắm lấy cổ tay Phương Triệu Nam bước tới phía trước hai bước rồi quỳ xuống phía ngoài cửa gác. Phương Triệu Nam trong lòng biết phản kháng cũng vô dụng cho nên cứ mặc cho nàng sắp xếp.
Chàng cảm thấy bàn tay của nàng mồ hôi tuôn ra đẫm ướt, rõ ràng trong lòng nàng rất căng thẳng, thế rồi thiếu nữ áo trắng kéo tay một cái, Phương Triệu Nam chỉ đành quỳ xuống bên cạnh nàng.
Anh trăng dịu dàng chiếu rọi xuống đôi thiếu niên nam nữ quỳ kề bên nhau, nhưng vẻ mặt của hai người thì khác nhau lắm.
Đôi má vốn đã kiều diễm của nàng thiếu nữ áo trắng càng ửng hồng thêm, vẻ e thẹn hiện rõ trên đôi mắt nàng, nàng ngửa mặt nhìn trăng, miệng cầu khấn rằng:
“Nguyệt thần ở trên, thiếp là Mai Giáng Tuyết, người ở Tô Châu, năm nay tuổi đã mười tám, nguyện cùng Phương Triệu Nam công tử kết thề chung thân, kết làm vợ chồng, dù biển khô đá mòn tình vẫn không đổi, nếu có hai lòng trời tru đất diệt, nay chân thành bẩm cáo, mong thiên thần cùng chứng giám cho”.
Phương Triệu Nam thấy nàng thản nhiên thề dưới trăng, không khỏi nhíu mày, nhủ rằng:
“Nàng chẳng qua lợi dụng ta cất bản đồ mà thôi, cần gì phải thành thật đến thế”.
Thiếu nữ áo trắng thấy Phương Triệu Nam nhìn mặt trăng mà ngẩn ra, thế rồi mới đẩy nhẹ chàng:
“Sao chàng không nói?”.
Phương Triệu Nam nghĩ rằng sau khi thề với mặt trăng thì sẽ nuốt Huyết Trì đồ vào bụng mà chịu chết, trong tình cảnh ấy dù Mai Giáng Tuyết có đẹp như hoa xuân, chàng cũng chẳng màng. Chỉ nghe chàng ho nhẹ một tiếng:
“Nguyệt thần ở trên, đệ tử Phương Triệu Nam ở dưới, nay thề cùng với cô nương kết thành vợ chồng, đệ tử chẳng có mong muốn gì, chỉ hy vọng sau khi chết muốn nàng làm giúp cho hai chuyện. Thứ nhất, điều tra kẻ thù đã giết chết cả nhà ân sư Châu Bội, giúp đệ tử trả thù. Chuyện thứ hai là hãy mang một bình Cửu Chuyển Sinh Cơ Tục Mệnh tán của Ngôn lão tiền bối trong tháng này chạy đến động sâu trong lòng núi ở Bão Mục Cương, dùng thuốc đổi người, cứu ra sư muội của đệ tử. Đồng thời bảo nàng đến Tây Hà Lĩnh ở Tây Hồ Hàn Châu, tìm Thùy Điếu Dật Ông Lâm Thanh Tiêu, đệ tử tuy chết xuống chín suối nhưng cũng yên lòng”. Nói xong thì xoay mặt sang Mai Giáng Tuyết nói:
“Hãy đưa đây!”.
Mai Giáng Tuyết lấy ra bức Huyết Trì đồ, đôi dòng lệ rơi, buồn bã nói rằng:
“Chàng đã là trượng phu của thiếp! Khi thiếp giết chàng lấy bản đồ, không biết có trở thành hung thủ giết trượng phu không?”.
Phương Triệu Nam cười rằng:
“Chúng ta đã bàn nhau trước, đương nhiên không coi là mưu sát trượng phu”. Nói xong thì đưa tay lấy tấm bản đồ. Mai Giáng Tuyết chợt rút tay lại:
“Chàng khoan hãy nuốt, để muội nghĩ thử xem có còn cách nào không?”.
Phương Triệu Nam thầm nhủ:
“Chuyện đã đến nước này, nàng còn giả vờ giả vịt!” nhưng miệng thì cười rằng:
“Hai vị sư tỷ của nàng ánh mắt sắc bén, nếu không nuốt Huyết Trì đồ vào bụng, làm sao giấu được họ”.
Mai Giáng Tuyết ngửa mặt nhìn trăng, không đáp lời Phương Triệu Nam. Anh trăng chiếu rọi xuống khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân của nàng, trên mặt của nàng hiện lên vẻ u oán, từng giọt nước mắt cứ rơi xuống. Một thiếu nữ trước nay luôn lạnh lùng như băng tuyết, thế nhưng đột nhiên trở nên sầu muộn.
Chợt ...
Trong gió truyền lại giọng nói của Ngôn Lăng Phủ:
“Huyết Trì đồ, Huyết Trì đồ ...”.
Phương Triệu Nam thầm thở dài, nghĩ rằng:
“Ông già đáng thương này vì mất Huyết Trì đồ mà nổi điên, chao ôi! Nếu mình không đến tặng ông ta Huyết Trì đồ, ông ta đâu đến nỗi phát điên”.
Mai Giáng Tuyết chợt nghiêng người kề má vào vai Phương Triệu Nam, cười rằng:
“Huynh không cần nuốt nữa! Muội đã có cách khác”.
Một làn u hương từ Mai Giáng Tuyết xộc vào mũi chàng, khiến chàng trở nên ngây ngất. Phương Triệu Nam vội vàng quay mặt đi, hỏi:
“Muội có cách gì?”.
Mai Giáng Tuyết mỉm cười:
“Bây giờ không thể cho huynh biết, muội đã là thê tử của huynh, đương nhiên không thể tùy tiện giết chết trượng phu của mình”.
Phương Triệu Nam nghe nàng nói đầy thâm tình như thế, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nhủ rằng:
“Cô nương này thật biết giả vờ, vẻ hỷ nộ diễn rất thật, khiến cho người ta khó mà phân biệt thật giả”. Thế rồi mỉm cười nói:
“Huynh đã hứa với muội, tuyệt không hối hận, nuốt muộn một lát hay sớm một lát cũng đều như nhau, nhưng lúc này cứ kéo dài nữa chỉ e bất lợi đối với muội, giả sử hai vị sư tỷ của muội đến đây trước khi huynh nuốt Huyết Trì đồ, muội chẳng phải đã phí tâm cơ hay sao?
Mai Giáng Tuyết là người thông minh, sao không hiểu Phương Triệu Nam được, nàng mỉm cười buồn bã:
“Đừng nói nữa, xem ra suốt đời này huynh sẽ không tin lời muội”.
Phương Triệu Nam nói:
“Đâu có, đâu có! Chỉ cần muội thực hiện lời hứa, huynh cũng cam tâm tình nguyện mà chết”.
Mai Giáng Tuyết nghiêm mặt nói:
“Chúng ta đừng nói đến chuyện này nữa! Dù sao muội cũng đã là thê tử của huynh, trinh tiết của nữ nhân sao có thể dễ dàng làm nhơ được? Như cả đời này muội thuộc về huynh, sống làm người của họ Phương, chết là ma của họ Phương các người. Số là từ nhỏ muội đã sống trong cảnh lạnh lẽo, tai toàn nghe những lời nhơ bẩn, mắt toàn thấy những điều tàn khốc, chuyện luân thường đối với muội lẽ ra chẳng có chút sức trói buộc nào, không biết sao muội lại cảm thấy chuyện giết trượng phu của mình là điều không nên”. Nói đến đây, nàng thở dài rồi lại nói tiếp:
“Trong đó có đạo lý gì, muội nhất thời không thể nghĩ ra được, có lẽ đó là sự ảnh hưởng của mẫu thân đối với muội, song huynh có chịu coi muội là thê tử hay không, điều đó muội không quan tâm”.
Phương Triệu Nam nghe song thì mỉm cười, không trả lời, lòng nhủ thầm rằng:
“Nàng có nói nữa cũng vậy, dẫu sao ta cũng không tin”.
Chợt nghe tiếng kêu của Ngôn Lăng Phủ càng lúc càng gần.
Phương Triệu Nam giật mình, thầm nhủ:
“Kẻ này đã điên loạn, nhưng có lẽ ông ta vẫn chưa quên mình, nếu ông ta cứ bám riết lấy mình thì thật khó thoát, chi bằng trốn ông ta thì hơn”.
Quay đầu nhìn lại, chàng thấy trên mặt Mai Giáng Tuyết hiện vẻ vui mừng, nàng đang lắng nghe tiếng kêu của Ngôn Lăng Phủ, mắt thì nhìn bốn bề, tựa như rất mong Ngôn Lăng Phủ đến.
Phương Triệu Nam trong lòng thắc mắc lắm, nhủ thầm:
“Ả này làm việc thật khó suy đoán, không những tính cách thay đổi thất thường, hỷ nộ cũng khiến người ta khó nắm bắt, chỉ thái độ đối xử với người ta lúc địch lúc bạn của ả cũng khiến cho người ta không thể nào suy đoán được”.
Chàng đang nghĩ ngợi thì Ngôn Lăng Phủ đã phóng lên trên căn gác. Ông ta phóng lên trên căn gác, ngẩn người nhìn Phương Triệu Nam một hồi. Đột nhiên, đập cây gậy trúc trong tay quát lớn:
“Ngươi có thấy Huyết Trì đồ của ta không? Hãy mau lấy ra trả ta”. Tay trái vươn ra chụp về phía Phương Triệu Nam.
Phương Triệu Nam thầm nhủ:
“Ông ta không tìm Mai cô nương mà lại hỏi mình, xem ra ông ta thật sự đã điên”. Rồi đứng dậy, né qua một bên. Chợt nghe Ngôn Lăng Phủ quát lớn:
“Ngươi chạy đi đâu, không trả Huyết Trì đồ cho ta, ngươi đừng hòng trốn thoát”. Rồi múa cây gậy trúc trong tay, đánh ra một chiêu Hoành Tảo Thiên Quân công lực của ông ta thậm hậu, uy thế của cú quét này không thể xem thường, tiếng gió rít lên trong không khí.
Mai Giáng Tuyết chợt đứng dậy, cao giọng nói với Phương Triệu Nam:
“Mau ra tay với ông ta, phân tán tinh thần ông ta, muội sẽ điểm huyệt đạo”.
Phương Triệu Nam tung người vọt một cái, tránh được cú quét bằng gậy trúc của Ngôn Lăng Phủ, thở dài, đáp rằng:
“Ông ta đã là người điên, muội cần gì phải lấy mạng ông ta?”.
Ngôn Lăng Phủ thấy Phương Triệu Nam tránh được cú quét của mình, quát lớn một tiếng đuổi theo phía sau, cây gậy trúc trong tay lại điểm mạnh về phía Phương Triệu Nam. Ông ta thần trí tuy đã loạn, nhưng võ công vẫn còn, cú điểm này không những nhanh nhẹn mà còn điểm vào một trong ba mươi sáu huyệt quan trọng trên cơ thể con người là đương môn.
Phương Triệu Nam không khỏi kinh hãi, đề nhanh một ngụm chân khí, người ngửa ra sau, mau chóng lăn người né tránh cú điểm của Ngôn Lăng Phủ.
Mai Giáng Tuyết lách người lao tới cao giọng nói với Phương Triệu Nam:
“Kẻ này võ công rất cao, không thua hai chúng ta, cả hai chúng ta hợp lực cũng chưa chắc thắng nổi ông ta. Hãy mau nhắc chuyện Huyết Trì đồ giúp muội một tay, muội chỉ điểm huyệt ông ta, huynh hãy yên tâm! Muội không lấy mạng ông ta, nếu kéo dài nữa, hai vị sư tỷ của muội đến đây thì hối hận cũng không kịp”.
Phương Triệu Nam nghe nàng nói nghiêm trọng như thế, chợt giật mình nhủ thầm:
“Thế đánh của ông già này rất lợi hại, để bảo vệ tính mạng mình cũng chỉ đành nói bừa với ông ta vài câu lừa gạt ông ta”.
Trong lúc chàng đang suy nghĩ thì gậy thứ ba của Ngôn Lăng Phủ đã quét tới.
Phương Triệu Nam vội vàng nhảy vọt ra một góc, chàng ứng biến tuy nhanh nhưng thế trượng của đối phương càng lúc càng nhanh, chỉ nghe xoạc một tiếng, đầu trượng của ông ta đã quét trúng tà áo của chàng, một mảnh áo đã rách toạc. Sau khi Phương Triệu Nam né xong trượng ấy thì quát lớn:
“Lão tiền bối hãy ngừng tay, có phải ông muốn tìm Huyết Trì đồ không?”.
Ngôn Lăng Phủ đang lúc bấn loạn, chỉ nhớ đến Huyết Trì đồ, chợt nghe Phương Triệu Nam quát như thế, quả nhiên đã ngừng tay không đánh nữa mà vui mừng nói:
“Đúng vậy! Ngươi thấy Huyết Trì đồ của ta ư?”.
Phương Triệu Nam không ngờ hai câu ấy lại có tác dụng lớn như thế, trong lòng thầm khâm phục Mai Giáng Tuyết, thế rối mới đáp:
“Bức Huyết Trì đồ của lão tiền bối có phải là một tấm khăn màu vàng có vẽ những đường màu đỏ không?”.
Ngôn Lăng Phủ vui mừng nói:
“Không sai tí nào, không sai tí nào, ở đâu? Hãy mau trả cho ta!”.
Ngay lúc ấy, Mai Giáng Tuyết đã áp sát sau lưng Ngôn Lăng Phủ, nhân lúc ông ta không chú ý, đưa tay điểm nhanh vào huyệt cự khiên ở sau vai ông ta.
Một là vì thủ pháp điểm huyệt của nàng nhẹ nhàng nhanh chóng, không dễ phát giác, hai là vì Ngôn Lăng Phủ đã mê loạn, tại mắt không còn nhanh nhạy như lúc bình thường nữa, lại bị Phương Triệu Nam gây chú ý, cho nên Mai Giáng Tuyết vừa ra tay thì đã dễ dàng điểm được huyệt đạo của ông ta.
Nàng mau chóng lấy ra Huyết Trì đồ, vạch áo Ngôn Lăng Phủ rồi cột Huyết Trì đồ vào trong áo lót của ông ta, ngẩng đầu lên nhìn Phương Triệu Nam cười:
“Muội sẽ nhờ lão già điên này cất giữ Huyết Trì đồ”.
Phương Triệu Nam thấy nàng quả nhiên không lấy mạng Ngôn Lăng Phủ, trong lòng cảm thấy nàng không phải là kẻ vô nhân tính, bất giác có mấy phần thiện cảm với nàng. Phương Triệu Nam nói:
“Cách này tuy cũng rất tốt, nhưng quá mạo hiểm, dù cho có thể giấu được hai vị sư tỷ của nàng, nhưng khi Ngôn Lăng Phủ tỉnh táo, nàng chẳng phải sẽ phí công hay sao?”.
Mai Giáng Tuyết cười nói:
“Chàng hãy yên tâm, kẻ này võ công uyên bác, định lực thâm sâu, cho nên ngay lúc này trở nên điên cuồng như thế là vì kích động quá mạnh, khiến cho thần trí của ông ta mê loạn, nếu muội tính không làm, bức Huyết Trì đồ là vật mà ngày đêm ông ta mong muốn, một khi được rồi lại mất đương nhiên ông ta bị đả kích rất nặng. Lại thêm muội đã vô tình dập tắt lửa trong lò luyện đan của ông ta, thấy ông ta biết lửa bị dập tắt đầy vẻ kích động, muội đoán rằng lò luyện đơn này chắc chắn rất quan trọng ...”.
Phương Triệu Nam thấy nàng hãy còn là một thiếu nữ trẻ tuổi mà luận chuyện rất chính xác, trong lòng có cảm giác kính phục, gật đầu khen rằng:
“Cao kiến của cô nương, tại hạ mười phần khâm phục”.
Mai Giáng Tuyết e thẹn mỉm cười, nói:
“Muội đã là thê tử của huynh, sao huynh còn gọi muội như thế?”.
Phương Triệu Nam giật mình, nhủ thầm:
“Chuyện này chỉ là hành vi hấp tấp một lúc của nàng, vả lại nàng chỉ muốn mượn mình làm chỗ cất đồ, sao có thể cho là thật?
Nàng cứ nói đi nói lại điều này tựa như thật, không biết có dụng ý gì?” trong lòng tuy nghĩ như thế nhưng miệng không tiện nói ra, trong nhất thời không biết đối đáp thế nào, chỉ ho khan hai tiếng.
Mai Giáng Tuyết thở dài, nói:
“Hai chuyện này đối với ông ta đều rất quan trọng, trong khoảnh khắc thì đã thay đổi, chả trách nào ông ta chịu không nổi, nay đã trở nên điên loạn, có lẽ trong một thời gian ngắn khó mà khôi phục được, chuyện này không cần lo lắng. Đáng tiếc, đại sư tỷ của muội đã nghi ngờ muội, nếu tỷ ấy buộc muội quay về, muội không thể nào lấy được Huyết Trì đồ từ trên người ông ta, huynh không phải là đối thủ của ông ta, dù cho có lòng muốn giúp muội lấy Huyết Trì đồ nhưng cũng chẳng đủ sức, chao ôi! Chuyện đã đến nước này, có gấp cũng vô ích”.
Nói xong rồi đứng phắt dậy, giơ tay giở một chưởng giải huyệt đạo cho Ngôn Lăng Phủ, rồi phóng người vọt ra khỏi căn gác.
Chỉ nghe Ngôn Lăng Phủ hít sâu một hơi, đứng dậy, mắt nhìn chằm chằm vào Phương Triệu Nam một hồi rối giận dữ nói:
“Huyết Trì đồ đang ở đâu, hãy mau trả lại cho ta!”.
Phương Triệu Nam nhíu mày, nhủ thầm:
“Người này thực sự đã điên, tính mạng suýt mất mà lại không hề biết, vừa mới thoát nguy hiểm thì lại hỏi đến Huyết Trì đồ”.
Ngôn Lăng Phủ thấy Phương Triệu Nam trầm ngâm không nói, đột nhiên áp sát tới, đưa tay chụp vào vai Phương Triệu Nam. Phương Triệu Nam hơi lách người, né tránh được chưởng thế ấy, nhảy vọt ra ngoài căn gác. Ngôn Lăng Phủ đuổi sát theo sau, miệng quát lớn:
“Không trả Huyết Trì đồ cho ta, ngươi có thể chạy ư?” rồi vung cây trượng điểm vào sau lưng Phương Triệu Nam.
Chợt có một bàn tay trắng trẻo nõn nà chụp vào cây gậy trúc của Ngôn Lăng Phủ, lạnh lùng quát:
“Ngươi dám ra tay đánh người?”.
Ngôn Lăng Phủ thần trí đã loạn, trong đầu chỉ toàn là chuyện Huyết Trì đồ, bị Mai Giáng Tuyết đột nhiên chụp cây gậy, không khỏi ngẩn người ra. Chỉ thấy ông ta ngạc nhiên trong chốc lát rồi cười rằng:
“Y đánh cắp Huyết Trì đồ của ta, ta đương nhiên phải đuổi theo đòi lại”.
Mai Giáng Tuyết buông tay, cười rằng:
“Huyết Trì đồ ấy của ông như thế nào, hãy nói ra nghe thử ta sẽ cho ông biết ai đã đánh cắp”.
Nghe Mai Giáng Tuyết có thể cho ông ta biết kẻ đã đánh cắp Huyết Trì đồ, Ngôn Lăng Phủ trong lòng cả mừng, luôn miệng nói:
“Tốt, tốt! Ta sẽ cho ngươi biết”.
Nhưng nói một hồi cũng chỉ có hai câu.
Mai Giáng Tuyết hơi nhíu mày, mỉm cười:
“Lúc nãy ta thấy một thiếu nữ toàn thân mặc đồ đỏ, tay cầm một mảnh khăn vàng, có những đường vẽ màu đỏ ...”.
Ngôn Lăng Phủ nói:
“Đúng vậy! Chính là bức bản đồ đó, thiếu nữ áo đỏ đó đã đi đâu rồi?”.
Mai Giáng Tuyết chỉ tay qua bờ đối diện:
“Tiểu nữ thấy ả đã cầm bức bản đồ chạy qua phía bên kia!”.
Ngôn Lăng Phủ không đợi Mai Giáng Tuyết nói xong, lập tức nhảy xuống nước, thi triển thân pháp Đăng Bình Ba Thủy phóng nhanh tới.
Phương Triệu Nam nhìn theo bóng dáng của Ngôn Lăng Phủ, thở dài một tiếng nói:
“Y thuật của Tri Cơ Tử đều được cả võ lâm đồng đạo tôn sùng, danh tiếng vang lừng, không ngờ vì Huyết Trì đồ mà nổi điên, xem ra con người không nên có lòng tham, một khi ý niệm nổi dậy thì trí khôn cũng ...”.
Mai Giáng Tuyết mỉm cười:
“Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa! Hãy mau qua đầy ngồi xuống với muội, hai vị sư tỷ của muội e rằng cũng đã sắp đến”.
Phương Triệu Nam y theo lời bước tới ngồi bên cạnh nàng, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng, trong lòng thì lại nghĩ đến chuyện sư muội đang bị nhốt ở thạch động.
Chợt nghe Mai Giáng Tuyết thở dài, nói:
“Huynh cứ ngẩng đầu nghĩ đến chuyện riêng của mình không nói chuyện với muội, đâu có giống phu thê, làm sao có thể lừa gạt được hai vị sư tỷ?” những lời như thế mà nàng nói ra rất bình thường, không hề có ý e thẹn. Phương Triệu Nam mỉm cười:
“Chúng ta nói gì đây?”.
Mai Giáng Tuyết vẫn là khuê nữ hoàng hoa, chỉ vì từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh tàn khốc, khiến cho nàng luôn giữ bộ mặt lạnh lùng, chẳng coi luân thường ra gì.
nhưng nàng thực sự chưa bao giờ tiếp xúc với nam nhân, nghe Phương Triệu Nam nói như thế thì chẳng trả lời được, nghĩ ngợi một lát rồi mới nói:
“Chúng ta cứ tùy tiện nói chuyện trời Nam đất Bắc! Chỉ cần chúng ta ngồi sát với nhau khiến cho họ thấy rất thân mật, nói chuyện gì cũng như nhau cả”. Nói xong thì hơi nép người về phía Phương Triệu Nam. Chàng cảm thấy thân người của nàng mềm mại, một làn hương thơm ngọt ngào xộc vào mũi, chàng nhẹ nhàng đưa tay định đẩy nàng ra.
Nào ngờ Mai Giáng Tuyết đưa tay của mình vào tay chàng, mỉm cười:
“Huynh hãy nhìn bàn tay của muội, có đẹp không?”.
Nàng lần đầu tiên ngồi dựa vào nam nhân, không biết nói gì mới phải, vừa thấy Phương Triệu Nam đưa tay thì đã đưa tay mình vào. Phương Triệu Nam thấy nàng tự đưa tay đến, trong nhất thời ái ngại không dám đẩy nàng ra, chỉ đành nắm lấy tay nàng, nhìn một hồi rồi nói:
“Mềm mại dịu dàng, trắng trẻo như ngọc”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Chúng ta đã thành phu thê! Chàng cảm thấy đẹp thì hãy nhìn nhiều một tí”.
Phương Triệu Nam chậm rãi buông tay nàng ra:
“Liếc nhìn là được, nhìn nữa cũng như nhau ...”. nói chưa xong, hai bóng người đã lướt tới nhanh như điện. Mai Giáng Tuyết hạ giọng nói:
“Hai vị sư tỷ của muội đã đến!” nàng vươn người dậy, dựa hẳn vào lòng Phương Triệu Nam.
Hai bóng người đến rất nhanh, trong chớp mắt đã vọt lên trên căn gác, dừng lại ở phía bên cạnh hai người. Phương Triệu Nam hơi định thần, chỉ nhìn thấy hai thiếu nữ sắc đẹp hơn người, đứng sánh vai bên nhau. Người bên trái mặc y phục màu lam, tuổi khoảng hai mươi ba hai mươi bốn, tóc dài phủ vai, người bên phải toàn thân mặc đồ đỏ, tay cầm phất trần, đó chính là thiếu nữ áo đỏ vừa mới rời khỏi căn gác. Hai thiếu nữ này đều đẹp vô ngần, khi đứng sánh vai bên nhau thì khó phân biệt ai hơn, xem ra giống như Xuân Lan Thu Cúc, mỗi người mỗi vẻ. Điều khác nhau duy nhất là thiếu nữ áo lam mặt nghiêm nghị, ở giữa mi ẩn hiện sát khí, khiến ai nhìn cũng sợ, thiếu nữ áo đỏ thì miệng mỉm cười, thần thái rất dễ gần.
Mai Giáng Tuyết chậm rãi mở mắt nhìn hai người rồi ngồi dậy, cúi người chào thiếu nữ áo lam, nói:
“Đại sư tỷ xin thứ cho tiểu muội thất lễ”.
Té ra nàng thấy hai vị sư tỷ đến thì cố ý nhắm mắt lại. Thiếu nữ áo lam mỉm cười:
“Nghe nói tam sư muội đã có ý trung nhân, tỷ chưa tin cho nên đến đây xem thử có chuyện này không, sư tỷ xin chúc mừng muội!”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Nào dám, nào dám, đại sư tỷ đã cười muội!”.
Thiếu nữ áo lam đột nhiên sầm mặt, thu lại nụ cười trên mặt, nói:
“Tỷ tỷ xưa này rất khâm phục cơ trí của tam sư muội, cho nên mới sai muội xuống núi điều tra tung tích của Huyết Trì đồ, sư muội chắc không khiến cho sư tỷ thất vọng”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Tiểu muội từ hồ Đông Bình đuổi đến Bão Mục Cương, lại từ Bão Mục Cương đuổi đến núi Cửu Cung, rốt cuộc vẫn không tìm ra tung tích của Huyết Trì đồ, mong đại sư tỷ thứ cho tội vô dụng của tiểu muội”.
Thiếu nữ áo lam cười lạnh một tiếng, đưa tay chỉ Phương Triệu Nam:
“Đây là ai?
Muội đuổi từ hồ Đông Bình đến Bão Mục Cương, từ Bão Mục Cương lại đuổi đến núi Cửu Cung, có phải là kẻ này không?”.
Mai Giáng Tuyết nhìn Phương Triệu Nam rồi nói:
“Tuy là đuổi theo chàng, nhưng bản đồ không phải trên mình chàng”.
Thiếu nữ áo đỏ cười khanh khách:
“Nếu hai người cấu kết với nhau đem giấu Huyết Trì đồ, quả thực là kín kẽ như áo trời”.
Mai Giáng Tuyết lạnh lùng đáp:
“Nhị sư tỷ cứ bới móc tiểu muội, không biết có dụng ý gì?”.
Thiếu nữ áo đỏ lại cười khanh khách:
“Chúng ra là đồng môn, tỷ tỷ tuy nói những lời khó nghe, nhưng dụng ý thì rất tốt lành”.
Thiếu nữ áo lam hơi nhường mày, nói:
“Thôi được! Đừng tranh cãi nữa”.
Mai Giáng Tuyết vốn định mỉa mai thiếu nữ áo đỏ, nhưng nghe thiếu nữ áo lam nói như thế thì không dám, chỉ buồn bã nói:
“Nhị sư tỷ và tiểu muội lâu này không thuận hòa, thường mượn cớ sinh sự, mong đại sư tỷ làm chủ cho tiểu muội”.
Thiếu nữ áo đỏ mỉm cười:
“Miệng lưỡi thật ngọt ngào”.
Thiếu nữ áo lam mở to đôi mắt, lạnh lùng nói:
“Các ngươi không được tranh cãi nữa! Có nghe chưa, chả lẽ không coi lời nói của tỷ tỷ ra gì?”.
Nàng quát như thế, cả hai người đều không dám lên tiếng chỉ buông tay đứng lặng, tựa như chờ đợi thiếu nữ áo lam ra lệnh.
Phương Triệu Nam thầm kinh hãi, nhủ rằng:
“Ai cũng kiêng dè thiếu nữ áo lam này, chắc là võ công của nàng hơn hẳn hai vị sư muội”.
Chỉ thấy thiếu nữ áo lam nhìn thẳng đôi mắt lãnh lẽo lên mặt Mai Giáng Tuyết, một hồi sau thì lạnh lùng hỏi một câu:
“Tam sư muội có biết giới luật của sư môn chúng ta không?”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Giới luật của sư môn, tiểu muội làm sao dám quên?”.
Thiếu nữ áo lam nói:
“Muội đã nhớ giới luật của bản môn, có biết giấu giếm bề trên là phạm tội gì không?”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Bị hàng ngàn hàng vạn độc xà cắn mà chết!”.
Thiếu nữ áo lam nghe nàng nói như thế, vẻ mặt cũng giãn bớt đi, hơi trầm ngâm rồi nhìn Phương Triệu Nam nói:
“Kẻ này đã đến hồ Đông Bình, chắc là nhân vật có liên quan đến nhà họ Châu, y sẽ là mầm họa, sao không giết quách y cho xong!”.
Phương Triệu Nam tuy đã đoán rằng cả nhà Châu Bội mất mạng trong tay các nhân vật thuộc Minh Nhạc, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng có chứng cứ gì, cho đến nay mới nghe thiếu nữ áo lam nói ra một chút manh mối.
Mai Giáng Tuyết hơi nhíu mày, nói:
“Người này đã cùng tiểu muội kết thề, mong đại sư tỷ nể mặt tiểu muội đừng làm khó chàng”.
Thiếu nữ áo lam cười lạnh một tiếng nói:
“Ta đã điều tra rõ Huyết Trì đồ quả thật trong tay vợ chồng Châu Bội, giờ đây vợ chồng Châu Bội đã chết, nhưng lại không thấy Huyết Trì đồ ở đâu, kẻ này có liên hệ với vợ chồng Châu Bội, có lẽ đã biết tung tích Huyết Trì đồ. Mỹ nam tử trên thiên hạ này có rất nhiều, muốn tìm dễ như trở bàn tay, tại sao lại cứ yêu thương kẻ này, chi bằng ngươi cứ giao cho nhị sư tỷ của ngươi nghiêm hình bức cung, nói không chừng có thể tìm ra tung tích của Huyết Trì đồ. Chuyện này quan hệ trọng đại, dù cho có giết oan một trăm người cũng không thể thả bừa một người, mong sư muội để ý đến chuyện lớn, vứt bỏ tình riêng để khỏi để lại hậu hoạn!”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Điều này ...”.
Thiếu nữ áo đỏ cười một tiếng, nói:
“Tam sư muội xưa này ghét nam tử, không biết cớ gì lại có tình cảm với kẻ này, đừng nói đại sư tỷ trong lòng hoài nghi, cả ta cũng cảm thấy chuyện này thật khó hiểu”.
Mai Giáng Tuyết nghiêm mặt nói:
“Nhị sư tỷ nói không sai, tiểu muội xưa nay không có thiện cảm với nam tử, nhưng muội vừa gặp đã yêu, thề suốt đời không quên, hai vị sư tỷ nếu nhất định phải dồn chàng vào chỗ chết, tiểu muội cũng không muốn sống một mình trên đời này”.
Phương Triệu Nam nghe nàng bảo sẽ không tiếc thân mà bảo vệ, trong lòng cảm thấy ngạc nhiên lắm, nhủ rằng:
“Nàng chẳng qua chỉ muốn mượn mình để cất bản đồ, sao lại trông có vẻ chân thật đến thế, chả lẽ nàng thật sự lại có tình cảm với mình?”.
Thiếu nữ áo lam cười rằng:
“Nếu tam sư muội đã yêu thương hắn như thế, kẻ làm sư tỷ như bọn chúng tôi cũng không tiện cưỡng ép tình lang của muội, nể mặt muội, tỷ sẽ tha cho hắn một lần”. Nói đến chuyện tình yêu mà cả ba thiếu nữ này cứ tỉnh như không, mặt không đổi sắc, không hề có phần e thẹn, Phương Triệu Nam chỉ thầm bực bội trong lòng.
Phải biết rằng phụ nữ của thời đại này chịu sự trói buộc của lễ giáo, tình riêng trong lòng không bao giờ dám nói trước mặt người khác, dù cho là người trong chốn võ lâm cũng ít phóng túng như thế. Mai Giáng Tuyết quay mặt nhìn Phương Triệu Nam:
“Tiểu muội bái tạ ân điển của đại sư tỷ!” rồi nàng dịu dàng quỳ xuống.
Thiếu nữ áo lam đưa tay đỡ Mai Giáng Tuyết, cười rằng:
“Chúng ta tình như ruột thịt, sao lại phải nói lời cảm tạ, kỳ hạn bế quan của sư phụ cũng sắp hết, chúng ta cũng nên quay trở về, người yêu nhất là muội, ngày khai quan, sư muội phải đứng hầu một bên, hãy cứ giao chuyện điều tra Huyết Trì đồ cho nhị sư tỷ của muội! Giờ đây muội hãy cùng sư tỷ trở về”.
Mai Giáng Tuyết là người thông minh, đưa mắt sang nhìn thiếu nữ áo đỏ nói:
“Nhị sư tỷ xin hãy nhớ đến tình đồng môn của chúng ta, để lại chút tình sư tỷ muội”.
Thiếu nữ áo lam chụp cổ tay trái Mai Giáng Tuyết nói:
“Kỳ hạn khai quan của sư phụ sắp tới, chúng ta phải quay về sớm chuẩn bị ...”. nói đến đây thì hơi ngừng lại, đưa mắt nhìn Phương Triệu Nam:
“Nếu ngươi nhớ đến tam sư muội của ta, sau ba tháng hãy đến Minh Nhạc gặp gỡ, kẻ làm đại sư tỷ này sẽ làm cầu nối cho ngươi, các ngươi hãy tạm thời chia tay, mới có thể gặp lại sau này”. Nói xong thì kéo Mai Giáng Tuyết nhảy xuống mặt nước phóng về phía trước.
Mai Giáng Tuyết quay đầu nhìn lại:
“Nhị sư tỷ, xin hãy đưa tiễn đại sư tỷ và tiểu muội một đoạn được không?”.
Thiếu nữ áo đỏ cười khanh khách rằng:
“Sao không được, tam sư muội thật quá đa nghi!” tung mình vọt một cái, đạp nước chạy theo sau hai người.
Khinh công của ba thiếu nữ này đều đã đến cảnh giới lư hỏa thuần thanh, đạp sóng lướt nước cứ như đi trên đất bằng, trong chốc lát đã vượt qua khỏi mặt hồ biến mất sau rặng cây.
Phương Triệu Nam nhìn thấy bóng dáng của ba thiếu nữ áo quần khác nhau, tính cách cũng khác nhau, trong lòng dâng lên nỗi cảm khái vô hạn, thảm cảnh của sư môn lại hiện lên trong đầu chàng. Món huyết hải thâm thù này không biết ngày nào mới tẩy rửa được, giờ đây đã biết kẻ thù là ai, nhưng võ công của ba thiếu nữ này rất cao, không những bản thân không phải là địch thủ của họ mà ngay cả trong võ lâm hiện nay e rằng chẳng tìm được mấy người đủ sức đối phó với họ ... chàng đứng sững ra một hồi, đột nhiên nhớ đến thiếu niên áo vàng, quay người chạy vào trong căn gác.
Cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy thiếu niên áo vàng ấy nằm ngửa dưới đất, không biết là còn sống hay đã chết. Phương Triệu Nam buồn bã thở dài, chậm rãi ngồi xuống, đưa tay sờ vào ngực trước của y. Chàng cảm thấy tim y đập hơi nhẹ, khí vẫn chưa hoàn toàn tuyệt, thế rồi mới ngồi xếp bằng, vận khí điều tức một hồi thi triển thủ pháp Thôi Cung Quá Huyệt, xoa bóp trên mình thiếu niên áo vàng ấy. Nào ngờ thủ pháp điểm huyệt của Mai Giáng Tuyết là môn võ công độc môn của Minh Nhạc, khác hẳn với thuật điểm huyệt bình thường. Phương Triệu Nam tốn công cả một hôi lâu đến nỗi mồ hôi chảy ra đầy trán, thiếu niên áo vàng ấy vẫn chẳng hề đỡ hơn tí nào, chàng đưa tay lau mồ hôi trên trán, rồi thở dài. Chàng vái thiếu niên áo vàng một cái rồi nói:
“Huynh đệ đã ra hết sức, chỉ tiếc võ công của mình kém cỏi, không thể nào giải được huyệt đạo cho huynh đài, vả lại huynh đệ còn có chuyện gấp, không thể nào đưa huynh đi cùng tìm người chữa trị, huynh đệ chỉ đành cáo từ ở đây nhưng mong trời cao phù hộ, huynh đài có thể gặp được cao nhân giúp đỡ”. Nói xong thì xoay người bước ra ngoài. Chàng biết không thể nào đạp nước lướt sóng, chỉ đành nhảy xuống căn gác nhỏ, kéo sợi dây ở dưới nước, để cho căn gác chạy vào bờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.