Nhâm Thiểu Thiên giật giật khóe miệng: “Hiểu công tử, có chút hiểm lầm ở đây.”
Diệp Hữu nói: “Đừng giải thích, ta có thể nhận thấy ngươi rất để ý đến ta.”
Tạm dừng một lát, y còn ngại không đủ, bổ sung thêm: “Sư huynh ta cũng đã nhìn ra.”
“…” Nụ cười luôn nở trên mặt Nhâm Thiểu Thiên cứng lại.
Hắn có thể theo đến, thực ra là nhờ thiếu gia nhà hắn.
Khi ở Thịnh gia, thiếu gia nhà hắn thấy Hiểu công tử rời đi một mình, bóng
lưng cô tịch, vì vậy liền đuổi theo. Bọn họ vẫn đi theo trên đường,
thiếu gia thấy Hiểu công tử đi không mục đích, đoán chắc là trong lòng
khó chịu, nên muốn đến đi cùng.
Nhưng sau lần rớt xuống nước ở Vãn Bình Yến, hắn liền biết Hiểu công tử không đơn giản như vẻ bề ngoài, rất có thể vẫn còn võ công, ra ngoài thế này có
khi là có chuyện muốn làm, nên dùng lý do ‘Có thể Hiểu công tử muốn yên
tĩnh một mình’ để khuyên nhủ thiếu gia.
Hắn nghĩ Hiểu công tử là quân đen, nên để quân đen làm việc thuận lợi,
nhanh chóng hạ xong ván cờ này rồi kết thúc, nhưng thiếu gia nhà hắn
không biết nghĩ đến điều gì, mà lập tức nhìn về phía hắn, bảo hắn đi
theo Hiểu công tử, lý do là: “Hiểu công tử yếu như vậy, quân trắng thì
lúc nào cũng muốn mạng của Hiểu công tử, cứ đi như vậy ở bên ngoài quá
nguy hiểm!”
Hắn không biết phải đáp lại thế nào.
Thiếu gia nhà hắn lại nói: “Thiểu Thiên, ta biết bây giờ có trở về thì ngươi cũng sẽ không yên tâm.”
Lúc đó hắn rất muốn phản bác lại, nhưng lại không thể phản bác nổi, bởi vì đúng thật là hắn… có chút lo lắng.
Vì vậy hắn nghe lệnh đi theo Hiểu công tử, đi đến tận ngoài thành, kết quả người này không chỉ không có việc gì, mà chỉ là muốn tâm sự với hắn.
Hắn vô cùng hối hận.
Sớm biết có hố như vậy, hắn đã không theo.
Diệp Hữu thấy hắn im lặng, lại đâm một dao: “Cũng bởi vì biết ngươi để ý đến ta, nên ta mới chắc chắn ngươi sẽ đi theo ta.”
Nhâm Thiểu Thiên thầm nghĩ oan quá, ngoài miệng lại nói: “Ngươi đã phát hiện bọn ta đi theo đằng sau, đoán được thiếu gia sẽ phái ta đi theo nhỉ.”
Diệp Hữu nói: “Vậy sao thiếu gia nhà ngươi lại không phái Vệ Tấn, mà lại phái ngươi?”
Nhâm Thiểu Thiên đáp: “Hắn không sai khiến được đội trưởng.”
Diệp Hữu thở dài, như đã từ bỏ, nói: “Kệ ngươi muốn nói thế nào thì nói, ngươi nói không phải thì là không phải.”
Nhâm Thiểu Thiên đầu hàng, không đánh Thái Cực với y nữa, hỏi: “Hôm nay ngươi ra ngoài chỉ để hỏi ta chuyện này?”
Diệp Hữu đáp: “Tất nhiên là không, ta có chuyện muốn nhờ ngươi.”
Nhâm Thiểu Thiên lập tức thoải mái, thấy vẫn nên nói chuyện nghiêm túc thì
tốt hơn, hắn đang định hỏi là gì, thì nghe người này nói: “Ngươi có thể
cởi mặt nạ ra, để ta nhìn mặt ngươi được không?”
Hắn ngẩn ra, sờ sờ mặt nạ: “Trên mặt ta bị thương.”
Diệp Hữu nói: “Nhìn đi, quả nhiên là ngươi để ý đến ta, không muốn để ta nhìn gương mặt xấu xí của ngươi…”
Y chưa nói hết, Nhâm Thiểu Thiên đã không chịu nổi, vội cởi mặt nạ ra.
Diệp Hữu nhìn thấy rõ, con ngươi bỗng co lại, những lời chưa nói ra nghẹn trong cổ họng, máu toàn thân như đông cứng lại.
Bởi vì đeo mặt nạ quanh năm, nên hai bên sườn mặt của Nhâm Thiểu Thiên có
vết rám nắng rõ rệt, từ ấn đường đến má trái có một vết sẹo, đúng thật
là có thương tích, nhìn có vẻ đã lâu lắm rồi, nhưng điều này không ảnh
hưởng đến việc người khác nhìn sang nửa bên mặt hoàn hảo của hắn thấy rõ gương mặt trước đây tuấn dật cỡ nào.
Nhâm Thiểu Thiên chỉ cởi ra một lúc lại đeo lên, hỏi: “Rốt cuộc tìm ta có chuyện gì?”
Diệp Hữu không trả lời.
Y cảm thấy tay run run, những cảm xúc bị kìm nén như trào lên ngực, nhanh chóng kích ra đăng diệt độc còn sót lại trong cơ thể, y chỉ thấy tim tê rần, một búng máu bất ngờ phun ra.
Nhâm Thiểu Thiên biến sắc, không kịp nghĩ gì đã vọt đến.
Người này rất thông minh, lúc nói chuyện cũng có thể đặt bẫy cho người khác,
lúc nãy hắn không dám đứng quá gần, nhưng giờ đành phải như vậy. Cảm
giác này hắn rất quen, hai lần Hiểu công tử gặp chuyện hắn rất luống
cuống, không muốn người này bị sao hết.
Hắn nghĩ có lẽ là mình thích người này thật cũng nên.
Cho nên với những lời của thiếu gia, hắn chưa từng mạnh mẽ phản bác lại bao giờ.
“Ngươi…” Hắn chạy nhanh đến, phát hiện máu là màu đen, hỏi, “Ngươi trúng độc?”
“Ừ, ta trúng đăng diệt độc,” Diệp Hữu tựa lên cây, kéo mảnh vải dính máu
ném đi, khẽ nói, “Mấy hôm trước ta với sư huynh đặt bẫy cho ma đầu, ta
bị ma đầu đánh một chưởng.”
Nhâm Thiểu Thiên biến sắc: “Gì?”
Diệp Hữu nói: “Ta không sống được mấy ngày nữa, cho nên có việc nhờ ngươi.”
Nhâm Thiểu Thiên nhìn sắc mặt y tái nhợt, không hiểu sao lại thấy hoảng hốt, khàn giọng nói: “Ngươi nói đi.”
Diệp Hữu đáp: “Chuyện ta trúng độc đừng nói cho sư huynh ta, hãy lén chôn
cất ta, chôn ở quê ngươi là được, quê ngươi ở đâu? Lúc nhỏ ngươi… ở đâu
vậy?”
Nhâm Thiểu Thiên nói: “Trong một thôn nhỏ ở phía nam.”
Diệp Hữu hỏi: “Thôn đó tên là gì?”
Nhâm Thiểu Thiên thấy y như thế thì lòng dạ rối bời, nghe vậy cố ép mình dời chút chú ý đi, nghĩ nghĩ rồi nói: “Là thôn Tiểu Thạch, lúc ta còn rất
nhỏ đã sống ở đó, sau vì thiên tai mà đi theo cha mẹ chạy khắp nơi, bọn
họ giữa đường thì mất, chỉ còn lại mình ta, cuối cùng được người của
Linh Kiếm các nhặt về.”
Diệp Hữu hỏi: “Là thiên tai gì?”
Nhâm Thiểu Thiên đáp: “Lũ lụt thì phải… không nhớ rõ nữa.”
Diệp Hữu hỏi: “Vậy thôn Tiểu Thạch kia ở tỉnh nào huyện nào, ngươi có biết không?”
Nhâm Thiểu Thiên nói: “Ngươi hỏi chuyện này làm gì?”
Diệp Hữu ho khan vài tiếng, đau đớn nhíu mày nói: “Ta cũng phải biết sau này mình được chôn ở chỗ nào chứ.”
Nhâm Thiểu Thiên chỉ cần nghĩ đến chuyện này là thấy khó chịu, đành phải
ráng nhớ lại nói cho y tên một huyện đại khái, sau đó lại thấy cứ vậy
thì không được, nói: “Ta mang ngươi đến Thiếu Lâm tìm Kỷ thần y, ngươi
đợi ta đi nói một tiếng với các chủ rồi lập tức quay lại ngay.”
Diệp Hữu trong chớp mắt không thế khống chế được, đè hắn lại, nghiến răng cố gắng lắm mới nói được một câu đầy đủ: “Từ nay về sau, đừng để ta nghe
thấy ngươi gọi họ Đinh kia là các chủ!”
Lời này không hề khách khí, thậm chí còn lộ vẻ chán ghét rõ rệt.
Trong lòng Nhâm Thiểu Thiên trầm xuống, bỗng chốc có dự cảm không hay, nhưng
chưa kịp phản ứng thì mấy đại huyệt trước ngực đã bị điểm trúng. Hắn
nhìn người trước mặt, thấy gương mặt Hiểu công tử rất lạnh lùng, thốt
lên: “Ngươi…”
Diệp Hữu cởi mặt nạ của hắn ra nhìn chằm chằm, một lúc sau khẽ hỏi: “Vết sẹo này của ngươi, là ai làm?”
Nhâm Thiểu Thiên đột nhiên thấy thật là vớ vẩn.
Một giây trước bọn họ còn giương cung bạt kiếm, ngay sau đó người này lại
có thể quan tâm hỏi hắn một câu như vậy, nhưng cảm xúc trong mắt Hiểu
công tử quá nồng, nặng nề bao trùm, ép đến nỗi hắn không thở nổi.
Hắn bình tĩnh lại: “Giải huyệt cho ta.”
Diệp Hữu tiếp tục hỏi: “Ai làm?”
Nhâm Thiểu Thiên chỉ đành nói: “Một lần làm nhiệm vụ không cẩn thận bị thương, giải huyệt cho ta.”
Diệp Hữu sát lại gần hắn: “Ngươi nhìn mặt ta đi, có quen không? Ngươi để ý
đến ta, là vì từng thấy gương mặt của ta đúng không? Hai ngày trước ta
nghe sư huynh nói, lúc ta rớt xuống vách núi ở Thiếu Lâm, ngươi đã nhìn
thấy gương mặt thật của ta.”
Nhâm Thiểu Thiên muốn phản bác, nhưng sau đó nhận ra đúng là từ khi hắn nhìn thấy khuôn mặt của người này liền chú ý y hơn.
Hắn nhíu mày: “Ngươi muốn nói gì?”
Diệp Hữu nói: “Chắc ngươi đã nghe nói trẻ con ăn vào loại thuốc của quân trắng thì ký ức sẽ dần mất đi.”
Nhâm Thiểu Thiên nhìn y: “Ngươi có ý gì? Ngươi muốn nói ta cũng từng ăn loại thuốc đó?”
Diệp Hữu hỏi: “Ngươi tin không?”
Nhâm Thiểu Thiên đáp: “Không tin, nếu ta đã ăn thuốc đó, thì sao lại vào
‘Nguyệt Ảnh’ được? Các chủ cũng sẽ không giao thiếu gia… Ưm…”
Hắn mới nói được nửa, Diệp Hữu đã bóp miệng hắn, nhét một viên thuốc vào.
Diệp Hữu nói: “Ta lặp lại lần nữa, đừng để ta nghe thấy ngươi gọi ông ta là các chủ!”
Nhâm Thiểu Thiên lần này đã hơi giận: “Ngươi cho ta ăn gì?”
“Thuốc phong bế nội lực của ngươi,” Diệp Hữu nói xong liền nói với rừng cây, “Đi ra.”
Mai trưởng lão nhẹ nhàng nhảy ra từ chỗ tối, đến bên cạnh y.
Diệp Hữu đưa hai cái chai cho nàng: “Thuốc phong bế nội lực ta chỉ còn hai
viên, một viên đã cho hắn ăn, một viên này ngươi cầm, đợi nửa tháng sau
dược tính mất đi ngươi lại cho hắn ăn một viên nữa.”
Mai trưởng lão đáp: “Vâng, vậy chai này?”
Diệp Hữu nói: “Là thuốc giải độc mà Kỷ thần y chế ra, ngươi mang theo, xem
tình hình rồi quyết định có dùng không, còn nữa tìm trong miệng hắn, nếu giấu độc dược thì lấy đi.”
Nhâm Thiểu Thiên hỏi: “Ngươi muốn đem ta đi đâu?”
“Không phải ngươi không tin sao? Ta có cách để ngươi tin, bây giờ ngươi sẽ đến thôn Tiểu Thạch mà ngươi nói điều tra xem nó từng xảy ra lũ lụt hay
chưa, ngươi từng sống ở đó chưa, xem ngươi rốt cuộc là họ Nhâm hay là họ Dương!” Diệp Hữu lạnh giọng nói, ngực bị xé rách đau đớn, y dừng lại
thở một lúc, nói địa điểm của thôn Tiểu Thạch với Mai trưởng lão, rồi
nói: “Hắn rất thông minh, ăn uống ngủ nghỉ cũng không được rời khỏi hắn, nếu ngươi để hắn chạy…”
Mai trưởng lão
lập tức giơ tay thề: “Giáo chủ yên tâm, thuộc hạ sẽ nhìn chằm chằm hắn,
dù hắn có đi nhà xí ta cũng sẽ một tấc không rời đi cùng.”
Nhâm Thiểu Thiên không biết nên hỏi có phải y đã biết gì hay không, hay là
nên hỏi tại sao Mai trưởng lão lại gọi y là giáo chủ, trong lúc đầu óc
rối loạn, câu đầu tiên hắn hỏi lại là: “Ngươi có thể tìm một nam nhân
cho ta được không?”
Diệp Hữu đáp: “Ai nói với ngươi nàng là nữ?”
Nhâm Thiểu Thiên: “…”
Mai trưởng lão không vui, nhưng thấy giáo chủ như vậy cũng không dám lắm miệng.
Diệp Hữu nói: “Điều tra xong thì giam hắn ở Tiểu Thanh Sơn, không có lệnh của ta thì không được thả ra.”
Nhâm Thiểu Thiên quay phắt lại nhìn y, thấy y vẫn đang nhìn mình, cảm xúc trong mắt rất nồng, thậm chí còn có một tầng hơi nước.
Tức giận trong lòng y không hiểu sao lại dập tắt, thở dài, muốn nói lý: “Hiểu công tử…”
“Gọi ta A Hữu, trước đây ngươi đều gọi ta như vậy.” Diệp Hữu liếc nhìn hắn lần cuối, rồi không quay đầu lại rời đi.
Chỉ còn lại hai người đối mặt với nhau, Mai trưởng lão đợi một lúc, thấy
chắc là dược tính phát tác rồi, liền giải huyệt cho hắn, kéo cổ tay hắn
đi về phía trước. Nhâm Thiểu Thiên có rất nhiều chuyện muốn làm, nhìn
người bên cạnh.
Mai trưởng lão nói: “Ta
khuyên ngươi đừng giở trò, vô dụng thôi, nếu mà chọc tức ta thì ta sẽ
lột hết đồ của ngươi ném vào trong xe ngựa, đợi đến nơi mới trả quần áo
lại cho ngươi đấy.”
“…” Nhâm Thiểu Thiên
nhìn bộ ngực bằng phẳng của nàng, sau đó nhìn gương mặt xinh đẹp kia,
nhớ đến lời Hiểu công tử vừa nói, khóe miệng giật giật, “Vị huynh đệ…”
Mai trưởng lão nói: “Gọi ta là Mai cô nương, ta là nữ.”
Nhâm Thiểu Thiên nói: “Được, Mai cô nương, ta có thể quay về một chuyến được không?”
“Không được,” Mai trưởng lão đáp, “Ngươi yên tâm, ngươi bỗng dưng mất tích,
giáo chủ của bọn ta chắc chắn sẽ tìm lý do cho ngươi.”
Nhâm Thiểu Thiên hỏi: “Y trúng độc, ngươi không lo sao?”
Mai trưởng lão đáp: “Lo chứ, nhưng giáo chủ còn muốn sống vui vẻ với phu
nhân, chắc chắn y đã có dự tính của mình rồi, cho dù là vì phu nhân, y
cũng không lấy mạng mình ra để đùa giỡn. Nhâm đại hiệp, ta đi theo giáo
chủ nhiều năm như vậy nhưng chưa từng thấy y tức giận đến thế bao giờ,
cho nên nếu ngươi trở về giúp đỡ họ Đinh, có khi giáo chủ sẽ tức đến hộc máu, đó mới là không ổn đấy.”
Nhâm Thiểu Thiên nhắm mắt, khó khăn nói: “Các chủ cũng là quân trắng?”
Mai trưởng lão đáp: “Ừ.”
Nhâm Thiểu Thiên hỏi: “Các ngươi biết được bao nhiêu?”
Mai trưởng lão nói: “Ta chỉ biết nhiều hơn ngươi chút thôi.”
Nhâm Thiểu Thiên hỏi: “Ví dụ?”
Mai trưởng lão đáp: “Ví dụ như Đinh các chủ là quân trắng, ngươi chắc hẳn
là người rất quan trọng với giáo chủ, lời y nói vừa nãy ngươi cũng đã
nghe rồi đấy, nếu ngươi thực sự bị đút loại thuốc đó, vậy ngươi không
phải là Nhâm Thiểu Thiên, ngươi không muốn điều tra rõ sao?”
Nhâm Thiểu Thiên im lặng.
Lúc Diệp Hữu trở về, trời đã tối đen.
Trước khi vào thành, y đã xé một mảnh vải từ tay áo áo lót, tùy tiện quấn mấy vòng. Gia đinh của Thịnh gia có ấn tượng rất sâu về ‘đèn lồng’ là y,
biết là khách quý, liền vội vàng mời người vào.
Thịnh gia rất rộng lớn, đình đài lầu các cái gì cần có đều có.
Trong sân có treo đèn lồng, trong đêm tối lạnh lẽo lắc lư.
Diệp Hữu mượn chút ánh sáng ấy, đi trên con đường đá đến phòng dành cho
khách, vừa đến hoa viên liền thấy Đinh các chủ đang đứng trước ao hoa
sen, sắc mặt y lạnh lùng, đi đến.
Đinh các chủ nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại, hỏi: “Ngươi vừa về hả?”
Diệp Hữu đáp: “Ừ, tâm trạng không tốt nên đi dạo xung quanh.”
Đinh các chủ bình thản nói: “Oan có đầu nợ có chủ, là tên béo kia sai, không liên quan gì đến Giang Việt, hắn có thể giao thư cho chúng ta đã là tốt lắm rồi.”
Mắt Diệp Hữu lại lạnh hơn, bình tĩnh hỏi: “Đinh các chủ không nghỉ ngơi trong phòng, đứng ở đây làm gì?”
Đinh các chủ nói: “Nghĩ mấy chuyện thôi.”
Diệp Hữu nói: “A? Nghĩ cái gì? Nghĩ liệu có phải Ngụy trang chủ có nỗi khổ gì không?”
“Hai bức thư kia không thể chối cãi được, tên béo đó đúng là đã làm sai,”
Đinh các chủ lạnh nhạt nói, “Ta chỉ không rõ sao ông ta lại phải làm
vậy, huống hồ gì với tính của ông ta, bức thư đó hẳn đã đốt rồi, vì sao
lại không đốt?”
“Các chủ không biết sao?
Ngươi vẫn còn không biết tại sao ông ta lại thể hiện như mình có nỗi khổ riêng?” Diệp Hữu tiến lên một bước, “Để ta nói cho ngươi biết, bởi vì
có ngươi ở đây.”
Đinh các chủ nói: “Ngươi đang nói gì vậy?”
“Chuyện dễ hiểu lắm mà, ông ta đã bị ta kéo xuống, nhưng ngươi thì không,” Diệp Hữu nhìn ông ta, “Cho đến giờ, các ngươi đều nghĩ ta với sư huynh vì sư phụ mà tìm ông ta báo thù, không biết rõ rằng ngươi cũng là quân trắng. Bảo vệ được ngươi rồi sau đó ông ta biến mất, đợi thêm mấy năm nữa cùng ngươi một sáng một tối giết chết ta và sư huynh, lại tìm mấy cái cớ hợp lý, tạo chứng cứ đầy đủ, đẩy hết mọi chuyện lên đầu người khác, vậy ông ta có thể đường đường chính chính mà quay lại, nhân lúc ẩn núp mấy năm
giấu đi thân phận làm chuyện tốt, đến khi trở về, thanh danh không giảm
lại tăng, còn được khen ngợi là người nhẫn nhục phụ trọng, đúng không?”
Sắc mặt Đinh các chủ tối lại.
“Lúc trước khi ta với sư huynh đặt bẫy cho Ngụy Hải Đức, thủ hạ của ông ta
chạy đến rất nhanh,” Diệp Hữu nói, “Khi đó Ngụy Hải Đức đi rất vội vã,
bên cạnh không có một ai, trước khi đi người tiếp xúc duy nhất là ngươi, các ngươi nhân lúc đánh nhau đã bàn bạc không ít chuyện, cho nên khi
ông ta vừa đi, ngươi đã truyền tin, đám người kia mới có thể chạy đến
kịp gây chút phiền phức cho ta.”
Đinh các chủ đáp: “Đây chỉ là suy đoán của ngươi.”
“Đừng nói dối, ta lười nghe,” Diệp Hữu nói, “Nếu ta nghi ngờ ngươi, thì không chỉ dựa vào mấy cái này rồi định tội của ngươi luôn đâu, ta chỉ thuận
miệng nói mấy chuyện xảy ra gần đây thôi.”
Đinh các chủ lạnh lùng nhìn y.
“A, còn về hai bức thư kia, lại càng dễ hiểu hơn,” Diệp Hữu nói, “Hai bức
thư này là Ngụy Hải Đức cố tình để lại cho Ngụy Giang Việt, ông ta cẩn
thận như vậy, tất nhiên đã từng nghĩ nếu có một ngày chuyện bại lộ thì
sao, bức thư này chính là một cách, bởi vì ông ta muốn giao Phong Hiền
trang cho Ngụy Giang Việt, với tính của Ngụy Giang Việt chắc chắn sẽ đưa thư ra, cái danh vì đại nghĩa liền có, hơn nữa với căn cơ của Phong
Hiền trang, cũng đủ để Ngụy Giang Việt sống yên ổn ở giang hồ, không
phải sao?”
Y châm chọc nói: “Nhưng việc
này nếu đổi thành ngươi hoặc minh chủ thì không thể làm được, hai đứa
con nhà các ngươi không có bản lĩnh, nhưng điều này cũng đã nhắc nhở ta, tại sao sau khi các ngươi có được địa vị và thanh danh, mấy năm qua lại còn nuôi đám dược nhân kia, ta đoán hoặc là các ngươi muốn dần hủy diệt thế lực này làm đòn bẩy cho con các ngươi, hoặc là trước khi thoái vị
tìm một người trung thành và tận tâm tiếp nhận thế lực đó, con của các
ngươi chẳng giỏi giang gì cũng không sao, có một thế lực như vậy ở nơi
bí mật gần đó giúp đỡ bọn họ, bọn họ sẽ không sống quá thảm. Nhưng các
ngươi tưởng ta sẽ cho các ngươi được như ý nguyện sao? Bây giờ dược nhân đã không còn, ngươi đoán xem sau khi ngươi chết, đứa con trai bảo bối
của ngươi có thể sống bao lâu trong tay ta và sư huynh?”
Y dừng một lúc, nói: “A đúng rồi, ngươi đứng ở đây là vì nghe nói Nhâm
Thiểu Thiên đi theo sau ta, cho nên muốn đợi hắn, hỏi xem ta đã đi đâu
à? Đừng đợi nữa, hắn bị ta giết rồi, Phù Bình cũng do ta giết, ngươi
nghĩ người tiếp theo sẽ là ai?”
Sắc mặt Đinh các chủ cuối cùng cũng thay đổi: “Chuyện của chúng ta, đừng kéo Hỉ Lai vào.”
Diệp Hữu cười khẽ: “Đinh các chủ, lời này ngươi có thấy quen không?”
Đinh các chủ hỏi: “Cái gì?”
“Mấy năm qua, đã có bao nhiêu người quỳ gối trước mặt ngươi khóc lóc cầu xin ngươi tha cho con cái của họ? Ngươi đã trả lời họ thế nào?” Diệp Hữu
thấy sát ý trong mắt ông ta, cười nói, “Sao vậy? Chuyện xảy ra với ngươi thì ngươi không thể chịu nổi? Các ngươi khiến ta rất ghê tởm, ngươi có
biết không, những ngày này mỗi lần nói chuyện với các ngươi, ta rất muốn một đao một đao…”
Y vụt đến, trong phút chốc đã gần sát đối phương.
Đinh các chủ vẫn chưa nhận được tin của Ngụy trang chủ, không thể ngờ rằng
người này có võ công, con ngươi co lại, theo bản năng lùi về sau một
bước, nhưng hiện giờ ông ta đã đứng cạnh ao, vừa lui lại thì nửa bàn
chân lơ lửng bên bờ.
Diệp Hữu ngay lúc
ông ta lui lại đã đến gần hơn, vươn tay đẩy nhẹ lên ngực ông ta, nói hết lời định nói lúc nãy: “Róc sống các ngươi.”
Lần này đúng thực khiến Đinh các chủ bất ngờ không kịp đề phòng.
Cơ thể ông ta mất cân bằng, lập tức rơi vào trong ào, “Ùm” một tiếng lớn. Đam Mỹ Hiện Đại
Thịnh gia đều là người giang hồ đang ở, nghe tiếng vội vã chạy đến.
Khi đó Văn Nhân Hằng đang định đi ra đợi sư đệ, gần như đã thấy tất cả mọi
chuyện, là người đầu tiên chạy đến. Hắn ôm sư đệ, thở dài nói với hiệp
khách đang hỏi đã có chuyện gì: “Lúc nãy Đinh các chủ nghĩ say sưa quá,
không cẩn thận ngã xuống.”
Hắn nhìn sư đệ, dịu dàng hỏi: “Có bị dọa không?”
Diệp Hữu bị hắn nắm tay, chậm rãi giấu khí lạnh quanh thân, lắc đầu, liếc
thấy người nào đó ướt sũng đi lên, liền đi đến quan tâm hỏi: “Đinh các
chủ, không sao chứ?”
Đinh các chủ hai mươi năm qua chưa từng chịu thiệt như vậy, sắc mặt xanh mét, đè xuống lửa giận thản nhiên nói: “Không sao.”
Đám hiệp khách nhao nhao nói: “Không sao là tốt rồi, Đinh các chủ mau về phòng đi, bọn ta sẽ bảo phòng bếp nấu canh gừng…”
Một đám người vây quanh Đinh các chủ rời đi, quanh ao dần yên tĩnh lại.
Văn Nhân Hằng nhìn sư đệ: “Sao vậy? Chuyện của Nhâm Thiểu Thiên đã điều tra ra rồi?”
Diệp Hữu khẽ nói: “Sư huynh, ta không muốn ở đây, nếu để ta ở lại đêm nay, nửa đêm ta sẽ không nhịn được lao ra giết người.”
Đôi mắt Văn Nhân Hằng trầm xuống: “Ta đi ra ngoài với ngươi.”
Diệp Hữu nói: “Ta muốn uống rượu.”
“Không được, đăng diệt độc trong người ngươi không biết đã giải hết chưa, tạm
thời đừng uống,” Văn Nhân Hằng nhìn y, “Mảnh vải trên mặt ngươi đổi
rồi?”
Diệp Hữu đáp: “Ừ, bị ta bóc ra.”
Văn Nhân Hằng hỏi: “Là vì Nhâm Thiểu Thiên?”
Diệp Hữu im lặng một lúc, rồi nói thật: “Trong cơ thể ta còn chút độc, hôm nay giận quá hộc máu, nên đã bỏ mảnh vải đi.”
Văn Nhân Hằng siết chặt tay y, không cho phép từ chối nói: “Lát nữa phái
người truyền tin đến Thiếu Lâm, để mấy người Kỷ thần y chạy đến.”
Diệp Hữu không phản bác, lại nói: “Ta muốn uống rượu.”
Văn Nhân Hằng đáp: “Chẳng thà ngươi uống máu ta luôn đi.”
Diệp Hữu nói: “Nhưng ta muốn uống thật.”
Y đỡ trán, không nhịn được cười khẽ: “Sư huynh, chúng ta đoán đúng rồi,
Nhâm Thiểu Thiên đúng là đại ca của ta, hắn không chết, tên súc sinh họ
Đinh kia cho hắn uống thuốc, rồi xem hắn như người hầu mà sai khiến hai
mươi năm, a đúng rồi, trên mặt ca ta có một vết sẹo, không biết có phải
do họ Đinh giở trò hay không, dù sao đại ca ta rất giống cha ta…”
Văn Nhân Hằng nghe tiếng cười của y mà tim đau nhói, ôm eo y kéo vào lòng.
Diệp Hữu tiếp tục cười: “Lần trước giải được thuốc này cũng là đánh bậy đánh bạ mà thành, lỡ như thuốc này không giải được, có khi cả đời này hắn sẽ trung thành và tận tâm với họ Đinh, nhưng rõ ràng hắn là đại ca ta mà,
là đại thiếu gia của Dương gia, ngươi nói xem tại sao lại như vậy…”
Văn Nhân Hằng khàn khàn nói: “Đừng cười A Hữu, ta đi uống với ngươi.”
Diệp Hữu cảm giác cổ họng tanh ngọt, túm chặt áo sư huynh, cố nuốt ngụm máu kia lại.
Y hận, rất hận, hận đến nỗi chỉ muốn đồng quy vu tận với đám người đó.
Văn Nhân Hằng không thấy y đáp lại, cúi đầu gọi: “A Hữu?”
Diệp Hữu dùng nội lực đè nén chân khí đang trào lên, nói: “Đi thôi.”
Văn Nhân Hằng nâng cằm y lên cẩn thận nhìn.
Diệp Hữu nói: “Ta không sao.”
Văn Nhân Hằng tách mảnh vải ra sờ thử lên trán y, thấy toàn mồ hôi lạnh, lòng trầm xuống: “Đây là không sao của ngươi hả?”
Diệp Hữu nói: “Ta không muốn ở đây.”
Văn Nhân Hằng nhìn y, kéo y rời khỏi Thịnh gia, đi ra ngoài chọn một khách
điếm, dặn thủ hạ đi mua rượu, rồi ôm người vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng y.
Diệp Hữu cảm nhận độ ấm cơ thể quen thuộc, đầu cũng dần thả lỏng hơn.
Y nhắm mắt lại, sau đó liền thấy huyệt đạo bị điểm lên, lập tức rơi vào
hôn mê. Văn Nhân Hằng ôm y đặt lên giường, cởi mảnh vải ra nhìn sắc mặt
y, hít sâu một hơi.